Anh Không Thể Nào Quên Em - Chương 10

Tác giả: Heo Nghiện Trà Sữa

Xe cấp cứu đến đưa mẹ cô đến bệnh viện, cô chạy theo trên người đầy máu, một vị bác sĩ vô cùng đẹp trai nhìn thấy cô đang hốt hoảng chạy theo chiếc giường đang đẩy người phụ nữ nằm trên đó, anh liền nói:" Là cô ấy."
Hàn Ly Dự, Thiên Minh, Thiên Kỳ nghe tin bà bị tai nạn liền cấp tốc đi đến bệnh viện, ông ngoại cô Quách Thành Minh, bác trai, bác gái cô cùng anh họ cô cũng đến nhìn thấy cô đang ngồi ở ngoài phòng cấp cứu, ba cô đi đến hỏi cô:" Đã có chuyện gì vậy?\'
Cô sắc mặt trắng bệch, khóc nức nở:" Con không nên bỏ chạy nếu con không bỏ chạy thì mẹ đã không bị xe tông trúng, tất cả là tại con."
Ba cô ôm cô vào lòng vỗ về an ủi:" Đó không phải của con, con đừng tự trách bản thân mình, việc đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn."
Bên trong, vị bác sĩ kia tập trung cao độ cứu chữa cho mẹ của cô, không hiểu sao anh nhìn thấy cô đau đớn như vậy lòng anh lại đau như cắt dù chỉ mới gặp cô hai lần.
3 tiếng trôi qua, cuối cùng đèn phòng cấp cứu cũng đã tắt mẹ cô được đẩy ra ngoài, vị bác sĩ ấy nhìn cô mỉm cười dịu dàng;" Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, mọi người cứ yên tâm."
Cô đi vào phòng, luôn ở bên cạnh mẹ cô ông ngoại cô thấy vậy liền nói:" Tiểu Tuyết con hãy đi ăn chút gì đi, con đã ở đây từ chiều đến giờ rồi. Tuấn Hoàng con hãy đưa Tiểu Tuyết đi ăn chút gì đi."
Tuấn Hoàng gật đầu đưa cô đi ra ngoài, đi đến một quán thức ăn nhanh cô không muốn ăn ở đó nên đã mua về. Giữa đường anh vỗ lưng nhẹ lưng của cô rồi nói:" Nếu em muốn khóc thì hãy khóc đi anh sẽ đứng ở đây che cho em không cho ai thấy."
Cô ôm chằm lấy anh khóc nức nở anh cười dịu dàng vỗ về cô, cùng lúc đó Tử Dật đi ngang qua nhìn thấy cô đang ôm người con trai anh tức giận đôi tay nắm chặt lại rồi bỏ đi, anh đi đến một quán R*ợ*u một mình ngồi uống R*ợ*u. Lúc đó, ở biệt thự của cô Vương Khải đang lo lắng tìm cô khắp nơi, Tuyết Linh cùng Ngọc Ly và Lạc Hi biết chuyện cũng đi tìm cô, cho hàng trăm người tìm cô khắp nơi.
Âu Mộng Mộng biết Tử Dật đang ở trong quán R*ợ*u nên đã đi đến đó, nhìn thấy anh say bí tỉ cô liền đưa anh về nhà mình. Cô ta nhìn anh mỉm cười gian xảo, cô ta lột hết đồ trên người anh ra, cô ta cũng tự lột quần áo trên người mình rồi lên giường ngủ cùng anh.
Sáng hôm sau, Tử Dật thức dậy anh ngồi dậy quay sang bên cạnh mình anh ngỡ ngàng, giật mình khi nhìn thấy Âu Mộng Mộng đang nằm bên cạnh mình trên người anh và cô ta đều không mặc quần áo, Âu Mộng Mộng thức dậy rồi giả vờ khóc lóc đáng thương:" Tại sao anh lại làm vậy với em chứ?"
Tử Dật hoang mang:" Anh... Anh thực sự không nhớ tối qua đã làm ra chuyện gì?"
Cùng lúc đó, mẹ anh đi đến nhà cô ta. Thực ra tối qua Âu Mộng Mộng đã cố tình nhắn tin hẹn bà đi mua sắm. Mẹ anh vừa bước lên phòng nhìn thấy cảnh tượng đó bà hoảng hốt:" Hai đứa... Hai đứa các con."
Bệnh viện, Quách Ngọc Mai tỉnh dậy nhìn thấy Thiên Tuyết đang nằm cạnh mình cùng lúc cô thức dậy nhìn thấy mẹ mình tỉnh lại cô vui mừng:" Mẹ! Mẹ tỉnh lại rồi sao? Để con gọi bác sĩ."
Cô nhấn chuông gọi bác sĩ, mẹ cô xúc động nhìn cô:" Con vừa mới gọi mẹ là mẹ sao? Mẹ không nghe lầm đúng không?"
Cô lắc đầu, bật khóc:" Mẹ không nghe lầm, con xin lỗi lúc đó con không nên bỏ chạy."
" Bây giờ con đã chịu nhận lại mẹ mẹ bị vậy cũng rất đáng"
Ở nơi khác, Tử Dật bị mẹ anh mắng rồi bảo anh chịu trách nhiệm với Âu Mộng Mộng, anh không đồng ý vì lòng anh chỉ có Thiên Tuyết nhưng anh lại là một người rất nghe lời mẹ mình không muốn làm mẹ buồn và anh cũng biết hiện tại tập đoàn mình đang gặp một chút khó khăn nên anh đành phải đồng ý với mẹ anh."
Lạc Hi tìm Thiên Tuyết suốt đêm không ngừng nghỉ anh cho đàn em mình đi tìm cô khắp nơi như muốn lục tung cả thành phố, Vương Khải cũng giống anh cho người tìm hết thành phố này sang cả những thành phố khác.
Ở bệnh viện, Thiên Tuyết đã đích thân xuống bếp làm đồ ăn đem đến bệnh viện cho vị bác sĩ đã cứu sống mẹ cô. Anh nhìn thấy cô đến tìm mình trong lòng anh vui như mở hội, cô mỉm cười nhìn anh:" Tôi có làm vài món ăn cho anh để cảm ơn anh đã cứu mẹ tôi."
Cô liếc nhìn bảng tên của anh:" Thì ra anh tên là Cố Thịnh Triết."
Anh mỉm cười đáp:" Nếu không ngại cô có thể gọi tôi là Thịnh Triết được rồi."
Cô vui vẻ gật đầu giới thiệu mình:" Được thôi tôi sẽ không ngại đâu, tới lượt tôi giới thiệu mình rồi tôi tên Hàn Thiên Tuyết, vì anh đã cứu mẹ tôi nên anh có thể gọi tôi là Tiểu Tuyết. Nhưng anh có phải là người lúc trước tôi đã gặp ở nhà hàng không?"
Thịnh Triết gật đầu, bật cười trong lòng anh tràn đầy hạnh phúc khi cô vẫn nhớ mình:" Trí nhớ cô tốt thật, cứ tưởng là cô quên rồi chứ?"
" Tôi làm sao có thể quên được chứ?"
Anh và cô trò chuyện một hồi lâu cuộc đối thoại của hai người rất vui vẻ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc