Ánh Sáng Nhạt - Chương 16

Tác giả: A Bạch Bạch

Miệng của cô gái nhẹ nhàng đóng mở, hình như đang hát cái gì đó.
Cô nhìn không thấy ánh mắt của cô ấy, nhưng có thể cảm nhận được.
Nó trống rỗng.
Không phải chán đời, mà là không còn chú ý.
Không còn thứ gì có ý nghĩa nữa, không còn thứ gì có thể lọt vào trong mắt nữa, ૮ɦếƭ cũng là một loại hạnh phúc.
Cái ૮ɦếƭ đẹp đẽ như thế.
Lục Phồn Tinh cảm thấy giống như có một bộ phận nào đó của thân thể chậm rãi bay về hướng đó, bay theo làn gió, gần hơn gần hơn với cô gái trên mái nhà kia, thân thể cũng bất giác hướng về phía tòa nhà.
Trước mắt bỗng nhiên tối sầm.
Lưng dựa vào một thân thể thật ấm áp.
Có người che mắt của cô , có người ôm chặt cô từ phía sau, có người ở bên tai cô, dùng giọng nói trầm ấm như nhạc khí thời xa xưa nói với cô: “Đó là cuộc đời của cô ấy, không có quan hệ gì đến em.”
Anh ôm cô thật chặt: “Em không cần nhìn con đường ấy, còn có anh.”
Từng bước chậm rãi đi vào sinh mệnh của người khác, đi vào câu chuyện cũ của chính mình.
Cô không nhìn thấy gì, chỉ thấy một khe hở nhỏ lộ ra, cô đi về phía đó, thấy tinh tế mượt mà ấm áp, là ánh sáng.
~~~~
Đường nét hàm dưới của anh vô cùng hoàn mỹ, kiên nghị mà không khắc nghiệt, trong ôn nhu lại có sự dẻo dai.
Lục Phồn Tinh tựa vào đàn dương cầm, một tay nâng gò má , nhìn Lôi Húc Minh ở bên cạnh.
“Muốn nghe cái gì?” Anh mở đàn, hỏi.
“Khụ, tùy tiện.” Cô không để ý lắm trả lời.
Một lúc sau liền thấy anh ở trên phím đàn đàn lộn xộn, không hề có kết cấu, gây nên âm thanh hỗn độn.
“Cái gì đây?” Cô há hốc mồm.
“Tùy tiện.” Anh rất nghiêm túc trả lời.
Cô phốc một tiếng bật cười.
Anh cũng nở nụ cười nhợt nhạt, ngón tay thuần thục di chuyển trên phím đàn, là ‘OUT OF THE DARKNESS INTO THE LIGHT’.
Trong không gian ấm áp, có hoa nở rộ vào ngày đông.
Người đàn ông như vậy nha.
Một người đàn ông như vậy, có sự chín chắn của đàn ông, có sự ngây thơ của trẻ nhỏ, giống hệt như trong giấc mộng của cô, cô làm sao có thể cự tuyệt nổi?
Vào cái ngày khi anh mở cửa sổ gác mái, đưa cô đi ngắm sao ấy, cô nắm tay anh, đã thấy luyến tiếc không muốn buông ra.
Khi Peter Pan gõ mở cửa sổ phòng Wendy, Wendy xúc động nắm tay cậu ấy, sau đó liền trải qua quãng thời gian thật tươi đẹp.
Là xúc động sao, có lẽ là vậy.
Sự xúc động trong lòng mạnh mẽ lay tỉnh Lục Phồn Tinh.
૮ɦếƭ thì ૮ɦếƭ, liền đánh cuộc một phen, dù sao cô cũng không phải chưa từng ૮ɦếƭ.
“Đêm nay em ở lại đây được không?”
Giọng nói của cô yên lặng cắt ngang âm nhạc.
m nhạc đột nhiên ngừng lại.
Anh ngừng tay, hơi ngẩng đầu lên, nhìn cô thật sâu , thật sâu.
Không khí tưởng như chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ ra.
Anh nở nụ cười.
Gió thổi qua hồ nước trong tâm hồn cô, sóng lăn tăn gợn.
Anh đẩy đẩy kính, rũ mắt, lại nhanh chóng nhìn chằm chằm cô, ở chỗ sâu nhất trong con ngươi tóe ánh lửa: “Em đã chuẩn bị tâm lý để chịu trách nhiệm với sự trong sạch của anh chưa?”
“Em đã chuẩn bị tâm lý để chịu trách nhiệm với sự trong sạch của anh chưa?”
Ánh mắt anh không kiêng nể gì, ngữ khí anh biếng nhác, anh xoay người đậy đàn, quay đầu lại, rủ mắt quan sát, giống như không chút để ý vỗ về cây đàn bên cạnh, thong thả mà gợi cảm.
Anh không chơi trò chơi tình cảm , anh rất cố chấp, trái tim và thân thể anh là một chỉnh thể, nếu cô đã bắt đầu, bằng lòng chính là lời hứa cả đời.
Cô biết, cô đều biết, cho nên tiếng “Vâng” này, cô không dễ dàng nói ra. Nói, đó chính là quyết tâm nắm tay đến hết đời.
“Em………” giọng nói của cô không biết vì sao trở nên khô nóng, là áy náy, hay vẫn là căng thẳng, có chút khàn khàn, “Em không phải lần đầu tiên……”
Cô biết rõ, anh đối với *** rất sạch sẽ, khi nói ra trong lòng vẫn lo sợ.
Vài năm sống cuộc sống chờ đợi ngày tận thế, cô đã sớm coi việc theo đuổi vui thú là mục đích sinh tồn duy nhất, tâm lý cũng vậy, thân thể cũng vậy. Vẫn luôn nghĩ rằng nam nữ trên thế gian này đều như thế, trầm luân suy đồi, không nghĩ rằng có một ngày sẽ gặp một người như vậy, làm cho thời khắc này cô cảm thấy mình thật ti tiện dơ bẩn.
Anh ấy sẽ không cần cô, anh ấy sẽ không cần cô…………
Trong lòng có giọng nói thất tha thất thểu. Nói ra những câu này xong, cô căng thẳng đến gần như hít thở không thông.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời mang theo sự xâm lược, kéo tay cô lại, nhẹ nhàng cắn ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của cô: “Thật tốt quá. Ít nhất trong hai chúng ta cũng có người biết quy trình kỹ thuật chính xác.”
Hơi nóng từ tay cô truyền đi khắp toàn thân, sự ấm áp làm cô cứng người lại, làm mặt cô đỏ lên , thả lỏng hơi thở cô đang kìm nén.
Cô biết mình đã thực sự bị anh thuần dưỡng.
Anh tinh tế hôn tay cô, *** đầu ngón tay cô, ánh mắt màu hổ phách càn rỡ tuần tra tới lui ở trên người cô, giống như dùng ánh mắt yêu toàn thân cô.
Lưng của cô trở lên tê dại, cô xoay xoay tay kéo ra: “Đủ rồi nha.” Có quá đáng không vậy, anh như là gặm xương cốt của cô nha.
Anh đứng lên, phả hơi nóng tới gần cô, kéo cô đi theo một phương hướng.
“Làm gì vậy?” Cô hoài nghi nhìn cái phương hướng mình đang đi tới, lại nhìn trời ngoài cửa sổ, còn sáng a. Cái phương hướng kia hình như là phòng ngủ của anh a.
Anh quay đầu lại, bước chân cũng không dừng, con ngươi mang theo sự khiêu khích: “Cho em nhúng chàm anh a.”
“Em nói là đêm nay a………..” Mặt trời còn chưa xuống núi , cơm chiều cũng chưa được ăn, cái no cái ấm đều chưa được giải quyết, người này đã có tư tưởng D*m duc.
Anh nắm tay cô càng chặt, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Anh chờ không nổi.”
“Biết đem một viên đường đặt trước mặt một người đã nhịn đói nhiều ngày có bao nhiêu nguy hiểm không?” Anh đặt cô trên cửa phòng ngủ, thở hổn hển nóng bỏng, sáp gần mặt cô, mỗi chữ nói ra đều ngậm nhẹ môi dưới của cô, “Huống chi em còn nói với hắn ta là có thể ăn……..”
“Có bao nhiêu nguy hiểm?” Cô làm như ngây ngốc cười với anh, mang theo mị hoặc, hai môi trên dưới hợp lại, cắn môi trên của anh.
Giống như cái chốt xúc động bị bật mở, sâu trong cổ họng anh phát ra một *** rỉ, gần như điên cuồng hôn cô.
“Em đang ốm………” Cô đẩy anh ra,đến lúc này cô mới nhớ mình đang bị cảm không nên lây cho anh.
“Chúng ta cùng nhau đánh trận tình yêu này xong là hết bệnh ngay.” Anh cười, kéo tay cô đặt vào sau gáy mình, lại tiếp tục mạnh mẽ hôn cô.
“Buổi tối hôm trước ngủ bên cạnh em, anh vẫn thầm nghĩ muốn làm một chuyện.” Anh cúi đầu thở gấp, bàn tay đi vào trong vạt áo lông của cô, vuốt ve *** nhẵn nhụi trên lưng cô.
Anh muốn đè cô xuống, hung hăng tiến vào cô, ở trên người cô vẽ lên ấn ký của chính mình. Anh cũng là đàn ông, có thể kiểm soát được sự xúc động của mình, nhưng mà không kiểm soát nổi *** quấy phá đến hủ bại đầu óc, như thế nào xâm nhập cô, như thế nào chìm vào sự mềm mại của cô, như thế nào dùng các phương thức mà truyền thông vẫn lưu truyền yêu khắp toàn thân cô.
Lưng của cô dâng lên một chuỗi run rẩy H**g phấn hưởng ứng sự âu yếm của anh, lại còn cố dùng giọng nói chênh vênh đáp lại anh: “Ách…….Chuyện gì? Nói nghe thử xem?” Sợi tóc mềm mại của anh phất qua mặt cô, làm cho lòng cô nổi lên cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Anh ồn ào dạy dỗ cô không cần phân tâm, bắt cô đáp lại nụ hôn của anh, tay đặt bên hông cô bò dần lên: “Không bằng để anh làm cho em xem.”
Khi bàn tay to lớn ấm áp của anh xâm nhập vào nội y của cô, bao trùm cái mượt mà của cô, cô xúc động *** một tiếng: “Ách……Thật ra không cần phiền phức như vậy…….”
Anh nhìn cô tràn đầy mê hoặc: “Anh rất kiên trì.”
Cô để mặc anh cởi bỏ tầng tầng quần áo của mình, hô hấp hỗn loạn: “Quy trình kỹ thuật bình thường, quy trình kỹ thuật bình thường chúng ta không nên ở đây……..”
Anh dường như vừa mới phát hiện mình và cô vẫn còn đang ở cửa phòng ngủ, môi đang càng ngày càng hôn xuống dừng lại, níu lấy chút đầu óc trước nay luôn tỉnh táo, thấp rủa một tiếng.
“Ha ha ha.” Cô cư nhiên lại cười ha hả, "Bây giờ em mới biết anh cũng biết nói tục.”
Anh lại rủa một tiếng, ôm cô ném lên trên giường, tao nhã cởi bỏ quần áo.
Cô nhìn anh chậm rãi bỏ kính, chậm rãi cởi bỏ áo lông cổ chữ V, cởi bỏ thắt lưng, rút ra tùy tiện ném xuống đất, rút áo sơmi khỏi thắt lưng quần, thong thả cởi bỏ từng cúc từng cúc.
Ánh mắt anh không hề rời khỏi cô, khi anh cởi từng cúc từng cúc áo cũng vậy, động tác dịu dàng mà cẩn thận như vậy, cái anh muốn chạm vào hẳn không phải là cúc áo.
Miệng lưỡi cô trở nên khô khốc.
Cô nhìn anh mở toang áo sơmi để lộ dáng người tráng kiện, mếu máo kháng nghị: “Anh ςướק đoạt lạc thú của em.”
“Lần tới cho em làm.” Anh ngồi bên cạnh cô, nghiêng người hôn mắt cô: “Anh nên bắt em nhắm mắt lại.”
“Vì sao?” Cô vui vẻ nhìn anh.
“Anh không muốn em nhìn thấy người khác.” Anh đã bỏ kính, không hy vọng cô thông qua mặt anh nhìn thấy một người khác. Trước kia không thèm để ý, một khi đã yêu sẽ để ý.
Người đàn ông này nha…….Cô nở nụ cười, đưa tay làm động tác kéo khóa qua miệng: “Vậy em có phải không thể phát ra âm thanh hay không?”
“Anh chỉ nghe thấy em kêu.” Anh hôn xuống môi cô. Không dung nạp những người khác.
“Em cũng vậy.” Cô kéo anh xuống.
Thân thể cứng rắn của anh bao phủ người cô, mỗi tấc mỗi tấc đều kề sát, ánh mắt anh cũng khác biệt so với ngày thường, trở lên nóng rực và quả quyết. Cô có thể cảm nhận được cái cực nóng của anh dán ở đùi cô, hơi hơi rung động. Ách, khá là khả quan.
Bàn tay ấm áp và đôi môi mềm mại của anh một tấc lại một tấc uốn lượn đi xuống , trán, mũi, môi , cổ , *** , rốn ,…….
Cả người cô chấn động, dật ra một tiếng ngâm khẽ: “Cho xin, anh căn bản không giống lần đầu tiên.”
Anh ngẩng đầu cười gợi cảm: “Chỉ có thể nói anh có thiên phú tự học vô cùng cao.”
Ảo não chính mình lại bị anh thao túng như thế, cô xoay người một cái, cưỡi lên hông anh: “Không bằng không cần chờ tới lần tới?” Anh còn có quần để cô muốn làm gì thì làm.
Không đợi anh trả lời cô đã bắt đầu phản công rồi.
Cô nhất nhất trả lại anh tất cả những gì anh vừa mới làm, tinh tế tuần tra từng tấc từng tấc của anh, kích động làm thân mình vốn đã bừng cháy của anh đốt lên ánh lửa rực rỡ.
Anh sắp nổ tung.
Toàn thân anh căng thẳng, cánh mũi phập phồng, trán giàn dụa mồ hôi.
Anh *** gợi cảm như thế, cuối cùng không biết rốt cuộc là ai đang quyến rũ ai.
Anh cảm thấy tay cô nhẹ nhàng lướt đến kéo *** của anh xuống , theo đường khóa kéo trượt ra lướt tay đi vào……
Anh hít mạnh một hơi, xoay người ngăn cản cô.
“Em còn chưa chơi đủ.” Hai gò má cô đỏ lên.
“Lần tới.” Anh vội vàng trả lời, quanh người đầy một tầng mồ hôi.
Anh tinh tế khiêu khích *** của cô, thăm dò *** **** của cô, gấp gáp muốn đem cái cứng rắn của mình chìm vào *** nhất của cô.
Cô cũng thật gấp gáp, cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm thấy mình đói khát như thế, trống rỗng chờ đợi anh lấp đầy, anh tùy tiện ***ng chạm một cái cũng khiến cho cô phấn khích không thôi.
Tại thời khắc này anh đột nhiên dừng lại, dùng hai tay chống đỡ thân thể của mình: “Không được…….Anh bây giờ quá lớn, quá bị K**h th**h, sẽ làm tổn thương em…….”
Người đàn ông này nha, mặc dù trên trán đã vì khắc chế mà mướt mải mồ hôi, hơi thở đã sớm thô nhám vô cùng, vậy mà vẫn còn nghĩ tới cô.
Bảo cô làm sao có thể buông anh ra? Bảo cô làm sao có thể thả tay rời đi?
Hốc mắt của cô đầy nước, ngửa đầu khẽ cắn yết hầu anh, hạ thân ưỡn lên hướng về phía anh.
Cô định làm anh phát điên sao?
Một người đàn ông cũng chỉ có thể chịu đựng đến như vậy mà thôi.
*** đã bị đè nén rất lâu đột nhiên được phóng thích, liền rất khó khống chế.
Anh ở trong cơ thể cô ngông cuồng bừa bãi, không chút nào lưu tình, cũng không có cách nào lưu tình, anh đã sớm không thể khống chế nổi.
Cô là của anh.
Lòng tràn đầy thỏa mãn, trong đầu óc anh chỉ xuất hiện ý niệm làm cho anh hạnh phúc khôn tả này, trên thân thể chính là sự sung sướng vô tận.
Anh đã không thể dừng lại được, thầm nghĩ cho, cho, cho, mang tất cả đến cho cô.
Cô không có cảm giác an toàn, anh cho, cô không có người thân, anh cho.
Tiết tấu của anh điên cuồng như thế, ở trong chỗ sâu nhất chặt chẽ nhất của cô xâm phạm mãnh liệt.
Cô là của anh.
Rốt cuộc có một người lấy được lòng trung thành của cô, thân thể của cô trong lúc bị anh thao túng tuyên cáo sự mừng rỡ khôn tả, cô vòng tay ôm chặt tấm lưng đầy mồ hôi của anh, vui sướng tiếp nhận những gì anh mang lại. Anh là mạnh mẽ như thế.
Thân thể nhanh đến cực hạn, trong đầu óc hỗn loạn hiện lên ý niệm cuối cùng là--ngàn vạn lần đừng xem nhẹ hơn ba mươi năm *** chất chứa……..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc