Anh Không Thể Nào Quên Em - Chương 30

Tác giả: Heo Nghiện Trà Sữa

Vương Khải vừa đi đến nhìn thấy Angel vẻ mặt đầy sự ngạc nhiên nhìn cô:
" Angel? Tại sao cậu lại ở đây?"
Angel mỉm cười nhìn anh:
" Tớ mới về. Vương Khải cậu đến đúng lúc lắm tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Vương Khải nhìn cô khẽ nhíu mày, anh biết chuyện cô sắp nói sẽ không tốt lành gì hết nên trong lòng có chút lo lắng:" Là chuyện gì?"
Angel liền đáp:
" Từ hôm nay cậu không cần làm vệ sĩ của cậu ấy nữa đâu, tớ sẽ thay cậu bảo vệ cậu ấy."
Thiên Tuyết thở dài, nhíu mày khó chịu nhìn cô, hét lớn:" Angel!"
Angel giật mình, thấy mặt cô đã khó chịu, bực mình nên cô liền không nói nữa:" Coi như nãy giờ tôi nói gì đi."
Tập đoàn M.U
Angel hùng hổ đi đến tập đoàn M.U la hét om sòm, nhân viên tiếp tân nhìn thấy cô như vậy liền hỏi:" Xin hỏi cô đến đây tìm ai?"
Angel mạnh miệng, đầy sự kiêu căng:" Tôi đến đây là để tìm Cung Lạc Hi."
Cô nhân viên kinh ngạc khi cô dám gọi thẳng tên của anh, cô vội nhấc máy lên điện, bên kia Vũ Trạch hỏi cô nhân viên người đó tên là gì, cô tiếp tân quay sang hỏi Angel:
" Xin hỏi cô tên là gì?"
Angel mặt quay sang chỗ khác, đáp:" Angel."
Cô nhân viên đáp lại với Vũ Trạch:
" Cô ấy tên là Angel."
Vũ Trạch khẽ nhíu mày quay người hỏi anh:" Chủ tịch! Cô gái kia tên là Angel."
Lạc Hi lãnh đạm đáp lại:" Tôi không quen cũng không biết ai tên là Angel cả."
Vũ Trạch nói lại với nữ nhân viên tiếp tân ấy, cô nói lại với Angel, Angel tức giận, đứng suy nghĩ một lúc:" Tên trợ lý mà cô ta nói là tên gì ta? Đúng rồi, tên là Tiêu Vũ Trạch" cô suy nghĩ xong rồi tự nhiên bật khóc lên, vẻ mặt tỏ ra rất tội nghiệp, uất ức:" Thật là khổ cho tôi mà, Vũ Trạch tại sao anh ấy lại có thể vô tâm như vậy, tàn nhẫn như vậy chứ?"
Tất cả nhân viên nghe tiếng khóc lóc, than vãn của cô liền bu lại xung quanh xem, cô càng khóc thảm thương hơn:" Tôi đã mang thai con của anh ấy hơn một tháng rồi mà anh ấy lại nỡ lòng nào bỏ rơi hai mẹ con tôi. Hôm nay, tôi đến đây là muốn gặp chủ tịch Cung với mong muốn chủ tịch có thể khuyên anh ấy."
Mọi người trong tập đoàn bắt đầu bàn tán, xôn xao nói Vũ Trạch là một người đàn ông tồi làm người khác có thai mà lại không dám nhận, nữ nhân viên tiếp tân thấy vậy vội vàng gọi cho anh:
" Trợ lý Tiêu! Cô Angel nói mình đã mang thai con của anh mà anh lại không dám nhận nên cô ấy muốn tìm chủ tịch để nhờ chủ tịch khuyên anh để anh có thể chấp nhận hai mẹ con họ."
Vũ Trạch nghe xong ngớ người, thốt lên:" Cái gì? Có thai với tôi."
Lạc Hi đang ngồi làm việc bỗng nghe anh thốt lên như vậy thì bất ngờ rồi bật cười, nói với Vũ Trạch:
" Thật sự không ngờ cậu lại là người như vậy? Trước giờ tôi không thấy cậu đến gần bất cứ người phụ nữ nào vậy mà cậu lại..."
Vũ Trạch thật sự là khóc không ra nước mắt, vội vàng chạy xuống đại sảnh gặp Angel, Vũ Trạch nhìn cô lạnh lùng hỏi:" Cô là ai? Rõ ràng là tôi và cô không quen biết nhau tại sao cô lại nói cô mang thai con của tôi?"
" Người này chắc là Vũ Trạch?!" Cô nhìn anh rồi suy đoán, bề ngoài cô khóc lóc thảm thương, tiến đến ghé sát tai anh:
" Nếu bây giờ anh không đưa tôi đi gặp Cung Lạc Hi thì tôi sẽ khiến anh mất mặt hơn nữa, bị người khác nói anh là người đàn ông tệ bạc."
Anh tức giận nhìn cô, nói không nên lời:" Cô..."
Anh bất đắc dĩ dẫn cô đến gặp Lạc Hi, khi cô bước vào Lạc Hi nhíu mày nhìn cô, anh vốn dĩ hiểu rõ tính cách của Vũ Trạch cũng thừa biết rằng Angel làm vậy chỉ là muốn gặp anh, anh nhìn cô bằng ánh mắt rất lạnh lẽo hỏi:" Rốt cuộc là có chuyện gì mà cô phải dùng mọi cách để gặp tôi?"
Cô cười lạnh nhìn anh, hai tay khoanh lại:" Tôi đến đây là để đòi lại công bằng cho Tiểu Tuyết!"
Anh ngạc nhiên khi cô nhắc đến Thiên Tuyết:" Cô có quan hệ gì với cô ấy."
" Tôi là bạn thân của Tiểu Tuyết."
" Trước giờ tôi chưa hề nghe đến cô ấy có bạn thân tên là Angel."
" Dĩ nhiên là anh không biết rồi, anh không có tư cách để biết."
Anh trừng mắt nhìn rồi hỏi:" Vậy cô đến gặp tôi là để đòi lại công bằng cho cô ấy? Mà đòi công bằng cái gì?"
Cô nhẹ nhàng, giọng nói lạnh tanh đáp:" Tất cả! Anh tổn thương cậu ấy bao nhiêu thì tôi sẽ đòi lại bấy nhiêu cho cậu ấy."
" Angel! Cậu đang làm cái gì vậy? Tại sao cậu lại đến đây chứ?" Giọng nói thở gấp vì mệt của Thiên Tuyết.
Angel ngạc nhiên quay người lại nhìn cô:" Tiểu Tuyết! Tớ đến đây là để đòi lại công bằng, trả thù cho cậu, cậu bị anh ta ức hiếp như vậy tớ không thể chịu được."
Vẻ mặt của cô đã tức giận, cô gọi lớn tên của Angel:" Angel!"
Angel nhìn thấy vẻ mặt ấy của cô thì có chút giật mình, sợ hãi rồi im lặng không nói gì vì cô biết mình thực sự đã khiến Thiên Tuyết tức giận thật rồi. Lạc Hi quay người nhìn Vũ Trạch rồi bảo anh:" Vũ Trạch! Cậu mau đem cô ta ra ngoài tôi có chuyện muốn nói riêng với Thiên Tuyết."
Vũ Trạch lập tức kéo Angel ra ngoài bất chấp sự phản kháng của cô, bên trong Lạc Hi nhìn cô chằm chằm từ từ tiến đến gần cô, cô cứ thế từ từ lùi lại không còn đường lui cô ***ng vào bàn làm việc của anh, ngã lên bàn làm việc, anh hai tay chống xuống áp sát cô, chằm chú nhìn, cô tròn mắt nhìn anh, lắp bắp hỏi:" Anh... Anh muốn... muốn làm gì?"
Anh mỉm cười tiến sát lại gần cô hơn nữa:" Thiên Tuyết! Tôi muốn hỏi em một chuyện."
Cô khẽ nhướng mày, căng thẳng hỏi anh:" Chuyện... Chuyện gì?"
Anh nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình, hy vọng:" Em có từng yêu tôi chưa? Hay chỉ đơn giản là lợi dụng?"
Thiên Tuyết bất ngờ trui người câu hỏi của anh, đầu cô quay nhẹ sang nơi khác dường như cô đang muốn tránh ánh mắt đầy sự hy vọng của anh, cô ấp úng trả lời:" Tôi... Tôi...."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc