Anh Không Thể Nào Quên Em - Chương 20

Tác giả: Heo Nghiện Trà Sữa

Rời khỏi bang Thần Long, Ngọc Ly kéo cô lại khẽ nhíu mày hỏi:
" Chuyện này rốt cuộc là sao? Cậu đã biết chuyện Lạc Hi vẫn còn sống? Tại sao cậu ấy lại đối xử lạnh lùng với chúng ta như vậy đặc biệt là cậu?"
Cánh tay cô run run, cô nhắm mắt hít thở thật sâu, đáp:" Tớ cũng chỉ biết cậu ấy còn sống vào hôm qua, tớ cũng không biết tại sao cậu ấy lại đối xử với chúng ta như vậy chắc có lẽ là cậu ấy không muốn vị hôn thê của mình hiểu lầm."
Mọi người nghe cô nói vậy liền trợn mắt kinh ngạc, đổ dồn tất cả ánh mắt về phía cô, Kiến Tu nhìn cô vẻ mặt ngạc nhiên:" Hôn thê? Cậu ta có vị hôn thê sao?"
Cô khẽ gật đầu, ngước mặt lên trời cười lạnh, đau khổ nói:
" Có lẽ ông trời đang trừng phạt tớ."
Dứt lời cô lặng lẽ bước lên xe rời đi, Tử Dật dõi theo cô, bật cười khổ.
Biệt thự Cung gia
Lạc Hi ngồi trên ghế, dánh vẻ mệt mỏi, xoa xoa hai bên trán Vũ Trạch bước vào với vẻ mặt nghiêm túc, nói với anh:" Chủ tịch! Thật sự không ngờ Hàn tiểu thư lại là người của Tử Thần mà hiện tại Tử Thần lại là bang nhỏ của Red Scorpion đại diện cho Red Scorpion cạnh tranh với chúng ta ở Châu Á. Chủ tịch! Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Anh thở dài, khẽ nhíu mày đáp:
" Không cần làm gì hết, họ không ***ng đến Thần Lòng thì Thần Long cũng sẽ không ***ng đến họ."
Vũ Trạch nhìn anh rồi tiếp tục hỏi:" Chủ tịch! Nghe nói ngày hôm qua A lại *** mà cách *** này rất tàn nhẫn đáng sợ tôi nghe xong còn phải xanh mặt sợ hãi."
Anh khẽ nhướng mày, hỏi:" *** như thế nào mà đáng sợ khiến ngay cả cậu cũng phải sợ hãi vậy?"
" Chính là lột da của hắn, khiến hắn đau đớn rồi đưa vào chuồng hổ." Vũ Trạch đáp.
Anh ngồi bật dậy, vẻ mặt đầy sự kinh ngạc:" Cái gì? Lột da?"
Vũ Trạch gật đầu nói tiếp:" Không biết cô ta có phải là con người nữa không? Cô ta rất thần bí trong giới hắc đạo không ai có thể điều tra ra thân phận thật của cô ta chỉ biết được cô ta là người của Red Scorpion."
Anh cười nhẹ rồi nói:" Tôi càng hứng thú với cô gái này rồi, cô gái này rốt cuộc là ai chứ?"
" Chủ tịch! Chúng ta có nên liên lạc với Hàn tiểu thư rồi hỏi cô ấy A là ai không?"
Anh lắc đầu đáp:
" Với tính cách của cô ấy muốn cô ấy tiếc lộ chuyện gì còn khó hơn lên trời."
Anh nhíu mày, vẫy vẫy tay nói với Vũ Trạch:" Cậu ra ngoài đi. Tôi muốn nghỉ ngơi."
Vũ Trạch ra ngoài, anh đi xuống lầu thì gặp chị gái của Lạc Hi là Lạc Vân, Lạc Vân nhìn thấy anh rồi hỏi:
" Hôm nay, có chuyện gì vậy tôi thấy sắc mặt của thằng nhóc ấy có vẻ mệt và bực tức?"
Vũ Trạch cúi đầu chào cô, đáp:
" Chủ tịch hôm nay chỉ là do giải quyết một số chuyện nên hơi mệt một chút."
Lạc Vân nghe vậy chỉ gật gù không hỏi gì thêm nữa vì cô biết nếu hỏi thêm nữa thì Vũ Trạch cũng sẽ không tiết lộ bất cứ chuyện gì cho cô biết.
Từ sáng, An Kỳ đã nhận được thiệp mời dự tiệc kỷ niệm của tập đoàn JA, Thiên Tuyết vừa lái xe đến bước vào thì nhìn thấy tấm thiệp mời, hiếu kỳ cầm lên xem:
" Cậu của Ngọc Ly mời chị đến dự tiệc kỷ niệm thành lập của tập đoàn chị có định đi không?"
An Kỳ vẫy vẫy tay, lắc đầu:" Không đi! Không đi! Em đi thay chị đi."
Cô khẽ nhíu mày, đáp:" Nhưng em cũng có thiệp mời mà."
" Vậy thì em đi hai thiệp một lượt, chị bây giờ rất lười, chị chỉ muốn ngủ, ngày mai em đi đi. Vốn dĩ chị muốn giao lại tập đoàn cho em rồi đi du lịch..."
Chưa nói hết câu, Thiên Tuyết đã cắt lời cô:" Thôi được rồi, em đi thay chị chị đừng nói về việc giao lại tập đoàn cho em nữa."
Suốt một ngày hôm ấy, từ lúc cô nhận được thiệp mời trong người cô cứ có cảm giác bất an, giống như là có chuyện gì chẳng lành sắp xảy ra, trong lòng cô bồn chồn khó chịu. Tuyết Linh đi vào phòng của cô thấy cô vẻ mặt nhăn nhó, khó chịu liền hỏi:
" Có chuyện gì vậy? Sao sắc mặt của cậu trong khó coi quá vậy?"
Thiên Tuyết thở dài lắc đầu:" Không có gì, chỉ là đột nhiên tớ có cảm giác bất an rất bức rức trong người."
Tuyết Linh nhìn cô mỉm cười, vỗ vỗ vai cô:" Chắc là do cậu quá mệt mỏi thôi, cậu nghỉ ngơi cho thật tốt là sẽ không sao đâu."
Cô gật đầu, Thiên Tuyết vẻ mặt hiếu kỳ hỏi Tuyết Linh:" Ngọc Ly đâu? Cậu ấy đi đâu rồi?"
Tuyết Linh liền đáp:" Không thấy cậu ấy thì chắc chắn cậu ấy đã bị tên Nhạc Hào kia bắt cóc rồi. Từ lúc cậu ấy chấp nhận tình cảm của cậu ta, cậu ta cứ như là một con cún lúc nào cũng vẫy vẫy cái đuôi đi theo cậu ấy, không có việc gì làm thì kéo cậu ấy đi chơi."
Thiên Tuyết bật cười, nghe cô nói vậy liền trêu cô:
" Cậu suốt ngày cứ nói Ngọc Ly vậy còn cậu thì sao? Cậu với Kiến Tu như thế nào?"
Tuyết Linh mặt trở nên đỏ bừng, đáp lại:" Tớ và tên Kiến Tu đó thì có chuyện gì chứ? Tớ và hắn thì có liên quan gì đến nhau?"
Cô nhìn vẻ mặt ngại ngùng của Tuyết Linh khiến cô càng mắc cười hơn, muốn trêu cô hơn:
" Dù sao người ta cũng đã thổ lộ tình cảm của mình rồi, cậu cũng nên trả lời cho người ta biết tâm ý của cậu đi chứ? Chẳng phải cậu cũng có tình cảm với cậu ấy sao?"
Tuyết Linh vẻ mặt giận dỗi, hậm hực đáp lại:
" Tớ có tình cảm với tên đó từ lúc nào chứ?"
Tuyết Linh bỗng dưng nhìn chằm chằm vào cô, cười nhẹ với cô Thiên Tuyết thấy vậy liền hỏi:
" Mặt tớ có dính gì sao? Sao đột nhiên cậu lại nhìn tớ như vậy?"
Tuyết Linh mỉm cười đáp:" Đã lâu lắm rồi tớ mới thấy nụ cười của cậu, có lẽ đã hơn một năm rồi cậu đã không nở nụ cười. Thấy cậu nở nụ cười trở lại như trước tớ rất vui, quả thật chỉ có Lạc Hi mới khiến cậu như vậy."
Nụ cười cô bỗng chốc biến mất, cô im lặng không nói gì rồi đứng dậy nằm lên giường, nói với Tuyết Linh:" Tớ mệt rồi tớ muốn đi ngủ."
Tuyết Linh thấy cô trốn tránh như vậy chỉ biết thở dài, rồi ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc