Anh Rể Không Chịu Buông Tay - Chương 47

Tác giả: Mỵ Nhi (Diệp Bối Bối)

PHIÊN NGOẠI
Lúc Tích Tiểu Mỹ có thai, cô rất hay nghén và kén ăn. Suốt ngày nằm lê lết trong phòng làm Khương Duệ phải tất bật lo lắng.
Ban đầu là cô nghén thật nhưng qua 3 tháng đã trở nên khá hơn nhưng cô vẫn muốn ђàภђ ђạ hắn thêm vì lúc trước đã uất ức không ít.
Nào là tổng tài bá đạo lạnh lùng, nói một không nói hai. Muốn cô khép nép phục tùng còn có ăn chơi trác táng, gái gú không ít. Giờ bà đây sẽ cho biết thế nào là lễ độ.
1h khuya.
" Ông xã, em đói." - cô nũng nịu.
" Bà xã muốn ăn gì?"
" Em muốn ăn bánh cuốn ở ngoại ô."
" Được. Ngủ đi, lát anh về sẽ gọi em dậy ăn."
Sau đó Khương Duệ ngồi dậy thay đồ chạy ra tận ngoại ô mua về cho cô nhưng về đến nhà gọi cô dậy ăn liền bị cô đạp mấy cái bảo phá giấc ngủ rồi tự ăn đi.
Hắn đành câm nín không thể phản kháng cũng không thể mắng cô đành ngồi xuống bàn ăn hết đống bánh mới mua.
Rồi ví dụ như sáng sớm dậy hắn phải làm sẳn bữa sáng cho cô dù không ngon lắm nhưng cô cũng có thể gọi là chấp nhận được.
Lâu lâu cô thường hay gọi điện hay lên công ty bất ngờ kiểm tra xem hắn có tư tình gì hay không. Nhưng thực ra là đến ngắm mấy soái ca tiểu thịt tươi vì lý do muốn sinh con ra thật đẹp.
Ăn uống đã là cực hình với hắn rồi, chốc thèm món này lát lại thèm món khác nhưng khi mua rồi lại cái ăn cái không còn lại bắt hắn phải ăn cho bằng hết. Rốt cuộc là ai mang thai.
Còn phải tranh thủ đi dạo cùng cô, lúc ngủ làm gối cho cô. Lúc buồn làm cho cô vui, xem mấy bộ phim nhảm nhí cùng cô còn phải cùng cô bàn luận diễn viên nào đẹp trai, diễn hay nhất.
Nghiệp chướng mà!
Đi làm thì không được về trễ, chỉ cần trễ 1 phút thôi cô cũng kiếm cớ ăn vạ rồi đuổi ra ngoài phòng sách ngủ.
Ngày xưa cô nhu thuận đáng yêu bao nhiêu bây giờ đáng sợ bấy nhiêu.
Lúc cô sắp sinh mới đúng là phiên bản kinh khủng nhất. Đau đớn quằng quại làm cô không ngừng la ó còn cào cấu vào người hắn, nắm tóc không buông. Ngồi trên xe vừa đánh vừa la.
" Khương Duệ khốn kiếp đau ૮ɦếƭ mất. Bà đây không sanh, không sanh nữa. Khương Duệ tất cả đều tại anh hết, đau ૮ɦếƭ tôi rồi. Anh chỉ biết sung sướng thôi bây giờ hậu quả tôi chịu đây này. Khương Duệ ૮ɦếƭ bầm, sau này không cho anh động vào tôi nữa. Đau quá.. Đau quá.. Khương Duệ tôi phải *** anh."
Hắn chỉ biết ngồi im chịu trận cho cô đánh mắng thõa thích hy vọng cô sẽ bớt đau hơn một chút.
Tài xế nãy giờ nghe hết vậy mà bà chủ dám chửi ông chủ như vậy. Còn ngạc nhiên hơn là Khương Duệ chỉ ngồi im cho cô đánh mắng xem ra người có uy quyền thật sự để hắn có thể ôm chân đích thực là bà chủ như cô.
Cho đến sau này Tích Tiểu Mỹ vẫn còn đang cảm động vì Khương Duệ thương yêu lo lắng sợ cô sinh thêm đứa nữa sẽ đau đớn nhưng thực ra có ai hiểu trong thâm tâm hắn đang nghĩ gì.
Khương Duệ không muốn một lần nữa cô hóa sư tử vì con sói như hắn khi đứng trước uy nghi lúc cô mang thai vô cùng nhỏ bé có đáng nhầm nhò gì.
Cực hình như vậy hắn đã nếm trải đủ rồi, hắn không ngu ngốc bước chân vào lần nữa đâu dù gì cũng có con rồi.
Haiz... Nhưng ông trời đâu có thương xót hắn.
Cuộc sống nhìn sắc mặc cô mà sống đâu chỉ có lúc cô mang thai thôi.
Về phần Trịnh Thiếu Phàm, anh nhìn thấy Khương Duệ cùng Tích Tiểu Mỹ trải qua khổ nạn mới hạnh phúc bên nhau. Trong lòng đã sớm không còn nuối tiếc, chỉ thành tâm chúc phúc cho cô.
Anh tin rằng Khương Duệ sẽ mang lại hạnh phúc suốt đời cho cô. Để mất cô dưới tay hắn là duyên số là ý trời đã định.
Nếu ngày xưa anh không lựa chọn đi du học mà chọn ỡ lại bên cô thì cục diện bây giờ có thay đổi hay không?
Không.
Hai người họ là số trời đã định, ngay từ ngày nhìn thấy cô trước cổng trường khi đến gặp Tích Tư Điềm thì Khương Duệ đã muốn có bằng được cô gái ấy.
Nụ cười trong trẻo hồn nhiên, đôi mắt to tròn long lanh của cô đã làm hắn không rời mắt được chỉ tiếc là cô không nhìn hắn. Cho đến khi ***ng nhau ỡ bar, cô có biết không hắn vui sướng cỡ nào.
Từ đó sói đói thề sẽ không bao giờ buông con mồi này ra.
Còn Tích Tiểu Mỹ đôi khi nghỉ về duyên phận là cái gì mà lại ràng buộc nhau đến vậy.
Đối với Trịnh Thiếu phàm thật ra chỉ là cảm mến, trái tim non nớt của thiếu nữ thầm mến mộtc học trưởng anh tuấn tài hoa là điều thường tình. Nhưng đối với Khương Duệ mới chính là yêu là số kiếp mà cô mắc phải.
- ------
Sau khi con cô hơn một tuổi thì cuối cùng người bạn thân duy nhất trong đời của cô là Đan Đan cũng chịu lên xe hoa.
Ngày hôn lễ nhìn Đan Đan rực rỡ trong chiếc váy cưới tinh khôi khoác tay chú rễ anh tuấn bước vào lễ đường làm bao người ngưỡng mộ cùng chúc phúc cô đã mừng rơi nước mắt.
Chú rể là giáo sư của một trường đại học, trẻ tuổi tài cao tính tình lại ôn nhu điềm đạm.
Ngày Đan Đan gặp anh ta tại một buổi lễ đã bị tiếng sét ái tình ngay lần đầu tiên gặp gỡ. Sau đó quyết tâm đeo đuổi đến tận 2 năm tình yêu này mới đơm bông kết trái.
Tính tình chú rể nhu thuận lại nhã nhặn kết hợp với cô dâu nóng nảy bốc đồng vừa đúng một đôi trời sinh có thể dung hòa cho nhau.
Nhưng chỉ là cô có phần lo lắng cho chú rể nếu để Đan Đan chiếm thế thượng phong thì... cả đời chỉ có thể nằm dưới thôi.
Đau lòng cho một thanh niên anh tuấn suất xắc đến vậy.
Thấy cũng tội mà thôi kệ đi.
Khi nhóc tỳ của Khương Duệ và Tích Tiểu Mỹ tròn 3 tuổi cũng là lúc Khương Duệ quyết định bù đắp cho cô một hôn lễ xứng đáng.
Sau khi sinh con xong cô cũng mau chóng lấy lại vóc dáng cộng với thân hình nãy nỡ càng thêm mặn mà quyến rũ.
Tiểu yêu tinh mê hồn càng ngày càng làm hắn điên đảo hơn nữa. Nhưng tên tiểu quỹ nào đó cứ luôn tranh người cùng hắn khiến hắn phải điên đầu nhức óc.
Hôn lễ hôm nay vô cùng hoành tráng đúng là hôn lễ thế kỷ có một không hai.
Chú rể anh tuấn phi phàm diện một thân âu phục trắng tinh tựa như bạch mã hoàng tử.
Cô dâu chọn một bộ áo cưới trắng tinh khôi, phần cổ chéo ôm *** nóng bỏng phía giữa có đính viên kim cương óng ánh đến lóa mắt. Phần váy phồng có kèm theo đuôi dài như tiên cá càng làm cô trở nên kiều diễm.
Đi phía trước cô dâu là đôi tiên đồng ngọc nữ hiếm thấy được. Một là Khương Thần An con trai của cô còn đứa bé gái đáng yêu thanh thuần còn lại là Sầm Uyển Nhi con gái của Đan Đan mới hơn 1 tuổi.
Con dâu như thế này cô chấm rồi, đừng hòng ai giành lấy được nhưng là do cô lo xa rồi. Ai có thể giành với con trai cô đây, nó cứ suốt ngày dính lấy con bé.
Giây phúc hạnh phúc nhất, ghi lòng tạc dạ đến cả đời cô cũng không thể quên cũng diễn ra. Lúc đó cô cứ ngỡ như mình đang nằm mơ cho đến khi câu nói của cả hai vang lên.
" Con đồng ý."
Sau đó là một nụ hôn nồng ấm hắn dành cho cô tuyên thệ nghi lễ đã hoàn thành, chiếc nhẫn lấp lánh nhỏ nhắn tinh xảo đeo trên Ng'n t áp út của cô.
Đời này kiếp này cô đã không còn gì để hối hận nữa.
Nhưng chỉ là con trai nhỏ của cô, suốt ngày cứ quấn lấy bé gái má phúng phính kia. Lúc thì ôm, lúc thì bẹo má làm con bé muốn né tránh không thôi.
Từ ngày có con bé bảo bảo của cô đã không còn quấn mẹ nữa làm hắn vô cùng vui sướng. Công lao của con bé rất lớn nên hắn thường xuyên bảo người đưa nó qua chơi cũng tiện để nó giữ chân bảo bảo cho hắn làm chuyện xấu.
Haiz... Khổ thân cho con bé.
Đúng là cha nào con nấy, à mà không. Phải nói là con hơn cha là nhà có phúc ấy chứ. Con trai của cô là siêu cấp chiếm hữu luôn, mặt lạnh phúc hắt lại có máu dê.
Chúc con may mắn nhé Uyển Nhi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc