Ánh Sáng Nhạt - Chương 11

Tác giả: A Bạch Bạch

"Nóc nhà a, nóc nhà trong truyền thuyết a." Cô khoa chân múa tay vui sướng.
"Cẩn thận." Anh chặn ngang kéo cô ngồi xuống, "Vừa mới leo lên tới đây, tôi cũng không muốn cô ngã xuống đâu."
Kỳ quái, rõ ràng chỉ cao thêm mấy thước, vì sao lại cảm thấy bầu trời gần hơn rất nhiều, sao cũng sáng hơn rất nhiều?
"Anh biết không, tôi vẫn rất muốn chơi trên nóc nhà , đặc biệt xem \'Lâu đài trên mây\' của Miyazaki Hayao [28] , oa, thật hâm mộ khả năng chạy trên nóc nhà của bọn họ!" Cô bỗng chốc hưng phấn lôi kéo tay áo anh thao thao bất tuyệt.
"Với trọng lượng cơ thể người trưởng thành chỉ sợ không được." Sự vui vẻ của cô cuốn hút anh, đôi mắt ấm áp sau gọng kính cong lên dịu dàng, mấy lời nói thật làm mất hứng này chắc làm cô muốn gõ đầu anh.
"Nằm mơ là được chứ gì." Cô đốp chát , nhưng mà ngay lập tức lại bị khung cảnh trước mắt hấp dẫn, hít sâu một hơi, như con lật đật thỏa mãn ngả trái ngả phải, "Thật sự cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy."
"Cảm xúc bây giờ đúng hơn." Anh vỗ vỗ đầu cô, dáng vẻ ban nãy của cô làm cho tâm tình của anh rất tệ, ánh mắt sau gọng kính bỗng trở lên nghiêm túc, "Hay là cô của ban nãy mới thật sự là cô?"
"Ai nha, cái gì mà thật với chả giả." Cô đưa tay lên đỉnh đầu, gỡ bỏ cái tay đang vỗ vỗ cô, dáng vẻ nhất mực muốn nói anh nghĩ quá nhiều, "Cũng không phải diễn văn nghệ. Con người mà, có những lúc vui vẻ, cũng có những lúc buồn rầu, có một mặt tốt đẹp, cũng có một mặt xấu xí , mỗi thời khắc đó của mỗi người đều là chân thật a, chỉ là người ta biểu hiện ra ngoài là mặt tốt đẹp hay mặt xấu xí mà thôi----ha ha ha ha, xong đời, bị anh lây bệnh tôi cũng muốn diễn văn nghệ rồi."
"Anh tôi trước kia mỗi lần bị cha mắng sẽ đến đây trốn."
"Anh cũng vậy sao?"
"Tôi không. Tôi mang cơm cho anh ấy." Anh nâng nâng kính, cười.
"Chính xác là thăm tù."
"A----Ngắm sao, lại muốn đến ở nông thôn; muốn uống nước sạch, phải ra phố mua; ngay cả mua một quyển sách, giá sách cũng cao đến làm người ta phải líu lưỡi! Phía sau việc này, có thể có người suy nghĩ sâu xa vì cái gì? Đạo đức con người thế nào mà lại có thể giày xéo thế giới thành thế này? Nước Pháp kiên trì khôi phục thí nghiệm hạt nhân, lỗ hổng tầng ô-zôn càng ngày càng rộng, rừng mưa nhiệt đới biến mất nhanh như gió chớp, núi băng Nam Bắc cực bị tan chảy, bao phủ bề mặt trái đất, khiến trái đất lại một lần nữa chuẩn bị trở về kỷ băng hà, mấy chục vạn năm sau, thử xem ai còn sinh mệnh, ai sẽ xưng vương!"
Cô không biết tại sao bỗng nhiên xoa xoa cơ bắp đứng lên nói một đoạn thoại tràng giang đại hải, sau đó cố hết sức đè giọng hát ồm ồm, giả dạng giọng nói đàn ông: "Hai thời kỳ băng hà cũng không thể làm con gián biến mất, nhưng bọn chúng cũng chưa từng xưng vương; thật không nghĩ tới ngươi đối với nhân loại thất vọng như vậy." Lại phục hồi giọng nói vốn có: "Trên trái đất này vốn đã chẳng còn bao nhiêu chỗ, vì cái gì vẫn còn có người muốn phá hủy? Mỗi lần ta nhìn ngắm cảnh sắc xinh đẹp, lại nghĩ đến thành thị kia vốn cũng là như vậy, lại bị phá hủy từng chút từng chút, lại giận giữ. Chúng ta thân là thầy cô, cái loại cảm giác vô lực này càng nặng nề...."
"Cô có làm sao không?" Làm bạn của cô, tâm lý, năng lực chịu đựng chắc chắn phải cực kỳ mạnh.
"Đọc lời thoại." Cô còn thật nghiêm túc, xòe tay, hạ giọng, "A---cái gì có thể làm chúng ta đều đã làm, vậy là được rồi."
"Lời thoại gì?" Anh nhìn thấy cô ngừng lại, dáng vẻ như đã diễn xong.
"Ngôn tình tiểu thuyết. Tôi vừa mới nghĩ tới cái nóc nhà tôi rất thích từng xuất hiện trong ngôn tình tiểu thuyết một lần."
"Nam nữ diễn viên ngồi trên nóc nhà bàn luận về kỷ băng hà?" Ngôn tình tiểu thuyết gì lại thiếu lãng mạn như vậy?
"Đúng, tôi cũng thấy đoạn này là lạ, liền đọc tiếp. Nhưng mà tôi hoàn toàn thích đoạn này hơn đoạn sau." Kỳ quái còn đi đọc, không biết cuối cùng ai mới thực sự là kỳ quái?
"Tiếp theo xảy ra chuyện gì?"
"Sau đó bọn họ liền thấy anh trai chị dâu của nam chính đi tản bộ thân mật hôn nhau." Cô làm cái vẻ mặt ngọt ngào.
"Có cần tôi gọi điện thoại cho chị dâu bảo ra đây làm diễn viên phụ cho cô không?" Anh trêu trọc nói.
"Không cần diễn viên quần chúng." Cười cô? Để xem ai cười ai, cô khinh miệt nhìn anh, "Cá nhân tôi đối với đoạn diễn hôn kia rất có hứng thú, anh hỗ trợ diễn viên chính được không?"
Anh nghẹn một hơi, ho khụ khụ.
"Ha ha ha ha, không cần phải kích động như vậy. Nói đến diễn cảnh hôn đã kích động như vậy, nếu có người tìm anh quay cảnh diễn giường chiếu không phải bỏ chạy luôn chứ?" Cô vỗ vỗ lưng anh giúp anh thuận khí.
"Còn đùa?" Anh trừng mắt liếc cô một cái, vẫn còn ho.
"Không đùa, không đùa." Cô nhấc tay xin hàng, xử nam thật khó hầu hạ, thở dài một hơi, cảm khái, "Mẹ anh rất tốt nha."
"Ừ."
"Ba anh cũng rất tốt."
"Ừ."
"Anh trai anh cũng rất tốt."
"Ừ."
"Anh thật hạnh phúc."
"Ừ." Anh quay đầu nhìn cô mỉm cười ôn hòa. Con kiến thật hạnh phúc, cho nên con kiến cố gắng làm việc, để cho cả nhà có lương thực sung túc vượt qua từng mùa đông.
Vài sợi tóc không nghe lời tuột khỏi kẹp tóc, nghịch ngợm dừng lại trên trán cô.
Anh không hề nghĩ ngợi liền đưa tay vén lên giúp cô.
Khoảnh khắc ngón tay thon dài ᴆụng tới cái trán bằng phẳng của cô, hai người đều hơi ngây người.
Tại một khắc này, thời gian như ngừng lại.
Là Lục Phồn Tinh hồi phục thần trí trước.
"Ai nha, sao tự nhiên lại thấy rất mệt, tôi đi ngủ, anh muốn xuống cùng không?" Cô vội vã né ra. Thật đáng sợ, còn ngẩn ngơ nữa khẳng định sẽ xảy ra chuyện sai lầm.
Anh lắc lắc đầu, không đi xuống.
Buổi tối hôm đó, anh ngồi cả đêm trên nóc nhà, ngẩn người kinh ngạc với những rung động ở đầu ngón tay.
Tết âm lịch qua rất nhanh, Đương Quy lại bắt đầu buôn bán bình thường.
"Cái gì chứ , ở Đương Quy mà dám chơi cái trò này!" u Dương Đông Tây vừa quay đầu đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông thừa dịp cô gái đi toilet bỏ một viên thuốc màu trắng vào cốc của cô ta, lập tức nóng nảy, phát biểu hết những lời mình muốn nói xong thì vén tay áo lên chuẩn bị thay phụ nữ trong thiên hạ giáo huấn đồ đệ bất lương này.
Một bàn tay ngăn cản cô.
"Còn muốn làm ăn không, ngươi ra tay chỉ sợ việc làm ăn tháng này bị ngươi phá hết." u Dương Sát Sát ngữ khí âm u nói.
"Vậy chẳng lẽ trơ mắt nhìn một đóa hoa nhỏ bị tàn phá?" Cô căm giận nói, có tinh thần trượng nghĩa không a?
Lục Phồn Tinh buộc tóc thành hai bím nhỏ, uống hết chén trà quất trong tay, gian xảo bước khỏi ghế: "Ta đi."
Cô một mạch đi qua, không nói một lời cầm cốc nước bị bỏ thuốc kia đưa đến bên miệng , ngửa đầu , một hơi uống cạn.
Người đàn ông trợn mắt há hốc miệng.
"Tiên sinh." Cô buông chén cười ngọt ngào, "Thật ngại quá, chén rượu này là đưa nhầm. Anh vừa rồi gọi rượu đỏ phải không, tôi đi lấy cho anh bây giờ?"
"Tôi gọi rượu đỏ khi nào?" Người đàn ông đè nén sự chột dạ. Dựa vào, đòi lừa tiền của bố mày.
"Không gọi sao?" Cô thật vô tội chỉ vào cái chén đã uống cạn, đáy cái chén kia vẫn còn đọng lại bột phấn màu trắng.
". . . . . . Có." Nghiến răng nghiến lợi.
"Tiểu Cố, bàn 18 một chai rượu đỏ." Cô quay đầu hô một tiếng, "Tặng kèm vị tiên sinh này một ly \'Đau lòng không nói nên lời\' nữa."
Tiểu Cố giơ giơ tay làm động tác OK.
Lục Phồn Tinh xoay người, trở về chỗ ngồi.
"Cứ buông tha hắn như vậy?!" u Dương Đông Tây vẫn rất bất bình, giơ bảng lên khua loạn, kẻ khốn nạn như vậy không thiến bỏ làm sao có thể làm người ta hết căm phẫn?
"Dám tới đây chơi thì phải tự mình phải gánh vác hậu quả. Ta như vậy đã là lắm chuyện rồi." Lục Phồn Tinh lập lờ, "Kẻ không đủ nhận thức đều phải gánh vác hậu quả."
u Dương Sát Sát nghĩ nghĩ, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
u Dương Đông Tây tức giận xoay người, không chung chủ đề với hai kẻ máu lạnh này, một tiếng huýt gió vang lên, chó săn Kiêu Ngạo lại nhận lệnh cắp tấm ván gỗ Karate ra giúp cô trút giận.
"Ngươi uống linh uống tinh, có biết uống xong thành cái gì không?" Tiểu Cố rót cho cô một chén trà quất.
"Đến bây giờ vẫn chưa phản ứng." Lục Phồn Tinh nghiêng nghiêng đầu, "Chắc là thuốc ngủ thôi. Yên tâm đi, ngươi cũng biết loại thuốc tác động thần kinh trung ương này không có phản ứng gì nhiều."
"Đó là bởi vì ngươi uống quá nhiều." Tiểu Cố lạnh lùng nói.
"Được rồi được rồi." Lục Phồn Tinh bướng bỉnh cười, "Cùng lắm thì ta đồng ý với ngươi, nếu là thuốc kích thích, ta nhất định không kiềm chế thôi thúc của mình, ngay lập tức giải quyết ngươi tại chỗ , được không?"
"Vậy Tiểu Minh của ngươi làm sao bây giờ?" Tiểu Cố nhếch khóe miệng trào phúng nói.
"Tiểu Minh nào?" Cô không biết a không biết a.
"Các ~ ngươi ~ tới ~khi nào ~ mới ~ bắt đầu ~ nói chuyện~ " Qủy âm của u Dương Sát Sát lại tái xuất giang hồ.
"Nói ~ chuyện ~ gì ~" Lục Phồn Tinh cũng học ngữ điệu của cô ấy, giả ngu hỏi lại.
"Thì ~ là ~........" Tiểu Cố cũng nhịn không được gia nhập câu chuyện, nói hai chữ mới phát hiện mình cũng bị ảnh hưởng, "Xuống địa ngục đi, ta sao lại theo các ngươi nói chuyện như ma quỷ hết hết bài này đến bài khác, uốn thẳng đầu lưỡi nói chuyện hết cho ta."
"Thì là cái gì?" Lục Phồn Tinh miễn cưỡng liếc nhìn anh.
"Thì là...." Tiểu Cố còn chưa kịp nói , u Dương Đông Tây đã bạo lực kéo áo Lục Phồn Tinh, dí sát bảng trong tay vào mặt Lục Phồn Tinh, mặt trên rất khoa trương viết mấy chữ to, "Các ngươi khi nào thì nói chuyện yêu đương nói chuyện yêu đương a a a a a a-----"
Choáng váng đầu, ù tai. Sau khi được buông ra Lục Phồn Tinh ghé luôn đầu vào quầy bar giả ૮ɦếƭ.
"Ngươi với anh ta định kéo dài tới khi nào?" Chương sáu a chương sáu, oán hận a, u Dương Đông Tây múa 乃út thành văn, "Ta viết ngôn tình tiểu thuyết chương sáu người ta đều đã sinh con hết rồi!!!"
"Rất nhiều người chương một đã sinh rồi." Lục Phồn Tinh còn rất nghiêm túc, rất có tinh thần học thuật thảo luận.
"Đúng, cái đó bình thường là chưa kết hôn sinh con hoặc là thụ tinh trong ống nghiệm hoặc là chuyện gặp lại----Dừng! Ta sao lại thảo luận tình tiết vở kịch với ngươi?!" Phát hiện bị lừa, bảng gỗ viết chữ đập thẳng luôn vào đầu Lục Phồn Tinh.
"Ta cũng không biết." Lục Phồn Tinh nhún vai vô tội.
"Sát Sát ! Nói người này cho ta!" u Dương Đông Tây quay đầu tìm viện binh, bởi vì quá kích động, viết chữ không kịp, sắp gãy tay mất , đành lấy tay làm ngữ điệu.
u Dương Sát Sát một tay chống má, một tay sắp xếp bày biện tháp bài, người vốn âm trầm lại càng thêm quỷ dị.
Cô nặng nề lên tiếng: "Lục Phồn Tinh, ngươi năm nay sao Hồng Loan di chuyển."
Lục Phồn Tinh thoáng cái liền ném cái lót chén vào đầu cô: "Cho xin, ngươi lần tới muốn nói đến sao Hồng Loan, nên lấy bát quái tính." Lần nào cũng Trung Tây kết hợp, Quan m Bồ Tát cùng Thánh Mẫu Maria , ai chịu tin cô.
u Dương Sát Sát yên lặng lấy lót chén trên mặt xuống: "Lại bị ngươi biết hết."
Hai vị này thật không đáng tin cậy, Tiểu Cố lắc lắc đầu, tóm lấy bả vai Lục Phồn Tinh, xoay cô đối diện mình, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô: "Ngươi chỉ cần nói, ngươi có thích anh ta không?"
Lục Phồn Tinh hơi ngây dại, hồi lâu sau mới lên tiếng, rất nhẹ, hầu như bị bao phủ trong âm nhạc của quán bar: ".........Thích."
Cuối cùng vẫn thừa nhận. Mặc dù rất muốn phủ nhận, rất muốn coi như không có chuyện gì, rất muốn nói mình cho dù chơi đùa thế nào cũng không dám dính đến chuyện tình cảm, nhưng mà sự thật vẫn là sự thật.
Chính là, thích, thì phải làm sao đây?
Nếu cứ nói thích là có thể có được một người, thì thế giới này cần gì thượng đế chứ?
Lục Phồn Tinh nhàm chán dùng một bàn tay xoay vòng vòng cái di động cũ mèm cần được đi tái chế trên mặt bàn.
Thích một người, thì nên làm thế nào?
Một, không nói cho anh ta biết, yên lặng đứng bên cạnh. Những người phụ nữ như vậy đều giống nhau có kết cục vô cùng thê thảm , bởi vì EQ của đa số đàn ông Trung Quốc đều thấp đến phát điên. Nếu có cái mũi đủ to thì may ra còn có chút hy vọng [Cyrano de Bergerac]. [29]
Hai, viết thư cho anh ta. Nếu viết thư lãng mạn, thì phải là một người phụ nữ xa lạ gửi thư, nếu cắt mấy chữ thích hợp ở trên báo, dán lên một tờ giấy, xếp thành mấy chữ " Tôi đã mai phục ở bên cạnh anh rất lâu rồi" ,sau đó gửi đi. Vậy thì có thể được đến cục cảnh sát với tội danh dọa dẫm sách nhiễu người khác.
Ba, trốn ở một góc tối, chờ anh ta đi đến liền đập cho một gậy, sau đó kéo về hang ổ thừa dịp nguyệt hắc phong cao [30] muốn làm gì thì làm. Cái này có rất nhiều khó khăn, đánh anh ta ૮ɦếƭ luôn thì cùng lắm thành gian thi [31], chỉ sợ đánh thành đần độn, cái trò lấy chồng ngu si này là ta không thích lắm.
Bốn, ......
u Dương Đông Tây vẫn đang say mê với luận văn về đàn ông phụ nữ của cô.
"Cho xin, mấy chiêu bài này của ngươi chả ra làm sao hết! Viết ngôn tình tiểu thuyết đều nhảm nhí như vậy sao?" Lục Phồn Tinh ՐêՈ Րỉ, vò vò tóc mình toán loạn: "Ngươi nói, một người đàn ông, có nhà hàng của riêng mình, lại còn vẫn cứ vài chục năm như một ngày đến một quán ăn nhỏ không ngon lành gì ăn mì, đơn giản bởi vì vào lúc anh ta khó khăn nhất, ông chủ cho anh ta một bát mì, cái này nói lên điều gì?"
"Ách, vị giác của anh ta có vấn đề." u Dương Đông Tây nghĩ nghĩ, lau bảng đầy chữ, viết lên đó một câu mới.
"Vị cái đầu ngươi!" u Dương Sát Sát suýt nữa ném ghế tới, cái đồ Tây thô lỗ bạo lực, chả biết viết ngôn tình tiểu thuyết kiểu gì, khó trách vẫn là hạng ba, ngày trước được xuất bản cũng là dùng bạo lực uy Hi*p không biết chừng, uổng phí một cô gái xinh đẹp tinh tế nhạy cảm có bề ngoài kiên cường nhưng linh hồn yếu ớt như mình phải ngày ngày ở đây chịu ảnh hưởng: "Nói lên rằng anh ta trọng tình!૮ɦếƭ mất rồi! Loại đàn ông này là cực phẩm!"
"Đúng vậy." Lục Phồn Tinh quay đầu nhìn u Dương Đông Tây cười nhợt nhạt, "Lòng anh ấy đã ૮ɦếƭ rồi. Không còn chỗ cho ta nữa." Cái ngày cô quen biết anh, cô biết rằng lòng anh đã ૮ɦếƭ.
"Ngươi chưa từng ૮ɦếƭ sao?" u Dương Sát Sát đảo cặp mắt trắng dã, không thèm để ý tiếp lời.
Lục Phồn Tinh mắt hạnh hơi cong lên, cong thành một độ cong rực rỡ: "Không phải ai cũng có trí nhớ kém như ta."
"Ta đi ra ngoài hút điếu thuốc."
"Ở đây cũng được, dù sao cũng đầy người hút đó thôi." u Dương Sát Sát thấy sự cố chấp không muốn để người khác hít khói thuốc của cô thật không cần thiết.
"Người khác thế nào ta không quan tâm." Cô phất phất tay, bước chân không hề dừng lại.
Không giống với trong quán bar sôi động toàn hơi người, gió lạnh táp thẳng vào mặt làm cô hơi run lên.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, liền như sương trắng ngưng tụ trong không khí.
Cô rút điếu thuốc từ trong túi ra, cúi đầu châm lửa, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhả khói.
Trước mặt chính là Hoan Trường.
Hơn tám giờ, khách hàng vẫn còn đông đúc.
Nhìn qua cửa kính trong suốt, có thể thấy ngọn đèn màu quất ấm áp trong Hoan Trường, đồ ăn ấm áp, trên mặt mọi người là nụ cười sôi nổi.
---- với ta mà nói, ngươi chẳng qua chỉ là một đứa bé trai, không có gì khác biệt với hàng ngàn hàng vạn đứa bé trai khác, khác biệt ..... Chính là, nếu ngươi thuần dưỡng ta.....
---- nếu ngươi thuần dưỡng ta...... Ta sẽ nhận ra tiếng bước chân của ngươi, những người khác đều không giống như vậy.....
---- ta không ăn bánh mì, lúa mạch với ta mà nói cũng chẳng dùng để làm gì, ruộng lúa mạch với ta mà nói cũng chẳng có gì hay ho, cái này thật đáng tiếc nuối. Nhưng mà nếu ngươi thuần dưỡng ta, ngươi có tóc màu vàng, màu vàng của lúa mạch giống như vậy sẽ làm ta nhớ đến ngươi, ta cũng sẽ yêu tiếng gió lướt qua ruộng lúa mạch........
Nếu ngươi thuần dưỡng ta..........
Câu nói này có ma pháp biết bao, còn thần kỳ hơn cả "Vừng ơi mở ra."
Cô đã bị thuần dưỡng sao? Mới có thể đứng đây nhìn chăm chăm phía trước mà không hề cảm thấy lạnh như băng, ngược lại còn thấy ấm áp?
Cô cười cười, ném bỏ thuốc.
Một khi bị thuần dưỡng, thế giới liền thay đổi, mặc dù chỉ là màu sắc của lúa mạch, mặc dù chỉ là ngọn đèn khách sạn.
Đáng tiếc cô không định để người kia biết, hơn nữa người kia bây giờ cũng chẳng ở đây.
Anh đi Nam Kinh, hình như cùng người khác bàn bạc chuyện mở chi nhánh, anh đã từng nói qua.
Cô lấy di động ra xem đồng hồ, được, goi cuộc điện thoại quấy rầy cũng tốt lắm.
Tiếng tút tút chờ đợi luôn làm người ta cảm thấy chán nản, cô nhịp nhịp chân.
Điện thoại rốt cuộc cũng được nhấc --------
"A lô?"
Cô ngẩn người, lấy điện thoại khỏi tai xác nhận lại dãy số, mới lại để lại bên tai: "Thật ngại quá, đây là điện thoại của Lôi Húc Minh phải không?"
"Minh a----" giọng nói phụ nữ êm ái kéo thật dài, "Anh ấy đang tắm a....."
Lục Phồn Tinh nhíu mày.
Tắm, cái tình huống gì sẽ cần tắm rửa?
Thông thường, phát triển tới nước này, nếu cô là nữ chính, cô chắc là sẽ lập tức dập máy , một mình nông nổi chạy đến chỗ đó, giận dữ ném đồ đạc linh tinh vô cùng kịch liệt, sau đó nam chính chạy tới ồn ào giải thích cái gì mà "Tiểu bảo bối, em hiểu lầm anh" vừa nói vừa hôn vừa sờ sau đó liền đến cảnh giường chiếu ướƭ áƭ.
Đáng tiếc cô không phải nữ chính.
Hơn nữa u Dương Đông Tây chuyên viết cái loại ngôn tình hạng ba này, cho nên cô khá hiểu cái đoạn diễn này.
Hơn nữa, cô rất tin tưởng lấy nhân phẩm của Lôi Húc Minh không có chuyện ở Hàng Châu luôn kiềm chế ham muốn, chạy đến Nam Kinh liền ngay lập tức chiêu phi nạp tú.
Cuối cùng, phương thức nói chuyện cố ý gây hiểu lầm của người phụ nữ này khiến cô rất không ưa.
"A? Anh ấy tắm rửa a~" Cô cũng học cô ta dài giọng, "Người này chính là bảo thủ như vậy, lần nào nghỉ ngơi giữa hiệp cũng phải đi tắm rửa, N��pxhầu như bị bao phủ trong âm nhạc của quán bar: ".........Thích."
Cuối cùng vẫn thừa nhận. Mặc dù rất muốn phủ nhận, rất muốn coi như không có chuyện gì, rất muốn nói mình cho dù chơi đùa thế nào cũng không dám dính đến chuyện tình cảm, nhưng mà sự thật vẫn là sự thật.
Chính là, thích, thì phải làm sao đây?
hơn nữa nha, anh ấy rất thích đem mấy thứ kia giấu ở phòng tắm, sau đó lấy ra làm cho người ta vui mừng kinh ngạc......."
"Cái gì vậy?"
"Ai nha~" Cô rất ngượng ngùng kêu một tiếng, "Còn không phải ngọn nến roi da trang phục nữ vương trong truyền thuyết linh tinh ~ thật đáng ghét, lát nữa ngươi sẽ biết ~ anh ấy chính là như vậy, khẩu vị rất nặng. Nếu cô không thích nha, nhất định phải nói thẳng với anh ấy, không nên chạy vào bây giờ nha, anh ấy sẽ dùng đạo cụ ở phòng tắm luôn....."
"Còn nữa nha, ngươi nhớ nhắc anh ấy phải dùng bảo hộ nha, lần trước lúc anh ấy cùng tôi với chị gái chơi song phi yến không cẩn thận dính bệnh còn chưa hết đâu....."
"Bệnh gì?" giọng nói trong trẻo từ bên kia di động truyền tới.
Lục Phồn Tinh thè lưỡi, thật là đen đủi, bị bắt tại trận: "A! Sao lại là anh! Chị gái vừa nãy đâu?"
"Chạy." Anh nhìn cánh cửa đang đập lành phành, nếu không phải anh cầm tư liệu từ phòng bên cạnh trở lại đúng lúc nghe được, chỉ sợ đến bây giờ anh vẫn không hiểu vì sao người phụ nữ vừa rồi chạy đến hỏi anh tư liệu lại không chờ lấy tư liệu mà bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ, "Khẩu vị nặng?"
"Hắc hắc."
"Ngọn nến?"
"Hắc hắc."
"Roi da?"
"Hắc hắc."
"Còn song phi yến?" Cái này mà cũng nói được.
"Đùa chút thôi mà~" Cô cười gượng.
"Bây giờ đang ở đâu?" Anh tựa nửa người vào đầu giường, đặt microphone lên vai.
"Cửa Đương Quy a." Cô đưa tay chỉ về phía bảng hiệu đèn nêon chạy qua chạy lại xếp thành hai chữ \'Đương Quy\'.
"Hút thuốc." Anh biết cô nhất định có thói quen hút thuốc sẽ tránh xa những người khác.
"Thật thông minh." Biết rõ anh không nhìn thấy , cô vẫn nở nụ cười vô lại.
Cô bây giờ nhất định đang cười cực kỳ nịnh nọt lại vô lại. Anh thầm nghĩ.
Biết khi cô làm chuyện đối phương không hài lòng, cô sẽ trưng ra khuôn mặt tươi cười vô lại để bưng bít.
"Nam Kinh chơi vui không?" Cô tùy tiện tìm một đề tài.
"Tiểu thư, tôi đang đi công tác." Anh xoa Ϧóþ cổ, chua sót khiến anh khẽ nói.
Cô nghe thấy được: "Ai? Mệt ૮ɦếƭ rồi phải không? Vậy không bằng tôi dập máy trước, lúc nào trở về chúng ta lại tán gẫu."
"Không sao." Là mệt ૮ɦếƭ rồi, nhưng mà không biết vì sao không muốn cô dập điện thoại, "Muốn tôi mang cái gì về cho cô?"
"Cái gì Nam Kinh có thì ở đây cũng có đi. Chẳng lẽ anh định đóng gói núi non mang về cho tôi?" Cô ha ha cười.
"Cô...." anh đang định nói gì đó, tín hiệu đột nhiên bị ngắt. Anh nhìn microphone lắc lắc đầu, đã bảo cô từ sớm là nên đổi di động đi.
Ách, ngắt máy.
Lục Phồn Tinh nhìn di động xuất thần. Lại gọi lại sao? Có phải quá rõ ràng hay không? Anh có phải đã nhìn ra cái gì rồi hay không? Anh từ trước đến nay đối với phụ nữ có ý đồ với mình không bao giờ cho họ sắc mặt tốt nha......
Sau một lúc lâu, cô mới yên lặng cất di động.
Chung quy có một ngày nào đó tiểu vương tử sẽ rời bỏ hồ ly, nhưng mà ít nhất cô còn có màu sắc của lúa mạch, còn có cửa sổ nhà hàng sáng ngời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc