Anh Không Thể Nào Quên Em - Chương 29

Tác giả: Heo Nghiện Trà Sữa

Vương Khải bật cười, ngoại trừ anh dám cười còn bọn thuộc hạ không một ai dám cười dù chỉ thở cũng không dám thở mạnh, nhiều lúc những thuộc hạ của cô cảm thấy rất ngưỡng mộ anh, cô nhếch môi khẽ cười:
" Trình tiểu thư mà các người nói đến là Trình Tiểu Nhu? Cô ta bảo các người đến đây để cảnh cáo tôi?"
Bọn người đó ai nấy đều gật đầu lia lịa, đột nhiên cô nở một nụ cười đầy quỷ dị, sát khí làm cho bọn thuộc hạ càng thêm run sợ, đổ mồ hôi lạnh, cô quay sang nhìn Cris hỏi:" Trong những tên này, tên nào lúc nãy đã đập phá đồ nhiều nhất?"
Cris nhìn cô rồi chỉ tay vào hai tên một tên mập và một tên ốm, cô miệng nở nụ cười nhìn hai tên đó, sau đó liền thu nụ cười ấy lại giọng nói lạnh như băng vang lên:
" Tên mập thì chặt đứt hai tay rồi lấy dây buộc lại ở hai đầu dây treo lên trên cổ hắn còn tên ốm thì cắt lưỡi lấy một tấm bảng rồi ghi " Hậu quả của việc đập phá quán" rồi treo lên cổ kèm theo *** của hắn. Cuối cùng, đưa hai tên này đến biệt thự Cung gia."
Cris gật đầu những tên thuộc hạ của cô lập tức chặt tay và cắt lưỡi của họ làm theo những gì cô dặn, tiếng hét đau đớn, thảm thiết của hai tên đó khiến đồng bọn của họ sợ run người, xanh mặt mày, mồ hôi rơi lã chã, cô quay sang nhìn Vương Khải hỏi:
" Những tên còn lại chúng ta có nên giữ lại cho bọn chúng gia nhập vào bang Tử Thần không?"
Vương Khải nhìn cô rồi đáp:
" Tớ thấy cũng được cho bọn chúng gia nhập rồi bảo người của chúng ta huấn luyện bọn họ."
Cô gật đầu:" Được! Bây giờ các người có hai sự lựa chọn, một là các người gia nhập bang Tử Thần hai là các người sẽ ૮ɦếƭ."
Bọn người đó ai nấy đều gật đầu lia lịa chọn cách thứ nhất, vẻ mặt cô vô cùng hài lòng:" Đem bọn chúng đến bang Tử Thần đi."
Cris nhìn cô thắc mắc hỏi:" Tiểu thư! Chẳng lẽ cô không sợ bọn chúng sẽ phản bội chúng ta sao?"
Cô cười lạnh đáp:" Bọn chúng dám sao?"
Cô đứng dậy cùng Vương Khải rời đi, vừa đi Vương Khải vừa thắc mắc hỏi cô:
" Sao hôm nay cậu lại từ bi quá vậy? Không giết bọn chúng?"
" Nhìn thân thủ của bọn chúng cũng không tệ phải giữ lại để xài chứ?" Cô đáp
Cris cùng bọn thuộc hạ đem hai tên kia đến trước cổng biệt thự Cung gia, bấm chuông cửa cho đến khi có người ra mở rồi lái xe đi, người làm ra mở cửa nhìn tag bộ dạng của hai tên đó liền sợ hãi hét toáng lên, hai người bọn họ đi vào trong. Lạc Vân nghe thấy tiếng hét liền vội đi ra ngoài xem, vừa bước ra ngoài nhìn thấy một người bị chặt đứt hai cánh tay máu còn chảy ra, thịt cũng lồi lõm ra ngoài, một tên thì miệng đầy máu me khiến cô kinh sợ, té ngã xuống hét lớn lên.
Lạc Hi cùng ba mẹ anh và Trình Tiểu Nhu, Vũ Trạch bước ra ngoài xem thì ai nấy cũng đều giật thót mình, kinh hãi, vẻ mặt đầy nỗi kinh sợ, thật sự là quá khủng khiếp.
Vũ Trạch đọc to chữ trên tấm bảng đang treo lên trên người của tên bị cắt lưỡi:" Hậu quả của việc đập phá quán."
Trình Tiểu Nhu vừa nghe Vũ Trạch đọc xong, mặt mày tái xanh, kinh sợ, Lạc Hi khẽ nhíu mày:" Hậu quả của việc đập phá quán là sao chứ? Mà ai đã làm chuyện này chứ? Đụng đến người của bang Thần Long không nghĩ đến hậu quả sao?"
Tên bị chặt đứt hai tay, giọng nói đứt quãng:
" Là người của bang Tử Thần, có một cô gái đã bảo thuộc hạ của mình làm những chuyện này."
Vũ Trạch bất ngờ quay sang nhìn anh:" Chủ tịch."
Anh lạnh lùng ra lệnh cho người đem hai tên đó đi, anh quay sang nhìn Trình Tiểu Nhu vẻ mặt lạnh tanh:" Là em đã bảo bọn họ đi đập phá quán sao?"
Trình Tiểu Nhu nghe anh hỏi vậy liền giật mình, im lặng không nói gì. Anh tức giận quát lớn:" Em có biết đây chỉ là lời cảnh cáo thôi không? Tốt nhất là em đừng có nên ***ng đến cô ấy nữa nếu không ngay cả anh cũng không thể bảo toàn nổi cái mạng của em đâu."
Anh nói xong, bỏ đi vào trong Diệp Lạp Mỹ nhìn Trình Tiểu Nhu vội hỏi:" Tiểu Nhu! Chuyện này là sao vậy?"
Mặt cô ta đã trắng bệch, lắc đầu không nói gì, ai hỏi gì cũng không nói.
Sáng sớm, tại biệt thự của An Kỳ, Lion cùng K về nước rồi đi đến biệt thự, Thiên Tuyết cũng ở đó đợi hai người, Lion cùng K về đến rồi thay phiên nhau ôm cô, bỗng nhiên từ phía sau có một giọng nói khá tức giận và có chút đanh đá vang lên:
" Mau buông Tiểu Tuyết của tôi ra! Ai cho hai người ôm cậu ấy vậy?"
An Kỳ, Lion, K và cô quay lại nhìn vẻ mặt ai cũng ngạc nhiên cùng nhau thốt lên:
" Angel?"
Angel chạy đến ôm chặt lấy cô " Tiểu Tuyết của tớ! Tớ nhớ cậu quá đi."
Thiên Tuyết chớp mắt liên tục, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô:" Tại sao cậu lại ở đây? Cậu về đây từ lúc nào vậy?"
Angel mỉm cười, véo mặt cô đáp:
" Tớ mới vừa về đến đã đi đến đây để gặp cậu luôn đó."
Angel quay sang nhìn Lion, K và An Kỳ vẻ mặt lập tức thay đổi:
" Angel tôi đã về. Tiểu Tuyết là của tôi các người không được giành cậu ấy với tôi. Nếu các người dám giành thì các người đã biết hậu quả rồi đó."
Lion, K cùng An Kỳ nuốt nước bọt đồng loạt lui về phía sau, tránh xa Thiên Tuyết ra, Thiên Tuyết nhìn Angel rồi hỏi:" Tại sao đột nhiên cậu lại về đây vậy?"
" Tớ về đây là để bảo vệ cậu. Tớ tuyệt đối sẽ không để ai ức hiếp cậu."
Lion tay đặt lên trán lẩm bẩm:
" Cho người lá gan cũng không dám ***ng, ***ng đến chẳng phải là sẽ toi mạng sao?"
Angel nghiến răng lườm anh:
" Lion! Anh vừa mới lẩm bẩm cái gì vậy?"
Lion vừa lắc đầu vừa vẫy vẫy tay:
" Không có, anh đâu có nói gì đâu."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc