Anh Trai Em Gái - Chương 66

Tác giả: Tào Đình

Tôi nghiêng đầu ngó mặt cô em, khuôn mặt nghiêm nghị, chả giống nó chút nào. Khi thổt ra câu đó, mặt nó đầy vẻ băn khoăn, gần như đau khổ. Tôi ngây người không hiểu, có phải những lời vừa rồi là của AN An?
Em gái không muốn tôi đưa Hồ Khả về nhà, tại sao? Không phải nó rất thích cô ấy sao? Vừa rồi còn chị chị em em rối rít, lại còn to nhỏ với nhau những chuyện đàn bà có trời biết là chuyện gì, có thấy nó ghét bỏ gì cô ấy đâu!
“Không sao…”, An An thở dài, không nói nữa, tiếp tục giũa móng tay, giũa đến bóng nhoáng. Nó gác một chân lên đi văng, chân kia co lại, tì cằm vào đầu gối, cặm cụi giũa. Cái đầu nghiêng nghiêng, mái bờm tẽ ra, lộ vầng trán với vết sẹo dường như cười với tôi. Tôi nghĩ nếu không có vểt sẹo kia, chắc chắn nó sẽ là một “yêu nữ” hoàn hảo.
Tôi lặng lẽ đứng lên, đi ra ban công
Chưa ra đến nơi thì nghe thấy tiếng chửi bới cố nén.
Sững người giây lát, tôi lao về phía trước túm lấy Hồ Khả, tát vào mặt nàng. Không kìm nổi giận dữ, tôi lôi nàng vào nhà, chỉ tay vào cửa, quát: “Cô cút đi! Cút ngay lập tức!”, đoạn tôi hầm hầm, sấn sổ đẩy nàng ra ngoài, đóng sập cửa lại, bỏ ngoài tai tiếng kêu khóc và tiếng chửi bới của nàng: “Họ Dương kia, nhớ lấy. anh đã dùng cách này để ruồng bỏ tôi… Rồi anh sẽ phải ân hận…!” Giọng nàng cay nghiệt.
Tôi đã tát Hồ Khả vì nghe thấy nàng mắng Mai Mai là đồ câm.
Lúc ấy, khi đi đến gần ban công, nghe thấy Hồ Khả hét vào mặt Mai Mai: “Cô là đồ câm khốn khiêp!”, tôi đã không kìm chế được.
Hồ Khả là bạn gái tôi. Mai mai là em gái tôi. Bạn gái tôi nói em gái tôi là đồ câm! Hồ Khả chỉ mặt một người không nói được rủa là đồ câm! Đây là điều không thể tưởng tượng! Cô ta đã dùng cái giọng trong trẻo, nhẹ nhàng chỉ cô ta mới có để rủa em gái trong trắng như thiên thần của tôi là đồ câm! Cô ta đã nói ra cái điều chúng tôi kiêng kỵ suốt hai mươi năm qua, nói một cách dễ dàng, trơn tru, ráo hoảnh đến tàn nhẫn như vậy!
Hồ Khả là người yêu của tôi, trước đây tôi đã thể sẽ bảo vệ nàng. Nhưng Mai Mai là em ruột tôi, gắn bó với tôi hơn hai mươi năm qua, tôi không thể vì cưng chiều người yêu mà để cho em gái chịu tủi nhục! Tôi phải trả lại sự công bằng cho em, tôi nhất định bảo vệ chút tự tôn đáng thương của nó.
Vậy là tôi không suy nghĩ, bước tới tát nàng, với toàn bộ sức lực và cơn giận ngùn ngụt. Hồ Khả loạng choạng suýt ngã. Khi nàng ngẩng đầu với vẻ kinh ngạc không thể tưởng tượng, má trái nàng vẫn hằn vết ngón tay. Điều đó nhắc tôi nàng là hoa khôi có làn da non mịn như da trẻ nhỏ, vừa rồi lại bị mèo cào vào tay rớm máu, nàng đã chạy đến bên tôi nũng nịu tố khổ. Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi có thể đánh phụ nữ, càng không thể tát vào mặt nàng. Thấy mặt nàng đẫm nước mắt, tôi sững người, suýt nữa thì chạy lại dỗ dành.
“Anh đánh tôi? Vì sao anh đánh tôi?” Nàng gào lên, do quá xúc động mà giọng khản đặc.
“Ai bảo em nói Mai Mai như vậy!” Tôi vẫn rất đau lòng về chuyện đó, nhưng không muốn trách nàng. Nói lại chuyện đó chỉ càng thêm buồn. Dù sao tôi cũng đã đánh nàng; dù vì bất cứ lý do gì, tôi cũng thấy ân hận.
“Anh thiên vị! Anh thích cô em gái quý hoá của anh! Anh em các người là gian phu dâm phụ! Loạn luân! Các người… các người đã phạm pháp! Anh dùng thủ đoạn bỉ ổi đó đuổi tôi để các người thoải mái, tôi không chịu. Tại sao tôi phải chịu thua em gái anh? Tôi không phục, đối thủ của tôi… không ngờ… lại là… một con câm!”
Khi hai chữ “con câm” được nhắc lại lần nữa, tôi thấy Mai Mai run rẩy. Đôi mắt to đen ầng ậng nước khẽ chớp, nước mắt trào ra, tràn xuống má; khi đi ngang qua tôi, nó ngước nhìn tôi, cái nhìn vô tội, tủi hờn khiến tôi co rúm. Mai Mai đi vào phòng riêng, chân bước chơi vơi, suýt va phải giá vẽ. Cánh cửa đóng lại. Tôi nhìn Hồ Khả lúc đó vẫn tức giận thở hổn hển. Tôi тһô Ьạᴏ nắm tay nàng kéo ra ngoài, đóng sập cửa.
Nàng vẫn khóc lóc chửi bới, tôi làm thinh, không để ý. Nàng phẫn nộ kể lể rằng đây là âm mưu của tôi, rằng từ lâu tôi đã muốn bỏ nàng, cố tìm cớ, vân vân và vân vân… Tôi tuyệt vọng nghĩ đàn bà lên cơn điên thật đáng sợ. Hồ Khả lúc đó, tóc tai sổ tung, quần áo xộc xệch, còn đâu một hoa khôi thanh lịch, xinh đẹp tôi thầm mơ ước hai năm trước!
Tôi đứng sau cánh cửa khép kín, lòng rối bời, mặt sạm lại, nói vọng ra: “Chúng ta chia tay nhau!”
Hồ Khả vẫn khóc, đập cửa thình thình, nàng chẳng còn giữ ý, như một người điên thực sự. Nàng lại gào lên rằng tôi và Mai Mai đã cùng nhau lập mưu lừa nàng, rằng nàng bị oan, rằng phải mở cửa để nàng nói cho rõ.
“૮ɦếƭ cũng phải nói cho rõ!” Hồ Khả gào nhưng tiếng khàn khàn nên nghe rất nhỏ.
Đầu óc rối bời, tôi ngồi trên đi văng, cúi đầu suy nghĩ, mọi thứ rối như mớ bong bong. Không biết nên gỡ thế nào. Người yêu và em gái, ai cũng đáng thương, nhưng tôi trách Hồ Khả hơn, tại sao nàng nỡ hạ nhục một cô bé tội nghiệp, dù bị oan uổng cũng không thể tự thanh minh? Mai Mai còn chưa đủ đáng thương hay sao? Trong khi Hồ Khả có tất cả: sắc đẹp, tình yêu, còn Mai Mai có gì ngoài tình ruột thịt? Mai Mai mang trong lòng vết thương vẫn âm thầm rỉ máu suốt hai mươi năm qua. Trong khi chúng tôi gượng nhẹ, coi em như bông hoa pha lê mỏng manh, cố giữ không để miệng lưỡi người đời như cơn gió độc chạm vào người em thì Hồ Khả, một người thân khác của tôi lại đâm vào vết thương đó, không thương xót.
An An sững người chứng kiến chuyện xảy ra. Cả con người nó lúc đó giống như một nhà thông thái lịch lãm: hiểu tất cả, biết tất cả, lòng đau đớn nhưng không thể nói ra. Nó cắn môi, nói nhỏ: “Anh không nên tuyệt tình như vậy!”
Hồ Khả là người yêu của tôi, đuổi nàng đi, tôi đau buồn hơn ai hết, Tôi cũng biêt Hồ Khả thẳng tính, mau mồm mau miệng, thực ra không có ác ý. Nhưng tôi không thể giao du với kẻ đã xúc phạm em gái tôi. Có những điều thuộc về nguyên tắc, ngay cả người yêu cũng không ngoại lệ. Hồ Khả đã vi phạm nguyên tắc của tôi, đúng ra là của gia đình tôi, tôi không thể tha thứ cho nàng. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc