Anh Không Thể Nào Quên Em - Chương 37

Tác giả: Heo Nghiện Trà Sữa

Kiến Tu đi đến nắm lấy tay Tuyết Linh, miệng cười tới mang tai:" Tuyết Linh! Chúng ta hãy tổ chức hôn lễ chung Nhạc Hào và Ngọc Ly luôn đi."
Tuyết Linh lườm rồi đánh lên vai anh một cái:" Ai nói em muốn lấy anh chứ?"
Mọi người ở đó nhìn hai người họ chỉ biết bật cười nghiêng ngả.
Lạc Vân đi đến tập đoàn, nhân viên trong tập đoàn ai cũng biết cô là chị gái của anh nên không dám nói gì hay ngăn cản để cho cô đi thẳng lên phòng anh, cô xông thẳng vào cô liền cầm túi xách đánh anh tới tấp, Lạc Hi ngỡ ngàng, không biết chuyện gì đứng dậy lấy tay chắn lại vừa chắn vừa hỏi cô:" Chị! Chị đang làm gì vậy? Tại sao chị lại đánh em?"
Lạc Vân vẫn không những không ngừng mà còn đánh quyết liệt, tới tấp hơn nữa, tức giận nói:
" Em còn hỏi nữa hả? Em đã làm gì với Tiểu Tuyết mà bây giờ em còn hỏi nữa hả?"
Anh tức giận quát lớn:" Đủ rồi! Dừng lại đi!"
Cô dừng lại, đứng chóng nạnh nhìn anh, anh mặt mày vặn vẹo hỏi cô:" Chị đã biết chuyện giữa em và cô ta? Cô ta nói với chị sao?"
Cô càng tức giận hơn định lấy túi xách tiếp tục đánh, anh liền chỉ tay vào túi xách nhìn cô với đôi mắt có chút tức giận, cô thấy vậy để tay xuống nói:" Tiểu Tuyết không có nói, em cũng không cần biết là tại sao chị biết. Em chỉ cần biết rằng em phải chịu trách nhiệm với Tiểu Tuyết."
Anh không nói gì ngồi xuống làm việc tiếp, Lạc Vân nhìn thấy biểu hiện của anh như vậy càng tức hơn tức muốn tắt thở, cô chỉ chỉ tay vào mặt anh:" Trời ơi! Tôi không ngờ em trai tôi lại là một thằng đàn ông tồi, hèn nhát như vậy. Cung Lạc Hi! Em nhất định sẽ hối hận về chuyện này."
Cô tức giận vô cùng bỏ đi ra ngoài, bề ngoài là làm việc nhưng thực chất anh không thể nào làm việc được nữa rồi.
Thoáng chốc, đã đến ngày diễn ra hôn lễ của Ngọc Ly và Nhạc Hào, Tuyết Linh cùng Thiên Tuyết, Angel làm phụ dâu còn Kiến Tu, Tử Dật và Vương Khải làm phụ rể, lễ cưới được tổ chức ở bãi biển Lạc Hi cùng Lạc Vân cũng được mời tới. Hôn lễ bắt đầu tiến hành, cặp phụ dâu, phụ rể đầu tiên bước vào là Tử Dật cùng Angel, cặp thứ hai bước vào chính là Kiến Tu cùng Tuyết Linh, cặp phụ dâu, phụ rể cuối cùng chính là Thiên Tuyết cùng Vương Khải bước vào, sau cùng chímh là nhân vật chính Nhạc Hào cùng Ngọc Ly. Hai người bước vào trước sự vỗ tay nồng nhiệt, sự chúc phúc của tất cả mọi người.
Cha xứ giọng nói cất lên hỏi hai người, sau khi nói xong hai người cùng nhau trao nhẫn cho nhau, trao nhau một nụ hôn ngọt ngào tất cả mọi người ở đó ai nấy đều vỗ tay thật lòng chúc phúc cho Ngọc Ly cùng Nhạc Hào. Đến màn ném hoa cưới tất cả các cô gái kể cả Thiên Tuyết với Tuyết Linh cũng đều đứng ra phía sau Ngọc Ly, cô vui vẻ ném hoa ra đằng sau tất cả các cô gái đều tranh nhau chụp lấy nhưng bó hoa ấy bất ngờ rơi đến phía Thiên Tuyết cô giật mình, ngạc nhiên ngã ra phía sau.
Cùng lúc ấy Lạc Hi đang đứng phía sau cô, vội lấy tay đỡ lấy cô, cô sững sờ quay nhìn anh một lúc lâu, tiếng vỗ tay của mọi người chúc mừng cô khiến cô hoàn hồn lại đứng thẳng người lại, cô mỉm cười nhìn mọi người, anh cũng cười mỉm khi cô quay người đi.
Cơn ốm nghén của cô ngày càng nặng khiến cô không ăn được gì nhiều, việc cô che giấu mình đang có thai cũng rất khó khăn, đột nhiên Trình Tiểu Nhu gọi điện hẹn cô ra quán nước, cô đồng ý đến đó gặp Trình Tiểu Nhu.
Vừa đến, cô đã thấy Trình Tiểu Nhu đã đến đó trước, ngồi xuống cô gọi nước, cô ánh mắt lạnh lùng toàn thân cô rất lạnh lẽo:" Có chuyện gì mau nói đi."
Trình Tiểu Nhu vẻ mặt kênh kiệu, ánh mắt đầy sự tức giận, ghen ghét nhìn cô đáp:
" Rõ ràng cô nói là không tiếp cận ve vãn Lạc Hi nữa mà. Tại sao cô bói một đằng làm một nẻo vậy chứ?"
Cô nhíu mày, ánh mắt đầy nộ khí hỏi Trình Tiểu Nhu:" Cô đang nói cái gì vậy? Cô thấy tôi tiếp cận ce vãn anh ta sao?"
Trình Tiểu Nhu đứng bật dậy đập bàn quát lớn:" Vậy tại sao anh ấy trong lúc ngủ với uống say lại gọi tên cô chứ?"
Mọi người ở đó đều dồn ánh mắt về phía hai người các cô.
Cô đứng dậy, cười khinh bỉ nhìn cô ta:" Vậy tại sao cô không đi hỏi anh ta mà lại đi hỏi tôi chứ? Hôn phu của mình không biết giữ lại còn đi trách người khác. Thật là buồn cười mà."
Dứt lời cô quay người đi, cô đang đi xuống Trình Tiểu Nhu tức điên nhìn cô từ phía sau, trong đầu cô ta hiện lên ý nghĩ muốn cô phải ૮ɦếƭ, hai tay của Trình Tiểu Nhu giơ lên hướng về phía cô, lợi dụng lúc cô không phòng bị dùng lực thật mạnh đẩy cô té xuống cầu thang.
Cô ngã từ cầu thang xuống bụng cô đau đớn không ngừng, cô ôm bụng mình kêu cứu. Bỗng dưng, Lạc Hi xuất hiện gần đó Trình Tiểu Nhu thấy anh gần đi đến liền giả vờ ngã xuống cầu thang kêu la không ngừng.
Anh đi đến nhìn thấy hai người đều nằm trên đường rên la không ngừng, Trình Tiểu Nhu nắm lấy tay anh giả vờ đau như sắp ૮ɦếƭ nói:
" Lạc Hi! Cứu em! Em bị cô ta đẩy từ trên kia xuống, em đau quá, cô ta thấy anh đi đến mới giả vờ ngã xuống để anh thương hại, anh đừng tin cô ta."
Thiên Tuyết lắc đầu, đôi mắt thảm thương nhìn anh cầu xin anh cứu, anh lại không quan tâm đến cô bế thốc Trình Tiểu Nhu đưa đến bệnh viện.
Bụng cô đã đau đớn dữ dội, lòng cô lại càng đau hơn, anh lại không hề thương xót cô, không tin cô nhẫn tâm bỏ mặc, không màn sự sống ૮ɦếƭ của cô, hai nỗi đau không ngừng giằn xé cô, nước mắt cô giàn giụa dưới chân cô đã có một vụng máu, mọi người bu quanh hỏi han cô, gọi xe cấp cứu cho.
Đúng lúc, Tuấn Hoàng, Thiên Kỳ, Thiên Minh lái xe ngang qua đó trong đám người nhìn thấy dáng người quen thuộc của cô, ba người họ vội xuống xe, chen vào đám đông nhìn thấy cô mặt trắng bệch, dưới chân là một vũng máu. Ba người vội vã bế cô lên xe lái nhanh đến bệnh viện.
Ba mẹ cô cùng những người khác biết chuyện liền vội tức tốc đến bệnh viện, mọi người đã đến bệnh viện, lo lắng lòng nóng như lửa đốt, Vương Khải lo lắng đi qua đi lại không ngừng, Tuyết Linh, Ngọc Ly cùng Angel khóc nức nở, Lạc Vân biết chuyện cũng vội vã chạy đến.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc