Anh Trai Em Gái - Chương 46

Tác giả: Tào Đình

Trong danh mục bạn hữu của anh còn có một cái nickname Kẹo Đắng.
Dương An là một con sâu sặc sỡ.Dương An biết nấu ăn rất ngon.Khi thèm ăn, Dương An cũng nũng nịu xin ăn “Cho Con Bọ một đông để mua đồ ăn .” có tiền rồi thì mua cái kem , *** ngon lành, thoải mái.Dương An vào nửa đem đột nhiên nói muốn ăn bánh rán, sau đó kéo Liêu Văn Đạo ra đường, nhưng chỉ mua một đồng đậu phụng khô.Dương An lúc lên giường muốn *** thường giả vờ ngủ, lại còn ngáy rất to.Dương An thường hay giặt tất cho mình.Dương An thường xen vào góp vui khi Liêu Văn Đạo và Chàng Béo sát phạt nhau trong trò chơi game trên mạng.
Liêu nhớ lại lúc chơi game với An An trước đây.Hồi mới học chơi, An An thường hét tướng lên “Chồng ơi, chồng! Em khồn đi tiếp được nữa ! “Liêu ngó vào máy tính thấy nhân vật của cô nàng bị kẹp giữa hai bức tường không thể nào thoát ra được, trong khi An An tức giận chửi bới ầm ỹ vì gã “ thổ phỉ” của mình đã chọn không biết tuân theo điều khiển của cô.Nghĩ đến đấy, bất giác bật cừơi, cười xong lại buồn.Mỗi khi gần về tới nhà, ngước lên nhìn thấy khung cửa sổ tối om, lại cảm thấy xót xa.
Cô gái tên Dương An đã đi rồi. Là anh đã đuổi cô di.Anh có thể tha thứ cho cô khi cô bịt tai anh lúc không ngủ được, có thể bao dung khi cô không Còn tr**h trắng, có thể lí giải cuộc tình một đem mà gã bạn trên mạng của cô nhắn là sự hiểu lầm.Thực ra anh tin cô!
Dương An từng nói “ Hiểu cộng tin tưởng cộng với bao dung là tình yêu vĩnh cửu.”
Bao nhiêu lần trong đêm không ngủ được, quen tay định lần điện thoại gọi điện cho cô, nhưng sực nhớ bản thân chẳng nuôi nổi, sao có thể chămsóc cô, không đành bỏ nhưng giữ lại thì không can tâm.
Về nhà, không còn cách nào , bức bách bởi cuộc sống.Liêu đành chơi nhạc thuê kiêm vũ công cho các quán bar.Bắt đầu thấy cái nghề dường như ngồi đợi chấm công, đợi chủ sai bảo, hy vọng bán sức hôm nay để có thể kiếm được mấy trăm đồng.Không dám và không thể từ chối thuốc lắc, “thịnh tình” của khách hàng, bởi vì khách hàng là Thượng đế!
Thượng đế khi đã phê phê, giọng líu lại tuyên bố “Hôm nay tôi chiêu đãi, nếu anh không dùng, không đáng mặt đàn ông.” thì Liêu phải tỏ ra vẻ phấn khởi nhận, giả bộ thưởng thức, hít ngửi một cách thèm thuồng, sau đó kiếm cớ vào nhà tắm, dùng nước rửa sạch. Lúc ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông trong gương sao thảm hại, mặt mũi phờ phạc, tinh thần rã rời, nước nhỏ từ đầu, từ mắt, mũi xuống. Mình có phải là chàng nhạc công Seven hào hoa nổi tiếng không? Liêu vục mặt vào nước , muốn khóc nhưng nước mắt không ra.
Hãy dìm ૮ɦếƭ ta đi, thằng đàn ông không nuôi nổi cha mẹ, càng không có tư cách đến gần người thiếu nữ hồn nhiên , rực rỡ như ánh mặt trời.Đừng tự huyễn hoặc bản thân.Anh sẽ xấu hổ đến ૮ɦếƭ nếu đối mặt với nụ cười như nắng xuân của nàng.
Về đến nhà, mệt mỏi rã rời.Không thiết làm gì nữa.
Từ chỗ làm về nhà phải đi xe buýt, Liêu Văn Đạo chờ chuyến xe đầu tiên, lúc năm rưỡi, mệt mỏi lên xe, nhìn đường phố lơ mơ chưa tỉnh giấc, thầm nghĩ có phải thế giới vẫn còn đnag trong mộng.
Một công nhân vệ sinh bắt đầu quét dọn.Khi mặt trời lên mọi người bận rộn, còn Liêu Văn Đạo lại ngủ vùi.Nếu như vậy là lãng phí, thì Liêu không biết mình còn lãng phí đến bao giờ.
Liêu Văn Đạo kết thúc công việc khi mọi người bắt đầu ngày mới .Nỗi ê chề lại hiện hữu khi mọi người nghỉ ngơi.
Lơ mơ trở về nhà , vừa định tra khóa vào ổ thì nhìn thấy một cảnh tượng mà suốt hai mươi tư năm qua, Liêu lần đàu tiên được nhìn thấy-một cô gái ngủ co ro trước cửa.
Có phải em luôn giống con mèo co ro không nhà?
Liêu nhẹ nhàng cúi xuống, cảm nhận được hơi thở đều đặn và giác ngủ không bình yên.Anh ngửi thấy mùi hương quen thuộc, mùi dầu gội Ecali-“Chồng phải nhớ, Ecali là dầu gội em chuyên dùng.Em cầu sau này khi ***, anh ngửi thấy mùi dầu gội không phải Ecali thì liệt dương ngay.” Lúc đó mình đã rất thích sự độc đoán chuyên quyền đó của cô ấy.
Bây giờ, bất ngờ ngửi thấy mùi dầu gội Ecali, tự dưng không kìm lại được nước mắt.
Xót xa tận đáy lòng, nước mắt trên môi, mặn chát! 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc