Anh Yêu, Đừng Có Ăn Vạ - Chương 07

Tác giả: Đường Sương

Còn chưa đi đến phòng nghỉ ngơi, liền bị những đồng nghiệp đang H**g phấn ngăn lại ở nửa đường.
Những người ngăn anh lại đều là đồng nghiệp chung phòng thí nghiệm với anh, còn có đồng nghiệp ở phòng nghiên cứu khác nhưng không tính là quen thuộc, thế nhưng bây giờ lại kế vai sát cánh, thân thiện khoác vai anh xưng em gọi anh.
"Diệp Nặc, đó là em gái anh sao? Chúng tôi chỉ biết anh có một người anh trai sinh đôi, sao chưa bo giờ nghe anh nhắc đến có một cô em gái xinh đẹp như thế chứ?" Một đồng nghiệp lâu năm nhạo báng.
"Cô ấy là em gái nhà hàng xóm." Diệp Nặc chậm rãi trả lời tò mò hỏi thăm của đồng nghiệp, trong lòng mơ hồ cảm thấy không thoải mái, nhưng lại không tìm ra là do nguyên nhân gì. /dien/dan/le/quy/don/.
"Khó trách nữ quản lý có hứng thú với cậu, cậu lại một chút ý tứ với người ta cũng không có, thì ra là bên cạnh đã có cô gái nhỏ xinh đẹp ngọt ngào rồi, cho nên những cô gái khác không ai có thể lọt vào mắt của cậu." Một người khác vỗ vỗ bờ vai của anh.
"Chúng tôi chỉ có quan hệ bạn bè, hoàn toàn không có quan hệ gì khác với cô ấy." Anh cau mày giải thích.
"Này, Diệp Nặc, cô ấy rất đẹp, giúp chúng tôi giới thiệu một chút đi!" Một người đồng nghiệp khác chen qua, dùng khuỷu tay chọt chọt vào anh.
"Anh kết hôn, ông anh." Anh lạnh lùng nhắc nhở.
" Anh Diệp, anhDiệp! Anh hãy nhìn em này, em độc thân, khỏe mạnh, dịu dàng, có xe, có phòng ốc, vàng, không có ham mê bất lương, là đối tượng kết hôn tốt nhất! Xin anh hãy giới thiệu em gái hàng xóm của anh cho em, em sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt!" Một người giống như ngọn núi ngăn anh lại.
Người kia là ai? Anh có biết không?
Anh nhìn chằm chằm vào người vừa kể những điều kiện nghe ra không tệ, nhưng xem ra bề ngoài Từ Mật có thể gọi anh một tiếng là chú, anh cũng không quen đồng nghiệp này.
"Cô ấy mới mười chín tuổi, kết hôn với cô ấy mà nói còn quá sớm." Anh cắn răng nói.
"Cái gì? Mới mười chín tuổi? Ai nha, hiện tại con gái trổ mã sao lại tốt như vậy? Hoàn toàn không nhìn ra nha. . . . . ." đồng nghiệp không quen biết kia có chút kinh ngạc, l%q%đ, ngượng ngùng sờ đầu một cái. Cũng tự cảm thấy mình trâu già gặm cỏ non, thật mất thể diện.
Bỏ qua các đồng nghiệp của anh, thuận lợi chen đến cửa phòng nghỉ ngơi, Diệp Nặc thấy tình trạng bên trong phòng, gương mặt luôn tuấn tú ôn nhu lại bị kéo xuống, vẻ mặt trở nên rất khó coi.
Bình thường các nghiên cứu viên chuyên nghiệp thông minh, nay lại lấy Từ Mật làm tâm điểm, một vòng lại một vòng đem cô bao vây. Tất cả bọn họ giống như chàng trai mới lớn, ánh mắt đều biến thành hình trái tim, si ngốc nhìn khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp của Từ Mật.
Những người đàn ông này thoạt nhìn liền giống như một đống ong ruồi gặp được mật ngọt, tất cả đều dính lấy Từ Mật không chịu rời đi, làm cho anh cảm thấy thật chướng mắt.
"A! Anh Nặc anh Nặc ——"
Từ Mật bị một đám đàn ông nhiệt tình vây quanh, không thể thoát thân, tinh mắt phát hiện Diệp Nặc đang đi tới, lập tức giống như là người sắp ૮ɦếƭ đuối vớt được cái phảo cứu sinh, liều ૮ɦếƭ vung tay cầu cứu với anh.
Diệp Nặc vốn đang khó chịu trong người, nhưng khi thấy bộ dáng chật vật của cô, không biết vì sao tâm trang lại trở nên tốt hơn.
Chỉ thấy hai tay anh ôm ***, tư thái nhàn nhã đứng cạnh cửa, bờ môi nở nụ cười nhạt, hình như đang muốn nói cho cô biết: phiền phức của mình thì tự mình giải quyết!
Truyện được đăng tại Thichtruyen.com
Khi Từ Mật biết anh chỉ muốn khoanh tay đứng nhìn, lành lạnh nhìn kịch hay phía trước. Biết anh đang muốn xem cô phải tự mình thoát thân như thế nào, trong lòng của cô lại nổi lên một trận tức giận.
Mắt đẹp lay động, đột nhiên cô cười đến híp cả mắt.
"Các anh đừng hỏi em nữa..., trong lòng của em chỉ có một người, chỉ có anh Nặc mà thôi!" Đột nhiên hai tay cô nâng khuôn mặt, nói lên những lời này, bộ dáng vừa nũng nịu lại vừa thẹn thùng.
Mọi người thất kinh.
"Cái gì? ! Nhưng anh ấy nói em chỉ là em gái nhà bên thôi mà!"
"Hơn nữa anh ấy còn nói bạn gái của mình sẽ không có chút quan hệ gì với em!"
"Các người đang qua lại thật sao? Khó trách anh ta vẫn không quen bạn gái!"
"Thì ra là anh ấy không chịu đem giới thiệu em với mọi người, là vì bản thân đang trâu già mà gặm cỏ non!"
Trong nháy mắt oán khí dâng lên khắp trời, l-q,đ, Diệp Nặc nghe được những lời như thế suýt chút tức đến hộc máu.
Anh hung tợn nhìn chằm chằm người khởi xướng.
Chỉ một câu nói đã làm cho anh thê thảm.
Coi như em lợi hại! Anh im lặng dùng khẩu hình nói với cô.
Như nhau như nhau thôi! Cô cũng dùng khẩu hình nói với anh.
Có thói quen trở thành tiêu điểm của mọi người, Từ Mật trở nên đắc ý, mỉm cười đầy ý xấu.
Sau khi sóng gió ở phòng nghỉ ngơi lắng xuống, Diệp Nặc chính thức tuyên cáo Thân Bại Danh Liệt ở trong công ty. . . . . .
Thật ra thì, cũng không tệ như vậy!
Chỉ là mặc kệ anh nói đến toạc môi, giải thích với mọi người rất nhiều lần, anh không phải trâu già gặm cỏ non, không có qua lại với em gái hàng xóm mười chín tuổi, nhưng không người chịu tin tưởng anh.
Bởi vì mọi người đều làm trong ngành khoa học, khoa học quan trọng là chứng cớ, mà ngày đó tất cả mọi người đều chính tai nghe Từ Mật nói trong lòng chỉ có một mình Diệp Nặc.
Xinh đẹp như Từ Mật, lại bị một người đạo mạo nghiêm trang độc chiếm, khiến cả phòng âm dương mất cân bằng kia cực kỳ không cam lòng, le*quy/don, liên tiếp kêu trời gọi đất hô to Diệp Nặc dám đùa giỡn người, đã vậy còn cố ý đưa bạn gái đến K**h th**h bọn nữa!
Vì vậy, trăm miệng cũng không thể bào chữa, tâm tình kém đến cực điểm, đem tức tất cả tức giận trút lên đầu tên đầu sỏ gây nên - Từ Mật, mấy ngày nay vẫn không chịu để ý đến cô.
Tuy ngoài mặt Từ Mật giả vờ không thèm để ý, nhưng trong lòng lại bởi vì Diệp Nặc lạnh nhạt với mình, khổ sở chịu không được.
Bị lãnh nhạt mấy ngày, cô phiền não mà tự nhốt mình trong phòng, cho dù cha mẹ đến nói như thế nào, dụ dỗ các kiểu, nói đúng ra là khuyên cô đi xuống lầu đánh đàn cho họ nghe, nhưng cô vẫn bất động.
Hai người cảm thấy cô là lạ, làm thế nào cũng không hỏi ra được nguyên nhân, chỉ có thể im lặng quan sát, than thở cho chiếc đàn Piano tốt nhưng lại bị phủ bụi.
"Từ Mật, con thật sự không muốn đàn sao, cha mẹ rất buồn đấy?" Mẹ Từ gõ cửa phòng Từ Mật lần thứ n.
"Tay của con hơi đau, để hôm khác đi mẹ!" Từ Mật nhìn móng tay vừa mới sơn nước dưỡng móng, cẩn thận từng li từng tí thôi lấy thổi để cho mau khô.
Mới từ phòng tắm ra ngoài, trên người vẻn vẹn chỉ có một cái khăn tắm lớn bao bọc, tóc cũng dùng khăn lông thật dầy quấn ở đỉnh đầu, ngồi xếp bằng ở trên giường, giống như các nhà sư người Ấn Độ.
"Vậy khi nào thì con có thể đàn cho cha mẹ nghe được? Con trở lại cũng hơn một tháng rồi, nhưng cha mẹ chưa nghe con đàn lần nào cả, 1~2 tháng không luyện đàn, sau khi trở về trường học, sẽ không bị cứng tay chứ?" Mẹ Từ nghĩ biện pháp khuyên cô luyện ngón tay.
"Sẽ không đâu!" Cô chuyên chú tiếp tục bôi vẽ ngón tay của mình.
Mẹ Từ thở dài một cái.
Truyên được đăng tại Thichtruyen.com
Lại một lần nữa tơi tả quay về, dụ dỗ thất bại.
Nghe được tiếng bước chân xuống lầu của mẹ, động tác sơn móng tay của Từ Mật dừng lại.
Cảm giác phiền não lại dâng lên bao phủ cô. Cô phải nhanh tìm được chuyện khác để làm, phân tán lực chú ý, nếu không cô sẽ chịu không nổi. . . . . .
Quay đầu thấy máy vi tính, cô nhảy lên, chạy về phía bên cạnh bàn mở máy vi tính ra.
Cô không nhịn được nắm con chuột, chờ máy vi tính khởi động, sau đó thuần thục vào internet đăng nhập để chat webcam.
Qua thật lâu, đối phương mới đáp lại.
"Có chuyện gì?" Diệp Nặc thúi mặt, xuất hiện tại khung hình chat webcam.
Anh đang mang kính, có thể thấy anh đang đọc sách.
"Anh có đang bận việc gì không?" Cô đột nhiên giật mình.
Bộ dáng Diệp Nặc đeo mắt kính, có chút giống nam tài tử Hàn Quốc Bae Yong Joon, chẳng những vô cùng tuấn tú, mà cả người còn lộ vẻ nho nhã dịu dàng.
"Đúng, anh bận sắp ૮ɦếƭ rồi, cho nên có rắm mau thả!" Anh lạnh lùng trả lời.
Cô không nhịn được nắm con chuột, chờ máy vi tính khởi động, sau đó thuần thục vào internet đăng nhập để chat webcam.
Qua thật lâu, đối phương mới đáp lại.
"Có chuyện gì?" Diệp Nặc thúi mặt, xuất hiện tại khung hình chat webcam.
Anh đang mang kính, có thể thấy anh đang đọc sách.
"Anh có đang bận việc gì không?" Cô đột nhiên giật mình.
Bộ dáng Diệp Nặc đeo mắt kính, có chút giống nam tài tử Hàn Quốc Bae Yong Joon, chẳng những vô cùng tuấn tú, mà cả người còn lộ vẻ nho nhã dịu dàng.
"Đúng, anh bận sắp ૮ɦếƭ rồi, cho nên có rắm mau thả!" Anh lạnh lùng trả lời.
Chỉ cần anh không nói lời nào. . . . . . Từ Mật chống cằm, bất đắc dĩ thở dài.
Ai, dù sao trên đời này không có chuyện gì là thập toàn thập mỹ cả!
Truyên được đăng tại Thichtruyen.com
"Em có thể nói chuyện với anh một chút được không?"
"Không, được!" Anh hí mắt nhìn cô.
Cô biết, anh là người ăn ở hai lòng.
Mặc dù anh từng rất giận dữ nói phải qua sinh nhật hai mươi tuổi của cô mới bằng lòng qua nhà sửa máy tính giúp cô, nhưng thật sự chỉ ba ngày sau anh đã chủ động qua sửa cho cô rồi.
Cô thật không biết sống ૮ɦếƭ mà, lại can đảm gọi điện chat webcam với anh.
"Không được? Anh thật ngây thơ." Cô bĩu bĩu môi.
Diệp Nặc bật người nhìn cô.
"Em mới ngây thơ! Anh đã nói anh rất bận rộn, là ai ác tâm hại anh thành như thế này chứ?" Anh ngước mắt nhìn cô chằm chằm.
Nhìn anh tức giận, cô cũng không còn sức lực.
"Được rồi. . . . . . Vậy chờ lúc nào anh rãnh rỗi, thì hãy nói chuyện với em. . . . . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc ảm đạm xuống.
Diệp Nặc hình như nhìn ra ánh mắt của cô có cái gì không đúng, l$q%đ, yên lặng nhìn cô mấy giây rồi lại mở miệng.
"Thôi." Anh đầu hàng.
Mỗi lần thấy gương mặt vui vẻ của cô toát ra vẻ khổ sở, trong lòng anh như bị ai đó hung hăng nhéo một cái, hại anh cảm thấy rất không thoải mái.
"Cái gì?" Cô ngẩng đầu hỏi anh.
"Em có thể nói chuyện với anh, anh sẽ cố gắng nghe nhưng anh không thể đảm bảo sẽ đap lời em kịp lúc, hiện tại anh đang rất bận." Anh cầm một sắp tài liệu quơ quơ lên trước ống kính.
"Anh nói thật sao? Anh đã để ý đến em rồi sao ?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Mật bỗng chốc lại sáng lên.
"Đứa ngốc!" Anh cười khẽ.
Hai người câu được câu không trò chuyện.
"Em chờ anh một chút, anh đi lấy tờ fax vừa gửi tới đã." Anh chỉ chỉ máy fax đặt ở góc phòng.
Cô loáng thoáng nghe tiếng máy fax hoạt động, d!đ!l@q@đ, một lát sau liền nhìn thấy giấy từ máy fax đưa ra.
"Em . . . . . Em thích anh thật lâu, đã lâu lắm rồi. . . . . ." Cô nhìn màn hình không một bóng người, nhỏ giọng bày tỏ.
"Em nói cái gì?" Một khuôn mặt phóng đại chợt chiếm cứ cả màn hình.
"Oa a ——" cô bị dọa sợ lui về sau, hét to một tiếng.
Cùng lúc đó, khăn tắm trên người cô cũng rơi xuống, làm cô phơi bày hết cảnh xuân tươi mát trước mặt anh.
Thân thể mảnh khảnh uyển chuyển cứ như vậy phỏi bày không một thứ gì che đậy, *** bày ra trước mặt anh, toàn thân, chi có khăn tắm đang yên vị trên tấm thảm Ấn Độ. . . . . .
Không gian trong nháy mắt đông lại, hai người hai đầu máy vi tính cũng ngơ ra.
Một quên che thân, một quên nhắm mắt.
"A ——" tiếng kêu thứ hai càng thê thảm hơn, vang vọng ở trong phòng.
"Sao vậy? Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Cha Từ và mẹ Từ nghe con gái liên tục thét chói tai, kinh hoảng chạy lên lầu, dùng sức gõ cửa phòng Từ Mật.
"Không có việc gì..., con chỉ vấp một cái." Cô nhanh chóng cúi thấp thân thể, đỏ mặt nhặt khăn tắm lên vây người lại.
"Thật không có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì, không có việc gì!" Cô hô to.
Cho đến khi nghe tiếng bước chân cha mẹ dần cách xa, cô lập tức tiến tới máy tính.
Truyên được đăng tại Thichtruyen.com
"Mặc kệ anh thấy được cái gì, lập tức quên sạch cho em!" Cô vừa thẹn thùng vừa lúng túng nói với anh, đôi tay khẽ phát run vòng quanh mình, toàn thân đỏ bừng giống như Tiểu Hà tử vừa được nấu chín.
Diệp Nặc cũng lui ra khỏi màn hình, chỉ truyền giọng nói.
"Xin lỗi, xin lỗi ——" âm thanh của anh có chút ngượng ngùng.
"Xin lỗi thì có ích gì chứ? Anh phải phụ trách!" Cô ăn vạ kêu liên tục, vùi đầu vào giữa đầu gối.
"Cái gì anh cũng chưa kịp thấy ——"dưới tình thế cấp bách anh nói ra điều trái với sự thật.
"Gạt người! Làm sao anh có thể không thấy được chứu?" Đáng ghét! Chẳng lẽ vóc người của cô một chút hấp dẫn cũng không có?
"Anh thề, thật sự không thấy, chỉ thấy hai cái bánh bao hấp. . . . . . Ách, không phải, anh là nói. . . . . ."
"Bánh bao? Bánh bao? Anh dám nói em là hai cái bánh bao sao?" Cô cúi đầu nhìn bộ *** mình, giận đến phát run.
Mới vừa rồi mắc cỡ đến muốn chui xuống đất, l^q^đ, đã ném tất cả mọi việc lên tới chín tầng mây rồi.
Cô tức đến phát run lung tung mặc quần áo, liền chạy ra ngoài.
"Từ Mật, con muốn đi đâu?" Cha Từ nhìn con gái giống như con chó nhỏ nổi giận, chạy đùng đùng từ trên lầu xuống.
"Đi đòi lại công đạo giúp bánh bao!" Cô nắm quyền thật chặt, nguyên cái khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bạo khí.
"Bánh bao? Là bạn của con à? Nó đã chọc tới người nào vậy? Có phải con muốn cùng người ta kéo bè kéo phải đi đánh nhau không?" cha Từ không hiểu chuyện gì đang xảy ra liên tiếp hỏi tới.
"Con chỉ đấu một mình!" Cô tức giận trả lời, lao ra cửa chính.
Hiện tại lửa giận của cô có thể đã lên đến chín tầng mây mầy, có thể một mình đấu với cái người xấu xa kia!
"Này này - cha nói bao nhiêu lần rồi, không nên mặc cái quần ngắn như vậy ra cửa!"
Cha Từ tốn công vô ích, ở sau lưng cô hô to.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc