Anh Trai Xấu Xa - Chương 09

Tác giả: Ức Cẩm

Sau khi Tôn Kỳ rời đi, Lục Tiểu Nhạc cũng kết thúc năm học lớp sáu. Có thể nhờ sự giúp đỡ nhiệt tình của Tôn Kỳ trong suốt một năm qua, cũng có thể nhờ Lục Tiểu Nhạc thực sự may mắn, tóm lại thành tích thi cuối kỳ của cô cũng coi như chấp nhận được, ít nhất không tiếp tục xếp cuối lớp.
Cũng chính bởi vì vậy, niềm tin của Lục Tạ Quốc với con gái lần thứ hai quay trở lại, ông bàn bạc với Lâm Mai, quyết định tận dụng hai tháng nghỉ hè, tìm cho con gái một gia sư, giúp cô bổ túc tốt một chút. Nhưng mà, chuyện này nói dễ hơn làm. Bất kể giáo viên Chí Đức nào, vừa nghe nói đến bổ túc cho Lục Tiểu Nhạc, đều khéo léo từ chối, dù sao chuyện Lục Tiểu Nhạc kéo quần nam sinh nhà người ta vẫn còn nóng sốt, thử hỏi có giáo viên nào bằng lòng nhảy vào hố lửa chứ?
Cuối cùng, Lâm Mai hết lời nhờ vả, rốt cục cũng thuyết phục được một đồng nghiệp nữ của bà, giới thiệu cho Lục Tiểu Nhạc một nữ sinh làm gia sư. Cô gái này tên là Vương Vân, cũng là học sinh Chí Đức, từ nhỏ đã trong ban cán sự lớp, nửa tháng trước cô vừa nhận được giấy báo trúng tuyển của một trường đại học danh tiếng trong nước, được xem là một học sinh giỏi toàn diện.
Lục Tiểu Nhạc không quan tâm gia sư ba cô chọn tài giỏi cỡ nào, cô chỉ biết bây giờ đang là nghỉ hè, vậy mà ba cô ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng bắt cô phải học, thế này gọi là nghĩ cho cô sao! Vì vậy, ngay từ đầu cô đã không vui vẻ gì với Vương Vân, nghe cô ta nói, cũng chỉ thờ ơ bỏ ngoài tai.
Cũng may sức chịu đựng của Vương Vân tương đối lớn, không những không bị dọa bởi thái độ hung hăng càn quấy của Lục Tiểu Nhạc, còn nghĩ cách thân thiết hơn với cô.
“Chị nghe nói, em chơi thể thao rất tốt?” Vương Vân nói.
“Cũng tạm.” Lục Tiểu Nhạc hừ một tiếng.
“Chị lại chơi không tốt lắm, lúc kiểm tra, chạy tám trăm mét hết những năm phút đồng hồ.”
“Chị đi bộ hả?” Cuối cùng Lục Tiểu Nhạc cũng có chút phản ứng, khinh bỉ liếc mắt nhìn Vương Vân một cái, có phần tự hào nói: “Tôi chỉ cần hơn ba phút là có thể chạy hết.”
“Oa, thật không vậy?”
“Hỏi thừa!”
Ngay khi Vương Vân vất vả lắm mới nói chuyện được với Lục Tiểu Nhạc, cửa phòng đột nhiên bị mở tung ra.
“Nha đầu thối, em có cầm máy tính của anh không vậy?” Trác Hàng không vòng vo, trực tiếp hỏi, thấy trong phòng còn có một nữ sinh lạ mặt, thái độ khá lên một chút, “Đưa máy tính cho anh, anh đang cần.”
“Ai cầm máy tính của anh chứ!” Lục Tiểu Nhạc vừa nói, vừa dùng chân đá cặp sách vào gầm giường.
Trác Hàng liếc mắt một cái lập tức nhận ra trò khôn vặt của Tiểu Nhạc, nhanh chóng đi tới tóm lấy cặp sách của cô.
Lục Tiểu Nhạc vội vàng chạy tới ngăn cản, nhưng không kịp nữa rồi, Trác Hàng bắt được túi sách của cô cũng rất không khách khí mà đem dốc ngược nó xuống, cùng với tiếng ào ào một hồi, máy tính theo sách rơi xuống đất.
Hắn ngồi xổm xuống nhặt lên, lại nhìn Lục Tiểu Nhạc một cái: “Nhân chứng vật chứng đủ cả, còn dám mạnh miệng nữa không? Lần sau còn dám tự ý lấy đồ đạc của anh thì cẩn thận đấy!” Hắn nói xong, nhìn Vương Vân lúc này đang đứng cạnh Lục Tiểu Nhạc: “Cậu thấy rồi đấy, nha đầu này không dễ dạy đâu.”
Một câu nói, khiến Vương Vân lập tức đỏ mặt, cô liên tục gật đầu, mãi đến khi Trác Hàng đi ra ngoài, ánh mắt vẫn dừng lại ở cửa phòng không muốn rời đi.
“Tiểu Nhạc, thì ra Trác Hàng là anh trai em?” Vương Vân lưu luyến xoay người, vẻ mặt lấy lòng hỏi Lục Tiểu Nhạc.
“Chị biết anh ta?” Lục Tiểu Nhạc vẫn chưa ý thức được, thật ra nữ sinh trước mặt cô chính là đang thích Trác Hàng.
“Đương nhiên rồi, ở trường cậu ấy rất nổi tiếng, không những rất đẹp trai, mà còn là cầu thủ chính của đội bóng rổ, năm ngoái trong giải đấu bóng rổ giữa các trường, chị còn xem cậu ấy thi đấu nữa…”
Vương Vân càng nói càng kích động, càng nói càng tập trung, Lục Tiểu Nhạc đứng ở một bên, không khỏi nhíu mày. Người này bị mù hay sao? Thái độ Trác Hàng khi nãy chẳng lẽ cô ta còn không thấy được? Đồ ếch ૮ɦếƭ dẫm kia, có gì đáng để ngưỡng mộ chứ? Còn nói! Chị còn nói!
“Này!” Lục Tiểu Nhạc rất không khách khí mà cắt đứt dòng cảm xúc mê trai của Vương Vân, “Còn không mau dạy tôi làm bài tập, tôi làm xong còn phải ra ngoài chơi nữa!”
Vương Vân thè lưỡi, không biết tiểu tổ tông này vì sao lại đột nhiên tức giận.
Từ khi Vương Vân gặp qua Trác Hàng, thời gian cô ở nhà Lục Tiểu Nhạc ngày càng nhiều, mặc kệ Lục Tiểu Nhạc hờ hững với cô thế nào, cuối cùng cô vẫn có cách ở lại Lục gia từ sáng sớm đến tối mịt, thậm chí có mấy lần còn ăn cơm tối ở đó.
Hôm nay trời mưa, Vương Vân mang theo một tập đề thi, buộc Lục Tiểu Nhạc phải làm đến tối. Thấy gia sư nhiệt tình như vậy, Lâm Mai đương nhiên rất khách khí mời cô ở lại ăn tối. Trong lúc ăn, Vương Vân không ngừng cố gắng tìm chủ đề nói chuyện với Trác Hàng, khiến Lục Tiểu Nhạc tức giận đến mức một miếng thịt kho tàu cũng không thèm ăn.
Sau bữa cơm, bên ngoài mưa vẫn chưa tạnh, Lâm Mai lo lắng Vương Vân về một mình không an toàn, liền bảo Trác Hàng tiễn cô. Thật là đúng ý Vương Vân, cô mừng rỡ thiếu chút nữa không nhịn được cười, thế nhưng chưa vui được bao lâu, mặt cười đã biến thành mặt khóc. Bởi vì Lục Tiểu Nhạc đột nhiên xung phong nhận việc, thay Trác Hàng đưa “cô giáo” về.
“Đứa nhỏ này, bên ngoài trời đang mưa, nếu như chân có làm sao, là con bảo vệ cô giáo, hay chính cô phải bảo vệ con đây?” Lâm Mai vừa cười vừa hỏi.
“Con mặc kệ, dù sao con cũng muốn đi! Con muốn đi mà! Con muốn đi mà!”
Nha đầu kia đòi cái gì, đều thật kinh khủng! Cuối cùng Trác Hàng nhịn không được, ngắt lời cô: “ Được rồi, em đi cùng là được chứ gì!”
“Vậy còn không mau đi!” Gian kế của Lục Tiểu Nhạc được thực hiện, vội vàng kéo tay Trác Hàng chạy xuống dưới lầu.
Để lại Vương Vân đáng thương ở cửa, một lúc sau mới có phản ứng, hô to: “Này, hai người chờ tôi một chút!”
Tuy rằng mất đi một cơ hội tốt, nhưng mà Vương Vân cũng không nổi giận, lúc ba người cùng nhau xuống lầu, cô cố gắng nghĩ cách đi cùng một ô với Trác Hàng.
Đáng tiếc, lời còn chưa kịp nói ra, đã bị Lục Tiểu Nhạc đi trước một bước.
“Anh cao như vậy, che ô giúp em đi!”
“Đã bảo em đừng đi theo, giờ nói nhiều thế làm gì.” Trác Hàng ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn nhường một bên ô cho em gái.
Vương Vân không còn cách nào khác, đành làm một người đáng thương mở ô đi theo sau.
Dọc đường, Trác Hàng và Lục Tiểu Nhạc liên tục đấu võ mồm.
Lục Tiểu Nhạc nói: “Này, anh đứng gọn sang một chút đi, tôi ướt hết rồi này!”
Trác Hàng: “Hoặc là ngậm miệng hoặc là tự mình quay về, tự mình chọn đi.”
“Không phải tôi nhiều chuyện. Cánh tay tôi đều ướt hết rồi, anh xem, anh xem…” Lục Tiểu Nhạc đưa tay đến trước mặt Trác Hàng.
“Trời nóng thế này, em cứ coi như đang tắm không được sao?”
“Không được! Thầy giáo từng nói nước mưa có tính axit, có thể gây ung thư!”
(bó tay với bé này J)
“Anh thấy là em ngu ngốc mới đúng.” Trác Hàng đưa tay gõ đầu cô.
“Anh mới ngu ngốc, không được gõ đầu tôi!”

Hai người cứ cãi nhau như vậy, Vương Vân không biết nói gì, thật xấu hổ muốn ૮ɦếƭ. Cuối cùng, cô không thể làm gì khác hơn là nói: “Tôi có thể tự về được, hai người quay về đi.”
“Tốt, vậy cô giáo trên đường phải cẩn thận nha.” Lục Tiểu Nhạc cũng chỉ mong có thế.
“Được…” Vương Vân cười khổ một tiếng, vội vã rời đi.
Lục Tiểu Nhạc nhìn cô, nhất thời vênh mặt đắc ý, lúc xoay người trán liền ᴆụng vào lòng Trác Hàng đang đứng bên cạnh: “Anh đứng gần như thế làm gì, muốn đâm ૮ɦếƭ tôi hả?” Cô vừa nói vừa xoa đầu, cũng không biết bao lâu sau, cô đột nhiên phát hiện tình huống có phần không thích hợp, ngẩng đầu thì thấy Trác Hàng không nói tiếng nào, chỉ nhìn cô chằm chằm.
“Anh… định làm gì hả?” Không hiểu vì sao, Lục Tiểu Nhạc đột nhiên hơi chột dạ.
“Em không bình thường chút nào.” Trác Hàng buồn bã nói.
“Không bình thường gì chứ?” Lục Tiểu Nhạc vội vàng nhìn đi hướng khác.
“Không bình thường chính là em có chuyện.” Trác Hàng kề sát vào cô, “Trước đây em đều xa cách với cô ta, hôm nay tại sao lại đặc biệt nhiệt tình? Hình như chỉ mong tiễn cô ta đi…”
“Này…Đó là bởi vì tôi không thích cô ta thôi!”
“Không thích mà còn đưa cô ta về nhà?”
“Tôi…” Lục Tiểu Nhạc nghẹn lời, hai má hơi đỏ lên…
“Xong rồi!” Trác Hàng đột nhiên kêu lên, “Lục Tiểu Nhạc, em xong rồi, không phải em ghen với cô ta chứ?”
Một câu nói khiến đầu óc Lục Tiểu Nhạc nổ tung: “Anh nói gì chứ! Ai, ai, ai ghen hả?”
“Em sợ cô ấy với anh đi cùng nhau, nên mới nhất quyết theo đuôi, em sợ cô ấy ςướק mất anh đúng không?”
“Anh bệnh hả! Tôi không biết anh đang nói cái gì, tôi phải đi…” Lục Tiểu Nhạ nói, vội vã bước đi, ngay cả ô cũng vứt lại.
“Đừng chạy trốn!” Trác Hàng kéo cô lại: “Em thừa nhận đi, em chính là không nỡ để tôi ra ngoài, xú nha đầu hóa ra em muốn chiếm giữ mạnh mẽ như vậy..”
“Nói bậy, anh buông ra!” Thực ra chính Lục Tiểu Nhạc cũng không hiểu tại sao lại ghét Vương Vân tốt với Trác Hàng như vậy, ngay từ đầu chỉ là nghĩ Trác Hàng không xứng để cô ta ngưỡng mộ thôi. Thế nhưng lúc này bị Trác Hàng nói vậy, thật giống như bản thân muốn chiếm giữ quá mạnh mẽ, không muốn người khác đoạt lấy anh.
Nói tóm lại, hiện tại tâm tư cô rất rối, thầm nghĩ cần nhanh chóng quay về, nhưng Trác Hàng khăng khăng cầm tay cô không buông, ô từ lúc nào đã bị ném sang một bên, nước mưa rất nhanh làm ướt quần áo bọn họ, áo T-shirt mỏng dính ở trên người, khiến Trác Hàng nhìn Lục Tiểu Nhạc bỗng ngây ngẩn cả người.
Tình cảnh này, làm hắn đột nhiên nhớ tới nửa năm trước, bọn họ cũng như vậy ở suốt nước nóng, cảm giác ấy lâu lắm rồi mới gặp lại, hắn bỗng ngẩn ra.
Cùng lúc đó, Lục Tiểu Nhạc giãy khỏi tay hắn, chạy ào trong mưa, rất nhanh đã không thấy bóng người đâu nữa.
Trác Hàng đứng im tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn về phía Lục Tiểu Nhạc chạy đi, từng giọt nước mưa nối nhau không ngừng rơi xuống, rơi thẳng trên người hắn, nhưng hắn không hề hay biết.
Có lẽ mùa hè thành thị quá ẩm ướt, mới dễ dàng khiến lòng người nảy sinh một ý nghĩ không nên có chăng?
Nếu như Lục Tiểu Nhạc không rõ biểu hiện của mình là khó chịu đơn thuần hay giống như muốn chiếm giữ anh, thì Trác Hàng cũng không rõ tình cảm này cuối cùng là tình anh em thuần túy, hay là một thứ gì khác…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc