Anh Không Thể Nào Quên Em - Chương 44

Tác giả: Heo Nghiện Trà Sữa

Buổi tối, Thiên Tuyết lại gọi điện cho hai bảo bối của mình, giọng nói của cô khác lạ Kha Dương cùng Thiệu Văn cảm nhận được sự khác lạ từ cô, bên kia cô hỏi:
" Mami có chuyện muốn hỏi hai con, hôm nay các con có làm chuyện gì giấu mami không?"
Kha Dương cùng Thiệu Văn giật mình, lo lắng hai cậu lắc đầu Kha Dương cố cười lên nói với cô:" Dạ không! Tụi con đâu có làm gì đâu chứ."
Bên kia, cô đột nhiên tức giận quát lớn khiến hai bảo bối giật mình, sợ hãi:
" Các con đi đến quậy phá hôn lễ của người khác như vậy mà dám nói là không có làm chuyện gì sao? Các con bây giờ lại dám nói dối mami sao?"
Kha Dương trong lòng sợ hãi cố giữ mặt lạnh nói với cô:" Tụi con làm sao có thể mà nhìn mami đau lòng, khóc hàng đêm khi nhớ về ông ta chứ? Còn ông ta thì lại vui vẻ tổ chức hôn lễ với tiểu tam. Ả hồ ly đó hại mami biết bao nhiêu lần làm sao tụi con có thể đứng yên nhìn?"
Thiệu Văn gương mặt nũng nịu, chu môi:" Mami tụi con biết lỗi rồi mami tha lỗi cho con và anh hai nha."
Vốn dĩ cô rất giận nhưng nhìn hai bảo bối của mình làm nũng đáng yêu như vậy liền chịu không nổi nên cô chỉ đành bỏ qua, nhưng vẫn giữ uy thế của mình:" Muốn mami tha lỗi cũng được nhưng các con phải lấy công chuộc tội."
Kha Dương cùng Thiệu Văn đồng thanh hỏi:" Lấy công chuộc tội như thế nào?"
Vẻ mặt cô trở lại với sự dịu dàng, ấm áp:" Bây giờ, mọi người đã biết sự hiện diện của hai con nên không cần phải trốn tránh gì nữa. Nhiệm vụ của hai con bây giờ chính là tác hợp dì Mộng Mộng của các con với chú Tử Dật và các con phải khuyên ông bà ngoại chấp nhận bạn gái của cậu Thiên Kỳ."
Hai bảo bối gật đầu, vui vẻ đồng ý cô mỉm cười nhưng đôi mắt lại hiện lên một nỗi buồn man mát có chút chua xót cô tắt máy rồi lấy tay ôm lấy *** trái của mình.
Lizzy là trợ lý riêng của cô bước vào nhìn thấy cô lại đau đớn lập tức bỏ xấp hồ sơ xuống bàn lo cho cô:
" Tiểu thư! Cô không sao chứ? Lại đau sao?"
Cô lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc hỏi Lizzy:" Mọi chuyện đã làm xong hết chưa?"
Lizzy gật đầu cầm một tờ giấy đưa lên cho cô:
" Tất cả cổ phần mà tiểu thư có được từ tập đoàn White Rose, tập đoàn Hàn thị và tập đoàn Thiên Hiểu đều đã được chuyển sang cho hai vị tiểu thiếu gia. Còn tất cả số tiền, những căn biệt thự và những tài sản còn lại cũng đều được chuyển toàn bộ sang tên của hai vị thiếu gia."
Cô gật đầu hài lòng:" Tốt lắm! Hiện tại thời gian tôi còn sống trên đời này còn rất ít có thể ra đi bất cứ lúc nào bây giờ chuyện mà tôi còn bận tâm đó chính là hai bảo bối, chúng nó còn quá nhỏ."
Lizzy đôi mắt đỏ hoe nhìn cô:" Không đâu! Tiểu thư cô là người tốt cô chắc chắn là sẽ không sao đâu, hai tiểu thiếu gia không thể không có cô."
Buổi sáng, Thiệu Văn còn ngủ ngon trong chăn ấm thì bị Kha Dương lôi dậy:
" Roy! Mau thức dậy đi."
Thiệu Văn nhăn nhó, kéo chăn lại tay chân đánh đấm loạn xạ:" Có chuyện gì vậy anh hai?"
Kha Dương kéo chăn cậu ra đáp:
" Tiểu tam đã được cậu Lion đưa đến phòng Tử Thần rồi kìa, em không muốn đi xem cô ta bị xử như thế nào sao?"
Thiệu Văn vừa nghe xong liền lập tức bật dậy, vẻ mặt hứng thú tràn đầy phấn khích lập tức chạy ra khỏi giường, vệ sinh cá nhân nhanh chóng. Hai bảo bối bảo Cris đưa đến phòng Tử Thần, bước vào hai bảo bối lập tức nhắm tịt mắt che mắt lại vì nhìn thấy cảnh Trình Tiểu Nhu thân thể loã lồ sáu người đàn ông to lớn đang mặc quần áo của mình vào, Lion cùng Lạc Hi, K và Vương Khải giật mình khi thấy Kha Dương cùng Thiệu Văn đi đến, Lion vội bảo thuộc hạ mặc quần áo vào cho Trình Tiểu Nhu.
Một lúc sau, Thiệu Văn tay còn che mắt hỏi:
" Đã xong chưa vậy?"
Lạc Hi giọng nói dịu dàng đáp lại:
" Xong rồi! Hai con có thể để tay xuống được rồi."
Hai bảo bối bỏ tay xuống, mở mắt ra Kha Dương mặt lạnh như băng, giọng vừa toát ra sự lạnh lẽo đến đáng sợ vừa có sự khinh bỉ:" Thật là xúc phạm người nhìn mà về phải tẩy rửa mắt thôi."
Thiệu Văn ánh mắt hướng về Lion giọng nói giận dỗi:" Cậu Lion! Tụi cháu đã bảo là khi xử lý cô ta thì phải báo cho tụi cháu biết mà."
Lion từ ánh mắt cho đến giọng nói đều rất dịu dàng ôn nhu đáp lại:" Hai cháu còn nhỏ như vậy làm sao có thể để hai cháu nhìn thấy những cảnh ghê sợ như vậy chứ?"
Kha Dương nhếch môi cười lạnh nói:" Còn nhỏ thì sao chứ? Nếu các người nói chúng tôi còn nhỏ thì chúng tôi sẽ cho các người xem chúng tôi còn nhỏ như thế nào?"
Vừa dứt lời nói, Kha Dương quay người lại đến chỗ Cris, Cris đang cầm balo của hai bảo bối, Kha Dương lục lọi trong balo của mình rồi lấy ra một lọ nhỏ Thiệu Văn nhìn thấy lập tức trợn mắt, lùi một bước về phía sau tránh xa Kha Dương, lắp bắp hỏi:" Anh... Anh hai! Cái lọ đó..."
Kha Dương mặt vẫn không có chút biến sắc đáp:" Không phải cái lọ đó đây là lọ chúng ta mới điều chế ra."
Thiệu Văn vuốt ***, vẻ mặt cực đáng yêu:" Cứ tưởng lọ kia, doạ ૮ɦếƭ bảo bối rồi."
Kha Dương tiến đến Trình Tiểu Nhu đổ toàn bộ lọ đó từ trên đầu cô ta xuống, Trình Tiểu Nhu lập tức hét lớn lên rồi gãy đầu mình không ngừng. Vương Khải, Lạc Hi, K cùng Lion cùng nhau hướng mắt về Kha Dương, Vương Khải khẽ nhíu mày hỏi:" Louis! Cháu đã đổ cái gì lên đầu cô ta vậy?"
Kha Dương vẻ mặt vô cùng bình thản đáp:" Không có gì chỉ là những đồ chơi mà những con nít chúng tôi thường chơi thôi."
Thiệu Văn bật cười khút khít, đột nhiên Trình Tiểu Nhu hét lên dữ dội khiến tất cả mọi người quay lại nhìn, thì tóc của cô ta đã rụng hết không còn một cọng nào, tất cả mọi người nhìn Kha Dương có chút sợ đây mà là đồ chơi của trẻ con sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc