Anh Không Thể Nào Quên Em - Chương 38

Tác giả: Heo Nghiện Trà Sữa

Hai tiếng trôi qua, mọi người ai nấy đều như ngồi trên đống lửa, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra cô được đẩy ra ngoài, chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, Cố Thịnh Triết tháo khẩu trang ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng:
" Hiện tại, Tiểu Tuyết đã không sao nữa rồi."
Mọi người ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, Cố Thịnh Triết nhìn mọi người tiếp tục nói:" Nhưng đôi khi cô ấy tỉnh dậy mọi người hãy nên khuyên em ấy bỏ cái thai đi, tính mạng vẫn quan trọng hơn. Nếu Tiểu Tuyết kiên quyết giữ lại cái thai thì e rằng mạng sống của cô ấy khó giữ."
Vương Khải gật đầu, vẻ mặt không một chút biểu cảm đáp:" Tôi biết rồi."
Tuấn Hoàng vẻ mặt đầy sự kinh ngạc hỏi Vương Khải:" Cái thai? Tiểu Tuyết có thai sao?"
Vương Khải giọng nói khá lạnh lẽo đáp:
" Tôi sẽ giải thích chuyện này cho mọi người biết."
Mọi người đứng trước giường người đứng cạnh giường nhìn cô, mẹ cô khóc không ngừng nhìn cô mà đau lòng:" Con gái của tôi. Tại sao nó lại khổ đến như vậy chứ?"
Tuyết Linh, Ngọc Ly cùng Angel khóc như mưa, Thiên Kỳ, Tuấn Hoàng, Thiên Minh giận dữ ba người tay đều nắm chặt thành nắm đấm, Thiên Minh ánh mắt đầy phẫn nộ, căm phẫn:" Con sẽ đi Gi*t anh ta. Đồ khốn."
" Đừng!" Cô tỉnh lại, giọng nói yếu ớt, cô gần như không nói nổi, bây giờ cô thở nhẹ thôi cũng khiến cô cảm thấy mệt vô cùng.
Ông ngoại vội vã hỏi cô:" Tiểu Tuyết! Cháu tỉnh lại rồi sao? Cháu làm mọi người lo lắng lắm đó."
Lạc Vân quỳ xuống nắm lấy tay cô bật khóc có lỗi:" Tiểu Tuyết! Chị thay mặt Lạc Hi xin lỗi em."
Thiên Tuyết nhờ Vương Khải đỡ Lạc Vân đứng dậy, Lạc Vân nghẹn ngào, ánh mắt đầy sự có lỗi nói với cô:" Tiểu Tuyết! Em hãy phá bỏ cái thai đi vì bảo toàn tính mạng của em em hãy bỏ nó đi."
Cô kích động, lắc đầu phản ứng kịch liệt:" Không! Không! Em tuyệt đối không bỏ cái thai này. Tuyệt đối không."
Mẹ cô nắm lấy cô, khuyên cô
" Tiểu Tuyết! Con hãy bình tĩnh lại đi. Con nghe mẹ nói con hãy bỏ cái thai đi hiện giờ tính mạng của con mới là quan y nhất."
Mọi người nhìn cô gật đầu đồng thanh nói:" Đúng đó."
Tử Dật nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, ôn nhu:
" Tiểu Tuyết! Bây giờ đều quan trọng nhất chính là phẫu thuật thay tim cho cậu, cái thai này đáng lẽ không nên có, sau này cậu sẽ có những đứa con khác mà cha đứa bé không phải là tên khốn đó, cậu hãy lời mọi người bỏ nó đi."
Cô nghe thế càng kích động hơn, nước mắt tuôn rơi, giàn giụa đuổi mọi người ra ngoài, mọi người đều cùng nhau ra ngoài để cho cô bình tĩnh lại hơn, muốn cô suy nghĩ kỹ lai.
Buổi chiều, mọi người đem đồ ăn vào cho cô, bước vào thì không thấy cô đâu, giường bệnh trống trơn ai nấy đều hoảng hốt, vội vã đi tìm cô. Tìm cô suốt một đêm vẫn không thấy cô đâu.
Sau khi Lạc Hi đưa Trình Tiểu Nhu vào bệnh viện thì cô ta mau chóng được xuất viện vì không có bị làm sao cả, trời gần sáng anh về nhà, Lạc Vân vẫn còn ngồi đó đợi anh, anh nhìn thấy cô liền hỏi:
" Sao giờ này chị còn chưa ngủ vậy? Chị thức đợi em sao?"
Lạc Vân người đầy sự tức giận, ánh mắt tràn đầy sự giận dữ tiến đến anh. \'Chát\' đôi mắt cô ngấn lệ, dùng hết sức đánh người em trai mà mình luôn yêu thương:
" Chị thật thất vọng về em."
Anh tức giận, quát cô:" Chị lại bị cái gì nữa vậy? Hàn Thiên Tuyết lại nói gì với chị nữa sao?"
Cô giận dữ quát lại anh:" Tiểu Tuyết bây giờ đã bỏ đi rồi em đã hài lòng chưa? Chỉ trong một buổi chiều em ấy đã hoàn toàn biến mất không một chút dấu vết."
Anh nghe cô nói liền đứng hình, không nói được gì nữa, tai anh lùng bùng không tin:" Chị vừa mới nói gì? Bỏ đi là sao?"
Cô lạnh lùng không muốn nói nhiều với anh nữa:" Đúng vậy, em ấy đã bỏ đi rồi không một ai biết em ấy ở đâu cả?"
Vừa nói xong, cô bỏ lên phòng anh vẫn đứng bất động ở đó không một chút phản ứng.
Suốt một tháng trôi qua, cả giới hắc đạo dường như trở nên náo loạn, bang Red Scorpion cho người tìm cô khắp các nước ở Châu Âu, Châu Mĩ,... Còn bang Tử Thần thì cho người tìm cô khắp cả Châu Á, tìm cô ngày đêm, bang Hắc Tử cũng cho người tìm khắp nơi. Vương Khải chạy khắp mọi nơi tìm cô như điên, Lạc Hi cũng âm thầm cho người tìm cô không ngừng, anh dường như muốn phát điên khi không tìm thấy cô.
Nước Pháp
Thiên Tuyết do bỏ trốn quá gấp gáp nên không đem theo nhiều tiền, quần áo cũng không mang theo, khi đến nước Pháp cô lại phải trốn tránh sự tìm kiếm của mọi người, sức khỏe của cô lại yếu bây giờ cô kiệt sức đến nỗi không thể đi được nữa cô ngồi dựa vào một con hẻm. Bỗng nhiên, cô nhìn thấy có một bóng người đang đứng trước mặt cô ngước lên nhìn, mắt cô mở to, thốt lên:
" Âu Mộng Mộng?"
Mộng Mộng nhìn cô, ngạc nhiên rồi nói:" Hàn Thiên Tuyết! Thật sự là chị sao? Tôi cứ tưởng là mình nhìn lầm."
Âu Mộng Mộng vội đỡ cô đứng dậy, đưa cô đến một nhà hàng, đồ ăn được đem lên, cô ăn rất vội vã Âu Mộng Mộng nhìn cô với gương mặt bất ngờ rồi chuyển sang kinh ngạc, thắc mắc:" Tại sao chị lại ra nông nỗi này?"
Cô ngừng ăn lại, ngước lên nhìn Mộng Mộng, sống mũi cô đã bắt đầu cay cay:
" Mộng Mộng! Tôi muốn nhờ cô một việc."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc