Ấu Niên Ký Sự Bộ - Chương 12

Tác giả: Dã Cố Giai

Nhật ký của Dã cục cưng.
Mười tuổi trời quang.
Hôm nay vì sao lại là ngày lễ tình nhân? Vì sao trên thế gian này lại có ngày lễ tình nhân…. Chi Nhược trưởng thành, suy ngẫm tự hỏi vấn đề sâu xa như thế.
[ Dã Cố Giai: Mồ hôi lạnh.... Bé con này càng ngày càng không cứu chữa được, hỏi vấn đề này còn không bằng hỏi "Hôm nay vì sao muốn ăn cơm? Vì sao thế nhân lại muốn ăn cơm...." Cái đầu nhỏ này cũng không biết cả ngày nghĩ vớ vẩn cái gì, nói trắng ra đây chính là điển hình của kẻ ăn no rững mỡ. ]
Hôm nay có một tỷ tỷ nhỏ đến tòa thành, nàng nhất định là đặc biệt đến để tặng sôcôla cho Chi Thiên, năm ngoái Kỳ Tú ca cũng tặng cho ta rất nhiều rất nhiều sôcôla… Đến bây giờ vẫn còn ăn chưa hết, bất quá năm nay hắn sẽ không đến tặng, hắn đã làm Đại minh tinh rồi, còn là tam cư, đang đi lưu diễn khắp thế giới. Nhưng tam cư là cái gì? Ca ca nói thằn lằn chính là động vật lưỡng cư, hắn so với thằn lằn còn cao cấp hơn.
Nhưng mà, Ký Tú ca xinh đẹp như vậy, như thế nào lại so với thằn lằn cao cấp hơn, nghĩ không ra, vấn đề này so với ta mà nói là quá mức cao thâm.
[ Dã Cố Giai: Đúng, không sai biệt lắm.... Bé con nhà ngươi vẫn là không cần suy nghĩ. ]
[ Cha lớn cha nhỏ đều không nói lời nào, tha mỗ Dã đi. ]
Ký tên, chữ viết nắn nót tinh tế: Chi Nhược.
===
Chi Nhược cúi đầu đứng bên cạnh bàn ăn, đang chơi đùa với mấy ngón tay của mình, dáng vẻ không được tự nhiên, Bác Câm đẩy cô bé vài lần, cô bé cũng không chịu bước tới trước.
Nguyên nhân rất đơn giản….
Bởi vì vị tỷ tỷ đến làm khách kia đã ςướק mất ngai vàng của cô bé.
Vị trí này vốn là bên tay trái của Hành Chi Thiên, trên ghế còn được lót nệm rất êm ái, ngồi xuống không cần phải nói là vô cùng thoải mái, hơn nữa những món bánh ngọt ngày thường đều được đặt ở góc bên kia, cánh tay nhỏ có thể với tới được.
Nhưng là….
Lúc này, cô bé đưa mắt liếc một cái về phía vị tỷ tỷ xinh đẹp như hoa kia, tiểu mỹ nhân hai tay đặt trên đầu gối, ngồi ở đằng kia, cười đến phải gọi là sáng lạn.
Đôi giày nhỏ của cô bé đang cạ qua cạ lại trên mặt đất,
Cực kỳ không được tự nhiên.
Món súp thịt bò nóng hổi đã được dọn lên.
Bác Câm ra dấu, tiểu thư, mau chút tới đây ăn đi, sáng sớm hôm nay cô thức dậy trễ chỉ uống có một ly sữa, nên chắc chắn là đói bụng lắm rồi.
Chi Nhược, lắc đầu, lỗ mũi hừ hừ một tiếng.
“Chi Nhược lại đây, ngồi ở chỗ này.” Hành Chi Thiên bỏ khăn ăn xuống, nhẹ mỉm cười, hướng về phía cô bé đang ra sức bĩu môi kia.
Ý của hắn chính là….
Ngồi ở trên đùi của hắn hả ?
Cô bé kia do dự trong chốc lát, nhướn cổ nhìn lên trên bàn ăn, nỗ lực xem xét.
Súp thịt bò được đặt ngay chính giữa trong tầm với của Hành Chi Thiên, ách, như vậy bánh ngọt cũng sẽ được đặt ở chỗ kia, món salad thì ở bên trái của Hành Chi Thiên.
Còn bên tay phải chính là…. Tôm hùm, tôm hùm cũng nằm bên trái ! ! ! !
Thực khó nghĩ mà,
Bất quá thật rõ ràng, vị trí không có người ngồi bên cạnh hắn đều không có những món ăn mà cô bé kia thích.
Chi Nhược lê từng bước nhỏ, tràn đầy oán hận chậm rãi đi đến trước mặt Hành Chi Thiên, duỗi cánh tay nhỏ ra để cho hắn ôm lấy.
Cuối cùng, còn cực kỳ ủy khuất liếc tiểu mỹ nhân một cái.
Cái liếc này phải gọi là rất có tiêu chuẩn nha.
Trong ánh mắt là sự trộn lẫn giữa chua xót, ủy khuất, lên án cộng thêm vẻ mặt dường như sắp khóc tới nơi, cho dù là ai cũng đều cảm thấy bị ánh mắt như vậy nhìn một cái, ruột gan đều cảm thấy đau.
Tiểu mỹ nhân ho khan một tiếng, mỉm cười ngượng ngập, ánh mắt mơ hồ trượt qua Dã cục cưng, nhìn về phía Hành Chi Thiên, đôi con ngươi cực đẹp gợn sóng như nước hồ thu, “Học trưởng, cô bé này là….”
“Em gái của ta.” Ba chữ, đơn giản sáng tỏ.
Tiểu mỹ nhân kinh ngạc, “Hẳn cũng sáu bảy tuổi rồi, thật là đáng yêu…. Cô bé đã đi học ở học viện Hoàng Gia chưa? Sao ngày thường vẫn chưa gặp qua cô bé?”
Dứt lời, liền vươn tay ra muốn vuốt ve.
Chi Nhược, đã mười tuổi rồi….
Mới không phải sáu bảy tuổi, đáng ghét.
Chi Nhược, muốn đi đến trường ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Ca ca xấu xa, cứ nhốt người ta ở nhà.
Cả hai người đều đáng ghét như nhau ! ! ! ! ! !
Rốt cuộc có thể tưởng tượng, Chi Nhược bộ dạng giống như bị thiên đại đả kích, nghiêng đầu ngã vào trong lòng Hành Chi Thiên, một mình phát giận.
Bàn tay của tiểu mỹ nhân cương lại ở giữa không trung, sửng sốt một lúc lâu, rồi mới ngượng ngùng cười, rụt tay trở về.
Hành Chi Thiên lạnh lùng liếc tiểu mỹ nhân một cái, sắc mặt cũng rất khó coi.
Bọn người hầu cố gắng nhẹ tay nhẹ chân xếp đặt thức ăn, cũng không dám gây ra tiếng vang quá lớn.
Bầu không khí im lặng quỷ dị bao trùm cả phòng ăn.
Hành Chi Nhược cả tay nhỏ và chân nhỏ đều duỗi thẳng ra, tùy tiện ngã vào trong lòng của ca ca,
Nhìn chằm chằm vào con tôm hùm hắn đang lột vỏ, tôm được bóc hết vỏ chỉ còn lại phần thịt, cô bé há to miệng ra…. ngoan ngoãn….
Hành Chi Thiên mỉm cười, đem con tôm xiên trên nĩa vốn là đưa tới miệng hắn, thật cẩn thận đút vào miệng của cô bé kia.
Cô bé kia nhai nhóp nhép.
Có vẻ như rất ngon miệng….
Tiểu mỹ nhân nuốt nước miếng, ra hiệu cho người hầu cũng đưa qua một con tôm hùm, nhưng nàng vốn là một thục nữ…. Cái kiểu cách ăn dã man như thế có vẻ không được hợp với lễ nghi cho lắm.
Nàng nâng mắt lên, chính là nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Hành Chi Thiên đang giúp em gái của hắn lau bơ trên miệng, trên áo sơ mi trắng như tuyết của hắn cũng dính một chút bơ, nhưng hắn vẫn như cũ vươn ngón tay thon dài, khăng khăng phải lau cho hết vết bẩn dính trên mặt của em gái hắn, bức tranh ấm áp của hai huynh muội thật khiến cho người khác hâm mộ ૮ɦếƭ người, “Học trưởng, ngươi đối xử với em gái thật tốt.”
Hành Chi Thiên gật đầu, mỉm cười không để ý tới.
Tiểu mỹ nhân mất hứng, cúi đầu từ phục vụ chính mình, dùng nĩa xiên vào dĩa salad ở trước mặt.
Đột nhiên một người hầu, cử chỉ tao nhã cầm lấy dĩa salad ở trước mặt nàng mang đi, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hành Chi Thiên gật đầu với người hầu kia một cái, dĩa salad được đặt ngay ngắn trước mặt cô bé kia, Hành Chi Thiên lấy cho mình một phần nhỏ, cúi đầu, từng chút từng chút một đút cho cô bé.
Cô bé kia ăn đến cái đuôi đều phải vểnh lên.
Cả hai người thật sự là tình cảm nha….
Bọn họ có thật là huynh muội không vậy?
Mỗi lần ăn cơm đều ôm ấp như vậy sao.
“Tỷ tỷ, hôm nay chị đến đây để làm gì vậy?” Sau khi ăn xong, cô bé kia no nê ợ ra một tiếng, ánh mặt đặc biệt chân thành nhìn tiểu mỹ nhân, “Là đến tặng sôcôla cho ca ca sao?”
“À…. uh….” Tiểu mỹ nhân xấu hổ đỏ mặt, run run đưa lên một hộp hình trái tim được gói rất đẹp, “Học trưởng, đã ở nhà của học trưởng quấy rầy lâu như vậy, đây là quà tạ lễ.”
Quấy rầy thật lâu rồi sao ?
Không phải thời gian cũng chỉ mới ăn có một chút cơm thôi hả, vị tiểu mỹ nhân này cũng thật kỳ quái.
Cô bé kia mím môi.
“Ta không ăn đồ ngọt.” Hành Chi Thiên điềm tĩnh từ chối.
Vốn là thế….
Tay áo của Hành Chi Thiên bị níu chặt, cô bé kia ngửa mặt lên, nhìn hắn bằng cặp mắt đói khát…. Mồ hôi lạnh, cô bé không phải vừa mới ăn rồi sao.
Ánh mắt của cô bé lang thang ở hộp sôcôla trên bàn.
Cái này là bám riết không tha….
Cái này là thề ૮ɦếƭ cũng phải truy tới cùng.
Quả nhiên, Hành Chi Thiên thỏa hiệp, “Ta nhận…. cám ơn.”
Tiểu mỹ nhân vui sướng đến phát khóc, vạn phần kích động, vội vàng nói xong lời cám ơn liền tông cửa xông ra ngoài.
Đầu năm nay, người đi tặng lễ còn kích động hơn so với người thu lễ.
Thế giới của người lớn thật khó hiểu….
Hành Chi Nhược ra vẻ lắc đầu, vươn hai cánh tay, lao tới gói quà xinh đẹp ở trên bàn, ào ào xé mở gói quà ra, một khối sôcôla màu trắng bóng láng lộ ra, ʍúŧ một cái quả là thơm ngọt vô cùng….
“Chi Nhược, đã lớn như vậy còn thích ăn đồ ngọt.”
“Bởi vì người ta nói, sôcôla có thể trị đau.”
“Trị đau….” Hành Chi Thiên thu hồi nụ cười, siết chặt hai tay, ôm cô bé, vẻ mặt rất nghiêm túc, “Em cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào?”
Cô bé kia nhíu mày, có vẻ như thật sự không thoải mái.
Vòng tay của Hành Chi Thiên lại càng siết chặt hơn nữa, vùi đầu nhẹ giọng dỗ dành, “Ngoan, nói cho ca ca biết.”
“Đau…. anh ôm em ở chỗ này đau.”
Hành Chi Thiên dại ra, cúi đầu nhìn xuống bàn tay của chính mình đang vòng qua bộ иgự¢ bằng phẳng của cô bé kia.
Này….
Cô bé kia dường như còn sợ cho thiên hạ bất loạn, đứng ở trên ghế, đối diện với Hành Chi Thiên, vén cái váy dài của mình lên, “Ca, em bị bệnh rồi, chỗ này bị sưng lên, đau muốn ૮ɦếƭ.”
“Không tin…. Anh sờ thử xem.”
“Anh xem xem….”
Một bàn tay quả thật là ở trên bộ иgự¢ nhỏ sờ soạng.
Mồ hôi lạnh, thật sự là hết chỗ nói.
“Có chút sưng, sờ giống như…. một khối hơi cưng cứng.”
Cái tay kia tiếp tục thám hiểm.
Sau một lúc lâu, hắn có vẻ như lĩnh ngộ ra điều gì, vội vàng giựt tay ra khỏi váy của cô bé, vuốt nhẹ vào nếp nhăn trên mặt váy.
Bồng cô bé lên, cau mày trấn an.
“Bác Câm, mau gọi bác sĩ tư đến đây, tiểu thư sinh bệnh.” Sinh bệnh…. Trăm ngàn đừng có nói cái kia ✓ú gọi là cái gì ung thư nha….
Choáng váng, còn tưởng là ngươi đã lĩnh ngộ,
Nguyên lai lại càng thêm hồ đồ.
Một cơ thể phát dục lại bị hắn kết luận thành ung thư ✓ú.
Thật sự là…. điên cuồng choáng váng mà.
Chuyện này đã kinh động cả tòa thành.
Vị bác sĩ tư đến rồi lại đi…. Trước khi đi còn tặng cho Hành Chi Thiên một cái liếc mắt đầy ý nghĩa, lắc đầu, vẻ mặt không nói nên lời.
Trước kia chưa bao giờ biết, một người anh trai chăm sóc một cô em gái nhỏ hơn mình bảy tuổi là gian nan đến cỡ nào.
Bất quá, hiện tại hắn đã hiểu.
Chỉ sợ là, sau này những ngày thống khổ vẫn còn rất dài….
Ầm ầm, âm thanh của tiếng sấm hỗn loạn rền vang trong không trung.
Trong phòng ngủ, cô bé kia đang cuộn tròn cả người trong chăn, run lên bần bật.
Cửa sổ tuy được làm bằng kính cách âm, nhưng vẫn bị chấn động đến kêu ong ong, bóng tối trùm lên khắp mọi ngóc ngách trong căn phòng…. Một cánh tay của trẻ con thò ra từ trong chăn, sờ soạng một hồi chạm được…. công tắc đèn bàn.
Két một tiếng, thanh âm vang lên trong căn phòng tối đen nghe càng có vẻ quỷ dị.
Cửa mở,
Cô bé kia tay rụt trở về một cái vèo, cuốn chăn đem chính mình bao lại giống như bánh bao.
Một tiếng thở dài vang lên,
Áng sáng đèn mờ nhạt, lờ mờ hắt bóng trên chiếc nệm trắng như tuyết.
“Chi Nhược….”
Cố kiềm nén không hé răng, trong chăn không khí nhanh chóng trở nên ngột ngạt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Chi Nhược, đã ngủ rồi sao?”
“Ừ ừ ừ, ngủ say.” Giọng trẻ con vang lên.
Rùng mình một cái, bé con này biết cái gì gọi là giấu đầu lòi đuôi không hả.
Một bàn tay dùng sức kéo cái chăn kia hé ra một khe hở, bất cứ giá nào cũng phải để cho có chút không khí đi vào, miễn cho cô bé kia bị ngộp ૮ɦếƭ. Bàn tay của cô bé kia vẫn túm chặt lấy chăn, thỉnh thoảng còn đưa mắt liếc nhìn về phía Hành Chi Thiên, lại vô tình bắt gặp được ý cười tràn đầy trong đôi mắt hắn. Lóe một cái, ở bức rèm cửa bất thình lình lóe một tia chớp như ẩn như hiện, cô bé kia sợ tới mức đóng chặt hai mắt, đôi mắt của Hành Chi Thiên cố nén lại ý cười, “Quả nhiên là ngủ say, thật sự là sâu lười nhỏ ham ngủ.”
Im lặng ôm lấy cô bé, khẽ vỗ nhẹ vào lưng nàng, vỗ về.
Thân hình nhỏ bé của cô bé khẽ run, hắn cũng như không biết, không lên tiếng trấn an.
Có người ở cùng, tựa hồ cũng không còn sợ hãi nhiều nữa.
Hành Chi Thiên vỗ mệt, nghỉ tay.
Cô bé kia còn không cam tâm, cũng không giả bộ ngủ, kèm với tiếng sấm vang lên không ngừng cọ cả người vào người hắn, làm nũng, ôm lấy cổ của ca ca, ôm thật chặt.
Bên ngoài dông tố nổi lên, nhưng bên trong phòng lại là cảnh huynh muội tình thâm.
Tiếng gõ cửa rất khẽ.
“Thiếu gia, bác sĩ tư đã tới.”
“Ừ, ta biết rồi.”
Hành Chi Thiên dùng ngón trỏ điểm nhẹ vào cái mũi xinh xắn của cô bé, ánh mắt vô cùng ôn nhu. “Anh có việc phải đi, anh sẽ gọi người hầu đến đây với em, em cứ ngủ trước một lúc đi.”
Túm chặt lấy tay áo của hắn, Chi Nhược hoảng hốt lắc đầu, giống như cái trống bỏi, “Không muốn người hầu.”
Ý cười trong mắt Hành Chi Thiên càng đậm, “Được rồi, anh sẽ lập tức trở lại.”
Cửa nhẹ nhàng khép lại.
Một bàn tay khác đột ngột nắm lấy tay nắm cửa, đẩy cánh cửa mở rộng ra, bả vai của Hành Chi Thiên bị người nào đó tóm lấy, hắn liếc mắt, bàn tay đang ở đặt trên vai hắn, ngón tay thon dài tinh tế, nơi giao nhau giữa ngón trái cùng ngón trỏ còn có một hình xăm hoa hồng đen.
Người nọ sáp đầu lại gần, cợt nhả nói, “Người đang nằm ở bên trong chính là cô em gái bảo bối mà ngươi đã nhắc tới trong e-mail đó hả?”
Hành Chi Thiên thu hồi nụ cười, vẻ mặt lạnh nhạt, gạt tay hắn ra.
Người kia cũng không tức giận, thẳng người dậy, vén đuôi tóc đen đang lòa xòa ở phía trước sang bên, cười đến vô cùng hứng thú, “Trước khi ta đi du học cũng không nghe ngươi đề cập chút nào tới nàng, ảnh chụp đều giấu trong phòng ngủ, như thế nào bây giờ lại cam lòng để cho ta nhìn thấy nàng?”
Hành Chi Thiên dùng thân hình ngăn trở ở cửa phòng, nhìn hắn mỉm cười, đôi con ngươi không nóng cũng không lạnh.
Coi như là đang chào đón vị thiếu niên kia, đôi mắt hắn có màu xanh biếc như ngọc bích, sâu thăm thẳm khiến người ta có cảm giác như đang nhìn vào trong một hồ nước, tóc của hắn dài đến thắt lưng, khuôn mặt nhu mỹ hầu như không thể phân biệt được giới tính, thanh âm cũng cực kỳ từ tính, tràn ngập mị hoặc, khiến cho người nghe có cảm giác bị trầm luân.
Trầm luân….
Tên nhóc này lại không an phận !
Hành Chi Thiên hồi thần, xoay người khép cửa lại, ho khan một tiếng, “Đừng nghĩ thôi miên ta.”
Đôi con ngươi màu lục bích tuyệt đẹp của hắn ảm đi, tựa hồ có chút không cam lòng. “Ngươi thật mau thức tỉnh, lần nào cũng chỉ còn kém một chút, cuối cùng lại bị ngươi thoát được.”
Hành Chi Thiên cười, “Ở cùng với ngươi, dù thế nào cũng cần phải đề phòng.”
“Năng lực tự chủ của ngươi lúc nào cũng cao như thế, không nói nhiều, không xem nhiều tất cũng sẽ không dễ dàng mắc sai lầm.” Người nọ cười, tự nói với mình, “Bất quá tính cách quả thật chán ngấy, không biết cô em gái bảo bối của ngươi như thế nào chịu đựng được ngươi.”
“Chịu được hay không chịu được là chuyện riêng của hai người chúng ta. Yêu Chi, chuyện này không có liên quan tới ngươi.”
“Chuyện riêng của hai người chúng ta…. chỉ sợ là chuyện có chút ái muội à nha,” khóe môi hắn cong lên thành một nụ cười, ánh sáng lóe lên dao động trong đôi bích đồng của hắn, “Trước kia ta đã nói là tâm lý của ngươi có vấn đề, bây giờ bệnh luyến muội luyến đồng cấm kỵ, ngươi e là đã nếm trải rồi, theo như ta thấy người phải trị liệu không phải nàng…. mà là ngươi.”
Hành Chi Thiên mỉm cười có chút trào phùng, “Từ nước Mỹ xa xôi mời ngươi về đây, cũng không phải là muốn nghe ngươi nói nhảm.”
“Vậy thì,” Yêu Chi vuốt tóc, ánh mắt sắc bén, có vẻ như hiểu rõ, hứng thú cười, “Có trò vui như vậy để chơi, dĩ nhiên là không thể thiếu phần ta.”
Hành Chi Thiên liếc nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt, thong thả bước xuống cầu thang.
Cho giải tán hết người hầu, Hành Chi Thiên rót cho mình một ly rượu, chất lỏng màu đỏ tươi chảy xuống chiếc ly thủy tinh, hắn nâng ly lên còn chưa kịp uống, ly rượu đã bị Yêu Chi ςướק mất, ςướק thì ςướק, kẻ kia còn cười đến vô tâm không phế.
“Ngươi cho tới bây giờ cũng không biết đạo đối đãi khách.”
“Ngươi chẳng phải vẫn thích ςướק đồ của người khác sao?”
“Ngươi quả là hiểu rõ ta.” Yêu Chi ngửa đầu, nốc vào một ngụm rượu mạnh, đôi môi cũng đỏ rực như lửa, “Muốn từ ta biết cái gì?”
“Lúc trước Chi Nhược cũng không có sợ bóng tối như bây giờ, ta muốn biết trước kia đã xảy ra chuyện gì.”
Một ngụm rượu bị phun ra,
Y phục bị đẫm rượu, từng giọt tí tách nhiễu xuống, ẩm ướt, Yêu Chi lau miệng, trừng mắt thật to, vẻ mặt rất “dữ tợn”. “Chỉ vì một việc nhỏ nhặt như thế, từ xa như vậy lôi ta trở về ? Tùy tiện tìm một bác sĩ tâm lý không phải là dễ dàng hơn sao.” Hắn vừa sặc vừa nói, những chữ cuối cùng gần như là rít lên.
“Ngươi chẳng phải là bác sĩ tâm lý sao.”
“Năm tuổi ta đã theo lão cha của ta học tâm lý, mười một tuổi lấy được bằng thạc sĩ về tâm lý học, bây giờ đang ở viện nghiên cứu ở nước Mỹ bận tới sứt đầu mẻ trán, trên thế giới nếu so về thuật thôi miên không có người nào có thể thắng được ta, ngươi lại lôi ta trở về đây để nghiên cứu xem vì sao em gái ngươi lại sợ tối ?”
“Ta đã mua lại viện nghiên cứu của ngươi ở nước Mỹ rồi, muốn ngươi về đây làm bác sĩ điều trị riêng cho Chi Nhược, hợp đồng có lẽ không bao lâu nữa sẽ được cấp trên của ngươi ở bên Mỹ gửi qua đây cho ngươi ký, ký cũng phải ký, mà không ký cũng phải ký.”
“Thực sự…. đã mua?”
“Phải.”
Yêu Chi liếc mắt nhìn chăm chú vào hắn một lúc lâu, tiếp đó cười rất ư thoải mái, “Nói sớm một chút, không uổng là anh em tốt, ta đang bị cả đống chuyện rắc rối ở bên kia vướng tay vướng chân, đang nghĩ có nên tìm người nhà ra mặt hủy bỏ hợp đồng không, không đoán được là ngươi lại giúp ta thoát ly khổ ải. Ký…. dĩ nhiên là ký, dù không ký thì sớm hay muộn cũng phải ký.” Hắn bốc lấy hạt dưa trên bàn trà, từng mảnh nhỏ rơi lả tả xuống đất, “Ngươi có thể sánh với lão cha của ta lợi hại, tóm lấy ta một năm cũng chỉ may mắn tóm được bóng của ta, ngược lại còn phải khen ngươi! Móng vuốt chộp một cái, liền tóm được ta.”
Móng vuốt chộp một cái….
Mồ hôi lạnh,
Coi người ta cùng đẳng cấp với mèo à.
Hành Chi Thiên đưa mắt liếc xéo hắn đang phun hạt dưa lả tả trên mặt đất, nhíu mày.
Tên này bao nhiêu năm vẫn còn nhếch nhác như vậy.
Có thể tranh cúp ở dơ với cô nhóc kia được rồi.
“Ta nghĩ bệnh sợ bóng tối của em gái yêu dấu của ngươi e là có quan hệ rất lớn đến vụ tai nạn máy bay của bác trai và bác gái.”
“Nói rõ hơn nữa?”
“Ừ, vậy ta nói đơn giản, ta nhớ mang máng là lần đó đại khái thời tiết xấu không thích hợp để máy bay cất cánh, vì vậy có rất nhiều chuyến bay bị hủy bỏ, nhưng cha mẹ ngươi lại kiên trì mang theo cục cưng lên máy bay riêng, ngày máy bay bị rơi cũng là ngày sấm chớp rất dữ dội, có khả năng là cô bé có lẽ là bị kích thích, mất trí nhớ, dẫn đến chứng sợ bóng tối.”
Mất trí nhớ….
Cô bé quả thật đã quên rất nhiều chuyện.
“Việc này cũng chỉ là do ta suy đoán, ta cũng không thể nắm chắc, trước tiên cứ thôi miên thử xem, có lẽ sẽ thu được kết quả không tưởng. Bất quá….” Thanh âm của Yêu Chi kéo thật dài, ái muội, êm ái, xen lẫn thích thú, “Sấm chớp ở bên ngoài có vẻ như càng lúc càng lớn rồi, em gái của ngươi một mình ở trong phòng…. Ngươi không cần trở về với cô bé sao?”
Hành Chi Thiên lập tức đứng dậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc