Anh Yêu, Đừng Có Ăn Vạ - Chương 11

Tác giả: Đường Sương

Lời của anh khiến Mễ Tô trầm ngâm một lúc.
Tiếp, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, mong đợi nhìn anh.
“Làm cái gì mà nhìn anh vậy?” Anh cảm thấy ánh mắt cô nhìn anh quá mãnh liệt.
“Anh Diệp Nặc, anh cảm thấy mỗi người đều là độc nhất vô nhị à?”
“Anh cho là như vậy.”
“Như vậy, anh cảm thấy điểm độc nhất vô nhị của em là gì?” Cặp mắt cô sáng long lanh nhìn anh.
“Ừm... Em rất tốt.” Anh suy tư một chút.
“Chả lẽ anh độc ác sao? Trả lời cụ thể một chút!” Cô không hài lòng với câu trả lời của anh.
“Ý của anh là, tính tình của em sẽ làm người ta muốn thân cận với em.”
Vậy tiếng đàn piano của em thì có gì đặc sắc độc nhất vô nhị?” Cô tiếp tục mong đợi hỏi anh.
“Anh là người ngu thanh âm, nghe không hiểu.” Anh lắc đầu lực bất tòng tâm.
Cô nghe không khỏi có chút bực mình.
“Quên đi.” Cô đứng dậy muốn đi.
“Em phải về nhà?” Anh kéo cánh tay cô.
“Em còn muốn đi lung tung một lúc nữa.” Cô không muốn đi về nhà.
Về lại nhìn thấy chiếc đàn ở phòng khách kia, rồi lại nhìn thấy mặt của cha, cô đều cảm thấy áp lực rất lớn.
“Dạo gần đây em còn tiếp tục luyện đàn không?”
“Không có. Làm sao vậy?” Cô nghi ngờ nhìn anh.
“Anh nghe cha em nói, ông tính để em ở lại đây đến hôm sinh nhật hai mươi tuổi bộc lộ tài năng, đàn một bài cho mọi người nghe.”
“Cha em? Sao ông ấy có thể tự chủ trương?” Đầu tiên cô kinh ngạc trợn to mắt, tiếp theo là hừng hực lửa giận bốc lên.
Diệp Nặc suy nghĩ sâu xa nhìn cô, đột nhiên, giống như sợ cô chạy mất, anh đem đôi tay để lên trên vai cô, cúi đầu nhìn vào trong mắt cô.
“Mễ Tô, em thành thực nói cho anh biết, có phải bây giờ em rất sợ piano?”
“Anh nói cái gì vậy?” Tầm mắt cô dao động, không chịu nhìn anh.
“Thời điểm mỗi khi nói đến piano, ánh mắt của em sẽ trở nên né tránh lo lắng.”
“Em không có…” Cô lắc lắc bả vai, muốn tránh thoát khỏi bàn tay anh.
“Bây giờ phản ứng của em là kiểu, trong miệng phủ nhận, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn anh.” Đột nhiên giọng nói của anh trở nên nghiêm túc, trầm xuống.
“Anh nói bừa, em mới không có như vậy…”
“Mễ Tô, nhìn anh!” Anh quát khẽ.
Mễ Tô ngẩn ra, không tự chủ ngẩng đầu lên nhìn anh.
Khoảng khắc tầm mắt cùng anh tương giao, trong mắt cô lập tức tràn ngập nước mắt.
“Anh làm gì hung dữ như vậy... Ô ô…” Cô đảo đảo tròng mắt, đáng thương khóc nức nở.
Diệp Nặc thở dài một tiếng, buông lỏng sức tay, giương tay duỗi một cái, đem cô ôm vào trong ***, ôm cô thật chặt ngồi xuống ghế dài.
Anh để yên cho cô khóc lớn một trận, sau khi khóc đến mức anh cảm thấy ươn ướt trước ***, mới mở miệng trấn an cô, bảo cô kiềm chế nước mắt.
“Có muốn nói cho anh nghe không?” Anh dịu dàng hỏi.
“Hiện tại em rất ghét piano.” Cô nằm ở trong *** anh, buồn buồn nói.
“Ghét piano?” Khó trách vì sao cô hầu như không ***ng đến đàn.
“Phải nói, em mất đi năng lực biểu diễn, không còn là tiểu thiên tài âm nhạc mà mọi người biết. Học kỳ này, trường tổ chức đại hội âm nhạc, mà em lại làm ra chuyện khiến thầy giáo và trường học hổ thẹn.”
“***?” Anh suy đoán.
“Không, em làm cháy trường.” Cô nghiêm túc trả lời.
“…”
“…”
Hai người gắt gao trừng mắt nhau.
Cuối cùng, Diệp Nặc nhận thua trước.
“Được rồi, chúng ta nói lại từ đầu. Mễ Tô, em làm chuyện gì, mà nghĩ sẽ làm cho trường học và thầy giáo hổ thẹn?”
“Em… không đàn được một âm nào, đã khom người chào đi xuống đài rồi.”
“Cha mẹ em biết không?”
“Em mới chỉ nói với chị gái, chỉ có chị gái biết.” Cô lắc đầu một cái.
“Có muốn nói một chút hay không?” Anh an ủi vỗ vỗ lưng cô, gương mặt thương tiếc.
“Trường học cạnh tranh rất kịch liệt, kịch liệt đến trình độ em không thể nào tưởng tượng. Hình như tất cả mọi người, đều đem nhau trở thành quân địch. Cho nên em không có bạn, ở đó em cảm thấy cô đơn muốn ૮ɦếƭ.”
Cô ôm chặt anh, rủ rỉ nói ra khổ sở và áp lực mà hai năm qua cô vẫn phải một mình chịu đựng.
“Còn gì nữa không?” Anh dẫn cô nói tiếp.
“Em không muốn trở lại học viện âm nhạc nữa, nhưng mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt cha tràn đầy kỳ vọng nhìn em… em liền không thể mở miệng nói ra được.”
Anh ôm cô, nhẹ giọng cười.
“Anh cho là em rất kiên cường, làm sao có thể bị một chút chuyện nhỏ này đánh bại đây?”
“Em mới không kiên cường!” Cô đập *** của anh một cái.
“Anh còn nhớ năm đó có một cô gái nhỏ mười tám tuổi một mình đeo túi xách, bộ dạng dũng cảm lên máy bay.”
“Mọi người cảm thấy em dũng cảm, là bởi vì căn bản mọi người không biết em vừa ngồi lên máy bay là khóc.”
“Thật? Anh còn tưởng rằng lần đầu tiên em ngồi máy bay, nhất định sẽ rất H**g phấn!” Anh kinh ngạc nhìn cô.
“Mới là lạ! Em ngồi trên máy bay khóc, sau khi xuống may bay thấy bên cạnh có một đống người ngoại quốc, cũng bị sợ đến phát khóc. Đến trường học còn thảm hại hơn, em bời vì nửa đêm nhớ nhà khóc; bởi vì tiếng anh không tốt, nghe không hiểu yêu cầu của thầy giáo khóc; bởi vì không tìm được bạn học cùng đi toilet khóc; bởi vì nửa đêm đói bụng, rất muốn ăn món kho và trà sữa trân châu khóc; bởi vì… bởi vì… ô ô…”
Chuyện cũ làm người ta khó chịu, như rác rưởi, liều ૮ɦếƭ mà đào lên từ đáy lòng, càng đào càng sâu, càng đào càng nhiều.
Nói xong lời cuối cùng, cô khóc không ra tiếng, cũng không nói được nữa, chỉ có thể dùng sức đảo môi, khóc đến đau lòng, thật đau lòng.
Diệp Nặc lặng lẽ đem những lời đã nghiền nát tan tành thành nhiều mảnh nước mắt ôm vào trong ***, thở dài một tiếng, đau lòng đem cô ôm chặt lấy.
“Anh hiểu rất rõ, anh biết rồi. Xuỵt, đừng khóc, đừng khóc…” Anh bên tai cô nhẹ giọng khàn khàn lẩm bẩm nói, âm điệu dịu dàng tiến thằng vào tim cô, vì từng mảng ký ức không người nào có thể hiểu của cô mà lòng chua xót và sợ hãi.
Bọn họ đều quên, cho dù cô có năng khiếu âm nhạc đến cỡ nào, nhưng mười mấy năm qua cô chưa từng rời xa nhà, vẫn chỉ là đứa bé mà thôi.
“Mễ Tô, đây chính là trưởng thành. Nếu như em có thể vượt qua được những khó khăn này, sẽ chính thức trưởng thành.” Anh ý vị sâu xa nói cho cô biết.
Anh biết cô còn có một đoạn đường phải đi.
“Em cảm thấy, lớn lên làm cho người ta it vui vẻ đi.”
“Hả?”
“Khi còn bé, em vẫn hay đuổi theo bước chân chị gái, anh và anh Tạp Bố, ngày ngày ngóng mình mau mau lớn lên, mới có thể ngồi ngang hàng với mọi người, cùng học với nhau, chơi trò chơi với nhau. Hết lần này đến lần khác, em thật vất vả một năm lại một năm trưởng thành, nhưng dần dần hiểu được, thì ra mọi người cũng một năm lại một năm lớn lên.”
“Đứa bé đáng thương, số học không tốt, chịu khổ tương đối lâu đấy.” Anh vỗ vỗ đầu cô.
Nghe vậy, cô đánh anh một cái.
“Còn nữa, anh và anh Tạp Bố đọc sách thật tốt, không có việc gì sao lại nhảy lớp làm gì? Hại em trơ mắt nhìn các anh lại cách xa em một bước, làm em chán muốn ૮ɦếƭ!” Đối với chuyện này cô vẫn oán giận không dứt.
“Éc… Anh nhảy lớp, cũng là bất đắc dĩ. Năm đó Tạp Bố nhảy lớp, thân là em trai sinh đôi, làm sao có thể bại bởi anh trai đây? Cho nên anh cũng không thể làm gì khác hơn là nhảy lớp theo rồi.” Diệp Nặc bất đắc dĩ trả lời.
“Tóm lại, trong trí nhớ lúc em còn nhỏ, đều là ở cửa không ngừng đuổi theo sau lưng anh. Cho nên, lớn lên em cảm thấy chuyện này, đối với em mà nói thật là khổ sở, thật là dài đằng đẵng.”
Anh nhìn cô cười, sau đó ôm cô thật chặt.
“Em yên tâm, hiện tại em đã sắp đuổi kịp anh rồi.”
“Đúng vậy, em chỉ cần chờ thêm một tháng nữa, mới có thể theo đuổi anh.” Cô có chút bất đắc dĩ.
Anh cười khẽ một tiếng.
“Hôm sinh nhật hai mươi tuổi, em định làm thế nào?”
“Không biết, đến lúc đó rồi tính!”
Nghĩ đến hành động ném loạn chung quanh của ba ba, nhất thời Mễ Tô cảm thấy nhức đầu không dứt.
Thôi, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, cuối cùng cũng phải có biện pháp giải quyết chứ?
Để an ủi vẻ ưu sầu của cô bạn gái nhỏ, Diệp Kỳ Nặc cúi đầu, dùng nụ hôn trấn định tâm tình của Mễ Tô, thuận tiện an ủi công sức cô theo đuổi anh cả đời.
Hiện tại, cô thật vất vả cuối cùng cũng sắp trưởng thành có thể cùng ngồi ngang hàng với anh, giống như một người lớn.
Mọi người vĩnh viễn không học được một chuyện: mặc dù ngàn tính vạn tính, nhưng là không thể tính được cửa ải “trời hạ sóng gió bất ngờ”.
Từ Mễ Tô từ mấy ngày trước, ở trong lòng đã tưởng tượng vô số cảnh tượng có khả năng xảy ra, tính toán ở hôm sinh nhật, cự tuyệt việc cha muốn cô đánh đàn giải trí theo yêu cầu của mọi người, sau đó sẽ mượn dịp dùng phương thức ôn hòa và cảm tính, biểu đạt ý nguyện tạm nghỉ học của mình.
Sinh nhật hôm nay, không có tam cô lục bà, không có người ngoài, ngoại trừ cha mẹ cùng chị gái, cũng chỉ có anh em sinh đôi Diệp gia.
Đáng lẽ hết thảy mọi việc đều thuận lợi như vậy, hết thảy đều bình thản như vậy, ai biết lại có khách không mời mà đến, lại làm cho kế hoạch diễn luyện buổi tối của cô, tất cả đều bị rối loạn.
Cô đứng ở cửa, nhìn chằm chằm khuôn mặt giận dữ của một người con trai tóc vàng,một cảm giác lạnh buốt không tự chủ được lan ra toàn thân.
“Tôi rốt cuộc đã tìm được cậu rồi!” Người con trai tóc vàng giận dữ không dứt dùng tiếng anh quát.
Một giây kế tiếp trực giác Mễ Tô phản ứng, “phanh” một tiếng, trực tiếp đem cánh cửa chính đóng sầm ngay trước mũi người con trai tóc vàng.
Ngoài cửa yên lặng mười giây, sau đó là một chuỗi tiếng chửi rủa bằng tiếng anh, đồng thời vô cùng không khách khí vang lên tiếng đấm cửa và tiếng chuông.
“Mở cửa! Michelle, cậu thật to gan, lại dám sập cửa vào mặt tôi? Mở cửa! Cậu mở cửa cho tôi!”
Tiếng đánh vào cửa vẫn rầm rầm rầm.
“Người nước ngoài bên ngoài kia là ai vậy?”
“Thầy tu.” Mễ Tô đè ép cánh cửa, mặt không đổi sắc trả lời.
“Có thầy tu như vậy sao? Mẹ chưa từng gặp qua đấy!” Mẹ Từ nháy mắt mấy cái, càng không ngừng đưa đầu ra nhìn.
“Bây giờ thầy tu nhiều tiền vậy sao? Cha thấy hình như sau lưng người kia có bóng của chiếc xe hơi nhập khẩu nha!”
“Phô trương lớn như vậy à?” Mắt mẹ Từ trừng lớn.
Về phần những người trẻ tuổi khác, đều ngầm hiểu với nhau mà cười nhìn Mễ Tô.
Người con trai tóc vàng kia rõ ràng chính là vì Mễ Tô mà tới.
Mọi người trong phòng nhìn Mễ Tô, chờ cô giải thích.
Không ai tin cái người giơ chân rống giận bên ngoài kia lại là một thầy tu.
Ngay cả hai người già trong nhà không hiểu tiếng Anh, đều nghe ra từng chuỗi “Pháp Khắc”, hình như tương đối thô tục,mà không giống nội dung thầy tu truyền giáo.
“Cậu ta không phải là bạn trai nhỏ của em đấy chứ?” Kỳ Nặc nghiêng người, cười như không cười hỏi thăm cô.
“Không phải!” Mễ Tô cong đôi môi đỏ mọng lên, mất hứng nhìn chằm chằm Kỳ Nặc.
“Vậy rốt cuộc cậu ta là ai?” Mẹ Từ tò mò hỏi.
“Anh ta học sinh đứng đầu trong học viện âm nhạc của con, đệ nhất thiếu niên tổ violin thế giới.” Cô không cam nguyện trả lời.
“Oa! Lợi hại như vậy! Đó không phải là bạn học của con ư, còn không nhanh lên mời cậu ta vào?” Cha Từ thúc giục Mễ Tô mở cửa.
“Nhưng cậu ta...” Mễ Tô nhìn mọi người, hết sức do dự.
“Người tới là khách, chúng ta là chủ nhà sao lại có thể để họ chờ ở bên ngoài? Như vậy rất thất lễ.”
“Con với cậu ta không quen, mời cậu ta vào làm cái gì?” Cô gấp đến độ dậm chân.
“Không quen sao cậu ta từ xa xôi chạy tới mừng sinh nhật con?” Cha Từ không tin.
“Cái người kiêu ngạo lại tự đại kia, chỉ dùng lỗ mũi trừng người, cho tới giờ cũng chưa từng coi trọng con. Bọn con gật đầu xã giao cũng không làm nữa là, làm sao cậu ta có thể đến mừng sinh nhật con chứ?” Cô tức giận hai gò má đỏ bừng.
“Ai nha, mở cửa ra đi! Người ta cũng đứng chờ ở bên ngoài rồi, mời người ta đi vào ngồi một chút thì sao?” Cha Từ sĩ diện đẩy Mễ Tô ra, tự mình mở cửa.
Cửa vừa mở ra, cha Từ mới nghĩ ra mình không biết tiếng Anh, lập tức hướng về phía cậu con trai tóc vàng sững sờ.
“Ách... Chậm đã... Cái này... A dạ...” Cha Từ mặt đỏ bừng lên, thốt ra nửa chữ.
“Cha, câu “a dạ” của người là tiếng Nhật.” Đề Lạp nén cười nói với cha.
“Còn không mau tới trợ giúp! Muốn nhìn cha thất bại à?” Cha Từ cực kỳ tức giận muốn Đề Lạp đi qua giải vây.
Người con trai tóc vàng hình như nhìn ra cha Từ không biết tiếng anh, ưu nhã hướng sau lưng ngoắc tay.
Chỉ thấy một người đàn ông từ sau lưng cậu con trai tóc vàng đi lên phía trước, hướng cha Từ tự giới thiệu mình.
“Xin chào, tôi là Glenn, còn tôi họ Trần đi theo phiên dịch cho thiếu gia.”
Có xe xịn, có phiên dịch. Xem ra, vị thiếu gia này chẳng những gia thế xa xỉ, còn rất phô trương, thế nhưng còn tìm một phiên dịch.
“Trần tiên sinh, xin chào, xin chào! Giúp tôi mời vị thiếu gia này đi vào, tham gia tiệc mừng sinh nhật con gái Mễ Tô của tôi.”
Cha Từ nhiệt tình mời.
Trong lòng cha Từ đắm chìm trong mơ tưởng.
Nếu như vị thiếu gia này coi trọng tiểu Mễ Tô nhà bọn họ, ông không cần sợ sẽ lại bị tên tiểu tử thúi Diệp gia sát vách quyến rũ đi nữa rồi.
Mễ Tô biết cha đang có ý đồ gì: trong lòng không khỏi vì điệu bộ của cha mà tức giận không dứt.
Sau đó, cô lo lắng quay đầu nhìn phản ứng của Kỳ Nặc một chút.
Chỉ thấy Kỳ Nặc mặt bí hiểm, trầm mặc tựa vào cạnh cửa quan sát.
Nhận thấy được tầm mắt Mễ Tô nhìn tới, anh cũng chỉ cười cười với cô, không nói gì.
Trong lòng Mễ Tô có chút thấp thỏm, cô hoàn toàn không nhìn ra trong lòng Kỳ Nặc đang suy nghĩ gì.
Phiên dịch Glenn ở bên tai thuật lại lời nói của cha Từ, đột nhiên Glenn mặt kinh ngạc quay đầu nhìn Mễ Tô.
“Tôi không biết hôm nay sinh nhật cậu.”
“Tôi không biết sinh nhật tôi, còn phải hướng cậu xin phép đấy!” Mễ Tô tức giận trả lời.
Glenn lửa giận lên cao trừng mắt về phía cô, Mễ Tô cũng không cam chịu yếu thế nhìn hắn chằm chằm.
“Chậm đã, Trần tiên sinh, bọn họ nói gì vậy?” Mẹ Từ có chút lo lắng hỏi phiên dịch.
Trần tiên sinh trung thực đem nội dung cãi nhau của hai người phiên dịch ra, khiến cha Từ, mẹ Từ sững sờ tại chỗ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc