Anh Trai Xấu Xa - Chương 21

Tác giả: Ức Cẩm

Lục Tiểu Nhạc bị viêm dạ dày cấp tính, vì cố chịu một đêm, lúc đưa đến bệnh viện tình hình đã tương đối nghiêm trọng, theo yêu cầu của bác sĩ, cô phải ở lại bệnh viện điều trị. Đáng thương thay cho Lục Tiểu Nhạc, ốm trong năm thì thôi, lại ốm đúng vào dịp tết, ngay cả cơm tất niên cũng phải ăn ở viện, biết bao tủi thân…
Nhưng không chỉ có vậy, cô vất vả lắm mới được xuất viện, đến khi về nhà, lại được cha mẹ báo rằng Trác Hàng đã vội vã về trường từ tối hôm trước.
Nghe được tin này, trong lòng Lục Tiểu Nhạc vô cùng phức tạp.
Có lúc cô thở phào nhẹ nhõm, không cần lo lắng về nhà nhìn thấy Trác Hàng lại xấu hổ. Nhưng cũng có lúc cô lại thấy giận, bây giờ mới là đầu tháng ba, Trác Hàng lại vội vã đi học, có phải muốn sớm gặp lớp trưởng của anh không? Nghĩ vậy, Lục Tiểu Nhạc nhịn không được cuống lên, nếu tên kia cũng như cô, cớ gì còn trêu chọc cô? Nụ hôn kia nói đến cùng là có ý gì? Trong lòng hắn rốt cuộc nghĩ như thế nào?
Lục Tiểu Nhạc cứ nghĩ mãi đủ loại vấn đề phức tạp, đến tận khi đi học tâm trạng vẫn buồn bực không vui.
Ngược lại, tâm trạng Quách Na vui vẻ hơn nhiều, đi học được mấy ngày, ngày nào cô cũng trốn trong phòng vẽ đọc truyện ngôn tình, gạt hết Pu't vẽ, màu vẽ sang một bên không thèm để ý.
“Sao cậu lại không vẽ nữa?” Lục Tiểu Nhạc nhàn rỗi cũng cắm rễ ở phòng tranh.
“Tranh gì chứ, mình căn bản không biết vẽ!” Quách Na không rời mắt khỏi quyển truyện, thuận miệng nói một câu.
“Vậy cậu còn học cái này làm gì, sao không học thể thao thật tốt đi?”
“Cũng bởi vì…” Quách Na dừng một chút, ngẩng đầu cười gượng, “Đánh đánh giết giết không phải thục nữ.”
“Thần kinh!” Lục Tiểu Nhạc nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ rồi tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Chiều xuân, ánh nắng sáng lạn, ấm áp vui vẻ bao nhiêu thì Lục Tiểu Nhạc nằm bên cửa sổ ủ rũ bấy nhiêu, mơ mơ màng màng rơi vào giấc mộng, cô mơ thấy Trác Hàng đứng bên mình, cúi đầu xuống muốn hôn mình…
“A!” Theo một tiếng thét kinh hãi, Lục Tiểu Nhạc lăn từ trên ghế xuống.
“Cẩn thận!”
Quách Na vội vàng để sách xuống, đưa tay cho Lục Tiểu Nhạc nắm lấy, cô không kêu đau, mà đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu: “Na Na, rốt cuộc hôn có ý nghĩa gì?”
“Hả?” Quách Na lấy làm kinh hãi, rất lâu mới lấy lại được tinh thần, hỏi, “Cậu hỏi hôn môi á?”
Lục Tiểu Nhạc gật đầu.
“Tiểu Nhạc, không phải cậu bị người ta hôn đấy chứ?!” Lần này Quách Na phản ứng tương đối nhanh, thoáng cái đã hỏi.
Lục Tiểu Nhạc nhất thời đỏ mặt, sau đó cúi mặt xuống: “Cậu nói gì thế? Không biết thì mình không hỏi nữa!”
“Biết, biết!” Quách Na vội vàng nói, “Sao mình có thể không biết được chứ? Về chuyện này, mình lại là chuyên gia nha!”
“Cậu, còn là chuyên gia?” Lục Tiểu Nhạc nhíu mày.
“Không ăn thịt heo, không phải là chưa từng thấy heo chạy, so với cậu mình còn có kinh nghiệm hơn.” Quách Na cầm tiểu thuyết trong tay, đắc ý giơ lên.
Mặc dù Quách Na vòng vo tam quốc, nhưng lúc này cũng chỉ có thể nhờ cô ấy giúp đỡ, Lục Tiểu Nhạc hỏi: “Vậy cậu nói cho mình biết, hôn một người có nghĩa là gì?”
“Cái này nha.” Quác Na giả bộ uyên thâm nói, “Còn phải xem là ai hôn, hôn như thế nào, ở nước ngoài hôn môi cũng rất bình thường, hai người lạ, gặp nhau, anh hôn tôi, tôi hôn anh…”
“Nói vào vấn đề chính.” Lục Tiểu Nhạc không nhịn được giục.
Quách Na thè lưỡi, cuối cùng cũng vào đề: “Bỏ qua phép lịch sự, tình thân, hoặc những tình huống đặc biệt ra, thì hôn môi có nghĩa yêu, người con trai yêu một người con gái, mới có thể hôn cô. Tiểu Nhạc, có phải Kim Hải hôn cậu không?”
Nhưng Lục Tiểu Nhạc nghe xong lại rơi vào trầm tư.
Nếu như Quách Na nói hôn nghĩa là yêu, vậy Trác Hàng hôn cô không phải nghĩa là yêu cô chứ? Mặc dù cô từng nghĩ qua khả năng này, nhưng lại cảm thấy khó tin. Bọn họ biết nhau nhiều năm như cậy, hầu như ngày nào cũng cãi nhau, không vừa mắt nhau mới đúng, sao có thể yêu nhau được?
“Không thể nào!” Lục Tiểu Nhạc đột nhiên nói.
“Cậu nói gì?”
“Tuyệt đối không phải là yêu.” Tuy cô đang nói, nhưng ánh mắt không nhìn Quách Na, giống như đang lẩm bẩm hơn.
“Tin mình đi, với kinh nghiệm phong phú của mình, tuyệt đối không sai được. Nếu như không phải thích một người, sao có thể hôn được chứ?” Quách Na còn muốn tiếp tục nói, vậy mà Lục Tiểu Nhạc đột nhiên đứng lên, đi ra ngoài giả như không nghe thấy.
“Tiểu Nhạc? Lục Tiểu Nhạc?” Quách Na gọi cô, nhưng Lục Tiểu Nhạc không hề đáp lại, đành phải mở to mắt nhìn cô rời khỏi phòng tranh, cuối cùng khẽ lẩm bẩm: “Còn nói mình thần kinh, cậu còn thần kinh hơn?”
Sau khi ra khỏi phòng tranh, Lục Tiểu Nhạc ngơ ngơ ngẩn ngẩn, trong đầu vẫn phảng phất câu nói cuối cùng của Quách Na: “Nếu như không phải thích một người, sao có thể hôn được chứ? Sao có thể chứ? Sao có thể chứ? Sao có thể chứ?…” vô tình, ***ng vào một người.
“Tiểu Nhạc?” Kim Hải nhìn Lục Tiểu Nhạc, đột nhiên có chút do dự.
Học kỳ trước, hắn tiết kiệm rất lâu mới đủ tiền mua điện thoại tặng cho Lục Tiểu Nhạc, vốn nghĩ có thể dùng điện thoại nói chuyện với người yêu, vậy mà cuộc điện thoại đầu tiên đã bị anh trai nhận máy, đối phương khí thế bức người, khiến những lời hắn chuẩn bị cả đêm chưa kịp nói ra, đã bị cúp máy. Về sau khi hắn muốn gọi điện tới, Lục Tiểu Nhạc lại tắt điện thoại, hơn nữa còn tắt cả kì nghỉ tết, không bao giờ mở…
Rốt cuộc có nên hỏi Lục Tiểu Nhạc vì sao không, có lẽ hôm nay là một cơ hội tốt, hắn nghĩ, rồi lại do dự không dám mở miệng.
Từ ngày đầu tiên đi học, Đại Hải đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, bây giờ có thời cơ, lại khó nói đến thế.
Lúc này, Lục Tiểu Nhạc sau mấy phút thất thần lại đột nhiêu ôm lấy tay hắn, đồng thời ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hai mắt nhìn nhau, Đại Hải không hiểu sao thấy vô cùng căng thẳng: “Tiểu Nhạc, cậu… cậu muốn làm gì?”
“Đại Hải.” Lục Tiểu Nhạc mở miệng.
“Mình nghe…”
“Mình có thể hôn cậu được không?”
“Hả?” Đại Hải sợ ngây người, tâm trạng chuyển từ kinh ngạc sang H**g phấn, cuối cùng biến thành loại cảm xúc gần như điên cuồng, “Tiểu Nhạc, cậu… mình…” Hắn xúc động nói không lên lời, trái tim đập thình thịch, trong đầu dường như có một kẻ tiểu nhân đang nhảy điên cuồng.
Trời ơi, đất ơi, nữ thần của tôi cuối cùng cũng thông suốt rồi!
“Có thể chứ?” Lục Tiểu Nhạc lại hỏi.
“Được! Đương nhiên là được!” Hắn vẫn không nén được xúc động, giọng nói cũng run nhè nhẹ.
Lục Tiểu Nhạc nhìn hắn, kiễng chân, ngày càng tới gần hắn.
“Nếu như không phải thích một người, sao có thể hôn được chứ?”
Cô muốn chứng minh, những gì Quách Na nói là sai, cho dù không yêu, cũng có thể hôn, nhất định có thể, nhất định, nhất định… Không thể!
Ngay khi hai bờ môi gần như dính vào nhau, Lục Tiểu Nhạc lại đẩy Kim Hải ra.
“Xin lỗi! “ Cô cúi đầu nói một câu, vội vàng bỏ chạy.
Để lại Đại Hải vô cung thất vọng, đau khổ nhìn Lục Tiểu Nhạc. Khoảng khắc ấy, hắn dường như rơi từ đỉnh núi xuống vực sâu, trái tim tan tành thành từng mảnh.
Hành vi kích động của Lục Tiểu Nhạc không chỉ khiến trái tim Đại Hải bị thương, chính tâm trí cô càng nhiễu loạn hơn, lúc nào cũng như trên mây, luẩn quẩn mãi không thoát ra được.
Mà cùng lúc đó, Trác Hàng ở thành phố xa xôi tâm tình cũng vô cùng phức tạp.
“Tin vui đây! Tin vui đây!” Vừa tan học, bạn cùng phòng Hàn Dật đã kích động cầm điện thoại tuyên bố, “Mai là lễ tình nhân, mình đi chơi với mấy nữ sinh ngành tiếng Anh, mọi người đi cùng nha!”
“Thật hả? Cho mình một suất!”
“Xinh không? Mình cũng muốn đi!”
Mấy nam sinh cùng lớp xôn xao cả lên, vây quanh Hàn Dật, hai mắt sáng như sao.
“Yên tâm, ngành tiếng Anh chỉ toàn mỹ nữ, lần này các anh em tuyệt đối được lợi!” Hàn Dật nước miếng tung bay nói, đột nhiên phát hiện Trác Hàng ngồi bên đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đứng lên, vội vàng kéo anh: “Lão đại , anh em mình là bạn cùng phòng dễ nói, ngày mai nhất định cậu có một suất.”
“Mình?” Trác Hàng ngẩng đầu khéo léo từ chối, “Ngày mai mình bận, không đi đâu.”
“Mai cậu bận?!” Suy nghĩ của Hàn Dật lập tức hoạt động, cười xấu xa hỏi đến cùng, “Lễ tình nhân thì có thể có chuyện gì chứ? Cậu không phải gạt bọn mình, lén lút giấu bạn gái đấy chứ?”

ThichTruyen.VN - Website đọc truyện hay nhất!
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Trác Hàng mặt không đổi sắc nhìn hắn một cái, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
“Đừng giấu, mình thấy cậu mấy ngày nay rất lạ, còn dùng Pu't sặc sỡ như thế, vừa nhìn đã nhận ra là của nữ sinh nào đó.” Hắn nói, đột nhiên cầm Pu't bi trên bàn lên.
Pu't màu hồng nhạt, có một con thỏ trên đầu, vốn là Lâm Mai sắp xếp hành lý thay con trai không cẩn thận bỏ vào, rất hiển nhiên đó là của Lục Tiểu Nhạc.
“Đừng làm loạn, trả Pu't cho mình.” Trác Hàng bỗng nhiên trở nên rất nghiêm túc.
Đáng tiếc Hàn Dật là một kẻ đùa dai, cầm Pu't không buông, còn cười cười nói: “Lão đại, xem cậu kìa, Pu't này nhất định là có vấn đề! Nói mau đây là của em gái xinh đẹp nào? Mọi người nói đúng không?”
Hắn chẳng may nói đúng chỗ đau của Trác Hàng, khiến bộ dạng lịch sự thường ngày của Trác Hàng gần như biến mất, anh đưa tay ra, nhìn chằm chằm Hàn Dật, nói: “Trả mình.”
Ánh mắt như có thứ sát khí vô hình, khiến một đám người ồn ào đều im bặt. Hàn Dật lạnh toát sống lưng, không kiểm soát được bàn tay run run đưa Pu't ra.
Trác Hàng cầm Pu't, thu dọn đồ đạc xoay người rời đi, để lại một đám người, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, ngơ ngơ ngác ngác…
Một lúc lâu sau, nam sinh A mới mởi miệng: “Đúng là yêu rồi sao?”
Nam sinh B nhanh chóng tiếp lời: “Rõ ràng rồi, nhìn cậu ta khi nãy, giữ gìn cái Pu't như thế mà.”
Nam sinh C thở dài: “Haizzz, người đang yêu thật không dễ chọc nha! Xem Hàn Dật của chúng ta sợ đến thế kia, cả tay cũng run lên rồi.”
“Mẹ nó, lão tử sợ hắn lúc nào chứ?” Hàn Dật cảm thấy thật mất mặt, đập bàn đứng lên.
“Nếu cậu không sợ cậu ấy, ban nãy run cái gì? Có giỏi thì so cao thấp với cậu ta đi!” Nam sinh C nháy mắt nói.
“So thì so, ai sợ ai? Mấy cậu chờ đấy, tôi đi cho các cậu xem!” Hàn Dật nói xong, thực sự nổi giận đuổi theo Trác Hàng.
Đuổi về đến phòng, Hàn Dật mở cửa, thì thấy Trác Hàng đang ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm cây Pu't trong tay, mặt ngây ra, vì vậy cố lấy dũng khí, hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh Trác Hàng, đang định mở miệng, Trác Hàng đột nhiên đứng lên.
Hàn Dật lại càng hoảng sợ, lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng.
“Có việc gì sao?” Trác Hàng nhàn nhạt hỏi.
“Không… Không có việc gì…” Hàn Dật lắc đầu, ánh mắt không chắc chắn.
“Không có việc gì thì mình ra ngoài một chút, tối không về đâu.” Trác Hàng nói xong, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Hàn Dật ngơ ngác nhìn bóng lưng Trác Hàng, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, hối hận không thôi. Mẹ! Định so cao thấp, thế nào lại quên mất vậy? Lát nữa mấy thằng kia mà biết, lại nói lão tư không có can đảm! Không được, hôm nay nhất định phải thể hiện dũng khí với Trác Hàng, cho cậu ta biết lão tử cũng không dễ chọc đâu!
Nói đến cũng khéo, trong khi Hàn Dật xấu hổ mãi không thôi, điện thoại trong phòng đột nhiên đổ chuông.
“Alo? Ai vậy?”
Nghe thấy giọng người lạ ở đầu dây bên kia, Lục Tiểu Nhạc không khỏi nhíu mày.
Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện cho Trác Hàng, tên kia hôn cô, song lại phủi ௱o^ЛƓ rời đi, ngay cả điện thoại cũng không liên lạc. Nhưng đó đều là chuyện đã qua, phiền não đã phiền não, tự hỏi cũng đã tự hỏi, cô vẫn thấy nên nói rõ thì hơn.
“Rốt cuộc là ai? Không nói tôi cúp máy đây!” Đầu dây bên kia sốt ruột nói tiếng.
Lục Tiểu Nhạc hơi khó chịu, nhưng cố nhịn xuống, nói: “Chào anh, cho hỏi Trác Hàng có đó không ạ?”
Nghe được giọng nữ trong điện thoại truyền đến, tim Hàn Dật bất chợt đập nhanh hơn hai nhịp, nhưng khi biết được giọng nói dễ nghe ấy tìm Trác Hàng, ác ma trong lòng hắn lại đánh bại thiên sứ, chậm rãi đi ra.
“Cậu ấy không ở nhà, đi hẹn hò rồi.” Ác ma ngồi trên vai Hàn Dật, xui khiến hắn.
“Hẹn hò?” Lục Tiểu Nhạc ngẩn ra.
“Đúng vậy, mai là lễ tình nhân, anh trai đẹp trai đương nhiên phải hẹn hò với bạn gái rồi, cậu ấy vừa ra khỏi nhà, lúc đi còn nói tối không về, mọi người đều lớn cả rồi, em biết đấy.” Tâm trí Hàn Dật hoàn toàn bị ác ma mê hoặc, thêm mắm thêm muối mà nói.
Lục Tiểu Nhạc ở đầu dây bên kia đen thui mặt, không nói được một lời.
Cuối cùng Hàn Dật thấy có chút hả dạ, lúc này mới nhẹ nhàng nói: “Em gái, đẹp trai không nhất định đáng tin, em có chuyện gì cứ nói với anh, ngày nào anh cũng rảnh…”
“Anh ૮ɦếƭ đi!” Lục Tiểu Nhạc mắng, hung hăn cúp điện thoại.
Hàn Dật nghe tiếng bíp trong điện thoại sợ ngây người, há to miệng, một lúc lâu sau mới nói được một câu: “…Khiếp quá!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc