Anh Yêu, Đừng Có Ăn Vạ - Chương 01

Tác giả: Đường Sương

Ban đêm, sân khấu Học viện âm nhạc rực rỡ ánh đèn, trong đại sảnh đang tiến hành nhạc hội định kỳ cho sinh viên năm cuối.
Mặc dù đây chỉ là những tiết mục do sinh viên trong Học viện âm nhạc biểu diễn, nhưng không khí của hội trường lại hết sức long trọng, hoàn toàn không thua các tiết mục chính thức khác, mặc kệ là trên đài hoặc là dưới đài, mọi người đều mặc trang phục rất chỉnh tề.
Sinh viên trong Học viện âm nhạc này, nửa năm sẽ tập trung lại biểu diễn một lần, coi là cơ hội thi đấu lẫn nhau.
Mỗi sinh viên đều phải dốc hết sức, xuất hết tất cả vốn liếng, xem ai là người có tài đãnh đàn hay nhất, người nào có thành tựu âm nhạc cao nhất.
Trên sân khấu có một chàng trai đang đàn Violin, động tác kéo đàn lưu loát kết thúc bài nhạc, chiếm được tiếng vỗ tay nhiệt liệt trong bữa tiệc.
Chàng trai tóc vàng trình bày tiết mục hết sức hoàn mỹ, dien~dan~le~quy~don, bởi vì ngay cả giáo sư hướng dẫn ngồi bên dưới cũng gật đầu khen ngợi không ngừng, vỗ tay nhiệt tình cho anh. Anh tràn đầy tự tin mỉm cười với mọi người, sau khi thi lễ cuối chào, nhàn nhã lùi ra sau sân khấu.
Ở tại nới phương Tây này học âm nhạc, khuôn mặt Phương Đông rất ít khi xuất hiện, vì vậy khi cô gái Đông Phương xuất hiện, làm người khác cực kỳ chú ý.
Người con trai tóc vàng từ từ bước xuống, quay đầu nhìn bóng lưng của một cô gái nhỏ. Cô gái Đông Phương nhỏ nhắn đi tới chính giữa sân khấu, ngồi vào ghế trước dương cầm, mọi người vỗ tay hoan nghênh một tràng dài.
Đợi tiếng vỗ tay dưới sân khấu một lát, cô gái lại vẫn không nhúc nhích như cũ, đôi tay để trên đùi, nhíu mắt lại, nhìn chằm chằm vào các phím đàn, sắc mặt có chút trắng bệch. Chậm chạp không đánh đàn, những người nghe không đợi đợi bắt đầu ghé tai nhau xì xào, ánh mắt tò mò nhìn lên sân khấu.
Tại chỗ khán giả, phần lớn là sinh viên tài năng, nếu không chính là người có tiếng trong giới âm nhạc, bọn họ hiểu khi lên sân khấu biểu diễn, cần có bao nhiêu dũng khí, vì vậy mọi người cho là cái cô gái Đông Phương này đang lấy dũng khí, rất có tính nhẫn nại bao dung hành động của cô gái này. Chỉ là, trong tâm bọn họ đối với màn biểu diễn của cô gái, đã giảm không ít sự mong đợi và hào hứng. Có thể tiến được vào học viện âm nhạc này, tất cả đều là sinh viên đứng đầu đến từ các nơi trên thế giới, đều có năng khiếu âm nhạc thiên phú, bất kỳ sinh viên nào, ít nhiều gì cũng đã từng tham gia đại nhạc hội cấp quốc gia, vì vậy đối với các loại hình hoạt động tương tự như thế này, chỉ là nhưng tiết mục biểu diễn bình thường thôi.
Qua thật lâu, cô gái rốt cuộc động.
Chỉ thấy cô thở phào một hơi, mọi người bên dưới sân khấu cũng buông lỏng theo, cho là rốt cuộc cô đã lấy hết dũng khí, có thể bắt đầu đánh đàn rồi.
Ai ngờ, cô gái này lại có hành dộng ngoài bất ngờ, lần nữa khiến khán giả sửng sốt. Cô bỏ qua biểu diễn, một chút cũng không động đến phím đàn, liền đứng lên đi tới trước sân khấu, mặt không thay đổi cúi người chào mọi người, trực tiếp đi đến lối ra.
Bên dưới sân khấu các giảng viên hai mặt nhìn nhau, kinh ngạc không dứt, giữa thính phòng cũng tuôn ra từng chuỗi bàn luận xôn xao.
Âm thanh ông ông không dứt, vang vọng trong khán phòng. . . . . .
Diệp Nặc ngồi trong phòng chờ ở sân bay, đôi tay ôm ***, ngửa đầu nhìn biển báo các chuyến bay, nhàm chán ngáp một cái.
Anh đang chờ em vợ của anh hai anh - cũng chính là Từ Mễ, con gái của nhà họ Từ sát vách nhà bọn họ.
Hai người cha của nhà họ Diệp bọn họ và nhà họ Từ, mặc dù là hàng xóm lâu năm, nhưng vĩnh viễn không hợp nhau, cả khu ai cũng biết hai nhà bọn họ là kẻ thù truyền kiếp.
Nhà họ Diệp và nhà họ Từ, cái gì cũng tranh nhau, ngay cả tên của con mình, l@q@đ, cũng có thể lấy ra tranh đấu.
Năm đó cha anh đặt tên cho anh và người anh sinh đôi là Diệp Trạm và Diệp Nặc thì cha Từ cũng không cam chịu yếu thế, sinh ra hai đứa con gái, cũng đặt tên hai đứa con gái thành là Từ Lạp và Từ Mễ, không để cho nhà họ Diệp giành mất danh tiếng.
Những chuyện ngu xuẩn này, vẫn bị đem ra đàm tiếu ở khu này, làm chuyện cười suốt hai mươi mấy năm qua.
Anh trai anh từ lúc sáu tuổi đã nhận định rằng "Cà phê phải đi với bánh ngọt mới có hiệu quả tốt", hoàn toàn không để vào mắt ý hận giữa hai cha, vô tư kéo con gái nhà người ta lên giường, có trước cưới sau, hai vị phụ huynh hai bên cũng đành phải nhân nhượng, chỉ có thể không cam không nguyện kết thành thân gia.
Hôm nay, vốn là anh hai đến sân bay đón em gái Từ đi du học hai năm trước, nay trở về nghỉ hè.
Ai biết trước khi ra cửa một phút, Từ Mễ đột nhiên đau bụng, hình như có dấu hiệu sinh non, Cabo khẩn trương chạy như bay đưa vợ yêu đến bệnh viện.
Cha mẹ anh cùng ông bà thông gia vừa nghe đến tin tức, tất cả đều lo lắng phóng tới bệnh viện, rất sợ tiểu tôn tử còn chưa ra đời gặp phải chuyện bất trắc.
Trong lúc vội vàng, anh bị mọi người bắt được, nửa cầu xin nửa ép anh đến sân bay đón Từ Mật trở về.
Nghĩ tới vấn đề rồi, anh cầm điện thoại di động lên, gọi cho anh mình.
"Này, Cabo, Từ Mễ không sao chứ?"
Nghe câu trả lời trong điện thoại, chân mày anh hơi nhíu lại.
"Cần nằm viện quan sát và an thai sao? Được rồi, anh lo chăm sóc vợ mình cho tốt đi, về phần em vợ anh, tôi sẽ phụ trách đưa cô đầy đủ không sứt mẻ miếng nào về nhà họ Từ." Cắt đứt cuộc trò chuyện.
Xác định mẹ con Từ Mễ đều không có việc, anh hơi yên tâm.
Mặc dù cha của bọn anh và cha Từ luôn luôn bất hòa, nhưng anh với anh hai và Từ Mễ đều là bạn chơi chung từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, cho nên Từ Mễ xảy ra vấn đề trong lúc mang thai, anh cũng rất lo lắng.
Lúc này, ngay cửa nhập cảnh xuất hiện vài người đang kéo hành ký đi ra, người nhận điện thoại thấy thế cũng chen lên đi trước.
Diệp Nặc ngẩng đầu liếc biển thông báo chuyến bay, xác định chuyến bay anh đợi đã tới, vì vậy lười biếng đứng lên, đi tới nhìn đám người bên ngoài, híp cặp mắt, tìm kiếm bóng dáng của Từ Mật .
Ấn tượng của anh đối với Từ Mật rất ít, vẻn vẹn chỉ nhớ nhiều năm trước cô bé luôn đi theo anh, anh hai và Từ Mễ và cái đuôi nho nhỏ phía sau, cười lên ngọt ngào, khuôn mặt mềm mại giống như khối bánh ngọt nhỏ bé.
Lúc em gái Từ ra nước ngoài, anh quá bận rộn việc học cùng nghiên cứu, nhập ngũ hai năm, càng thêm không có cơ hội để gặp Từ Mật . Vì vậy trong đầu trí nhớ đối với cô, đã sớm mơ hồ.
Mặc dù nói con gái 18 sẽ đại biến, nhưng anh cho dù có thay đổi như thế nào đi nữa, cũng không đến nổi thay thành hình khác, cho nên anh liều ૮ɦếƭ hai mắt nhìn chằm chằm mà tìm kiếm em gái chân ngắn trong đám người. . . . . .
"Anh Nặc ——"
Một cô gái chạy đến phía anh, công kích ***g *** của anh.
Diệp Nặc sợ hết hồn, trực giác đưa tay ôm lấy người con gái trong *** kia, chân phải lui vài bước mới có thể giữ được thăng bằng.
"Giở trò quỷ gì đây——" anh vẫn chưa hết sợ hãi, liền mắng.
"Anh Năc, anh đến đây đón em sao, em rất ngạc nhiên đây! Em còn tưởng rằng chị hoặc cha mẹ em sẽ dến đón em đấy chứ!"
Người con gái duyên dáng trước *** duyên dáng nói.
Tiếng cười thanh thúy, khanh khách vang lên bên tai, mùi thơm chỉ có trên người cô gái cũng theo đó xông vào mũi, trong nháy mắt kia Diệp Nặc có chút mất hồn.
Anh phát hiện người con gái đang ở trong *** anh, vô cùng hấp dẫn, mặc áo hở vai và còn để lộ ra đôi chân thon dài, cô chẳng những nhảy vào trong *** anh, mà hai cái chân dài cũng vòng ôm bên eo của anh thật chặt, lấy tư thế tiêu chuẩn cảu gấu koala, vững vàng trèo lên trên người của anh. l%q%d
Cả người Diệp Nặc bỗng chốc nóng ran nóng lên, theo bản năng nổi lên phản ứng sinh lý mãnh liệt của phái nam.
"Em là. . . . . . Từ Mật ?" Anh khàn khàn lên tiếng hỏi.
"Là em đây!"
Đôi tay Từ Mật câu cổ của anh, chẳng những cười cong hai mắt, môi thoa son bóngcũng giương lên hình cung tuyệt đẹp.
Diệp Nặc cúi đầu nhìn người đang đeo mình như gấu koala, mắt trừng to.
Cô. . . . . . Cô là em gái Mật Mật của nhà họ Từ đây sao? !
Phải nói trước mắt là một tiểu yêu tinh mới đúng!
"Em . . . . . Ách. . . . . . Em có lạnh hay không?"
Nhìn khoảng cách trước mắt chỉ có hai mươi phân, tóc xoăn màu nâu rũ xuống vai, đầu Diệp Nặc trống rỗng, trong đầu chỉ hiện ra câu này đầu tiên, rồi lại ngơ ngác phát lên thành tiếng.
"Dạ, không lạnh! Trên máy bay có mền, còn có máy điều hòa, em không cảm thấy lạnh chút nào!" Cô nghịch ngợm đá đá chân dài mảnh khảnh trên lưng anh.
Diệp Nặc nhìn cô chằm chằm, không có cách nào quyết định dời ánh mắt mình
đi nơi khác.
Cô mặc thật ít vải, ánh mắt của anh nhìn nơi nào cũng không đúng.
"Em ở nước ngoài nghèo đến nỗi không thể mua được một bộ quần áo hoàn chỉnh hay sao?" Anh lẩm bẩm hỏi.
Cuối cùng, anh quyết định nguýt mắt nhìn cô, nhìn cô rõ ràng hơn.
Ông trời! Cô thật sự là Mật Mật?
*** trắng như tuyết, trong trắng lộ hồng vô cùng mịn màng, không thấy một chút lỗ chân lông. Mắt chuốc mascara màu tím, làm làn mi cong cong, nhìn rất thu hút.
Mới hai năm không thấy, vốn là tiểu Mật Mật ngọt ngào, thế nào lắc mình một cái, thành một cô gái nóng bỏng ngọt ngào, làm đàn ông muốn phạm tội?
"Không phải đâu, quần áo của em rất nhiều đấy! Anh xem, đây là hai vali quần áo, loại này có rất nhiều lớp quần áo. Cởi cái bên ngoài, bên trong còn có một cái nữa, vải cũng không ít nha. . . . . ." Cô ở trên người anh lắc lắc vai cùng eo, muốn cởi từng món trên người xuống, chứng minh cho anh nhìn.
"Tiểu Mật, đừng động. . . . . ." Khuôn mặt anh ửng hông, ngăn cản cô *** áo của mình.
"Vâng." Quả nhiên cô thu tay lại, ngoan ngoãn treo ngược ở trên người anh.
Anh chau mày lại, cảm thấy tư thế hiện giờ của hai người rất thu hút ánh nhìn, cũng rất có cái gì đó không đúng.
"Ừ. . . . . . trước tiên, em nên xuống đi đã. . . . . ." Anh hắng giọng, ngay sau đó anh lại thay đổi chủ ý.
"Ai da, anh thật là khó chịu mà! Vừa muốn em không được động, vừa muốn em đi xuống, anh trở nên dong dài khó chị như thế từ bao giờ vậy chứ?"
Ngoài miệng nói tới nói lui, nhưng cô vẫn nghe lời buông hai cánh tay đang câu cổ anh và hai chân đang vòng eo anh ra. "Anh dong dài?"
Anh giống như ăn phải ***, có miệng khó trả lời.
Cũng không biết là cố ý hay là vô tình, khi cô chậm rãi trợt xuống, hình như thời gian dụi dụi ở *** anh hơi lâu lâu một chút. . . . . .
Một con sóng dậy lên vọt tới cổ, Diệp Nặc dứt khoát chủ động đưa tay, nhanh chóng kéo cô ra, cách xa mình 50cm.
Ai biết, khi anh chăm chú nhìn lại, mới phát hiện quần áo cô đang mặc so với tưởng tượng của anh còn đáng giận hơn ——
Áo cô mặc mỏng đến mức có thể thấy được hình dáng bên trong áo lót của cô!
Loại này vải vóc còn nói nhiều tầng gì chứ? Quả thật lừa thần gạt quỷ!
Chỉ là, nói thật, vóc người của em gái tiểu Từ thật đúng là yểu điệu thướt tha, làm cho anh có cảm giác như mình vừa phát hiện ra một kỳ quan thế giới, anh cảm thấy mũi mình hơi ẩm ướt, ngứa ngứa một chút, không nhịn được giơ tay quệt mũi. . . . . .
"A! Anh Nặc, anh chảy máu mũi kìa!"
Một tiếng kêu to làm anh cũng phải kinh sợ.
Nhìn chằm chằm vết máu màu đỏ trên mu bàn tay, Diệp Nặc không thể tin khẽ nguyền rủa một tiếng.
Máu mũi?
Anh chảy máu mũi?
Anh thế nhưng lại chảy máu mũi?
Đối diện với tiểu Mật Mật nhà bên cạnh, lớn lên cùng với mình từ nhỏ, anh không nghĩ đến có ngày anh lại phun máu mũi?
Ông trời, đây là tình huống gì?
Diệp Nặc nhah chóng rút khắn trong túi ra đưa lên chặn máu mũi, lúng túng ngẩng đầu lên. "Ách. . . . . . Dạo gần đây anh nghỉ ngơi và làm việc không ổn định, hỏa khí lớn."
Chỉ thấy Từ Mật nắm túi đeo lưng, đứng cách anh hai bước nhìn anh, bộ mặt vô tội.
"Oh." Cô gật đầu một cái, mặt đồng tình.
Cặp mắt Diệp Nặc bỗng chốc nhíu lại.
Có ૮ɦếƭ anh cũng không tin tưởng, anh vừa thấy trong đáy mắt cô lóe lên một tia sáng khác thường, không có chút nào mang lại cảm giác cô đang vô tội! *editor: anh đang chột dạ ah, có thật giật mình là đây sao? *
"Sao người nhà em không đến đây đón em? Sao họ có thể đối xử lạnh nhạt với em như vậy chứ? Em chỉ ra nước ngoài mới hai năm thôi mà!"
Từ Mật đột nhiên dời mắt đi chỗ khác, nhìn phía sau anh một chút, trong mắt hình như chứa cảm xúc mất mác.
"Vừa lức ra cửa chị của em có dấu hiện sinh non, nên tất cả mọi người đều đến bệnh viện với cô ấy rồi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc