Anh là xã hội đen thì đã sao? – Chương 30

Tác giả: Meili

Tiếng hét của Hải Nam nhỏ dần, và bị lấn át bởi tiếng ồn ào của những người trong hội trường, đặc biệt là của cánh nhà báo. Thùy Linh nhìn Mai Mai với đôi mắt vừa tội lỗi, vừa như cầu xin, rồi cô lặng lẽ rút khỏi hội trường.
- Nhất Bảo, mày sẽ phải trả giasaaaaaaaaa……..
Tiếng của Hải Nam tuy còn rất nhỏ nhưng cũng đủ để trở thành tiếng sấm đối với Mai Mai. Mai Mai lập tức chuyển ánh mắt đến Jimmy, lần này thì tim cô như muốn nhảy ra ngoài. ‘Hỏng rồi, nhà báo nghe thấy tin này thế nào cũng sẽ đi điều tra về cái tên Nhất Bảo. Như vậy thì… Phải làm thế nào đây???’. Đầu óc Mai Mai tuy nhanh nhạy, có thể nhìn ngay ra mối lo trước mắt, nhưng các phóng viên ngồi dưới cũng đã bắt đầu ‘tiến đến con mồi’.
- Nhất Bảo?
- Anh ta vừa nhắc đến cái tên Nhất Bảo?
- Phải chăng Nhất Bảo có mối liên quan nào đến Jimmy?
- ………..
Các nhà báo đua nhau đưa nhận định, rồi một người hét lớn:
- Jimmy, xin anh hãy giải thích, tại sao hôm nay Hải Nam lại đến đây làm khó anh? Và lời cuối cùng Hải Nam nói là ám chỉ điều gì? Và còn cái tên Nhất Bảo?
Nhà báo đúng là nhà báo, hỏi rất đúng trọng tâm.Mấy người này thật là rắc rối. – Mai Mai **** thầm, rồi cô đưa mắt cho người MC để anh ta bịt miệng phóng viên.
Người MC lập tức hiểu ngay ra ý của Mai Mai nhưng chưa kịp nói gì thì Jimmy đã lên tiếng trước rồi.
- Các bạn nhà báo, xin yên lặng một chút. Thực ra chuyện này cũng không có gì, đúng hơn đó là chuyện riêng tư.
- Việc riêng tư đó có liên quan đến người tên Nhất Bảo sao? – Phóng viên lại hỏi.
Jimmy nhếch môi:
- Nhất Bảo… chính là tên của tôi. - Mai Mai mở to mắt nhìn Jimmy ‘Anh ấy… thật quá mạo hiểm’. Đây thật sự là điều bất ngờ với tất cả mọi người, bởi trong hồ sơ tiểu sử của Jimmy, toàn bộ những gì liên quan đến Nhất Bảo đều được giấu kín, dĩ nhiên cái tên đó cũng không được phép xuất hiện - Đó là cái tên khi tôi còn ở Việt Nam, bố mẹ tôi đã đặt cho tôi cái tên đó, nhưng sau này khi sang Mỹ, mọi người cũng biết tôi sang Mỹ định cư từ khi còn rất nhỏ, và để thuận tiện, tôi đã lấy một cái tên Mỹ. Đơn giản chỉ có vậy.
Một câu trả lời thuyết phục, nhưng cánh phóng viên vẫn chưa chịu buông tha.
- Vậy tại sao Hải Nam lại nói anh là tên lừa đảo?
Sau câu trả lời trước của Jimmy, Mai Mai nghe mà như chút được tảng đá lớn, nhưng đến câu hỏi này… ‘Anh sẽ trả lời sao đây?’
Jimmy lại mỉm cười, nghe Jimmy nói mà Mai Mai ngỡ mình đang được nghe những lời nói rất thật.
- Cũng chỉ là sự hiểu nhầm thôi. Tôi đã giải thích điều này với Hải Nam, nhưng anh ấy không chịu tin. – Jimmy thở dài như thật – Tôi có dự định mở một công ty riêng tại Việt Nam. Nhưng như mọi người đã biết, thì tôi về Việt Nam lần này với tư cách là đại diện của Gold Wall trong dự án hợp tác với Nhất Mai. Cho nên, dù có thế nào, tôi cũng phải hoàn thành dự án này rồi mới tính đến dự định lập công ty kia. Nhưng mà, Hải Nam đã hiểu nhầm là tôi có ý xấu với tập đoàn Nhất Mai. Và còn không ngờ hơn nữa, là sự thật về những việc Hải Nam đã làm. Vậy mà anh ta còn muốn giáng họa cho tôi. Tôi thật sự thất vọng. – Mặt Jimmy buồn rười rượi.
***
Tuy xảy ra sự cố ngoài mong muốn nhưng cuối cùng, buổi lễ ký kết vẫn được hoàn thành. Mọi việc đã rõ ràng rồi, Jimmy chính là Nhất Bảo. Mai Mai một mình lang thang ở Bờ Hồ, cô không nhớ mình đã đi bộ được bao lâu. Khi buổi họp báo vừa kết thúc, Mai Mai đã ngay lập tức rời khỏi hội trường, lái xe vòng vòng rồi dừng lại ở chỗ này.
- Chú ơi chú mua hoa đi.
Giọng cô bé gái nghe rất đáng yêu, Mai Mai dừng bước quay lại nhìn, không ngờ người ‘chú’ mà bé gái vừa gọi chính là Nhất Bảo.
Nhất Bảo nhìn Mai Mai, rồi quỳ xuống cạnh bé gái, cười nói:
- Uhm, chú sẽ mua. – Nhất Bảo rút ví, đưa cho cô bé mấy trăm nghìn. – Chú sẽ mua hết chỗ hoa này, con xem số tiền này đã đủ chưa?
Cô bé nhìn số tiền, mặt buồn thiu:
- Thừa rồi, con không có đủ hoa.
Mai Mai nghe mà bật cười. Nhất Bảo xoa đầu cô bé nói:
- Không đủ hoa thì con giúp chú làm một việc nhé!
Cô bé nhìn Nhất Bảo suy tư rồi mới gật đầu.
Nhất Bảo nhìn Mai Mai một cái rồi thì thầm vào tai cô bé. Một lúc sau thì cô bé ôm bó hoa trong tay chạy lại phía Mai Mai.
- Cô ơi, chú kia nhờ con tặng hoa này cho cô. Xin cô đừng giận chú nữa. – Rồi cô bé kiễng chân lên, Mai Mai hiểu là cô bé muốn nói nhỏ với mình, cũng cúi thấp người xuống. – Cô hãy chơi cùng chú nhé, đừng để chú chơi một mình, chơi một mình buồn lắm!
Mai Mai nhận bó hoa trong tay cô bé. Cô bé cười như thiên thần nhỏ rồi lon ton về phía Nhất Bảo nhận tiền.
Cô bé đi rồi. Nhất Bảo chầm chậm tiến lại gần Mai Mai, có vẻ hơi ngượng ngùng.
- Uhm… bé con đó thì thầm điều gì với em vậy? – Nhất Bảo nói, đây là cách mở đầu câu chuyện để rút ngắn khoảng cách sao?!
- Chẳng phải là những gì anh xui nó sao? – Mai Mai nói.
Nhất Bảo lắc đầu:
- Những gì anh bảo nó nói chỉ có hai câu đầu thôi. Cô bé này thật là…
Mai Mai lườm Nhất Bảo một cái rồi lững thững bước đi. Và cô biết Nhất Bảo vẫn đang đi sau mình. Im lặng một hồi, Nhất Bảo mới lên tiếng:
- Mai Mai, anh xin lỗi!
Bước chân của Mai Mai dừng lại.
- Anh đã lừa dối em suốt thời gian qua. Em đã rất đau khổ. Anh không biết nói gì hơn ngoài lời xin lỗi. Tất cả những đau khổ của em đều là tại anh, là anh đã gây ra cho em. Đã có những lúc anh cảm thấy hối hận vì quyết định quay trở về Việt Nam, và hối hận vì đã để mình xuất hiện trước mặt em. Anh…
Mai Mai quay lại nhìn Nhất Bảo, cô thấy anh đưa tay day day khóe mắt.
- Đúng. Đúng là em đã rất đau khổ. Tất cả là vì anh. Vì anh bỏ đi không một lời mà em đã sống khổ sở suốt bốn năm qua. Cuộc sống của em chẳng khác gì địa ngục. Lí do anh bỏ đi là gì chứ? Muốn em được bình yên à? Suốt bốn năm qua anh có thấy em được bình yên ngày nào không?
Bao nhiêu chất chứa trong Mai Mai lâu nay, cô hét ra cho thỏa thích. Cô khóc…
- Cái ૮ɦếƭ có thể giải thoát mọi đau khổ, nhưng em cũng chưa từng nghĩ sẽ tìm đến cái ૮ɦếƭ để giải thoát cho mình, vì em muốn được gặp lại anh, vì em tin sẽ có ngày anh quay lại. Ngày nào anh chưa quay lại thì lòng em còn dằn vặt ngày đó. Em không thể tha thứ cho bản thân mình, em không thể…
Nhất Bảo ôm chầm lấy Mai Mai. Nước mắt Mai Mai rơi lã chã trên bờ vai của Nhất Bảo. Và chính bản thân Nhất Bảo cũng không ngăn được những giọt nước mắt của mình.
- Anh xin lỗi… Hãy tha thứ cho anh.
Mai Mai nghẹn ngào:
- Hứa với em, nếu em không cho phép, anh tuyệt đối không được rời xa em một lần nữa.
Nhất Bảo cười:
- Anh hứa.
- Chúng ta về thôi. – Nhất Bảo nói.
Mai Mai cười gật đầu.
- Xe của anh để ở đâu?
- Anh đi nhờ xe của Alice.
Mai Mai lườm yêu Nhất Bảo:
- Anh đã tính trước là sẽ đi xe của em về rồi đúng không?
Nhất Bảo gật gù:
- Uhm… anh không nghĩ lại suôn sẻ đến thế!
- Ý anh là em đã bỏ qua cho anh dễ dàng quá đúng không? Thế thì được…
Mai Mai sải bước nhanh hơn để đi trước Nhất Bảo. Khi đã vượt lên Nhất Bảo mấy bước chân thì Mai Mai cởi giày cao gót và chuyển thành chạy:
- Em lấy xe về trước, anh phải đi bộ, cấm được bắt taxi.
Tiếng cười giòn giã của cô vang lên trong không gian, bay đến tận trời xanh.
Em đã cười trở lại, Mai Mai.
- Ngày trước em không như thế? Em học thói hư đấy ở đâu thế? – Nhất Bảo mắng yêu, chạy đuổi theo sau.
***
Đầu ngõ nhà Mai Mai.
- Tại sao lại dừng ở đây? – Mai Mai hỏi.
- Những lần trước anh cũng chỉ dừng lại ở chỗ này.
Mai Mai tinh quái :
- Những lần trước khác, anh muốn chỉ dừng lại ở chỗ này mãi à?
Nhất Bảo đang định nói gì đó thì Mai Mai có điện thoại.
- Bố em. Alo.
Ông Lâm ở đâu dây bên kia:
- Con đang ở đâu vậy mau mau về nhà đi. À, bảo cả Jimmy về nữa đấy.
- Dạ. Có... Tút tút tút
Mai Mai quay sang Nhất Bảo thắc mắc:
- Bố em bảo anh về nhà cùng em. Tại sao bố lại biết anh đang đi cùng em???
Nhất Bảo nhún vai.
Trước cồng nhà Mai Mai.
Mai Mai mở cổng rồi nhường Nhất Bảo đi vào trước, nhưng khi nhìn lên Nhất Bảo, cô cười:
- Sao thế? Anh căng thẳng à?
Nhất Bảo cười mỉm:
- Không.
Rồi anh đi vào.
Đi gần đến nhà, Mai Mai nghe tiếng ông Lâm đang nói chuyện rất vui vẻ, cô nói với Nhất Bảo
- Nhà đang có khách.
Khi cả hai vừa bước vào nhà thì không thể tin được. Vị khách đấy chính là ông Hàm. Nhìn thấy Mai Mai, ông lập tức nở nụ cười hiền từ:
- Chào Mai Mai, đã bốn năm rồi không gặp cháu.
Mai Mai gặp lại ông Hàm thì thấy rất vui nhưng ông Hàm với bố cô ngồi uống nước với nhau thật là không thể ngờ. Cô tưởng Nhất Bảo còn điều gì giấu cô, nhưng không phải, gương mặt lạnh lùng của Nhất Bảo cũng đang không giấu được ngạc nhiên.
- Hai đứa mau vào nhà, đứng ở đó mãi thế. – Ông Lâm vui vẻ nói.
Mai Mai bước vội vào nhà:
- Bác, sao bác… chuyện gì vậy ạ?
Nhìn thấy sự ngạc nhiên của hai đứa con mà hai ông bố chỉ nhìn nhau cười.
***
Ông Hàm bắt đầu:
- Có lẽ chúng ta cần cảm ơn Hải Nam. Nếu cậu ta không thông đồng với công ty khác làm chuyện mờ ám thì chắc mọi chuyện đã rẽ theo hướng khác.
Ông Lâm gật đầu:
- Tôi thấy tiếc cho cậu ta. Nhưng có lẽ tất cả đã an bài như vậy.
Mai Mai sốt ruột:
- Bố và bác có thể vào thẳng vấn đề luôn không ạ?
Ông Hàm đột nhiên quay qua cậu con trai:
- Bố nghĩ con nên kể lại cho Mai Mai lần về Mỹ giải quyết công việc của con.
Mai Mai Nhất Bảo lập tức bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt của Mai Mai như muốn nói: ‘Anh vẫn đang giấu em!’
Nhât Bảo nói:
- Lần đó đúng là anh phải về Mỹ thật nhưng thời gian trên thực tế không lâu đến vậy. Trước khi về Mỹ anh đã liên lạc với bố nhờ bố điều tra chuyện của Hải Nam giúp anh. Anh chỉ ở Mỹ có ba ngày. Lúc quay trở lại Việt Nam thì việc điều tra Hải Nam đã bắt đầu có manh mối. Nhưng cũng lúc này, anh phát hiện ra Hải Nam cũng cho người điều tra anh. Vì thế, kế hoạch có thay đổi, và mọi thứ phải tính toán lại từ đầu.
Ông Hàm tiếp tục:
- Việc tiếp theo phải cảm ơn Alice. Sớm biết, nếu như Hải Nam nắm được sơ hở của Nhất Bảo, thế nào cũng sẽ tìn đến bố cháu để gây khó dễ cho chúng ta, để tránh phiền phức, Alice đã sắp xếp một buổi gặp mặt cố ý mà như vô tình cho bác và bố cháu. Việc này thì Nhất Bảo không hề biết. Và để bố cháu không nghi ngờ, đơn giản nhất là làm như một cuộc mua bán thông tin. Bác đưa ra lời cảnh báo về Hải Nam với bố cháu. Có phần mạo hiểm nhưng trong hoàn cảnh này bắt buộc phải chọn cái cho ta cơ hội sống nhiều hơn.
- Bố đã mất một khoản để có được thông tin mật đó, sau khi xác minh lại… - ông Lâm lắc đầu buồn bã - …
- Sau đó thì sao ạ? Hải Nam đã tìm đến bố chưa ạ? – Mai Mai hỏi.
Ông Lâm lắc đầu:
- Cậu ta không hề tìm bố vì chuyện này, chỉ đến hôm nay ở buổi họp báo thì mọi người cũng đã biết rồi đấy.
Nhất Bảo nói:
- Sau khi Hải Nam phải nhập viện vì tai nạn, anh đã biết vấn đề nằm ở đâu. – Nhất Bảo nhìn Mai Mai đầy ẩn ý - Anh quyết định, nếu cả anh và Hải Nam đã nắm được đuôi của nhau thì không nên nhử nhau mãi.
Mai Mai bật cười, đã hiểu ra vấn đề:
- Và anh cố tình tỏ ra thân mật với em trước mặt Hải Nam là để kích anh ta nhanh chóng tố cáo anh. Nhưng lại là để anh mượn thế gậy ông đập lưng ông chơi lại anh ta.
Nhất Bảo gật đầu:
- Em thông minh hơn trước nhiều rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc