Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày - Chương 102

Tác giả: Ngã Yêu Thành Tiên

Chương 102: Định ngày

“Cũng đâu phải là kết hôn, em vội vàng như vậy làm gì.”
Đẩy đẩy chiếc mũ đang xụp xuống mặt, Tô San sửa sang lại tóc tai một chút, tức giận trừng mắt nhìn hắn:
“Vậy lát nữa em sẽ mách ba em là anh cố ý đến trễ!”
Nghe vậy, Tạ Duyên khẽ cười kéo kéo tay cô:
“Là do em ngồi trang điểm mất cả nửa tiếng đồng hồ, giờ lại quay sang trách anh?”
Tô San: “……”
Tô San ho khan một tiếng để che lấp sự ngại ngùng, sau đó nhìn qua người phục vụ đứng bên cạnh:
“Phiền cô dẫn đường cho chúng tôi được không?”
“Tất nhiên là có thể!”
Nãy giờ đứng nhìn hai người khoe *** hồi lâu, người phục vụ kia cố gắng kiềm chế tâm trạng kích động của mình, rất lịch sự lễ phép dẫn đường cho tụi cô đi vào trong, nhưng vẻ mặt cả quãng đường luôn cứng đờ, sợ mình kiềm chế không nổi mà làm ra chuyện gì bất thường.

Sau khi hai người đi khỏi, mấy người phục vụ đứng ở đại sảnh lập tức bu lại nhìn theo hướng Tạ Duyên vừa đi khỏi, vẻ mặt tràn đầy sự không thể tin được:
“Trời ạ! Tôi không nhìn lầm phải không! Đó là….Tạ Duyên và Tô San sao?”
“A a a a nam thần của tui!”
Một người phục vụ nhỏ nhắn hô lên, tay kích động nắm chặt điện thoại.
“Thật là đẹp trai quá đi! Quá ngọt ngào! Không được rồi, tôi thực sự không chịu nổi!”
“Tôi muốn đăng Weibo!”
Một người phục vụ khác vừa nói xong liền hưng phấn nhấn nhấn vào điện thoại.

Bên này, sau khi Tô San và Tạ Duyên vào phòng thì thấy mới chỉ có ba mẹ của Tạ Duyên tới. Tạ Thuyên mặc một chiếc áo khoác màu xám, nhàn nhã ngồi uống trà ở ghế ngoài cùng, còn mẹ của Tạ Duyên thì mặc một chiếc sườn xám màu xanh lá cây sẫm màu, choàng thêm một chiếc áo choàng ngồi bên cạnh. Trong phòng được trang trí theo phong cách cổ kính rất trang nhã. Sau khi nhìn thấy tụi cô tới, mẹ Tạ lập tức đứng dậy kéo ghế bên cạnh ra cho cô:
“San San, cháu mau qua bên này ngồi!”
“Bác gái đừng khách khí, cháu tự làm là được rồi.”
Tô San lập tức cười đi qua ngồi xuống.
Bởi vì lúc trên đường đi còn phải cắt đuôi paparazzi bám theo nên mới tới trễ. Sau khi ngồi xuống, Tô San lại nhìn sang ba của Tạ Duyên lễ phép chào:
“Cháu chào bác.”
Tạ Thuyên ngồi bên kia nhấp một ngụm trà, nhìn sang hai người, cười trìu mến:
“Công khai là tốt, người trẻ tuổi khi yêu đương mà luôn phải giấu diếm thì không tốt lắm.”
Nghe vậy Tô San không khỏi ngượng ngùng cúi đầu. Ba của cô báo rằng đã tới, nghĩ vậy, cô lại đứng lên nhìn về hướng ngoài cửa một cái rồi nói:
“Ba mẹ của cháu tới rồi, để cháu đi ra đón họ một chút ạ.”
“Khỏi cần, khỏi cần, cứ để Tạ Duyên ra là được rồi!”
Mẹ Tạ lập tức kéo tay cô, rồi nhìn về phía Tạ Duyên nói.
Tạ Duyên cũng lập tức đứng dậy, nhanh chóng cất bước ra khỏi phòng.
Không có mặt Tạ Duyên ở đây, Tô San càng cảm thấy xấu hổ hơn, chỉ lẳng lặng một mình ngồi đó rót trà ra uống.
Mẹ Tạ ngồi bên cạnh chăn chú nhìn cô cười cười, có vẻ càng nhìn càng cảm thấy hài lòng. Khi nhìn thấy chiếc nhẫn sáng chói trên ngón tay áp út của cô, ánh mắt lại hiện lên một tia hiểu rõ:
“San San, cháu đã có kế hoạch gì cho sau này chưa?”
Tô San đang rót trà nghe vậy thì lập tức dừng lại, cố gắng ra vẻ bình tĩnh đặt ấm trà xuống rồi đáp:
“Mấy chuyện đó cháu nghĩ cứ để Tạ Duyên tính toán là được, mọi chuyện cháu sẽ nghe theo anh ấy.”
Bởi vì cô biết rằng, Tạ Duyên chắc chắn sẽ suy xét đến cảm nhận và tình huống hiện tại của cô trước khi quyết định chuyện tương lai của hai người.
“Uhm, có điều đó cũng chỉ là suy nghĩ của nó, bác chủ yếu muốn hỏi là sau khi cháu và Tạ Duyên kết hôn xong, đã suy nghĩ tới chuyện khi nào sẽ sinh con?”
Mẹ Tạ nhìn chằm chằm cô hỏi, sau đó lại bổ sung một câu:
“Thằng nhóc Tạ Duyên này không chịu nói gì với hai bác cả, có điều bác thấy cả hai đứa đều có suy nghĩ lấy sự nghiệp làm chuyện ưu tiên, vậy nên hai bác cũng hơi lo lắng, dù sao thì thời gian cũng trôi đi rất nhanh.”
Không ngờ bác ấy lại lo lắng chuyện này, thực ra mẹ của Tạ Duyên nói vậy đã rất uyển chuyển. Tô San nghe thì cảm thấy hơi ngại ngùng, giải thích:
“Chuyện này….bác gái không cần lo lắng, cả cháu và Tạ Duyên đều muốn thuận theo tự nhiên.”
“Đúng đúng đúng!”
Mẹ Tạ lập tức vui sướng nắm lấy tay cô, trên mặt tràn đầy vẻ tán thưởng:
“Cháu đã nói vậy thì bác với ba của nó cũng yên tâm rồi.”
Vừa dứt lời, Tạ Thuyên ngồi bên kia lại hơi không vui nhìn sang:
“Bà lại nói mấy chuyện này với con bé làm cái gì, Tô Tô là đứa bé hiểu chuyện như vậy chắc chắn sẽ có tính toán của riêng mình. Con bé còn trẻ, bà đừng suốt ngày áp đặt mấy tư tưởng phong kiến như thế.”
Nghe vậy, mẹ Tạ lập tức trừng mắt nhìn ba Tạ với vẻ bất mãn:
“Không biết là ai suốt ngày lẩm bẩm muốn bế cháu nội, bây giờ còn nói tôi!”
Tô San ngồi đó nghe ba mẹ Tạ Duyên nói qua nói lại thì cảm thấy xấu hổ tới mức muốn tìm khe hở nào đó mà chui xuống, chỉ biết đỏ mặt ngồi đó uống trà.
Đến lúc cửa phòng được mở ra, vài người đi vào. Nhìn thấy người tới, Tạ Thuyên tập tức đứng dậy đi qua cười chào hỏi:
“Ông bà thông gia!”
Nhìn thấy Tạ Thuyên, ba Tô không ngờ ông ấy lại nhiệt tình với mình như vậy, cũng cười cười giơ tay ra bắt tay đối phương, lên tiếng nói:
“Đâu có, đâu có, ông thấy đấy, con bé này vẫn còn ngượng ngùng.”
Tô San đỏ mặt, dưới ánh mắt nhìn qua của mọi người, chỉ cúi đầu không nói lời nào.
“Haizz, đây cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Tiểu Tô là đứa bé hiểu chuyện như vậy, Tạ Duyên có thể gặp được con bé là may mắn của nhà chúng tôi!”
Hai bên ba mẹ nói chuyện qua lại, còn Tô San nhìn sang Tạ Duyên ngồi bên cạnh, khó hiểu nhìn hai con Pu'p bê trong tay hắn:
“Anh lấy cái này ở đâu vậy?”
Nghe vậy, Tạ Duyên mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ đưa cả hai con cho cô:
“Mới vừa nãy có người đưa.”
Tô San: “……”
Nhận lấy hai con Pu'p bê, cô nhỏ giọng nói:
“Anh mau báo cho Hạ Hoa, nói anh ta đưa mấy vệ sỹ tới đây đón chúng ta. Lát nữa ra ngoài chắc chắn sẽ có rất nhiều người thủ ở ngoài chờ cho mà xem.”
Hai người đã bị người ta nhận ra rồi, một truyền mười, mười truyền thành trăm. Lát nữa chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới đây để vây xem, nếu không có vệ sỹ chắc chắn không thể thoát thân.
“Anh nói rồi.”
Tạ Duyên thong thả lấy ấm trà trên bàn rót cho cô. Mọi người đang gọi món, gần như không quan tâm tới Tô San và Tạ Duyên ngồi bên này nữa, lúc thì nói chuyện về tin tức xã hội gần đây, lúc thì nói về mấy chuyện thời còn nhỏ của Tô San, rất hòa thuận vui vẻ.
Tô San vẫn chưa nói chuyện cô đồng ý lời cầu hôn của Tạ Duyên cho ba mẹ cô biết. Có điều cô cảm thấy chắc ba mạ cô cũng không có ý kiến gì nhiều đâu, chẳng qua là thời gian kết hôn sẽ thay đổi một chút mà thôi.
Gọi món xong, người phục vụ lúc chuẩn bị đi ra ngoài còn ngoái lại nhìn Tạ Duyên thêm một cái. Tô San ngồi mân mê hai con Pu'p bê, lòng thầm nghĩ chuyện hai nhà gặp mặt ngày hôm nay thể nào cũng bị lan truyền trên mạng.
“Là thế này, tôi cảm thấy thời gian hai đứa nó quen nhau cũng không phải là ngắn, dù sao cũng đều đã lớn rồi, thiết nghĩ nên để hai đứa thành gia lập nghiệp là tốt nhất.”
Tạ Thuyên mỉm cười nhìn về phía ba Tô nói.
Ba Tô cười cười, im lặng chốc lát, lại nhìn sang Tô San. Tô San thì vẫn cúi đầu lặng lẽ nói chuyện gì đó với Tạ Duyên, nhìn có vẻ tình cảm rất khăng khít.
“Chuyện này…còn xem ý của tụi nhỏ như thế nào đã. Hiện giờ cũng không phải là kiểu cha mẹ đặt đâu còn ngồi đấy nữa rồi.”
Ba Tô ném củ khoai lang phỏng tay qua cho Tô San.
Tô San ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác nhìn ba mình, đột nhiên tay lại bị mẹ Tạ nắm chặt, cười cười nói:
“San San à, cái nhẫn này kiểu không đẹp lắm a, hôm nào để Tạ Duyên lại mua cho con một cái khác đi.”
Tô San: “……”
Mẹ Tô ngồi đối diện lúc này cũng đã nhìn thấy chiếc nhẫn chói mắt trên tay cô, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa mang theo sự trách cứ. Con bé này không chịu báo sớm gì hết, không nói không rằng chưa gì đã đồng ý lời cầu hôn của người ta!
“Ha ha ha, chuyện này không cần gấp gáp. Cả hai đứa đều khá bận rộn, lịch trình sắp tới không phải là còn rất nhiều hoạt động cần tham gia hay sao? Từ từ chọn được ngày tốt đã, dù sao thì chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn mới được.”
Ba Tô lại cười ha ha nói.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên được mở ra, hai người phục vụ bê đồ ăn tới, đặt lên bàn, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang hướng của Tạ Duyên và Tô San ngồi, nhưng họ cũng rất biết ý, vừa sắp xếp đồ ăn xong lập tức đi ra khỏi phòng.
“Thực ra sắp tới cháu có rất nhiều thời gian rảnh, nhưng chú nói rất đúng, những chuyện thế này đúng là cần phải bàn bạc kỹ hơn.”
Tạ Duyên bỗng nhiên lên tiếng.
Tô San ngồi bên cạnh ngậm chặt miệng không nói câu nào, cô có cảm giác Tạ Duyên đang muốn lùi một bước để tiến hai bước nha.
Còn ba Tô ngồi kia cảm thấy rất bất đắc dĩ, chắc chắn cả nhà đối phương đều có chuẩn bị mà tới. Mặc dù Tạ Duyên đúng là không tồi, nhưng ông thật sự chưa muốn gả con gái đi sớm như vậy a.
“Đúng, đúng, đúng. Chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ. Để hôm nào tôi nhờ một sư thầy nổi tiếng xem lại bát tự của hai đứa, tính toán kỹ lưỡng xem, tiện thể xem xem năm nay có ngày nào thích hợp hay không. Dù sao thì không cần vội, cứ từ từ mà làm.”
Nói xong, ba Tô lập tức chỉ chỉ đồ ăn trên bàn:
“Thôi, mọi người dùng cơm đi thôi!”
Thấy vậy Tạ Thuyên cũng phụ họa cầm lên ly R*ợ*u:
“Nào nào, chúng ta cùng uống một chén!”
Đề tài nhạy cảm cuối cùng cũng qua đi như vậy. Tô San thì vẫn xấu hổ ngồi đó không nói gì, còn Tạ Duyên thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn cho cô. Một bữa cơm thật phức tạp, rõ ràng là chuyện sớm hay muộn mà thôi, vậy mà hai bên phải nói tới nói lui một thôi một hồi.
Lúc Hạ Hoa tới đây, mọi người còn chưa ăn cơm xong. Anh ta phải ở ngoài đó chờ một lúc, còn báo rằng bên ngoài hiện giờ có rất nhiều người, nhìn vậy chắc là không thể đi ra từ cửa chính nhà hàng được. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể để ba mẹ hai nhà đi về trước, dù sao fan hâm mộ cũng không biết mặt ba mẹ tụi cô.
Sau đó, Tô San cùng Tạ Duyên rời đi bằng cửa sau. Có điều không ngờ là ở cửa sau cũng có không ít người đang chờ. Vừa nhìn thấy cô và Tạ Duyên, lập tức hét lên chói tai:
“A a a a Tạ Duyên!”
“A a a Tô Tô, ký tên cho em với!”
Một đám fan lập tức bu tới, cầm điện thoại trên tay chụp liên tục. Mấy vệ sỹ đứng bên cạnh chặn lại, nhưng lại không dám quá mạnh tay sợ làm bọn họ bị thương, nhưng có vẻ các cô ấy thì hoàn toàn không sợ thứ gì hết. Vừa ra tới ngoài mặt đường, cô thấy vỉa hè có rất nhiều xe dừng lại ở đó. Đám đông fan hâm mộ thét chói tai khiến những người qua đường không thể không tò mò nhìn qua, còn có người lấy điện thoại ra chụp lại.
Đám fan quá điên cuồng, vệ sỹ cũng lực bất tòng tâm. Có một cây Pu't trong tay một cô bé đứng gần đó còn chọc vào cánh tay của Tô San, sau đó vai cô đột nhiên bị ôm chặt lấy. Tạ Duyên đẩy cô lên trước, hắn thì áp sát người vào lưng cô, gần như là ôm cô lên xe.
Vừa ngồi vào, xe lập tức khởi động nhanh chóng đi khỏi, cho đến lúc không còn nhìn thấy fan hâm mộ ở đằng sau nữa Hạ Hoa ngồi ở hàng ghế trước mới thở phào nhẹ nhõm:
“May là hai người còn báo cho tôi biết, nếu không hôm nay hai người mơ mà thoát thân được.”
Hạ Hoa nói vậy cũng không phải là nói quá. Hiện giờ có rất nhiều fan cuồng, hành vi của bọn họ thật sự không thể tưởng tượng được, mấy chuyện như cưỡng hôn thần tượng gì đó còn có nữa là. Hơn nữa bị nhiều người bao vây như vậy, chỉ cần tiếng thét chói tai của bọn họ thôi cũng đã khiến cô không chịu nổi.
“Đúng rồi, ngày kết hôn của hai người đừng để lộ ra ngoài. Quá lắm thì chỉ được tiết lộ trước một tuần thôi biết không?”
Hạ Hoa lập tức bổ sung một câu.
Tô San ngồi ở ghế sau nghe vậy cũng không biết phải nói gì. Hiện giờ ngày kết hôn còn chưa được xác định rõ ràng, cô còn phải về thăm dò ý kiến của ba mẹ cô xem thế nào đã.
“Em thích kiểu Trung Quốc hay kiểu Tây?”
Tạ Duyên bỗng nhiên quay sang nhìn cô hỏi.
Tô San: “……”
Cô cảm thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn vô cùng nghiêm túc nhìn hắn nói:
“Chuyện này không cần nghĩ vội, hiện giờ còn chưa xác định được ngày. Mặc dù em đã đồng ý gả cho anh rồi nhưng gia đình hai bên còn phải xem ngày, cũng có khả năng là sang năm, hoặc năm sau nữa cũng nên.”
Hạ Hoa ngồi đằng trước chỉ thấy cạn lời. Hóa ra ở trong đó nói chuyện cả buổi trời, Tạ Duyên vẫn chưa thu phục được ba mẹ vợ?
Thấy vẻ mặt cô nghiêm túc như vậy, Tạ Duyên quay đầu sang, thấp giọng nói:
“Vậy chúng ta đánh cuộc đi?”
Tô San: “……”
“Em mới không thèm đánh cuộc với anh, anh cứ từ từ mà chờ đi.”
Tô San nói xong lại cúi đầu vào Weibo lướt lướt. Tạ Duyên ngồi bên cạnh chỉ khẽ cười nhìn cô một cái, sau đó nhắm hờ mắt dựa vào ghế không nói gì.
Chẳng qua khi Tô San vừa mở Weibo thì lại đập vào mắt một tin tức. Đây là bài đăng của một trang báo mạng, nói cô là người thứ ba, vốn dĩ Tạ Duyên và Sầm Thanh đang ở bên nhau, bởi vì cô chen chân vào khiến bọn họ chia tay!
Có lẽ là thấy cô lên mạng, Hạ Hoa ngồi đằng trước đành chậm rãi nói:
“Đây đều là mấy tin vịt bọn họ đăng lên để hút người xem, phía công ty đã bắt phía bọn họ phải đứng ra xin lỗi và xóa bài này đi.”
Tô San biết cái mà Hạ Hoa nói chính là tin này. Bởi vì xếp thứ 3 trên bảng xếp hạng hot search đúng là từ khóa #Tạ Duyên Sầm Thanh. Rõ ràng lúc sáng hoàn toàn không thấy gì, chắc chắn chỉ mới được đăng lên không lâu. Ở bên dưới fan của các nhà cũng tranh cãi náo loạn ầm ĩ. Có lẽ Diêu Nhân cũng đã cho bộ phận quan hệ xã hội bắt tay vào giải quyết cho nên những trang tin tức lớn cũng không đăng lại bài này. Có điều ở dưới vẫn có mấy người mắng cô là người thứ ba vô liêm sỉ.
Cư dân mạng A: “Hiện giờ tung tin bịa đặt không mất tiền sao? Tạ Duyên đã làm sáng tỏ từ sớm rằng anh ấy với Sầm Thanh không có gì rồi mà, vì sao tụi fan não tàn lại cứ phải tự dâng tới cửa, muốn cho người ta vả mặt thêm mấy lần nữa mới nhớ đời hay sao *mặt mỉm cười*”
Cư dân mạng B: “Lúc trước mấy cảnh hôn của Tạ Duyên với kỹ nữ họ Sầm đều là tá vị* à nha! Nếu hai người thật sự ở bên nhau mà còn tá vị?”
(*Tá vị: quay không chính diện, nhìn thì giống hôn nhưng thực chất hai người không chạm vào nhau)
Cư dân mạng C: “Vừa nhìn thấy đóa sen trắng họ Tô là biết không phải hạng tốt lành gì, đúng là khuôn mặt điển hình của người thứ ba *nôn mửa*”
Cư dân mạng D: “Chắc chắn là do kỹ nữ họ Tô dụ dỗ Tạ Duyên, dù sao anh ấy có thể giúp cô ta lót đường mà *mặt mỉm cười*”
Cư dân mạng E: “Bọn fan não tàn của kỹ nữ họ Sầm thật là thích tự dâng tới cửa, ngồi chờ Duyên ca nhà tui đứng ra làm sáng tỏ *mặt mỉm cười*”
Cư dân mạng F: “Cảnh hôn của Tạ Duyên và Sầm Thanh là tá vị, cùng Tô San thì lại là thật 100%, tin nào là thật, tin nào là giả trong lòng bọn fan não tàn còn không biết tự hiểu lấy sao?”
Mấy ngày nay tỉ lệ xuất hiện trên truyền thông của tụi cô quá cao, chắc chắn sẽ có người muốn kiếm chuyện, chẳng qua là Tô San không ngờ lại xảy đến nhanh như vậy. Mấy trang báo lá cải thích nhất là bịa đặt chuyện linh tinh, đăng tin vịt như thế này. Một khi cô bị người ta dán nhãn người thứ ba rồi thì sẽ là vết nhơ đi theo suốt cuộc đời, sẽ không dễ dàng làm sáng tỏ như việc bị đồn diễn xuất tệ.
Không hiểu sao trong lòng cảm thấy không vui, Tô San đột nhiên đưa điện thoại cho Tạ Duyên ngồi bên cạnh, nói với vẻ bất mãn:
“Em là người thứ ba?”
Nghe vậy, Tạ Duyên nãy giờ đang nhắm hờ mắt dựa vào ghế thì mở mắt ra, nhìn thấy nội dung bài viết trên màn hình điện thoại thì cũng cảm thấy hơi bực bội, nhíu mày hỏi:
“Chuyện này xảy ra từ lúc nào?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc