Anh Không Thể Nào Quên Em - Chương 32

Tác giả: Heo Nghiện Trà Sữa

Vương Khải gật đầu, vội lái xe chở cô đến trường DK, Angel câu cổ Tuyết Linh và Ngọc Ly vui vẻ nói:" Nè! Tớ mới về lại không đem đồ về nhiều nên hai cậu hãy cùng tớ đi mua sắm nào."
Tuyết Linh cùng Ngọc Ly chưa kịp trả lời thì đã bị Angel lôi đi. Vương Khải rất nhanh đã chở cô đến trường DK, học sinh trong trường bu lại nhìn, trầm trồ tròn mắt bàn tán:
" Wow~ Đây là chiếc xe đời mới nhà đó."
" Đúng vậy, nó mắc lắm luôn, mà ai ở trong xe vậy chứ?"
" Tò mò thật. Kìa bước ra rồi kìa."
Cô cùng Vương Khải bước xuống, học sinh trong trường há hốc miệng người trầm trồ ngưỡng mộ, cô nhìn ngôi trường rồi thở dài:" Thật sự không ngờ lại phải quay lại ngôi trường này."
Cô cùng Vương Khải đi vào phòng hiệu trưởng, ở bên ngoài mọi người vẫn không ngừng bàn tán:
" Cô ấy là ai vậy? Xinh đẹp quá đi."
" Chị ấy chính là Hàn Thiên Tuyết."
" Thật sao? Chị ấy chính là Hàn Thiên Tuyết trong truyền thuyết đó sao?"
" Đúng thế, người đi bên cạnh chị ấy chính là Vương Khải."
" Nhưng chị ấy đến đây làm gì vậy chứ? Tò mò thật."
Đến phòng hiệu trưởng, Vương Khải gõ cửa một cô giáo bước ra mở cửa vừa mở cửa nhìn thấy cô, cô giáo trợn mắt ngạc nhiên thốt lên:" Hàn Thiên Tuyết!"
Thiên Tuyết mỉm cười tiến vào chào hỏi:" Chào cô Tần."
Hiệu trưởng đứng bật dậy, vẻ mặt có chút kinh sợ khi nhìn thấy cô:" Thiên Tuyết! Tại sao đột nhiên em lại đến đây vậy?"
Thiên Tuyết liền đáp:" Chẳng phải cô Tần gọi em đến đây sao? Trong trường Thiên Minh lại gây chuyện sao?"
Cô giáo Tần mắt chữ A mồm chữ O, kinh ngạc:" Em... Em là chị của Thiên Minh sao?"
Cô gật đầu, cô giáo Tần cùng hiệu trưởng quay người nhìn Thiên Minh nuốt nước bọt, đổ mồ hôi lạnh.
Phụ huynh của học sinh bị Thiên Minh đánh bỗng nhiên đứng dậy cúi đầu với cô:" Tiểu thư! Tôi không biết đây là em trai của cô mong cô lượng thứ bỏ qua chuyện lần này."
Cô nhìn họ cười như không cười:
" Được thôi, nếu như các người đã nhận lỗi thì tôi cũng không nói gì nữa. Tôi chỉ mong những chuyện như thế này sẽ không bao giờ xảy ra nữa."
Cha con bọn họ gật đầu liên tục, cúi đầu xin lỗi Thiên Minh rồi vội vàng rời khỏi, hiệu trưởng đổ mồ hôi, cười khổ:
" Thật bất ngờ khi Thiên Minh là em trai của em, em ấy học trong trường rất ngoan rất tốt."
Cô giáo Tần gật đầu lia lịa, vẻ mặt căng thẳng:" Đúng vậy! Đúng vậy!"
Thiên Minh ngạc nhiên nhìn hiệu trưởng và cô giáo Tần rồi quay sang nhìn Thiên Tuyết, Thiên Tuyết nhún vai, cười nhẹ cô quay người sang hiệu trưởng rồi nói:
" Nếu không còn chuyện gì nữa thì em xin phép đi đây."
Hiệu trưởng gật đầu không ngừng:" Được! Em cứ đi đi."
Cô cùng Vương Khải rời khỏi, sau khi hai người rời khỏi hiệu trưởng cùng cô giáo Tần ngồi xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm, Thiên Minh nhìn hai người rồi nói:
" Thầy với cô còn có chuyện gì không? Nếu không thì em xin phép ra ngoài."
Hai người hị gật đầu, cô giáo Tần liền nói:" Em cứ đi đi. Không còn chuyện gì nữa đâu."
Tiêu Đông Thành bạn thân của Thiên Minh đi đến khoác vai cậu, vui vẻ nói:
" Không ngờ nhà! Cậu lại là em trai của chị Thiên Tuyết."
Thiên Minh khẽ nhíu mày nhìn cậu ta:" Cậu biết chị mình?"
Tiêu Đông Thành gật đầu đáp:" Không chỉ có mình tớ biết mà là cả trường này ai mà chẳng biết chị cậu."
Thiên Minh lạnh lùng hỏi cậu:" Ý gì đây?"
Đông Thành mỉm cười liền đáp:" Cậu là em trai của chị ấy mà lại không biết sao? Năm đó lúc chị ấy còn học ở đây chị ấy rất nổi tiếng, nổi tiếng vì sự lạnh lùng của mình là một công chúa băng giá, chị ấy là một thiên tài cũng là một người đánh nhau rất đỉnh."
Thiên Minh nhíu mày, giọng nói khá lạnh:" Nói tiếp."
" Lần đó, cô giáo Tần cầm cuốn sách đánh lên đầu của chị ấy chỉ việc này mà chị ấy đã khiến cô giáo Tần mém xíu nữa là mất công việc rồi, hiệu trưởng mời chị ấy vào phòng nói chuyện, nói chị ấy vài câu thì chị ấy đã lên bàn làm việc ngồi rồi, còn nắm lấy cổ áo của thầy ấy mà còn lảm nhảm thì thầy ấy sẽ mất chức hiệu trưởng ngày."
Thiên Minh nhếch môi mỉm cười, hừ một cái:
" Hèn gì hai khi người họ gặp chị ấy lại sợ như gặp quỷ."
Tiêu Đông Thành vỗ vỗ vai của cậu nói tiếp:" Chưa hết đâu, tuy chị ấy tính khí bá đạo như vậy nhưng chị ấy luôn bảo vệ học sinh trong trường này chỉ cần ai động đến trường chúng ta thì chị ấy sẽ khiến tên đó không có chỗ chôn thân. Một sự kiện vĩ đại mà ai ai cũng biết đó chính là có lần chị ấy đã một mình đánh bại muời mấy đứa con trai của trường khác, khiến bọn chúng ám ảnh đến giờ. Cậu có biết tại sao chị ấy lại trở nên như vậy không?"
Thiên Minh nhíu mày nhìn cậu bằng nửa con mắt đáp:" Là vì một người tên Lạc Hi sao?"
Đông Thành ngạc nhiên hỏi:
" Sao cậu biết vậy? Từ lúc anh Lạc Hi mất thì chị ấy đã trở thành như vậy. Thiên Minh bây giờ trong trường ai ai cũng biết cậu là em trai của chị Thiên Tuyết, bây giờ những anh chị trong trường không ai dám ***ng đến cậu đâu, ngược lại còn phải nể cậu mấy phần."
Thiên Minh đánh vào vai của Đông Thành rồi từ từ đi:" Im đi."
Lạc Vân gọi điện hẹn Thiên Tuyết đi ăn, cô đi đến cùng Lạc Vân vui vẻ ăn thì bỗng nhiên Lạc Vân từ trong túi xách lấy ra một tấm vé xem phim:
" Tiểu Tuyết! Chị có hai vé xem phim này chị muốn mời em cùng đi xem vào tối mai."
Thiên Tuyết nhướng mày nhìn cô rồi mỉm cười gật đầu cầm lấy tấm vé, Lạc Vân vui vẻ nói:" Vậy tối mai hẹn em 7h nhà."
Thiên Tuyết gật đầu đáp:" Ok."
Buổi tối, biệt thự Cung gia Lạc Hi đi làm về trễ Lạc Vân ngồi đợi anh về thấy anh cô liền đứng dậy vui vẻ đưa cho anh một tấm vé xem phim:" Lạc Hi! Chị có hai tấm vé xem phim vào 7h tối mai chị không biết đi cùng ai, ngày mai em đi với chị nhà. Có được không?"
Lạc Hi nhìn thấy chị mình năn nỉ như vậy chỉ biết gật đầu đồng ý với chị mình cầm lấy tấm vé rồi bước lên lầu, Lạc Vân Pu'ng tay một cái, nói nhỏ:
" Yes! Thành công rồi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc