Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi - Chương 13

Tác giả: Tân Di Ổ

Hướng Viễn lại không quan tâm, chỉ cười cho qua chuyện. Đến lúc Diệp Bỉnh Lâm quở trách, bắt Diệp Linh xin lỗi, cô cũng chỉ cười, bảo không cần thiết. Diệp Khiên Trạch ngồi cạnh Diệp Linh, gương mặt đầy vẻ hối lỗi nhưng điều Hướng Viễn nghĩ là: cô ta thực sự bảo vệ anh. Rõ ràng người ngồi gần Diệp Khiên Trạch nhất không phải là Diệp Linh nhưng khoảnh nhắc Diệp Bỉnh Lâm giơ cao đũa để ném xuống, cô ta lại là người đầu tiên lao đến chắn cho anh. Trong lòng Hướng Viễn có phần hoang mang. Tại sao người chịu đòn thay cho Diệp Khiên Trạch lại không phải là cô? Cô cũng nguyện chịu đựng tất cả vì anh, chịu đau đớn thay cho anh nhưng lúc ấy cô ngồi ngay cạnh anh lại chậm hơn Diệp Linh một bước, tại sao lại như thế? Có lẽ tình cảm của cô không phải là một tình yêu mù quáng không phân rõ trắng đen, không cần biết đúng sai như Diệp Linh. Cho dù ban nãy cô có nghĩ đủ mọi cách để chú Diệp nguôi giận, để cứu Diệp Khiên Trạch, song cô cũng không thể phủ nhận rằng trong sâu thẳm tâm hồn cô luôn có thái độ bất đồng với những việc làm của Diệp Khiên Trạch. Cô cảm thấy rất hối tiếc vì sự chậm trễ đó của mình.
“Bố, bố đừng giận nữa”, Diệp Khiên Trạch đứng lên.
Diệp Bỉnh Lâm chỉ tay ra ngoài cửa nói: “Nếu muốn tao sống thêm vài năm nữa thì mày cút khỏi mắt tao ngay. Nhìn thấy mày là tao không thể nguôi giận được.”
“Cũng được”, Diệp Khiên Trạch cười cay đắng rồi đi ra cửa.
“Khoan đã”, Diệp Linh lập tức đuổi theo.
Bà Diệp cuống quýt không yên: “Khiên Trạch, A Linh, các con muốn đi đâu?”
Hai đứa con đã biến mất sau cánh cửa, Diệp Bỉnh Lâm như già thêm mấy tuổi, ông vỗ mu ban tay của Hướng Viễn rồi nói: “Hướng Viễn…”
“Cháu hiểu, cháu đuổi theo họ đây.”
Hướng Viễn mới đi được vài bước đã phát hiện Diệp Quân cũng theo sau mình.
“Em ở lại với bố và dì, chị về ngay.”
Diệp Quân tuy rất miễn cưỡng những cũng đành đứng nhìn Hướng Viễn chạy đi mất hút.
Diệp gia cư ngụ tại một con phố cổ trong thành phố, ra khỏi cửa là thấy những hồ nước chằng chịt đan xen nhau. Những khu nhà dân cư ven hồ với lịch sử lâu năm, ban ngày trông rất lộng lẫy và kiêu hãnh nhưng về đêm thì người thưa xe ít, cho dù đứng dưới ánh đèn đường chiếu tỏa vẫn có mấy phần hiu quạnh đáng sợ.
Hướng Viễn ra khỏi nhà họ Diệp thì đã không thấy bóng dáng anh em Diệp Khiên Trạch đâu. Cô đứng trước những con đường đan cài vào nhau mà cảm thấy đau đầu. Anh sẽ chọn đi về phía nào, cô hoàn toàn không biết. Cuối cùng, cô nghe theo trực giác của mình. Khi xưa, lúc lạc đường trong núi, cô thường đi về phía bên phải theo thói quen.
Nhưng lần này trực giác của cô lại không giúp được gì. Đuổi theo một đoạn đường khá dài, cô mới đoán chắc rằng mình đã sai lầm. Lúc ra ngoài họ không bắt xe, trừ khả năng bắt taxi nhưng nếu đi bộ thì với thể chất của Diệp Linh, tốc độ bám theo của cô như vậy không thể nào mất dấu của họ được. Không hề do dự Hướng Viễn quay đầu lại đi theo hướng khác, cảnh tượng hai người họ sóng vai đi với nhau trong bóng đêm khiến lòng cô có sự kháng cự theo bản năng.
Con đường bên trái rõ ràng còn vắng vẻ hơn bên phải. Rẽ qua mấy ngả đường, cuối cùng Hướng Viễn xác định lần này mình đã đi đúng, bởi cô đột ngột nghe thấy tiếng kêu kinh hoàng của Diệp Linh. Nhịp tim Hướng Viễn đập nhanh hơn, vô thức thả nhẹ bước chân. Cô đã quen đi đường ban đêm nên thị lực rất tốt, bước vài bước, cô đã có thể phân biệt rõ ràng bóng dáng Diệp Khiên Trạch và Diệp Linh trong một góc khuất tăm tối, chỉ có điều, ngoài họ ra còn có mấy người khác nữa.
Hướng Viễn hít một hơi khí lạnh, linh cảm chẳng lành khi nghe thấy tiếng kêu của Diệp Linh dường như đã được chứng thưc. Cô muốn bay đến bên hỏi: “Khiên Trạch, cậu sao rồi?” nhưng chỉ có thể lặng lẽ thối lui một bước, lần mò tìm kiếm điện thoại trong túi áo.
Vừa bấm được một nửa dãy số, giọng nói hoảng sợ thổn thức như muốn khóc của Diệp Linh vọng đến: “Hướng Viễn, chị phải không? Có phải chị không, Hướng Viễn?”
Một giọng nói xa lạ vang lên ngay sau tiếng của của Diệp Linh: “Ai? Vứt điện thoại đi, nếu không tao đâm nó.”
Hướng Viễn thầm dùng tiếng địa phương nguyền rủa một hồi. Lúc này, cô đang suy xét trong bụng nếu mình chạy thật nhanh thì vẫn có thể tẩu thoát được. Bỗng cô nghe thấy tiếng hét cấp bách của Khiên Trạch: “Hướng Viễn, mau chạy đi!”
Cô có thể đi nhưng người đang bị kề dao vào cổ kia là anh, làm sao cô đi được? Cho dù cô thoát thân suôn sẻ, dùng tốc độ nhanh nhất của mình gọi viện binh đến nhưng nếu anh có bất trắc gì thì sao? Nếu như…
Hướng Viễn dè dặt đặt điện thoại xuống. Di động là do Diệp Quân cho, nếu như ném nó hỏng thì chắc chắn cậu ấy sẽ không vui. Cô chầm chậm đi về phía họ: “Các người muốn gì? Đừng có gây khó dễ cho họ.”
Lúc đến gần cô mới nhìn rõ, ngoài anh em nhà Diệp Khiên Trạch ra còn có bốn nghười lạ mặt khác đều rất trẻ tuổi to con vạm vỡ, người nhỏ nhất hình như mới chỉ bằng tuổi Diệp Quân.
“Muốn gì à? Ha ha, cô em mắt một mí, có vẻ thú vị hơn con bé hồi này.”
“Thần kinh! Cặn bã!”, Diệp Linh đang co người cạnh Diệp Khiên Trạch, nhìn thấy một kẻ đểu cáng trong bọn họ đưa tay bẹo má Hướng Viễn, căm phẫn nhổ ra một câu.
Mấy tên khốn đó cười rộ lên: “Nhìn thấy rồi chứ, con bé này tính cách khá dữ tợn, vốn các anh đây chỉ muốn ít tiền để tiêu thôi nhưng giờ lại thấy mỗi lúc một thú vị rồi. Các em đều chạy đến vì cái thằng này à? Nó có gì tốt đâu? Chỉ bằng các anh đây chơi cùng các em nhé?”
Diệp Khiên Trạch vừa lo lắng vừa tự trách mình, “Hướng Viễn, cậu cũng hồ đồ rồi à, sao lại đến đây?”
Hướng Viễn phớt lờ anh. Cô gắng mặc kệ cảm giác ***ng chạm của đôi tay xa lạ trên gương mặt mình, cười gượng: “Đừng làm chuyện vô ích. Cho dù các người có ***ng vào cô ấy hay ***ng vào tôi thì trừ phi tôi ૮ɦếƭ nếu không dù chỉ còn một hơi thở, tôi cũng đến tìm mấy người để tính sổ.” Cô nhìn Diệp Khiên Trạch và Diệp Linh, lại nhìn mấy tên khốn kia rồi nói tiếp: “Giết cả ba người cũng dễ nhưng có đáng không? Các người chẳng qua chỉ là muốn có tiền, lấy vài đồng để tiêu với việc mang tội danh *** khác nhau thế nào chắc không cần tôi nói chứ ha? Muốn có nhiều tiền thì không có đâu, trên người chúng tôi có bao nhiêu thì mấy người lấy hết đi, có thể tỉm được mấy cô gái đẹp hơn. Chuyện hôm nay coi như chúng tôi chưa từng thấy.”
Cô hoàn hoàn không trấn tĩnh được như lời nói, một vừa nói xong đã thấy lòng bàn tay rịn mồ hôi. Mấy tên kia không nói gì, trong lòng cô cũng sợ hãi. Nếu phải bỏ mạng thật thì cô có nói gì cũng tốn công vô ích mà thôi.
Thế nhưng coi như là cô may mắn, tên khốn nhìn có vẻ già dặn nhất bọn đẩy cô một cái, nói: “Nói gì nhiều thế, đưa tiền ra đây.”
Hướng Viễn lục túi áo, sờ thấy xấp tiền không dày cũng không mỏng của mình, tim đau nhói, đó là số tiền sinh hoạt trong hai tháng tới mà cô định sáng mai gửi cho Hướng Dao. Cô thầm rủa mình tại sao đêm nay lại bỏ nó vào túi làm gì không biết.
Đau lòng thì đau lòng nhưng lúc móc tiền ra cô không hề do dự. Cô thật sự yêu tiền nhưng càng yêu mạng sống hơn. Không cần thiết phải tính toán với đám cặn bã này, đã đi chân đất thì không ngại đi giày, đám khốn này gặp đường cùng cũng dám liều mạng lắm.
Một tên dùng sức rút phắt số tiền Hướng Viễn vừa đưa ra: “Xem như cô em biết điều.” Nói xong hắn quay sang nhìn Diệp Khiên Trạch, “Còn của mày đâu? Sao lại đần ra thế? Đợi tao mời mày mời chịu động thủ à? Phiền phức nhất là cái loại công tử bột này, có điều diễm phúc cũng không mỏng nhỉ.”
Diệp Khiên Trạch lặng thinh.
“Đưa hắn đi, Khiên Trạch, đưa đi!”, Hướng Viễn hạ giọng van xin.
Anh gật đầu với Hướng Viễn, móc ví tiền từ trong túi áo khoác ngoài ra nhưng vẫn chưa kịp mở đã bị giật lấy.
“Ôi chao, nhìn này, còn có ngoại tệ nữa. Hôm nay chuyến này quả không tệ”, mấy tên khốn vừa nói chuyện vừa chuyền tay nhau chiến lợi phầm.
“Lấy tiền đi, trả ví cho tôi”, Diệp Khiên Trạch nói.
“Đừng hòng, ai biết được trong này có thẻ gì đáng tiền hơn thì sao.”
Hướng Viễn xen vào: “Phải biết dừng lại chứ. Tiền mặt, những thứ đáng tiền thì các người lấy đi, lần này thu hoạch cũng khá nhiều rồi. Còn về thẻ gì gì đó thì đừng gây thêm phiền phức cho chính mình”.
Diệp Khiên Trạch từ tử cởi đồng hồ đeo tay đưa cho bọn chúng: “Cái này cũng cho các người, ví tiền rỗng trả lại cho tôi.”
“Anh điên rồi à, chiếc đồng hồ đó là quà bố tặng anh hôm sinh nhật hai mươi tuổi, anh muốn đưa cho bọn cặn bã đó à?” Diệp Linh vẫn chưa nói xong đã ăn một bạt tai của tên đừng gần cô nhất. Từ nhỏ đến lớn cô chưa hề bị ai tát bao giờ nên lần này cô loạng choạng ngã dúi dụi. Mặt Quan Âm ngọc bích vốn đeo trước *** cũng bị văng ra ngoài cổ áo, đong đưa trước ***, cũng đong đưa trước mặt mọi người.
“Cái này xem ra có vẻ đáng tiền lắm đấy.” Lập tức có người chồm tới giật lấy sợi dây trên cổ cô. Diệp Linh đau quá kêu thét lên.
Hướng Viễn gào: “Buông ra, cái đó chỉ là đồ giả, không đáng tiền đâu.”
Mấy tên khốn đó do dự e ngại. Lúc đó, Diệp Linh không biết lấy sức lực ở đâu ra, một tay giữ chặt lấy Quan Âm nứt giả ngọc kia, một tay cào mạnh lên mặt tên kia đến chảy cả máu. Tên khốn bị thương mắt vằn tia máu, đạp Diệp Linh một phát ngã xuống đất. Diệp Khiên Trạch không do dự đám cho tên kia một đấm, thoáng chốc mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Bốn tên to khỏe vây đánh một mình Diệp Khiên Trạch, đương nhiên anh không thể chống cự lại được. Hướng Viễn cuống quá cũng chẳng quan tâm gì nhiều, lao đến che chắn trước mặt anh: “Đừng ra ta, đừng ra tay, có người đến!”
Trong hồn loạn, không biết ai đã đẩy Hướng Viễn một cái thật mạnh, tiếp đó phần eo của cô cũng chịu một đạp rất đau. Cú ngã này quả không nhẹ, Hướng Viễn đau đến nỗi cong gập lưng thối lui một bước nhưng lại cố gượng đứng dậy, lảo đảo một lúc lâu.
“Hướng Viễn, cậu sao rồi?”
Diệp Khiên Trạch cố gắng kéo cô dậy nhưng đầu bên kia vọng đến tiếng gào thét của Diệp Linh. Một tên trong đám đã đưa tay ra giằng lấy mặt ngọc trên cổ cô, dường như quyết tâm không lấy được thì khồn bao giờ chịu bỏ qua. Diệp Linh chống cự như điên, bất chấp cả tính mạng, cô chỉ cần miếng ngọc đó, mặc tên kia đánh đập thế nào cũng giữ khư khư quyết không buông tay. Cơn điên của cô khiến tên đó nhất thời không làm gì được, trong lúc bực bội tức giận đã ra tay độc ác, hắn giương nắm đấm định tung về phía cô.
Chính Diệp Khiên Trạch đã đỡ nắm đấm đó cho cô. Trong khoảnh khắc đó, anh đã bất chấp tất cả, chỉ muốn cô không bị thương. Hướng Viễn đứng không vững, cuối cùng đã ngã nhào, đầu đập mạnh xuống tảng đá xanh trên đất. Bầu trời trước mắt cô xoay đảo, hồi ức cũng xoay vần, đến cả bóng dáng Diệp Khiên Trạch đứng chắn trước Diệp Linh cũng trở nên mơ hồ, méo mó trong cơn quay cuồng. Bóng dáng ấy đã từng đi theo cô qua những đoạn đường đêm dài dằng dặc và cũng chính trong khoảnh khăc nguy nan nhất đã chuyển hướng sang một người khác. Kỳ thực cái cô có được trước nay vẫn chỉ là một cái bóng.
Bên tai dường như loáng thoáng có tiếng còi cảnh sát, tiếng bước chân hỗn loạn nhưng cô không còn quan tâm đến những chuyện đó nữa. Điều cô quan tâm, bảo về, khổ sở mong muốn lưu giữ lại trong một giây trước đó, rơi vào hư không, tan thành mây khói. Cô thở ra một hơi thật dài như đang thở than.
Ánh trăng miền sơn cước trong ký ức chỉ lặng lẽ tỏa sáng trong lòng cô, còn đối với anh, đó chỉ là một cái bóng hễ gặp gió là vỡ vụn.
Thực ra, Hướng Viễn rất muốn ngủ nhưng có một giọng nói không ngừng gọi cô: “Hướng Viễn, Hướng Viễn, Hướng Viễn…” Cùng với giọng nói đó còn có một đôi tay đáng ghét lắc lắc vai cô mãi không thôi.
Việc đầu tiên khi cô mở mắt ra là mắng: “Diệp Quân, chị còn chưa ૮ɦếƭ mà. Nếu não bị thương thì có lẽ đã bị em lắc đến ૮ɦếƭ.”
Diệp Quân mừng rỡ ra mặt: “Chị Hướng Viễn, chị tỉnh rồi! Sao chị lại ૮ɦếƭ được? Bác sĩ nói phần eo của chị bị thương rất nặng, phía sau gáy còn bị rách da. Tuy phải nghỉ ngơi một thời gian nhưng không còn nguy hiểm nữa.”
“Biết chị không ૮ɦếƭ rồi mà em còn kêu gào cái gì thế?” Hướng Viễn động đậy, phía eo dội lên cảm giác đau nhói, phía sau gáy cũng tê liệt.
Diệp Quân có vẻ ngượng nghịu: “Em ngồi đợi bên canh chị lâu quá, cứ thấy chị mê man không tỉnh. Tuy bác sĩ bảo không sao nhưng trong lòng em vẫn cứ thấy sợ.”
“Chị ngủ một giấc thôi mà.”
Hướng Viễn không gạt Diệp Quân, kỳ thực từ lúc choáng váng rồi ngã xuống, những chuyện xảy ra sau đó cô nhớ không rõ, ngay cả việc đám lưu manh đó tháo chạy, xe cảnh sát và xe cứu thương ấp đến đưa cô vào phòng cấp cứu… cô cũng không nhớ nổi [Typer: Sofia32 TVE]. Ngất đi cũng cần có năng khiếu, tuy cô không có năng khiếu đo nhưng chí ít lúc mệt mỏi cũng có thể khiến mình ngủ một giấc.
Thế nhưng tỉnh dậy rồi thì đã khác. Lúc tỉnh táo phải đối diện với rất nhiều thứ, những phiền muộn hôm nay bạn cố quên đi thì ngày mai vẫn sẽ tiếp tục xuất hiện, mà còn nhiều gấp trăm lần. Đó là kinh nghiệm của Hướng Viễn.
“Vẫn chưa bắt được chúng à?” Cô ngồi dậy nhưng lập tức ôm eo thở hắt ra.
Diệp Quân vội vàng giữ cô lại: “Chị đừng nhúc nhích. Chưa bắt được tên nào cả nhưng chị yên tâm. Bố em đã nói với người phụ trách của Cục công an rồi, bắt buộc họ phải điều tra tới nơi tới chốn, tìm cho ra mấy tên khốn đó.”
Thật ra Hướng Viễn cũng chỉ hỏi vậy thôi chứ hoàn toàn không quan tâm đến chuyện bọn chúng có lọt lưới hay không. Bắt được thì sao chứ? Chẳng qua là mấy tên rác rưởi, ngồi mấy năm tù, ra ngoài lại ngựa quen đường cũ. Đối với cô mà nói thì chẳng có ý nghĩa gì.
“Vậy… anh trai của em và Diệp Linh thế nào rồi?”
Diệp Quân lộ vẻ khó xử: “Anh thì không sao, cũng chỉ bị thương ngoài da, nhưng Diệp Linh… chị cũng biết đó, chị ấy chẳng ổn định gì cả.” Cậu chỉ vào đầu mình nói tiếp: “Lần này không biết là do bị sốc quá nặng hay bị kích động quá mức nên tinh thần suy sụp. Bố và dì luôn ở cạnh nhưng hình như chị ấy cũng chẳng nhận ra ai, chỉ một tay giữ chặt mặt Quan Âm, một tay túm chặt cánh tay anh cả, hễ không nhìn thấy anh đâu là lại kêu gào điên cuồng. Chị không biết chứ, âm thanh ấy thật là kinh khủng [Typer: Sofia32 TVE]. Anh cả phải ở cạnh chị ấy, chẳng dám nhúc nhích gì. Bác sĩ bảo phải chuyển chị ấy sang khoa Thần kinh nhưng bố không chịu. Bố nói sẽ mời bác sĩ tới nhà.”
Hướng Viễn không ngờ đến lết quả này nên sững sờ mất một lúc. Diệp Linh đã thành ra thế này mà vẫn nhớ đến Quan Âm của cô ấy và Diệp Khiên Trạch. Mặt Quan Âm có ý nghĩa gì với cô ấy. Hướng Viễn không đoán được nhưng địa vị của Khiên Trạch trong tim cô ấy thì không cần nhìn cũng biết. Bây giờ Diệp Linh đã ra nông nỗi này, nên xét từ một góc độ nà đó, có lẽ cô ấy cũng đã toại nguyện. Cuối cùng cô ấy đã có thể biểu đạt tính chiếm hữu của mình một cách thẳng thắn không e ngại.
Diệp Quân thấy Hướng Viễn lặng thinh thì cũng im lặng một lúc rồi mới thốt ra một câu: “Chị Hướng Viễn, chị thích anh em đúng không?”
Hướng Viễn nhìn cậu với vẻ kinh ngạc. Phải, cậu bé Diệp Quân cũng trưởng thành rồi, cậu đã có thể hiểu rõ một số chuyện nhưng việc mình yêu Diệp Khiên Trạch, ai lại không biết?
“Em muốn nói gì?”, cô nhướn cao mày hỏi.
Diệp Quân từng nghĩ cô sẽ phủ nhận hoặc thừa nhận, nhưng lại không ngờ bị cô hỏi ngược thế này nên mặc cậu đột ngột đỏ bừng lên, lắp ba lắp bắp: “Em… anh trai em… không phải… ý em là… nếu là em, em có liều mạng cũng… cũng sẽ bảo vệ chị. Chị Hướng Viễn, chị… chị có tin không? Em nói thật đó… thật mà!”
Cậu cuống đến nỗi vò nhàu tấm ga trải giường bệnh của Hướng Viễn mà không hay biết.
Hướng Viễn chỉ nói hai chữ: “Chị tin.”
Cô tin, tin thật sự. Con người đối xử với nhau như thế nào, trong khoảnh khắc quan trọng nhất sẽ bộc lộ ra. Đó là phản xạ theo bản năng, không có đúng sai, cũng khong thể giả tạo. Giống như lúc cô chưa tỉnh dậy, tất cả mọi người đểu ở bên Diệp Linh nhưng Diệp Quân lại ở cạnh cô. Điều này hoàn toàn không phải do cậu chẳng quan tâm gì đến Diệp Linh, chỉ có điều trong lòng mỗi người đều có một chiếc cân, nặng hay nhẹ đều chỉ ra rất rõ [Typer: Sofia32 TVE]. Dưới sự đo lường của chiếc cân này, tất cả mọi lựa chọn đều tự nhiên mà đến. Hướng Viễn hiểu rõ địa vị của mình trong lòng Diệp Quân. Đối với cậu bé đáng thương này mà nói, Hướng Viễn vừa là mẹ, là chị, là người thân, là bạn bè và cũng là nơi ký gửi mọi tâm tư tình cảm thời thanh xuân của cậu. Cô luôn tin rằng, trong lúc xảy ra nguy nan, Diệp Quân sẽ không do dự mà lao đến bảo vệ cho cô. Cô cũng tin rằng, nếu xảy ra nguy hiểm, Diệp Khiên Trạch vẫn sẽ che chắn cho Diệp Linh theo bản năng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hướng Viễn như có một nỗi chới với của kẻ rơi xuống tận cùng vực thẳm. Người anh yêu là Diệp Linh. Hướng Viễn từng ngỡ rằng thứ chia cách cô và Khiên Trạch là khoảng cách, là thời gian, là những quanh co trắc trở của cuộc đời mà cô không thể khống chế được… nhưng cô đã sai. Họ mới là những con người đồng điệu về tâm hồn, họ mới là cực âm và cực dương hút lẫn nhau, gặp nhau rồi thì sẽ hấp hẫn lẫn nhau. Thế nên cho dù có là xa cách, cho dù Diệp Khiên Trạch cố ý xa lánh Diệp Linh, cố ý lạnh nhạt với cô nhưng lúc nguy hiểm nhất, anh vẫn không tiếc thân mình bảo vệ cô, như khi anh chịu sự quở trách của bố, Diệp Linh đã không nghĩ ngợi gì mà lao đến bên anh.
Hướng Viễn hiểu rõ rằng trong ngày hôm nay mình đã hai lần thua cặp “anh em” này. Cô không phải là người trong lòng Diệp Khiên Trạch, cũng không làm được như Diệp Linh. Anh không yêu cô. Ánh trăng miền sơn cước trong ký ức chỉ lặng lẽ tỏa sáng trong lòng cô, còn đối với anh, đó chỉ là một cái bóng hễ gặp gió là vỡ vụn… có lẽ dưới ánh trăng năm nào, Khiên Trạch vẫn ở bên cô nhưng trong lòng họ nghĩ đến những chuyện khác nhau, cô đã xem câu nói “Chúng ta mãi mãi không bao giờ xa nhau!” như một lời ước hẹn nhưng anh chỉ nghĩ đó là một lời cảm thán nhất thời giữa bạn bè với nhau.
Trong bao năm qua, sự chờ đợi được gặp lại Khiên Trạch và có được sự tin tưởng cảu anh là ánh sáng duy nhất trong lòng Hướng Viễn mỗi khi cô thấy vô vọng, là sắc xanh còn sót lại trên cánh đồng hoang trong trái tim cô, nhưng giờ đây, cô chỉ thấy lòng mình trống rỗng [Typer: Sofia32 TVE]. Cô không thể khóc, cô chỉ cảm thấy trống trải. Sở dĩ cô luôn nhớ về kỷ niệm cũ cũng để chứng tỏ ký ức của mình không là hư ảo, cũng chỉ mong có một ngày có thể sắp xếp lại gọn gàng. Nhưng nếu hồi ức và quá khứ chỉ là của một mình cô, vậy thì cứ cố níu giữ chẳng phải là rất đau khổ hay sao?
“Chị Hướng Viễn, có phải chị thấy rất buồn không?”, Diệp Quân khẽ hỏi.
Hướng Viễn lắc đầu, cô phải buồn ư? Cô chỉ đột nghiên tỉnh ngộ ra rằng, thứ mình mất đi là thứ mà trước nay mình chưa từng có được.
“Sau này em sẽ làm cảnh sát”, Diệp Quân đột ngột nói.
“Tại sao?”
“Làm cảnh sát thì có thể bảo vệ chị, không để chị bị kẻ khác làm tổn thương.”
Hướng Viễn không ngờ rằng mình còn có thể cười được. Diệp Quân vẫn chưa hiểu, có hai loại người dễ làm tổn thương người khác nhất: một là chính mình, hai là người hiền lành lương thiện.
“Hôm nay, nhà em đã có một người muốn làm nhà giáo nhân dân quang vinh, em lại nói muốn cảnh sát, không làm bố em tức ૮ɦếƭ mới lạ.”
“Không đâu! Bố sẽ không đánh em, bố sẽ chiều theo ý của em thôi. Em không phải anh cả, bố chẳng kỳ vọng gì ở em cả. chị Hướng Viễn, nếu muốn thì chị cứ ngủ đi, em ngồi đây với chị.”
Cuối cùng Hướng Viễn không ngủ nhưng Diệp Quân lại bò mọp bên thành giường lim dim. Cô vén tóc cậu sang bên, theo sự lưu chuyển của thời gian, gương mặt này càng lúc càng giống anh trai cậu, chỉ là đẹp hơn, ít dịu dàng hơn nhưng lại ngây thơ hơn [Typer: Sofia32 TVE]. Cô nhớ lúc Diệp Quân còn bé, trong một đêm mùa đông lạnh lẽo cậu bị nhiễm phong hàn, run cầm cập cả đêm, đắp ba tấm chăn mà vẫn run lẩy bẩy không ngừng, thím Trâu sợ đến suýt khóc. Nghe nói thịt chó có thể trừ hàn, Hướng Viễn đã nén đau giết chú chó vàng già sắp ૮ɦếƭ trong nhà mình cho Diệp Quân ăn. Hôm sau tỉnh dậy nghe kể lại chuyện này cậu nôn khan mãi, nôn xong mà nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Cậu luôn là một đứa trẻ tình cảm, một lòng một dạ đối xử tốt với cô những có một số chuyện cô không thể chọn lựa. Hướng Viễn có lúc nhắc đi nhắc lại với bản thân rằng, đừng để Diệp Quân quá ỷ lại vào mình, đừng dễ dàng hứa hẹn gì với cậu vì có rất nhiều lời mà chỉ người nghe mới ghi nhớ, còn người nói đã lãng quên từ lâu.
Do bị thương ở eo nên Hướng Viễn phải nằm lại bệnh viện suốt bốn ngày. Diệp Bỉnh Lâm đã dăn dò bác sĩ chữa trị cho cô bằng loại thuốc tốt nhất, chăm sóc cô chu đáo nhất. Thế nhưng, bị thương ở gân cốt phải đủ một trăm ngày mới khỏi nên tuy bốn ngày sau cô đã có thể xuống giường miễn cưỡng vận động được, nhưng muốn lành lặn hẳn thì chẳng phải chuyện dễ dàng. Hướng Viễn không phải là người chịu được rảnh rỗi, nằm không trên giường suốt bốn ngày đối với cô đã là chuyện rất xa xỉ, tuy rằng chẳng có việc gì dầu sôi lửa bỏng đến mức phải làm ngay nhưng cô không quen với việc nằm trên giường chờ người hầu hạ.
Diệp Quân ở cạnh Hướng Viễn hai ngày, cuối cùng cũng nghe lời cô mà về trường tiếp tục lên lớp, chỉ buổi tối tan học mới xuất hiện. Hướng Viễn hiểu rõ hảo tâm của cậu, cậu sợ cô buồn nên cứ kể về những chuyện mới lạ ở trường để cô vui hơn. Cậu đọc truyện cười trong sách rồi tối về kể lại cho cô nghe. Có lúc kể được đoạn đầu tiên rồi quên bẵng mất đoạn sau nhung nó cũng chẳng hề cản trở Hướng Viễn nghe đến mức cười nghiêng cười ngả. Nhưng Diệp Quân về nhà, cô mới có thể thở phào một hơi. [Typist: Sofia32 TVE] Cô chỉ muốn được ở một mình, không muốn nói chuyện, cũng không muốn khóc muốn cười, không cần người an ủi, không cần ai thương hại, thậm chí không cần ai ở cạnh – dù người ấy là Diệp Quân.
Đến ngày thứ tư, cuỗi cùng Hướng Viễn cũng ôm lấy eo mình xuống giường, một mình men theo hành lang dài dằng dặc của bệnh viện để bước đi. Cô ghét nhất màu trắng, một khoảng trắng mênh mang vô tận như không bao giờ nhìn thấy biên giới khiến cô nhớ đế giấc mơ mình hay mơ thấy. Trong một không gian toàn màu trắng có bóng dáng cô đơn của một cô gái, không đáng sợ nhưng nó khiến cô ngạt thở trong giấc mộng của chính mình.
Cô đẩy một cánh cửa, quả nhiên nhìn thấy Diệp Linh nằm trên giường, bên cạnh là Diệp Khiên Trạch đang cúi đầu không biết đang nghĩ ngợi gì. Chú Diệp vẫn chưa chuyển cô ấy tới phòng bệnh của khoa Thần kinh.
Diệp Khiên Trạch nghe thấy tiếng động bèn ngước lên. Anh không hề tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy Hướng Viễn, anh cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô bước từng bước đến bên giường. Mấy hôm không gặp, mắt anh hõm sâu, cằm bắt đầu lún phún râu[Typist: Sofia32 TVE]. Hướng Viễn còn để ý thấy trên cánh tay bị Diệp Linh túm chặt của anh đầy những vết cào xước và những vết bầm tím do bị móng tay găm sâu vào. Có thể tưởng tượng ra rằng, ở bên một người bệnh lên cơn điên này thì mệt mỏi và khổ sở đến nhường nào nhưng chẳng phải do anh tự chuốc lấy hay sao? Những nỗi đau và khổ ải của mọi người đều do họ tự tìm lấy, như chính cô, như anh, như Diệp Linh, có gì đáng để thông cảm chứ? Hướng Viễn đứng cạnh Diệp Khiên Trạch, cúi nhìn vết thương của anh, hạ quyết tâm không để mình thêm đau khổ nhưng phải đến bao giờ anh mới có thể được giải thoát?
Sự im lặng kéo dài rất lâu, trong phòng bệnh chỉ nghe thấy hơi thở nhịp nhàng và đều đặn của Diệp Linh. Cô đã chìm vào một giấc ngủ rất sâu, có lẽ là do hiệu quả của thuốc an thần[Typist: Sofia32 TVE].
“Hướng Viễn!” Diệp Khiên Trạch khẽ thốt ra hai chữ nhưng dường như Hướng Viễn không thể nhận ra giọng nói mang hới hướng nặng nề kia được thoát ra từ miệng anh. Anh chậm rãi cúi đầu, Hướng Viễn đang đứng rất gần nên chỉ cần cúi xuống thì trán anh cũng có thể chạm vào tay cô. Cô khẽ rụt tay lại nhưng không tránh né. Hướng Viễn có thể cảm thấy đầu anh đang từ từ dựa vào tay mình.
“Hướng Viễn, cậu thông minh như vậy, hãy nói cho tôi biết tôi phải làm sao đây?”
Hướng Viễn khẽ mấp máy môi, sau đó cười không thành tiếng. Anh hỏi cô phải là sao? Anh lại hỏi cô rằng phải làm sao kia đấy[Typist: Sofia32 TVE]! Thế nhưng cô lại chẳng thể nổi giận vì cô biết, anh thực sự đã coi cô là người bạn tri kỷ. Anh đã quá mệt mỏi rồi, anh không còn cách nào che giấu được nỗi bải hoải của mình trước mặt bạn bè nữa.
Hướng Viễn không hiểu tại sao Diệp Khiên Trạch không phải vô tâm với Diệp Linh nhưng cứ một mực kháng cự, để xảy ra cơ sự này. Thậm chí cô còn không muốn biết đáp án bởi đó là chuyện của họ. Cô có thể dùng bốn ngày để thuyết phục bản thân mình rằng, dù có yêu Diệp Khiên Trạch thế nào đi nữa thì cô cũng không thể tiếp tục mối tình vô vọng này. Cô cũng không vĩ đại đến mức vì tình cảm của họ mà hướng dẫn đúng sai. Cô cam tâm tình nguyện bỏ cuộc là để bảo vệ trái tim mình chứ không phải để họ toại nguyện[Typist: Sofia32 TVE]. Cho dù có phải lùi một vạn bước thì đứng trên lập trường cảu một người bạn tốt, cô luôn luôn cho rằng Diệp Linh chẳng phải là tốt lành gì.
Hướng Viễn cười một tiếng rồi nói: “Cậu hỏi tôi phải làm sao à? Nếu tôi nói rằng, cậu đừng đến với cô ta nữa thì cậu có nghe không?”
“Diệp Linh là em gái của tôi!”, anh sững sờ nhìn Hướng Viễn.
“Cậu hiểu rõ hơn tôi mà. Hai người không phải anh em gì cả, đừng tự lừa mình lừa người được không? Nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ dìm ૮ɦếƭ cậu!”, Hướng Viễn cao giọng. Nhưng nhìn Diệp Khiên Trạch lo lắng liếc Diệp Linh đang nằm trên giường, cô biết rằng sự chú ý của anh không nằm ở cô mà anh lo lời cô nói sẽ đáng thức Diệp Linh dậy.
Phát hiện này bỗng thấy Hướng Viễn tâm nguội ý lạnh, cảm thấy sự xúc động vừa nãy của mình đúng là vô vị. Cô nghĩ, mình hay làm những chuyện vô vị, giống như khi Diệp Linh tìm đến cái ૮ɦếƭ ở bờ đầm, cô lại đi cứu cô ấy làm gì chứ? Đối với những người yếu đuối mà nói, bạn càng kéo người ấy lên chưa chắc đã giúp người ta.
Cô lùi lại một bước rồi nói: “Thôi đi, xem như tôi chưa nói gì. Diệp Khiên Trạch, hãy cẩn thận!”
Cô mở cửa, bất ngờ nhìn thấy Diệp Bỉnh Lâm đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt không chút biểu cảm. Không biết ông đã đến từ lúc nào.
“Chú Diệp!”
Lúc này Diệp Bỉnh Lâm như mới định thần lại, gương mặt toát ra vẻ cấp bách: “Hướng Viễn, chú đang tìm cháu đây [Typist: Sofia32 TVE]. Chú hai Lý vừa gọi điện cho chú. Chú ấy không tìm được cháu ở trường nên gọi cho chú, nói là Hướng Dao ở trường… có chút chuyện, bảo cháu cố gắng về một chuyến. Chú đã nói là cháu bị thương rất nặng không thể về ngay được nhưng tốt nhất là cháu gọi điện cho chú hai Lý, hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì đi.”
Hướng Viễn gọi điện cho chú hai Lý. Mọi chuyện cũng không đến nỗi trầm trọng như chú Diệp nói, chuyện gì cũng phải đợi vết thương lành hẳn rồi bàn sau. Ngày thứ chín sau khi bị thương, Hướng Viễn đã có thể cử động mạnh được. Không nghe lời khuyên can của vợ chồng Diệp Bỉnh Lâm, cô đã lên tàu về quê.
Diệp Quân nằng nặc đòi theo về, bị cô trách mắng cho một trận. Cô nói: “Học sinh phải xem trọng việc học hành, em sắp thi cuối kỳ rồi, đi theo chị làm gì?”. Khiên Trạch vốn định đặt vé máy bay cho cô nhưng bị cô từ chối.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc