Anh là xã hội đen thì đã sao? – Chương 22

Tác giả: Meili

Thời gian này không thấy ông Lâm nói nhiều đến chuyện tình cảm của Mai Mai, có như vậy bữa cơm tối hai bố con ăn cùng nhau, Mai Mai cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Hơn nữa, gần đây việc của công ty cũng nhiều, Mai Mai thường hay phải về muộn. Hiếm khi có một hôm được về sớm, lâu rồi không ngồi ăn tối với gia đình nên Mai Mai về thẳng nhà.
Nào ngờ vừa bước chân vào nhà cô đã thấy Hải Nam ngồi ở đó.
Hải Nam nhìn cô cười, chào:
- Chào em.
Mai Mai không đáp, quay sang hỏi dì Minh:
- Hôm nay nhà mình có khách sao không ai báo cho con biết.
-Khách được mời đột xuất. – Ông Lâm từ trong đi ra, trên tay cầm hai cái ly R*ợ*u nói. – Thôi, Mai Mai cũng về rồi, chúng ta vào ăn luôn thôi, vừa ăn vừa thưởng thức R*ợ*u ngon của cháu.
Hải Nam cầm theo chai R*ợ*u trên bàn bước vào phòng ăn theo ông Lâm. Lúc đi ngang qua chỗ Mai Mai anh ta dừng lại, đưa tay ý bảo mời Mai Mai đi trước.
Tay anh ta chỉ một hướng, Mai Mai lại đi theo hướng khác. Cô lên thẳng phòng riêng chứ không vào phòng ăn.
- Mời cậu vào dùng bữa. – Dì Minh nói.
Hải Nam cười chừng rồi đưa tay về. Dì Minh cũng đi theo Mai Mai lên phòng.
Rửa mặt mũi chân tay xong xuôi, Mai Mai cùng dì Minh xuống phòng ăn. Trên đường đi, Mai Mai hỏi:
- Tại sao anh ta lại đến đây?
- Là ông chủ gọi cậu ấy tới.
Mai Mai không nói gì thêm, nghĩ ‘Hiếm lắm mới có được một buổi về nhà ăn cơm. Rõ ràng bố biết trước nên cố tình gọi anh ta tới đây mà’
Cả bữa cơm Mai Mai không nói nhiều. Dù không muốn nhưng những gì ông Lâm và Hải Nam nói với nhau đều lọt vào tai cô. Ban đầu là chuyện công việc, nhưng sau đó, không phải vô tình mà câu chuyện hướng nhiều đến đời sống riêng tư. Quả thật Hải Nam đúng là người rất khéo ăn nói.
Còn Hải Nam và ông Lâm, không hẹn nhưng cả hai đều thi thoảng lại đưa mắt nhìn Mai Mai một cái.
***
Sau bữa cơm hôm đó, Mai Mai lại liên tiếp các ngày về muộn.
- Đã 10h30 rồi đó. Sắp sang ngày mai rồi, em vẫn chưa chịu về à?
Tiếng người nam đột nhiên vang lêm trong phòng làm việc khiến Mai Mai không khỏi giật mình.
- Tại sao anh vào được đây? Anh đến đây làm gì?
Gương mặt Mai Mai bình thường tuy là vô cảm nhưng lúc này thì có phần khó chịu ra mặt.
Hải Nam không trả lời, tiến gần hơn về phía bàn làm việc của Mai Mai, nói:
- Công việc để mai làm cũng được, đừng gắng sức quá, không tốt cho sức khỏe đâu.
- Sức khỏe của tôi, tôi tự biết.
Mai Mai nói rồi lại cắm đầu vào đống giấy trước mặt. Hải Nam lẳng lặng quay đi. Tưởng anh ta ra về, ai dè, anh ta đi đến chỗ bàn uống nước ngồi phịch xuống ghế đối diện với bàn làm việc của Mai Mai.
Dù không nhìn thấy, nhưng Mai Mai cảm thấy được ánh mắt của Hải Nam đang nhìn mình không chớp mắt.
‘Kệ. Xem anh ngồi đó được đến bao giờ???’
Thời gian cứ thế trôi, không biết đã bao lâu trôi qua.
Về cơ bản, mọi việc đã đâu vào đó rồi. Mai Mai mỉm cười, cô lấy ghim dập đống giấy lại thành tập.
- Uida.
Chẳng hiểu sơ ý thế nào cô dập luôn vào đầu Ng'n t mình.
Hải Nam vội chạy đến, giằng lấy bàn tay cô xem xét.
- Sao lại không cẩn thận như thế chứ?
Tại quá tập trung làm việc nên cô đã quên luôn là Hải Nam đang ở trong phòng. Khi anh ta vừa chạy đến cô đã hơi bất ngờ.
- Không sao.
Mai Mai giật tay về nhưng đã bị Hải Nam giữ chặt.
Tuy không bị cái ghim dính luôn vào tay nhưng do vết thương ở đầu Ng'n t nên máu ra nhanh và nhiều, hơn nữa lại vô tình dập phải nên vết thương cũng khá sâu.
Hải Nam rút vội mấy tờ trong hộp giấy ăn quấn lên đầu Ng'n t Mai Mai.
- Đợi anh ở đây.
Nói rồi Hải Nam định đi ra ngoài, Mai Mai nói:
- Băng Urgo tôi có.
Mai Mai dùng cái tay còn lành lặn lục lọi trong túi xách, lấy ra được một nắm băng Urgo để lên trên bàn.
Cô lấy một cái đang loay hoay không biết làm sao để bóc nó ra thì Hải Nam đã cầm lấy làm thay cô.
Đầu Ng'n t của Mai Mai đã được Hải Nam quấn cho bao nhiêu là giấy thế mà máu đã ngấm ra lớp giấy ngoài cùng rồi.
- Đưa tay đây.
Hải Nam nói vậy nhưng không chờ Mai Mai phản ứng gì đã lại cầm tay cô, bỏ ra mấy lớp giấy đã thấm đầy máu, để lộ Ng'n t với lớp máu loang lổ đã gần khô.
Hải Nam cẩn thẩn lấy giấy sạch thấm nước lau đi phần máu bị loang ra, rồi mới băng vết thương lại. Trong lúc làm, động tác thì rất cẩn thận nhưng nét mặt của anh ta lại hơi ma mãnh.
- Lúc cô cười nhìn đẹp lắm. – Hải Nam nói.
Mai Mai nhìn cậu ta chẳng hiểu gì cả.
Hải Nam cười, nói:
- Chỉ là một nụ cười rất tự nhiên nên chắc cô không để ý. Nếu có thể tôi rất muốn cô có thể cười thật nhiều.
Câu nói của Hải Nam rất có thành ý nhưng đối với Mai Mai, câu nói ấy gần như lại đang gõ một nhịp lên cánh cửa đóng kín trong cô.
Trước đây cô chẳng phải đã từng là một cô gái rất hay cười sao. Đúng, đúng là nụ cười của cô rất đẹp. Bởi trước đây, mỗi khi nụ cười của cô xuất hiện nó đều phản ánh tâm trạng của cô khi đó. Cô hay cười bởi vì trong lòng của cô khi đó dường như chẳng bao giờ có chuyện gì phiền não. Và nụ cười của cô thánh thiện đến lạ kì. Nhưng từ đâu mà cô lại thay đổi như ngày hôm nay! Là ai đã làm thay đổi con người cô!
- Mai Mai, em sao thế? – Hải Nam hỏi, lay nhẹ người Mai Mai.
Mai Mai lắc đầu. Vết thương đã băng xong từ lúc nào.
Hải Nam nhìn Mai Mai ánh mắt ân cần chưa từng thấy ở anh ta.
- Em có rất nhiều tâm sự, đúng không? Đã bao giờ em nghĩ sẽ chia sẻ nó không?
Đôi mắt của Hải Nam, một lần nữa nó lại đang xoáy sâu vào Mai Mai.
Mai Mai quay mặt ra chỗ khác tránh ánh mắt đó.
- Tôi chẳng có chuyện gì hết.
- Dù có khác những cô tiểu thư khác thế nào thì em vẫn cứ là một đại tiểu thư. – Hải Nam nói.
- Anh có ý gì?
Cô thu lại bàn tay của mình đang nằm trong tay Hải Nam.
Hải Nam cười:
- Đi ăn đêm đi.
Mai Mai nghe thấy ‘ăn đêm’ thì thấy bụng mình réo eo éo, lấy điện thoại xem giờ.
11h30.
- Muộn thế này rồi sao! Không cần đâu, tôi tự về được.
- Muộn thế này bắt taxi cũng không dễ đâu. – Hải Nam nói – Hôm nay anh tình nguyện đưa em về.
Anh ta nói vậy tức là mọi thứ đã được lên kế hoạch rồi. Bác Mạnh không đến đón mình. Đây lại là ý của bố. Có nên đi cùng anh ta về không nhỉ? – Mai Mai nghĩ.
Đang phân vân, cái bụng của cô lại kêu đói, lần này lại bị Hải Nam nghe thấy.
Trời ơi!!! – Mai Mai thầm kêu khổ.
Hải Nam ranh mãnh nói:
- Vẫn còn muốn suy nghĩ à? Nhưng xem chừng cái dạ dày của em không chịu nổi nữa rồi.
- Ai nói thế? Anh có biết tôi từng 2 ngày không ăn gì mà vẫn có thể tiếp tục nhịn không?
Nói xong Mai Mai đi thẳng ra phía cửa.
Xấu hổ quá đi mất!
Mọi hành lang trong công ty đều vắng ngắt, chỉ vang lên tiếng gót giày của Mai Mai. Ra đến cầu thang máy, trong lúc chờ đợi thang máy mở cửa, Mai Mai bỗng giật mình, cô quên không cầm túi xách.
Vừa quay đầu định quay lại văn phòng thì lại giật mình lần nữa, Hải Nam đứng ngay sau cô, mặt hớn hở:
- Anh nói em vẫn là một đại tiểu thư có sai không? Đi về mà không cầm theo túi xách, cửa phòng cũng để mở toang không khóa.
Mai Mai cầm lấy túi xách, chống chế:
- Ai nói anh tôi đi về, tôi đi lấy cà phê đấy chứ.
- Còn cãi nữa.
Hải Nam bước vào thang máy.
- Có định đi ‘lấy cà phê’ nữa không?
Mai Mai bị Hải Nam chọc quê, liếc xéo anh ta một cái rồi cũng bước vào thang máy.
Hải Nam đánh xe đến trước mặt Mai Mai, đích thân mở cửa xe mời cô vào.
- Vào đi.
Mai Mai nhìn Hải Nam, rồi nhìn vào chiếc ghế trong xe.
- Sao vậy? Đừng nói với anh là em không quen ngồi xe của người lạ đấy.
Mai Mai vẫn đứng lặng tại chỗ.
Hải Nam thở dài, lắc đầu, rồi… anh ta đẩy Mai Mai ngồi vào trong.
Phịch.
Cửa xe đã bị Hải Nam đóng lại. Ngoái ngoắc một hồi, Mai Mai tự cười nhạo mình.
Hay thật. Chỉ là ngồi lên một chiếc xe thôi mà. Sao mình phải suy nghĩ nhiều vậy chứ?
Nhưng rồi cô lại nhận ra
Hình như ngoài xe riêng của gia đình, chỉ có duy nhất xe của Nhất Bảo mình từng ngồi qua. Mình đã ngồi trên xe của anh ấy bao nhiêu lần rồi nhỉ? Chẳng thể nhớ nổi. Chỉ nhớ là mỗi lần ngồi trên xe của anh mình đều thấy rất vui, thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Mà không, chỉ cần được ở bên anh thôi, thời gian những lúc đó… Thời gian đó… Mình rất nhớ khoảng thời gian đó, nhớ nụ cười của anh, những nụ cười hiếm hoi có lẽ chỉ dành riêng cho mình… Những khi chỉ có mình và anh bên nhau… Những ngày tháng ấy... Có thể có một ngày, ngày hạnh phúc như thế quay lại với mình không? Liệu có ngày đó không?... Nhất Bảo, anh đang ở đâu???
Cảm xúc của Mai Mai đã vượt ra khỏi sự chi phối của lý trí, những giọt nước mắt nóng hổi đã lăn xuống từ lúc nào. Có những lúc bần thần nhớ về Nhất Bảo, Mai Mai đều nhớ những kỉ niệm từng có với cậu. Nhớ đến những câu chuyện vui của hai người, gương mặt rạng rỡ của Nhất Bảo, tiếng cười giòn giã của Mai Mai, không biết có bao nhiêu chuyện để kể. Nhưng rồi gương mặt rạng rỡ biến mất, tiếng cười giòn giã cũng không còn. Giờ đây khi nghĩ lại, Mai Mai mới nhận ra rằng đã rất nhiều, rất nhiều lần Nhất Bảo ở bên cô không giống như khi cô ở bên anh. Cô trong sáng, ngây thơ đến mức ngốc nghếch, có những khi nụ cười của Nhất Bảo đâu hoàn toàn vui vẻ như cô vẫn nghĩ nhưng tại sao cô lại không nhận ra điều đó, để rồi cô vô tư cho rằng Nhất Bảo đang rất vui, trong khi thực tế lạ không như vậy, bên trong cậu ấy đang có biết bao phiền muộn mà cô không hề hay biết. Những nụ cười gượng ghạo của Nhất Bảo hiện lên trong tâm trí cô mỗi lần nhớ lại chẳng khác nào một lưỡi dao đang *** rạch từng đường lên trái tim cô. Nỗi đau đớn, giày vò trong cô cũng vì thế mà tăng lên.
Đường phố đêm tối hóa ra không phải hoàn toàn tĩnh lặng. Mai Mai chưa từng ra khỏi nhà vào lúc muộn như thế này bao giờ. Cuộc sống dù không tấp nập như ban ngày nhưng hoạt động thì hối hả không kém.
Một chiếc xe máy phóng vụt qua, âm thanh động cơ vang trong đêm tối vang lên gấp bội.
Giật mình nhìn lại ra xung quanh. Chiếc xe của Hải Nam đã dừng lại từ bao giờ, con phố hoàn toàn lạ lẫm hiện ra trước mắt, những bóng cây to đen kịt ẩn hiện trong ánh đèn đường. Chiếc ghế bên cạnh, Hải Nam không còn ngồi ở đó.
Mai Mai hoảng hốt tìm nhưng anh ta không ở đâu xa, ngay cạnh cô, Hải Nam đã mở sẵn cánh cửa xe bên cô đứng đó chờ đợi.
Anh ta đứng đây từ lúc nào? Sao mình chẳng biết gì thế?!
Mai Mai vội quay mặt ra chỗ khác lau nước mắt, khi quay lại đối diện với Hải Nam, không hiểu sao cô lại cười với anh ta.
Thôi rồi, chưa đánh đã khai. Cười với anh ta làm gì kia chứ?
Nụ cười tắt ngóm Mai Mai quay lại với bộ mặt lạnh tanh thường ngày.
Hải Nam cười nói:
- Xuống xe đi.
Mai Mai không biết đây là nơi nào. Nhưng theo lời Hải Nam nói thì anh ta đang muốn dẫn cô đi ăn đêm. Mai Mai xuống xe. Cửa hàng trước mặt cô, không biết gọi đây là cửa hàng có đúng không nữa, ánh đèn LED nhấp nháy hoa cả mắt
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc