Ảo Tưởng Hôn Nhân - Chương 03

Tác giả: Tử Tô Thủy Tụ

Đàn Bà Như Ấm Trà Để Qua Đêm

Thẩm Anh Nam sau khi li hôn đã thuê một căn phòng và chuyển đến đó ở. Lúc chuyển đến, mọi người ở tất cả các phòng ban trong công ty đều đến chúc mừng. Ngay cả “௱ôЛƓ cong” cũng đến.
“௱ôЛƓ cong” là biệt danh của Trịnh Tuyết Thành. Có cái biệt danh này là bởi ௱ôЛƓ của anh ta thực sự quá cong. Lúc anh ta vừa được điều đến làm giám đốc bộ phận nghiệp vụ, chị kế toán trưởng liền thốt lên:
- Oa, cái anh chàng này mà *** chắc là đã lắm!
Kế toán trưởng là một phụ nữ khá thô lỗ. Thế nhưng Giang Yến Ni cảm thấy những gì chị ấy nói là hoàn toàn có lí.
Trịnh Tuyết Thành hoàn toàn không hay biết mình bị đặt cho cái biệt danh khó nghe đến thế, thế nên mặt mày vẫn vô cùng hớn hở.
Ai mà ngờ được hôm ấy lại xảy ra chuyện. Lúc Trịnh Tuyết Thành đến, anh ta bị một con chó chẳng biết từ đâu lao đến, đuổi cho chạy trối ૮ɦếƭ. Đợi đến khi anh ta nhảy được vào trong phòng thì mọi người kinh ngạc phát hiện ra rằng ống quần của anh ta đã bị con chó xé rách từ lúc nào.
Cái khu nhà nơi Thẩm Anh Nam thuê trọ này thật sự tồi tàn quá mức. Chó hoang với phân chó đâu đâu cũng có thể nhìn thấy, thế nhưng chẳng ai dám mở miệng oán thán. Trịnh Tuyết Thành từ một người đàn ông lịch lãm cũng trở thành một gã ăn mày, bối rối trước con mắt kinh ngạc của mọi người mà không biết phải làm thế nào.
Thẩm Anh Nam đoán chắc rằng Giang Yến Ni sẽ đứng ra. Giang Yến Ni quả nhiên đứng ra thật, cô nói với Trịnh Tuyết Thành:
- Đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi đến nhà anh lấy cho anh cái quần!
Giang Yến Ni biết lái xe nhưng tay nghề lại không giỏi lắm. Thực ra Trịnh Tuyết Thành vẫn chưa quen thân lắm với Giang Yến Ni. Anh mới được điều sang đây làm việc, mức độ thân quen với mọi người mới chỉ dừng lại ở việc nhớ được tên của họ. Chỉ có điều anh khá chú ý đến Giang Yến Ni. Cô gái này không chỉ giỏi về nghiệp vụ, thành tích lúc nào cũng đứng trong top 3 của công ty mà còn thực sự xinh đẹp.
Bởi vì không mấy thân quen nên Trịnh Tuyết Thành cảm thấy rất khó xử, vội vàng đưa chìa khóa, đưa địa chỉ cho cô rồi cúi đầu cảm ơn không biết bao nhiêu lần.
Lúc Giang Yến Ni đi ra khỏi cửa, Thẩm Anh Nam liền thì thầm vào tai cô:
- Cố lên, tóm cho chặt vào!
***
Muốn túm được Trịnh Tuyết Thành có vẻ khá đơn giản.
Nhưng mục đích phải tóm được Trịnh Tuyết Thành là gì?
Đương nhiên là vì anh ta là một gã đàn ông lẳng lơ có văn hóa, có phẩm chất, có chỗ đứng trong xã hội, thích hợp để bồi dưỡng thành đối tượng kết hôn.
Giang Yến Ni dám chắc rằng Trịnh Tuyết Thành là một gã trai lẳng lơ, có cái ௱ôЛƓ cong tớn của anh ta làm chứng.
Giang Yến Ni biết rõ khả năng của mình, mặc dù không thể khiến Trịnh Tuyết Thành lập tức để mắt đến mình nhưng cũng có thể để anh ta phải nghĩ ngợi về mình, thậm chí còn phải lên kế hoạch chinh phục mình.
Giang Yến Ni liền bật đèn xanh cho Trịnh Tuyết Thành. Đã lâu lắm rồi cô không được đàn ông tán tỉnh, đương nhiên là không kể đến cái gã Chu Tiểu Hổ kia.
Vì vậy hôm ấy Giang Yến Ni không đến nhà Trịnh Tuyết Thành lấy quần cho anh ta mà đi một vòng đến bách hóa Thái Bình Dương, mua cho anh ta một cái quần.
Quần của Pháp, cũng mất đến hơn một ngàn tệ.
Cách nghĩ của Giang Yến Ni hoàn toàn khác với cách nghĩ của Đổng Du. Phương pháp của Đổng Du là “không nhìn thấy thỏ không thả đại bàng”, khi chưa xác định được Bác Đạt Vĩ sẽ lấy mình, cô chẳng bao giờ bỏ ra cái gì, ngay cả việc mời người ta đi ăn uống. Về sau xác định được rồi, cô lại “hào phóng” sắm đủ thứ cho bạn trai, nào là điện thoại, máy tính, quần áo, cà vạt... thậm chí chỉ mong có thể khắc luôn mấy chữ “Em là của anh” lên mặt mình.
Nhưng Giang Yến Ni thì khác, cô chỉ quan tâm đến những đối tượng có khả năng, sau đó mới từ từ tận hưởng cái cảm giác được quan tâm lại.
Phải chăng đây là lí do từ trước đến giờ Giang Yến Ni chẳng câu được con cá nào lâu dài cả? Đàn ông chỉ thích làm một con cá được ăn “thính” của bạn, khi bạn ngừng thả thính, con cá sẽ bỏ đi.
Đàn bà rơi vào hoàn cảnh này từ khi nào vậy?
Hôm đó, Giang Yến Ni trở về nhà của Thẩm Anh Nam, trước khi đưa quần cho Trịnh Tuyết Thành, cô đã vứt cái mác quần đi. Vì vậy mọi người đều không biết đó là quần cô mua. Chỉ có Trịnh Tuyết Thành là biết.
Trịnh Tuyết Thành không nói gì nhiều, chỉ nói cảm ơn cô trước mặt mọi người, sau đó đi vào nhà vệ sinh thay quần.
Tối đó, lúc tàn cuộc, Trịnh Tuyết Thành ghé vào tai Giang Yến Ni thì thầm:
- Sao em biết được vòng eo của anh?
Giang Yến Ni chẳng biết nói gì. Chỉ là cô biết mà thôi. Có lẽ là hai phần ba những anh chàng bạn trai của cô cũng có cỡ người như Trịnh Tuyết Thành.
Có những người phụ nữ bị vận mệnh an bài sẽ phải ૮ɦếƭ trên “bãi cát” của cùng một kiểu đàn ông.
Ngày hôm sau, Trịnh Tuyết Thành liền đem tiền quần đến trả cho Giang Yến Ni. Nếu như Trịnh Tuyết Thành giả bộ lờ đi, không nhắc đến chuyện tiền nong này thì có thể Giang Yến Ni sẽ cân nhắc anh ta có đáng để câu hay không. Tiền là chuyện nhỏ, nhân phẩm mới là quan trọng.
Chỉ có điều khiến cho Giang Yến Ni không được thoải mái là, số tiền anh ta đem trả, không nhiều cũng chẳng ít mà bằng đúng với số tiền mà cô đã mua cái quần đó cho anh ta.
Giang Yến Ni thật không ngờ anh ta vì không muốn nợ nần cô, cũng không muốn để mình phải chịu thiệt nên đã vội vàng lái xe đến bách hóa để điều tra giá cả.
Đổng Du nói:
- Anh ta chỉ muốn giữ khoảng cách với cậu. Ý là đang cảnh cáo cậu tránh xa anh ta ra!
Những lời Đổng Du nói như một gáo nước lạnh hắt vào mặt Giang Yến Ni. Nếu đúng là như vậy thì Giang Yến Ni cô quả là mất mặt.
Cũng may là phán đoán của Đổng Du là sai lầm, bởi vì hai ngày sau, Trịnh Tuyết Thành liền hẹn hò với Giang Yến Ni.
Trịnh Tuyết Thành đề nghị:
- Cuối tuần chúng ta đến suối nước nóng đi!
Điều đầu tiên mà Giang Yến Ni nghĩ đến không phải là người đàn ông này thật là thất lễ mà là bản thân mình chưa có bộ đồ bơi nào ***y cả.
“Mua một bộ đồ bơi”, cô nghĩ. “Rồi còn phải nhịn đói hai ngày để cho thân hình của mình thon thả hơn trước cuối tuần”.
***
Trước ngày cuối tuần ấy còn phát sinh một chuyện: Thẩm Anh Nam vì thiếu máu và ngất đi.
Ngất trong nhà vệ sinh của công ty.
Mọi người nhìn theo chiếc xe cấp cứu rú còi inh ỏi mà không khỏi thở dài: Đàn bà li hôn thật là thê thảm!
Thẩm Anh Nam không sao, nhanh chóng tỉnh lại trên xe cấp cứu, sau đó ra sức đòi dừng xe lại, nói là cô không muốn đến bệnh viện.
Thẩm Anh Nam sợ phải tiêu đến tiền. Giang Yến Ni ngồi bên cạnh cô, thật muốn gào lên để bịt miệng Thẩm Anh Nam lại.
Thẩm Anh Nam bị hạ đường huyết vì cứ hơi một tí cô lại không chịu ăn cơm. Lúc leo lên cân mới biết cô chỉ còn có 47 kilôgam, nhẹ hơn Giang Yến Ni những hai cân.
Thẩm Anh Nam nhìn vào cái cân sức khỏe, bật cười. Kể từ sau khi dậy thì, cân nặng của cô chưa bao giờ ở dưới 50 kilôgam, lúc nào cũng phải mấp mé vào khoảng 60 kilôgam. Nhưng hiện giờ đâu đâu cũng rộ lên mốt “mình dây”. Vì vậy li hôn đã đem lại cho Thẩm Anh Nam một điều có ích, đó là giúp cho cô trở thành một cô gái “mình dây”.
Giang Yến Ni nâng cằm Thẩm Anh Nam lên, nhìn thẳng vào mắt cô và nói:
- Gầy đi rồi, không còn nhìn thấy hai cằm nữa rồi! Nghe cho rõ đây, giờ đã đến lúc cậu phải đi tìm kiếm hạnh phúc rồi đấy!
Thẩm Anh Nam chỉ nghệt mặt ra hệt như một con lợn ngốc nghếch, cứ như thể cô chẳng biết hạnh phúc là cái gì vậy. Hồi lâu sau cô mới hoảng hốt:
- Đúng thế, tớ gầy đi mới đẹp, có thể tìm người đàn ông khác rồi! - Nhưng ngay lập tức ánh sáng trong mắt cô lại tắt đi. Thẩm Anh Nam nói - Tớ còn có thể tìm được một người đàn ông thế nào đây?
Giang Yến Ni lại lần nữa nâng cằm của Thẩm Anh Nam lên và nói:
- Muốn tìm mẫu đàn ông thế nào thì cứ tìm như thế!
Thẩm Anh Nam mơ hồ nhìn Giang Yến Ni. Khuôn mặt của Giang Yến Ni trắng như ngọc. Trời lạnh như thế này mà Giang Yến Ni chỉ mặc một chiếc váy cổ chữ T, để lộ ra cả phần cổ trắng muốt. Cô ấy quả nhiên không biết lạnh. Hở cổ đã là cái gì, quan trọng là thân hình. Thân hình Giang Yến Ni *** ra ***, eo ra eo, quyến rũ đến mức khiến cho một người ăn mặc nhếch nhác như Thẩm Anh Nam phải thấy xấu hổ.
Thẩm Anh Nam thật không hiểu tại sao người con gái gần 30 tuổi này vẫn chỉ mong làm cho mình trẻ đẹp hơn. Bản thân mình chỉ hơn cô ấy có một tuổi, nếu trang điểm một chút có phải cũng sẽ khá hơn không? Cô cảm thấy mình giống như một ấm trà để qua đêm, bị người ta đổ đi không thương tiếc, thật sự chẳng có chút giá trị gì.
Thẩm Anh Nam lúc này đã có chút niềm tin. Cô vội vã bỏ đi cứ như thể có một cơn gió đã cuốn cô bay ra khỏi bệnh viện.
Giang Yến Ni gọi với theo:
- Đi đâu thế?
Thẩm Anh Nam chẳng buồn ngoảnh đầu lại:
- Đi mua quần áo!
Bộ đồ bơi mà Giang Yến Ni chọn chỉ có ba mảnh tam giác, hai mảnh ở trước *** và một mảnh ở bên dưới. Đổng Du ra sức khuyên bạn:
- Mang theo cả cái khăn tắm nữa, lộ liễu quá đi mất!
Giang Yến Ni cười nói:
- Nhà thiết kế người ta thiết kế như vậy, tớ còn có cách nào khác đâu?
Sau đó cô “buồn rầu” mang theo bộ đồ bơi ra khỏi nhà.
Suối nước nóng cách thành phố không đến một tiếng đồng hồ lái xe. Nhắc đến suối nước nóng là phải nói tới khách sạn. Nghĩ đến chuyện này, Giang Yến Ni liền thấy mặt mình nóng bừng lên.
Đương nhiên cô cũng chẳng lắm lời đi hỏi Trịnh Tuyết Thành sao lại muốn đi tắm suối nước nóng. Lúc đến suối nước nóng cô mới phát hiện, hóa ra một khách hàng của Trịnh Tuyết Thành có cổ phần của khu suối nước nóng này, hôm nay mới khánh thành.
Nói trắng ra thì hôm nay hai người đến đây chỉ là chúc mừng cho khách hàng. Tất cả những cảnh tượng lãng mạn mà Giang Yến Ni tưởng tượng ra đều không xuất hiện, thậm chí suýt chút nữa cô còn không được ngâm suối nước nóng.
Khách khứa đến chúc mừng quá đông, bởi vì không mất tiền nên mọi người cứ ngâm xả láng. Già trẻ lớn bé ai ai cũng nhảy tùm xuống bể ngâm cho đã đời, thế nên bể nước nóng chẳng đủ để dùng. Giang Yến Ni mặc bộ đồ bơi ba mảnh đã chuẩn bị, quấn theo một tấm khăn tắm cho đỡ hở rồi theo sau Trịnh Tuyết Thành. Hai người đi rất lâu, cuối cùng mới tìm được một cái bể lớn để ngâm người.
Trong cái bể này chỉ có một đôi vợ chồng già và hai đứa trẻ con. Giang Yến Ni từ từ cởi chiếc khăn tắm ra trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Khoảnh khắc bước xuống bể ngâm mình, cô thật chỉ muốn ૮ɦếƭ đi cho xong!
Đương nhiên cô cũng chẳng biết nói gì nữa.
Trịnh Tuyết Thành liền nói:
- Em nhìn cái cây kia kìa!
Giang Yến Ni nói:
- Oa, lá vàng hết cả rồi!
Trịnh Tuyết Thành lại nói:
- Em nhìn con chim kia đi!
Giang Yến Ni đáp:
- Oa, bay mất rồi!
Điều duy nhất khiến cho Giang Yến Ni cảm thấy vui vẻ là lúc ngâm mình trong nước, tay của Trịnh Tuyết Thành chạm vào tay cô. Lúc anh ta nắm lấy tay cô còn cào nhẹ hai cái vào lòng bàn tay cô.
Phương thức truyền đạt tình cảm bằng hành vi động chạm một lần nữa thành công trong việc lấy lại hứng thú cho Giang Yến Ni. Bởi vốn dĩ lúc trước cô đã quyết định sau khi trở về sẽ cho cái gã ௱ôЛƓ cong này cuốn xéo.
***
Tâm trạng ngọt ngào cứ theo cô cho đến tận ngày hôm sau, bởi vì hôm sau là thứ bảy, Trịnh Tuyết Thành đã hỏi Giang Yến Ni rằng anh ta có thể đến nhà cô xin bữa cơm được không?
Giang Yến Ni đương nhiên đồng ý rồi.
Giang Yến Ni không muốn đắn đo, bởi vì cô không thể đắn đo được.
Thế nhưng trước khi Trịnh Tuyết Thành đến thì Thẩm Anh Nam đã đến trước. Giang Yến Ni cụt hứng. Giang Yến Ni không muốn để người khác trông thấy toàn bộ quá trình “lẳng lơ” của mình.
Nhưng Thẩm Anh Nam đến để kể lể. Giang Yến Ni tưởng rằng Thẩm Anh Nam lại sẽ kể lể những chuyện vớ vẩn.
Thật không ngờ chuyện mà Thẩm Anh Nam kể lần này lại có sức “bùng nổ” lớn như vậy. Bởi vì Thẩm Anh Nam nói, hôm trước lúc đi trên đường, cô đã nhìn thấy Tề Cường và con đàn bà lẳng lơ đó.
Thẩm Anh Nam nói, đương nhiên cô đã cho con đàn bà kia một cái bạt tai trời giáng, sau đó Tề Cường cũng thẳng tay cho cô một bạt tai.
Đầu đuôi câu chuyện là thế này:
Thẩm Anh Nam đi mua quần áo, trong lòng thầm nghĩ lần này sẽ không đến các cửa hàng bán buôn nữa mà vào các shop.
Thật là không may cô đã không chọn đúng ngày. Sau một hồi vòng đi vòng lại ở các quầy bán quần áo nữ, nhìn thấy những cái giá trên trời, thế là cô chẳng nỡ móc hầu bao. Đúng lúc ấy, cô tình cờ nhìn thấy Tề Cường và người đàn bà ấy đang đi ngược hướng với mình.
Cái thành phố này đúng là quá nhỏ!
Người đàn bà ấy chưa hẳn đã trẻ hơn Thẩm Anh Nam nhưng thân hình thì khúc nào ra khúc nấy. Thẩm Anh Nam cũng phải thừa nhận nếu chỉ xét vẻ bề ngoài thì người đàn bà ấy đã hơn mình rồi.
Nhưng như vậy thì đã sao? Thẩm Anh Nam lúc này hoàn toàn quên mất rằng mình đã li hôn với Tề Cường. Cô chẳng buồn nghĩ ngợi gì mà đi thẳng đến chỗ hai người kia, khí thế ngút trời, vung tay cho người đàn bà kia một bạt tai trời giáng.
Đàn bà bị đánh bất ngờ đương nhiên phản ứng đầu tiên là kêu ré lên như chuột. Đúng lúc ấy thì Tề Cường đã kịp phản ứng lại, kéo người đàn bà ấy ra sau lưng mình và hét lên:
- Cô làm cái quái gì vậy?
Thẩm Anh Nam lúc này đã phát điên lên rồi, cô định đẩy Tề Cường ra rồi tiếp tục tấn công con hồ li tinh kia. Thế nhưng Tề Cường là đàn ông, khỏe hơn cô nhiều, chỉ cần dùng một tay đã đẩy được cô lùi lại phía sau. Cô lại xông lên, lại bị anh ta chặn lại và đẩy lùi ra sau vài bước.
Mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì liền đổ đến xem. Mà đám bảo vệ dường như cũng là những kẻ tò mò nên chẳng thấy ai chạy đến can thiệp cả.
Thẩm Anh Nam không đánh được người đàn bà ấy, vì vậy nỗi hậm hực, phẫn nộ, ấm ức như trào lên. Cô bất chấp tất cả, lao đến như một con sư tử, chẳng buồn nghĩ đến những câu chuyện tình cảm trong tiểu thuyết mà mình đã từng đọc, chẳng buồn nghĩ đến chuyện mình là một người có giáo dục, chẳng buồn giữ thể diện cho mình nữa. Cô chỉ vào mặt Tề Cường, gào thét lên như một mụ đàn bà ngoa ngoắt:
- Tề Cường, anh là đồ khốn kiếp! Anh là gã đàn ông vô dụng! Anh là thằng khốn kiếp, là đồ bẩn thỉu thích xem *** rồi *** vào ban đêm!
Khí thế của Tôn Nhị Nương đã trở lại với Thẩm Anh Nam ngay sau khi cô li hôn. Cô mắng chửi dữ dội khiến cho Tề Cường không ngẩng mặt lên được. Đám người đứng vây quanh đó ồ lên kinh ngạc, xì xầm bàn tán không ngớt. Cuối cùng Tề Cường chẳng thể chịu đựng được nữa, anh ta lao đến giáng cho Thẩm Anh Nam một cái bạt tai vào mặt.
Ban đầu, lúc mới li hôn, cô còn tưởng Tề Cường lầm đường lạc lối, cuối cùng rồi sẽ trở lại bên mình thôi. Mặc dù cái thuyết “không Còn tr**h” của Tề Cường đã khiến cô bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng nếu anh chịu quay đầu lại thì cô vẫn sẵn sàng tha thứ cho anh. Thế nhưng chuyện đã đến nước này rồi, cô hoàn toàn mất kiểm soát bản thân. Giờ thì Thẩm Anh Nam biết là mọi chuyện đã chấm dứt hoàn toàn, kể từ nay về sau, giữa cô và Tề Cường chỉ còn lại thù hận sâu sắc.
Thẩm Anh Nam nói đến đây liền bật khóc nức nở. Giang Yến Ni nhìn Thẩm Anh Nam vừa gầy gò vừa tiều tụy thật sự rất muốn mắng cô vài câu.
Thẩm Anh Nam đã bị chồng bỏ rồi, vì vậy cho dù Tề Cường có nuôi mười vợ đi nữa cô cũng chẳng có tư cách gì mà tát người ta.
Giang Yến Ni từ bỏ việc thuyết giáo Thẩm Anh Nam, cô bắt đầu cân nhắc đến chuyện có nên giữ Thẩm Anh Nam ở lại đây ăn tối không.
Sau đó cô nói với Thẩm Anh Nam chuyện Trịnh Tuyết Thành định đến đây ăn cơm. Thẩm Anh Nam lập tức nói:
- Tớ đi ngay đây!
Giang Yến Ni thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy có chút ái ngại liền hỏi:
- Chẳng phải cậu nói là muốn tìm một người đàn ông khác sao? Tiến trình phát triển đến đâu rồi?
Vẻ mặt Thẩm Anh Nam càng trở nên u ám:
- Tớ cảm thấy chẳng có cảm giác gì với những gã đàn ông khác. Tớ vẫn còn yêu cái tên khốn ấy!
Giang Yến Ni ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi:
- Hôm đó cậu nói phải đi mua quần áo, đã mua được những gì rồi?
Ngay sau đó, Giang Yến Ni phát hiện ra Thẩm Anh Nam đang mặc áo mới. Đó là một chiếc áo khoác hoa có mũ trùm đầu, kiểu dáng và đường may đều không thể chấp nhận được.
Thẩm Anh Nam ủ rủ nói:
- Hôm ấy gặp phải chuyện đó, làm gì còn tâm trạng mà mua sắm? Đành tiện tay mua tạm một cái áo ở ngoài đường!
Giang Yến Ni thở dài, bực bội gắt:
- Không phải là cậu không có cảm giác với đàn ông mà là đàn ông không có cảm giác với cậu. Cậu có thể từ chối những bộ quần áo rẻ tiền bán buôn ấy đi có được không?
Thẩm Anh Nam nói không thể. Cô nói cô phải tích tiền để mua nhà.
Lúc Giang Yến Ni tiễn Thẩm Anh Nam xuống nhà, tình cờ gặp Trịnh Tuyết Thành đang đi lên. Trên mặt Trịnh Tuyết Thành lập tức hiện lên vẻ hoảng hốt như bị ai đó bắt tại trận đang làm chuyện xằng bậy.
Cũng may là Thẩm Anh Nam biết điều nhanh chóng biến mất. Trịnh Tuyết Thành nhanh chóng hồi phục “nguyên khí”, bởi vì Giang Yến Ni hôm nay thực sự rất “lẳng lơ”.
Quần áo cực kì ***y, cổ áo như thể muốn xẻ sâu xuống đến tận bụng. Đồ ăn cũng “lẳng lơ”, có hải sâm với R*ợ*u vang đỏ. Biểu cảm cũng lẳng lơ. Từ thời còn học cấp hai, có người đã cảnh cáo Giang Yến Ni không được nhìn người khác mà cười, vì cô cứ cười là trông chẳng khác gì Phan Kim Liên
Thế mà hôm nay “Phan Kim Liên” lại cười hơi nhiều, bởi vì Trịnh Tuyết Thành rất thích kể chuyện cười. Chỉ có điều tất cả những câu chuyện cười mà anh kể cô đều nghe hết rồi, nhưng giờ không thể không giả bộ buồn cười. Trong lòng thầm nghĩ mình giống hệt một con ngốc!
Cũng may là những câu chuyện cười của Trịnh Tuyết Thành cuối cùng cũng chấm dứt, hai người đột nhiên chìm vào im lặng. Cả căn phòng dường như cũng im phăng phắc, giống như thể cả một đám người ồn ào vừa biến mất, chỉ còn lại hai người ngồi nhìn nhau trong yên lặng.
- Vậy chúng ta... - Trịnh Tuyết Thành lên tiếng - Nghỉ ngơi một lát đi!
- Vậy... cũng được! - Giang Yến Ni đáp.
Ngay sau đó, Trịnh Tuyết Thành lao về phía Giang Yến Ni, không hề giống như những gì mà Giang Yến Ni tưởng tượng, tức là Trịnh Tuyết Thành sẽ từ từ đi về phía cô, quàng tay qua vai cô, vuốt ve mái tóc cô rồi hôn lên trán cô.
Trịnh Tuyết Thành lao đến nhanh như một viên đại bác, đẩy Giang Yến Ni ngã xuống xô-pha.
Trịnh Tuyết Thành sống ૮ɦếƭ gì cũng không chịu tìm đến cái khóa váy của Giang Yến Ni, Giang Yến Ni đành phải mở to mắt, tự tay làm. Nhân lúc Giang Yến Ni “tự lực cánh sinh” Trịnh Tuyết Thành cũng nhanh nhẹn lột sạch quần áo của mình.
Chuyện này khiến cho Giang Yến Ni có chút bất mãn, bởi vì cô chỉ cần ngước mắt lên là nhìn thấy cái *** của Trịnh Tuyết Thành rồi. Lần đầu tiên *** nên diễn ra vào ban đêm, chỉ có môi mềm và những lời đường mật khiến cho người ta nghẹt thở chứ không phải là những cảnh tượng và những thứ trần trụi như thế này, cho dù đó là một chiếc *** không hề rẻ mạt.
Rèm cửa vẫn mở, ánh hoàng hôn vàng rực cùng với mùi hương của món trứng xào hẹ bay vào trong phòng, xộc vào mũi, khi Giang Yến Ni ngửi thấy thì cô đã phát hiện ra người đàn ông đó đang “hùng hục” trên người cô rồi.
Trịnh Tuyết Thành thật sự quá khỏe, anh ta *** tới mức khiến cho Giang Yến Ni nghi ngờ không biết mình có thù hận gì với gia đình anh ta không nữa. Như thế này chẳng những không cảm thấy thích thú chút nào mà còn cảm thấy đau đớn nữa.
Thế nhưng hết đau rồi thì cảm giác lại khác, cái cảm giác sung sướng như khiến cho người ta đạt đến đỉnh cao của sự *** cuối cùng cũng tìm đến. Giang Yến Ni cảm thấy bản thân mình đang dần dần thích nghi với phong cách của Trịnh Tuyết Thành. Cô nghĩ người đàn ông này chắc cả ngày phải xem nhiều phim cấp ba lắm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc