Anh Trai Em Gái - Chương 7

Tác giả: Tào Đình

Kẹo Đắng lại cười, tiếng cười hồn nhiên; rất nhiều người nói mình đẹp nhưng chưa có ai bảo mình như con sâu. “Anh hạ thấp tôi hay khen tôi thế?” Kẹo Đắng vừa bật nắp hộp Coca, đưa lên miệng ngửa cổ tu, động tác vừa mạnh mẽ vừa duyên dáng.
“Đương nhiên là khen…”
“Này, Seven! Đến lượt cậu. Mau đi!” Liêu Văn đạo chưa nói hết thì Chàng Béo đã chạy đến, giơ tay ra hiệu đến lượt anh biểu diễn.
“Biết rồi!” Anh trả lời, đoạn quay người nói với Kẹo Đắng:
“Đến lúc tôi phải làm việc rồi, cô ngồi đây đợi tôi, nếu có hứng thì ra nhảy cho vui.”
“Được!” Cô gái vẫy tay ra hiệu anh cứ đi làm việc của mình.
Liêu Văn đạo chạy về phía quầy R*ợ*u, tiện tay với cái mũ lưỡi trai đội lên đầu. Khi đeo tai nghe vào, đầu anh gật gù, lúc lắc thân hình, hai tay bắt đầu lướt trên bàn phím, hợp âm rộn rã lập tức vang lên.
Liêu Văn đạo đắm mình trong tiếng nhạc, cảm giác êm ái dễ chịu chưa từng có; anh thầm thấy tự hào vì mình đã tạo nên những hợp âm tuyệt diệu.
Khi một người say sưa làm việc, bao giờ cũng có sức hấp dẫn, huống hồ một nhạc công. Biết người đẹp đang nhìn, Liêu Văn đạo càng hào hứng, ngón tay lướt trên bàn phím một cách điệu nghệ; anh biết dáng điệu của mình lúc này cực kỳ quyến rũ.
Kẹo Đắng mỉm cười ngắm chàng nhạc công kiêm vũ công trẻ hào hoa cô vừa quen qua mạng. Nhưng nụ cười đột nhiên tắt ngấm. Cái trán bị quấn khăn quá chặt, mồ hôi túa ra gây cảm giác ngưa ngứa. Cô đưa tay lên gãi nhưng bàn tay vừa giơ lên đã kịp dừng lại, ngập ngừng trước trán – chỗ đó có một vết thương, không thể ***ng vào. Cô mãi mãi không quên khuôn mặt non nớt nhưng đầy thù hận pha lẫn đắc ý của người chị gái song sinh lúc vết thương trên trán cô trào máu.
Chỉ có một mình cô biết vết thương đã thành sẹo không chỉ hiện diện nơi vầng trán!
Mặc những cái liếc nhìn kín đáo của vài ba người xung quanh, Kẹo Đắng ngửa cổ tu Coca, ánh mắt dị thường, lòng trĩu nặng. Cô cũng nhìn thấy anh chàng nhạc công đưa mắt ra hiệu bảo cô khiêu vũ, cô liếc nhìn sàn nhảy, bản nhạc Liêu Văn đạo chơi rất khác lạ, mới mẻ, kích động, các đôi trai gái trên sàn uốn éo quay cuồng theo tiếng nhạc. Ánh đèn màu loang loáng, không gian huyền ảo.
Nhưng Kẹo Đắng vẫn không thể lấy lại hứng thú.
Cô lại cảm thấy sự hiện diện của vết sẹo trên trán; cứ đến mùa hè là vết thương lại bị ngứa như côn trùng đốt. Hồi ấy, Kẹo Đắng năm tuổi, mùa hè rất nóng, ánh nắng chói chang, nắng đến nhức mắt. Cô bé năm tuổi là cô lúc đó bị một vết rách dài trên trán, máu trào ra, phải khâu mười hai mũi; cô nhìn thấy chị mình đang cười.
Chị không nói được.
Lúc đó cô nằm ở ngay bậc cửa, vết đau tê dại, cô quên mất là phải khóc rõ to. Cô nhìn thấy người chị sinh đôi của mình; chị đứng trước mặt cô, cười, nụ cười trắng hơn cả ánh nắng, cả mắt cũng cười, trắng lóa.
Cũng từ mùa hè đó, cô biết sau này cô chỉ có thể để một cái bờm dày trước trán, che đi vết sẹo xấu xí, bất luận trời nóng thế nào. Còn chị cô có thể vén mái tóc mây lộ ra vầng trán trong sáng, tinh khiết, đua sắc với ánh mặt trời. Nhưng cô vẫn không muốn tin người đứng sau lưng đẩy cô là chính là người chị gái sinh đôi.
Người chị xinh đẹp như thiên thần của cô.
Có một loại kẹo, tỏa hương thơm phức, rất đắng, nhưng đích thực là kẹo, vì thế có tên là kẹo đắng.
Quán Địa Đàng càng về khuya càn huyền bí, bởi vậy mỗi người đều có thể là chủ nhân của dạ hội hoặc là yêu linh. Họ nhảy cuồng loạn, phóng đãng.
“Cô em, uống R*ợ*u một mình sao?” Một người đàn ông trung niên có vẻ là người thành đạt đi đến, hỏi.
“Không, tôi uống Coca.” Kẹo Đắng từ chối một cách lịch sự, quay mặt đi, không muốn bắt chuyện.
“Coca có gì hay, đây là quán R*ợ*u cơ mà, tôi mời em uống R*ợ*u ngoại nhé?” Người đàn ông thấy Kẹo Đắng nói khẩu âm phương Bắc liền nói với cô bằng tiếng phổ thông.
Kẹo Đắng bực bội, cau mày, cô ghét nhất là loại đàn ông kiêu ngạo, thích điều khiển người khác. Ai biết khi họ dụ dỗ tán tỉnh các cô gái ở quán bar thì những người vợ của họ ở nhà đang mỏi mắt trông chờ.
“Này, Bọ Con, sao vậy, anh vừa ra ngoài đã cho anh cắm sừng ư?” Đó là Liêu Văn đạo, anh đã đến bên Kẹo Đắng, để tay một cách tự nhiên lên vai cô, cố tỏ ra vui vẻ, nhưng mắt gườm gườm nhìn gã đàn ông đầy thù địch.
“Xin lỗi! Thì ra cô không phải một mình?” Ông ta lịch sự nghiêng người tỏ ý xin lỗi.
“Bọ con, chẳng ngoan tý nào! Sao lại nói với người ta là em chỉ có một mình, em để chồng em ở đâu hả?” Anh vừa nói vừa luồn tay vào người cô, vẻ chiếm hữu.
Người đàn ông bỏ đi.
“Này, em định cảm ơn tôi thế nào đây?” Liêu mỉm cười nhìn cô
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc