Anh, em sai rồi - Chương 5

Tác giả: Hoàng Hôn Tứ Hợp

Từ khi Trình Thiếu Phàm trở về, mỗi ngày Tô Tiểu Lai đều lo lắng đề phòng, sợ bất cẩn thì ma quỷ sẽ đột ngột xông ra, nhưng một tuần cứ bình yên vô sự không một gợn sóng trôi qua, mỗi ngày trôi qua càng im lặng, khiến cô càng thấy bất an, nhưng cảm thấy sự tình hẳn sẽ không phát triển đi xuống như cô suy nghĩ. Tô Tiểu Lai đang gắng sức kiếm tiền hết mức có thể, bao gồm cả việc lần trước đem bán đến món tài sản cuối cùng qua mạng, hiện giờ cô thật sự có thể nói là rất cô độc, hẳn sẽ không suy kiệt đến mức phải bán cả Apple yêu quý nhất đâu. Cô thật sự không nghĩ ra cách nào nữa, mỗi tháng ở kí túc xá ba chị em thân thiết thỉnh thoảng cho cô ăn uống không phải trả tiền, cô không còn mặt mũi nào đến chỗ họ để vay tiền, cuối cùng cắn răng nhấc di động gọi cho mẹ Tô.
Đợi cả buổi mẹ Tô mới nhận điện thoại, “Alô, Tiểu Lai à, nhớ mẹ chăng?”. Lời nói mẹ Tô có vẻ mệt mỏi.
“Ha ha, đúng vậy, mẹ à, đã lâu con không về nhà rồi, con thèm ăn món thịt nướng mẹ làm lắm lắm”. Tô Tiểu Lai nghịch ngợm nói.
“Thôi đi cô ạ, tôi còn lạ gì cô nữa, nói thẳng ra đi, tìm mẹ có chuyện gì?”. Mẹ Tô đang theo tour du lịch, bởi vì hôm nay du ngoạn vài danh lam thắng cảnh nên thấy mệt mỏi, lại còn ba Tô ở một bên cứ lải nhải.
Tô Tiểu Lai thấy giọng nói mẹ có gì đó khác, vội vàng hỏi, “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Sao có cảm giác mẹ đang thở hổn hển thế?”.
“À, lần trước gọi điện thoại định nói với con tin Thiếu Phàm đã trở về mà quên mất, lại nói đứa trẻ Thiếu Phàm kia đúng là đẹp trai lại hiểu lễ nghĩa, vừa trở về đã sắp xếp cho mẹ và ba con đi du lịch Vũ Di Sơn cùng với tour, cơ quan du lịch cũng là nó liên hệ, mẹ và ba con đang ở khu bảo vệ Vũ Di Sơn đây. Phong cảnh ở đây đúng là tuyệt đẹp nhà, còn có này …”. Mẹ Tô vừa nói vừa biểu đạt tình cảm chan chứa.
“Mẹ, bây giờ con không có tâm trạng nghe mẹ thể hiện tình cảm yêu thiên nhiên đâu, con gái mẹ đang không có tiền sắp ૮ɦếƭ đói đây”. Tô Tiểu Lai thẳng thắn cắt ngang chủ đề mẹ già đang nói.
“Sao con lại không có tiền, Thiếu Phàm không phải mỗi tháng đều gửi tiền sinh hoạt cho con sao?”. Mẹ Tô giả vờ nghi hoặc hỏi.
“Hix, tháng này không gửi”.
“À, chắc là nó quên, con cũng biết hiện giờ nó rất bận, mới trở về tiếp nhận công ty, chắc chắn có rất nhiều chuyện quan trọng phải xử lý, con cũng phải thông cảm cho nó, để mẹ gọi điện thoại hỏi nó xem”. Mẹ Tô mang theo ngữ khí răn dạy.
“Hoan hô mẹ, mẹ à, hay là mỗi tháng mẹ gửi tiền sinh hoạt cho con đi? Mẹ cũng nói anh con đang bận, con cũng không nên quấy rầy anh ấy mà”. Tô Tiểu Lai khẩn cầu nói.
“Con gái thân mến à, con cũng phải hiểu mẹ đang đi du lịch đây đó, lần này vội vàng ra khỏi nhà, không mang theo chi phiếu. Con nên gọi điện thoại cho Thiếu Phàm đi?”. Mẹ Tô nói dối không thèm đỏ mặt.
“……”. Miệng Tô Tiểu Lai vốn đang khép, hiện giờ lại biết thành hình chữ A. “Mẹ, vậy bao giờ mẹ trở về?”. Tô Tiểu Lai vẫn chưa bỏ ý định.
“Tiểu Lai à, mẹ và ba con du lịch chỗ này xong còn muốn đi Hongkong thăm thú thắng cảnh, Thiếu Phàm đã lên kế hoạch đi du lịch thế giới hoàn hảo cho ba mẹ rồi, cho nên lần này không thể quay về ngay được. Được rồi, mẹ không nói với con nữa, điện thoại đường dài rất tốn tiền”. Mẹ Tô nói một hơi xong ngắt luôn điện thoại.
Nhìn ba Tô nói, “Ách, Thiếu Phàm đúng là đoán chuẩn Tiểu Lai sẽ gọi điện đòi tiền chúng ta, may con nó nhắc nhở trước, thiếu chút nữa không chỗng đỡ được”.
Ba Tô thở dài nói, “Haizz, con gái đáng thương của ba, lớn rồi còn bị ba mẹ lừa”.
“Không phải ông nói phải giao Tiểu Lai cho Thiếu Phàm quản sao? Chẳng lẽ Thiếu Phàm lại để con bé ૮ɦếƭ đói. Cái ông già này nữa, thật là”. Mẹ Tô oán giận.
“Được rồi, mặc kệ bọn trẻ, chúng ta cứ vui vẻ du lịch đi”. Nói xong liền kéo mẹ Tô tiếp tục hành trình phía trước.
Sao lại ngắt điện thoại mà không thèm nói thêm gì như kiểu Vấn Thiên [1] thế này, sau cuộc điện thoại này, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Trình Thiếu Phàm không đến tìm cô gây phiền phức, thực ra là anh ta muốn làm cho tự mình phải vác thân đi tìm anh ta. Không thể trúng quỷ kế của anh ta được, đi tìm anh ta chắc chắn sẽ bị anh ta quở trách. Bây giờ chỉ có thể tìm trong ký túc xá xem còn có gì cô đã quên không bán hay không, nghĩ vậy, Tô Tiểu Lai chui ra từ chỗ ẩn nấp trong khuôn viên trường, đi thẳng đến ký túc xá.
Vào đến ký túc xá phát hiện ba chị em thân thiết của mình đều ở đó, Tô Tiểu Lai cũng không tốn sức chào hỏi, bắt đầu lục tung phòng, chỉ hai phút liền đổ tung hòm quần áo lộn xộn lên trên giường, Lâm Vi Vi là người đầu tiên không chịu được, “Tiểu Lại kia, cậu định làm quạt gió à?”.
“Tớ đang tìm xem có cái gì có thể bán được không? Tớ cùng đường rồi đây”. Tô Tiểu Lai nói.
“Cậu nhìn xem đây là quần áo gì? Metersbonwe? Semir? Hay là Jeanswest? [2] Hiện giờ ngay cả đống quần áo này có only mảnh tử tế cũng không có, cậu có thể bán được cái rắm tiền, đổ ra tặng người khác còn chả thèm”. Lý Ly đến đầu giường Tô Tiểu Lai, tay cầm quần áo cô quay quay mấy vòng miệt thị.
“Tiểu Lai, anh nuôi cậu không phải mỗi tháng đều gửi cho cậu một lô quần áo sao? Tháng này lấy mớ đó đi bán đi!”. Từ Tố đang mặc trên người bộ quần áo Dior mùa hè mới nhất nói.
Tất nhiên bộ đồ mà Từ Tố mặc này chính là một trong 300 bộ giới hạn toàn thế giới mà Tô Tiểu Lai bán lại, Từ Tố là người cực kỳ yêu thích hàng xa xỉ, còn không quên nói ra những lời này làm câu cửa miệng: Phụ nữ cả đời cần có một hai bộ đồ xa xỉ. Tô Tiểu Lai cao 1.68m, dáng người gần như hoàn hảo, chỉ hơi gầy một chút, ௱ôЛƓ hơi nhỏ một chút, Từ Tố lại vừa vặn không khác dáng người Tô Tiểu Lai, trừ cái ௱ôЛƓ to hơn cô nhiều. Lâm Vi Vi còn thường xuyên trêu Từ Tố nói: Dù cậu không được tốt số như Tiểu Lai nhưng có số mặc hàng hiệu của nó. Nhưng ba chị em cũng vì Từ Tố mặc đồ của Tô Tiểu Lai nên Lâm Vi Vi và Lý Ly chỉ có thể để mắt đến túi xách. Lâm Vi Vi và Lý Ly từng có lần vì cái LV mà cãi nhau không ngớt, Tô Tiểu Lai vì công bằng mà đưa ra ý kiến, làm ra quyết định, đưa giá cao thì được cái túi. Cuối cùng Lâm Vi Vi cứng rắn đưa ra 1000, Lý Ly cũng chỉ biết cắn răng cam chịu, kết quả người được lợi nhất vẫn là Tô Tiểu Lai, vừa đúng lúc tháng đó cô đủ tiền mua chiếc máy tính Apple mơ ước bấy lâu, nếu nói rằng Tô Tiểu Lai coi ăn uống xếp thứ nhất, thì đồ high-tech chính là tình yêu thứ hai của cô, quần áo hay túi xách gì đó thì cô khác xa lòng nhiệt tình yêu thích của ba người chị em tốt kia.
Ba năm Trình Thiếu Phàm gửi quần áo đến đều bị hủ nữ Tô Tiểu Lai này xử lý nhanh gọn, đầu tiên là bán ở phòng mình, rồi bán đến ký túc xá, sau đó phần còn lại ế ẩm nhất thì chụp ảnh đưa lên mạng bán hạ giá, cũng vì lẽ đó mà bạn học trong ký túc xá đều biết Tô Tiểu Lai, còn có một số cô gái không khác dáng người Tiểu Lai đã trở thành khách hàng trung thành của cô. Tô Tiểu Lai lấy tiền kiếm được đến chợ đêm bán đồ hạ giá mua mấy đồ gán mác Metersbonwe, Semir, cho nên đến nay cô vẫn mặc như học sinh trung học.
“Cậu quên anh nuôi tớ về rồi à, sao này sẽ không có quần áo gửi đến nữa đâu”. Tô Tiểu Lai vô tình nói với Từ Tố.
“À, đúng rồi, tớ còn quên cái người đàn ông tuyệt vời dễ nhìn đó đã trở về, tớ bảo này Tiểu Lai thân mến, cậu có bị té giếng không đó? Có người anh trai tốt trở về mà còn ngồi đây than trời rối rắm cái gì, trực tiếp xông đến đi. Còn nữa, đến bây giờ còn chưa giới thiệu cho chúng tớ làm quen với anh ấy là sao, sao cậu lại vong ân phụ nghĩa với chị em thế?”. Từ Tố vừa nãy mới còn đồng tình Tô Tiểu Lai, giờ đây đã đá một phát bay cô nàng.
“Haizzz….”. Tô Tiểu Lai thở dài một hơi, không giải thích cũng thế, nổi khổ của tớ các cậu có thể hiểu được không? Các cậu không chung sống với anh ta suốt 3 năm trời thì làm sao các cậu có thể hiểu anh ta hơn tớ?
Lý Ly đột nhiên chiếc hòm bên tay phải Tô Tiểu Lai, không nén nổi tò mò mở ra xem, không nhìn không biết, vừa mới thấy đã giật mình, “Tiểu Lai, cậu còn để lại nhiều bảo bối như thế? Chỗ này có rất nhiều thứ để bán đấy”. Rồi sau đó là một loạt tiếng gào rú, “Wooo, 乃úp bê Barbie số lượng có hạn trên thế giới, rất đáng yêu nha, Tiểu Lai, cậu biết tớ yêu nhất món này không, nhất định phải bán cho tớ”.
Tô Tiểu Lai định ςướק lại chiếc hòm nhưng lại bị Lâm Vi Vi ςướק được trước, “Trời ạ, nhìn xem đây là cái gì, hoa tai kim cương Tiffany, Tiểu Lai, sao chưa nhìn thấy cậu đeo bao giờ ?”. Lâm Vi Vi bị đôi hoa tai kim cương hớp mất hồn, cứ thế chiếc hòm bị Từ Tố ςướק đi rồi cũng không biết.
Dù sao Từ Tố cũng đã gặp qua không ít hàng xa xỉ, phản ứng không hoàng tráng như vậy, chỉ thấy khuôn mắt thay đổi sau khi nhòm vào trong hòm xong.
“Tớ nói rõ với các cậu này, mấy thứ này không thể bán được, nếu có thể bán được tớ đã bán từ lâu rồi, tất cả cái này đều là quà sinh nhật anh nuôi tặng tớ, từ sinh nhật năm 13 tuổi đến giờ, năm nào cũng tặng một món quà, đưa xong còn nói thêm một câu : Nếu em dám đánh mất quà anh tặng, em nhất định phải ૮ɦếƭ”. Tô Tiểu Lai nói xong không khỏi nhớ đến thời con gái bi thảm của mình.
“Haizzz, Tiểu Lai, xem ra cậu cũng có nỗi khổ riêng, thôi vậy, chúng tớ sẽ không bòn rút mấy cái này của cậu nữa”. Từ Tố bày ra vẻ mặt hoàn toàn hiểu được nỗi khổ của Tiểu Lai.
Lâm Vi Vi và Lý Ly còn thấy lưu luyến không rời, hận không thể ăn ngay được nó.
Tô Tiểu Lai an ủi hai người bạn, “Chờ mội ngày kia tớ – Tô Tiểu Lai chính thức thoạt khỏi móng vuốt của tên anh trai xấu xa kia, tớ nhất định tặng nhóm mình những thứ này”.
Hai người kia yên lặng gật đầu, trong lòng lại nghĩa lúc nào thoát khỏi còn chưa biết, bây giờ ngồi nói mạnh miệng chỉ là cái rắm.
Hôm nay, Tô Tiểu Lai vẫn không làm làm gì xoay xở, đi lang thang dưới bóng cây trường, đột nhiên một bàn tay đập vào vai cô, “Tô Tiểu Lai, đúng là em rồi, thời gian gần đây có cuộc thi quan trọng cho nên anh phải vội vàng ôn thi, không đến tìm em được, em không tức giận chứ?”.
Tô Tiểu Lai chỉ nghe giọng đã biết người đang nói là ai, người này không phải là anh chàng bốn mắt Chu Vũ Hàng – người mà cô trốn còn không kịp hay sao, trời ạ, sao lại vô phúc ᴆụng phải hắn thế này, vất vả lắm tai mới được yên tĩnh vài ngày mà, “Tôi không có tức giận gì, anh đến tìm tôi tôi mới túc giận đấy”.
“Tiểu Lai, đã lâu như vậy em vẫn không thể chấp nhận anh!”. Anh chàng đeo kính nhụt chí nói.
Tô Tiểu Lai nghĩ tôi chấp nhận anh mới là kì lạ đấy, ૮ɦếƭ tiệt, chưa tính đến cái cái kính mặt tròn dày đến ngàn đi ốp, khuôn mặt thì giống Ngũ Bách [3] nhưng lại cố tình cắt cái đầu giống của Ngô Ngạn Bân [3], anh ta mà hát thì không ai bằng, nhìn nghiêng còn giống anh nuôi mình nữa chứ, khiến cho tôi ở trước mặt mọi người ngồi như sư tử cái nôn mửa đến lần thứ N, đây đúng là sở trường ca hát của anh. Nói anh học tập cũng được, nhưng chung quy lại chỉ thấy như người thiểu năng đọc sách, trừ khi đầu năm nay anh thông minh hơn, nếu không Tô Tiểu Lai tôi sẽ không bao giờ chấp nhận anh. Hơn nữa Tô Tiểu Lai tôi không thể chịu đựng được chính là anh rõ ràng lùn hơn tôi, vậy mà anh còn ra vẻ huênh hoang lắm, dáng vẻ thì yếu đuối, nhìn vào là cần có người bảo vệ, sau này anh làm gì có thể bảo vệ tôi, mặc dù tôi rất mạnh mẽ nhưng nhưng là con gái ai chẳng muốn tìm một người đàn ông có thể bảo vệ mình, nói tóm lại, anh làm tôi có thể nào nhìn nhận anh chứ anh chàng bốn mắt của tôi, Tô Tiểu Lai nghĩ đến đây, không khỏi thấy thịt bay đầy mặt.
“Chu Vũ Hàng, hiện giờ tôi chính thức nói cho anh biết, lão nương đây không thể chấp nhận anh, kỳ hạn là mãi mãi”. Ngữ khí Tô Tiểu Lai trước kia chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.
“Tô Tiểu Lai, anh cũng chính thức nói cho em, tiếp nhận anh hay không là chuyện của em, nhưng theo đuổi hay không lại là chuyện của anh, em muốn nhúng tay vào cũng không được”. Chu Vũ Hàng làm dáng vẻ nghiêm nghị.
Tô Tiểu Lai biết cái anh chàng kính mắt này khó chơi, nhưng không nghĩ lại khó khăn đến như vậy, khó có biện pháp ngăn chặn, “Chu Vũ Hàng này, hai chúng ta thật sự không hợp đâu, anh xem đi, trường học đầy nữ sinh trẻ đẹp triển vọng đáng để nắm bắt hơn nhiều, anh không nên lãng phí tuổi thanh xuân vì một người không thích hợp như tôi”.
“Không còn cách nào khác, anh vốn là người thiểu năng, anh đã thích em, anh sẽ không bao giờ buông tha”. Chu Vũ Hàng không để ý đến lời nói Tô Tiểu Lai.
“Anh rốt cuộc thích cái gì, tôi thay đổi không được sao?”. Tô Tiểu Lai rơi nước mắt nói.
Mặc Chu Vũ Hàng lập tức biến thành một chữ Đại to tướng.
“Đúng rồi, Tiểu Lai, nghe nói gần đây em rất khó khăn, vừa hay cũng đến sáu giờ tối rồi, anh mời em ăn tối nhé!”. Chu Vũ Hàng nói sang chuyện khác, còn mỉm cười thành ý.
“Không cần, gần đây tôi tuyệt thực”. Tô Tiểu Lai ăn cơm ai mời cũng được nhưng không bao giờ ăn cơm hắn ta mời, bằng không thà nhịn đói còn hơi, “Tôi muốn về ký túc xá, anh không cần đi theo”.
Tô Tiểu Lai nói xong chạy về hướng ký túc xá, Chu Vũ Hàng ở sau bắt được hai tay cô, nói một câu, «Không đi ăn cũng được, anh sẽ chờ em ở dưới ký túc xá nhé».
Tô Tiểu Lai gạt tay anh ta, hung dữ trừng mắt nói câu, «Bệnh thần kinh». Sau đó bỏ chạy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc