Anh, em sai rồi - Chương 37

Tác giả: Hoàng Hôn Tứ Hợp

Trung tâm thương mại Hoàn Thái.
Vừa mới bước chân vào cửa lớn của trung tâm thương mại, mùi không khí xa hoa bắt đầu xông vào người, không cần nói đến các đồ vật khác, chỉ cần nhìn khu quần áo đẹp đẽ, đủ kiểu loại, đủ màu sắc đã có thể làm cho người ta hoa mắt chóng mặt, hứng đỡ không nổi. Liếc mắt một cái, qua chiếc kính đen, Tô Tiểu Lai đã lập tức xót xa cho túi tiền rồi. Đây không phải là nơi cô nên đến, vì thế Tiểu Lai kéo kéo áo Từ Tố, nói: “Tố Tố, có lẽ chúng ta nên đổi địa điểm mua sắm đi?”
Từ Tố quay đầu, rất không hài lòng nói: “Tô Tiểu Lai, cậu đừng có mà càu nhau nữa được không?”
“Nhưng mà, chúng ta sẽ không có đủ tiền mà trả mất.” Tô Tiểu Lai bây giờ mặt đã méo xệch.
Từ Tố thật sự không thể chịu nổi bộ dạng rụt rè, lo sợ này của Tiểu Lai nữa: “Trung tâm thương mại này chính là sản nghiệp của anh trai cậu đó. Cậu là phu nhân tương lai của tổng giám đốc rồi còn lo không trả nổi tiền hả?”
Tô Tiểu Lai bị lời nói của Từ Tố làm cho khi*p sợ, rất nhanh tháo kính ra, để lộ ra đôi mắt xếch sưng đỏ: “Cậu nói gì cơ? Ý của cậu là, là… Trung tâm thương mại to lớn này là của… của anh mình ư?”
Từ Tố khinh thường, lườm Tiểu Lai một cái: “Aizz, cậu đúng là vô cùng quan tâm đến anh trai mình nhỉ. Cậu như vậy mà xứng làm em gái và bạn gái của người ta sao?”
Tô Tiểu Lai yên lặng cúi đầu. Sự hiểu biết của cô về anh còn ít hơn cả người ngoài nữa, thật sự là quá hổ thẹn, quá xấu hổ đi. Vì thế mà Tiểu Lai hạ quyết tâm, tối nay về nhà phải tìm hiểu thêm nhiều thông tin về anh, nhất định phải hiểu biết mọi điều về anh trai cô mới được.
O[╯□╰]o
Anh có thể nhường nhịn mà cho cô biết mọi thứ về mình, cô cũng quá ngây thơ nhỉ?
Tiểu Lai vẫn còn đang lơ đãng, chưa tỉnh lại đã bị kéo vào quầy áo hiệu Gucci, đủ loại kiểu dáng rực rỡ, muôn màu đập vào mắt Từ Tố. Nhìn thấy bao nhiêu là quần áo hàng hiệu như vậy, làm sao cô có thể bình tĩnh được cơ chứ? Tốt lắm, cô có thể kiềm chế được sự hưng phấn của chính mình vô cùng tốt, vì thế mà cô thản nhiên hướng nhân viên đứng quầy cười cười. Cô cầm lấy một chiếc áo rộng cổ màu xanh nước biển hỏi: “Chúng tôi có thể mặc thử được không?”
Nhân viên bán hàng trên mặt lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp, hỏi: “Đương nhiên là được, thưa quý khách. Xin hỏi số đo của cô là bao nhiêu?”
“Cỡ M. Cảm ơn.”
“Vâng. Cô vui lòng chờ một chút.”
Từ Tố nhìn theo dáng cô gái, xoa xoa cằm, rồi tầm mắt mới chuyển về phía Tô Tiểu Lai ngây ngốc ở một bên, mà không, cô vẫn là ngây ngốc từ nãy tới giờ đấy chứ.
Cô lấy khuỷu tay chọc chọc vào lưng Tiểu Lai, nói: “Nghĩ cái gì thế hả? Cậu thích kiểu gì thì chọn thử đi.”
Tô Tiểu Lai lấy lại tinh thần, nhìn nhìn xung quanh. Lúc này cô mới phát hiện ra chính mình đã đứng trước dãy quần áo xa hoa bậc nhất trong trung tâm thương mại. Cô tiện tay lật cái mác của một chiếc áo lên xem, quả nhiên là con số trên trời a, mặt sau là vài cái dòng gì đó nữa. Cô vẫn là chưa nhìn rõ thì một cô gái xinh đẹp đi đến trước mặt cô, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp nói: “Vị tiểu thư này ánh mắt thật là tốt. Đây chính là kiểu dáng Gucci cuối cùng trong ấn bản của chúng tôi quý này, chỉ sản xuất với số lượng có hạn, nó được chính tay thiết kế trưởng bên Ý thiết kế ra, cả nước chỉ còn mỗi chiếc này thôi đó. Nói cách khác, nếu cô mặc chiếc váy này ra đường thì chắc chắn ai cũng phải trầm trồ khen ngợi nha. Cô nhìn màu sắc của nó xem, đều là tông màu đang được ưa chuộng của mùa này, tuyệt đối là sản phẩm quý giá…”
Cô gái xinh đẹp kia vẫn còn tiếp tục thao thao bất tuyệt khen ngợi chiếc áo kia, Tô Tiểu Lai cảm thấy chính mình lúc này ảo não không hay ho chút nào, vì thế cô tùy tiện chọn lấy một chiếc áo giá cả đắt vừa phải. Nghĩ vậy, cô lại không khỏi buồn bực. Chẳng lẽ cô gái này cho rằng cô là người cực kỳ giàu có, có thể khuân hết chỗ quần áo ở đây về nhà chắc? Cô thật đúng là bội phục tính chuyên nghiệp và đạo đức nghề nghiệp của cô gái xinh đẹp này, cô ấy thực sự rất có trách nhiệm với công việc. Nhưng mà cô ấy cũng đừng có nhiệt tình thái quá như vậy được không? Trời ơi, sao tôi cảm thấy rất áp lực thế??? T____T.
“À, tiểu thư, cô có muốn mặc thử xem một chút không?” Sau khi nói một tràng không ngừng nghỉ, cuối cùng cô gái cũng bật ra câu mấu chốt.
Úi… Mới sờ một chút thôi cô đã cảm giác muốn bỏng hết cả tay rồi, thử một chút rồi còn buộc cô phải mua sao?
“À, tôi chỉ là cùng bạn tới đây mua quần áo thôi…” Cô nói xong thì đưa tay chỉ chỉ vào Từ Tố.
Ai ngờ bà chị này lại vung tay lên, nhận lấy chiếc áo đang ở trong tay cô bán hàng xinh đẹp rồi cầm lấy tay cô, khẳng khái nói: “Chiếc áo này cũng đẹp đấy, cậu thử một chút xem thế nào đi.”
Tô Tiểu Lai xấu hổ.
Chị hai à, thật là đẹp mặt mà. Trước tiên cậu hãy nhìn giá tiền của cái áo đó chứ, cậu muốn mua xong rồi sẽ cháy túi sao?
Tô Tiểu Lai nhăn nhó. Từ Tố đáng hận kia đã kéo cô tới trước phòng thử, rồi hướng cô bán hàng cười cười, dùng ánh mắt ra hiệu, ý bảo cô ấy chờ một chút: “Tiểu Lai, cậu thử xem thì sẽ ૮ɦếƭ hay sao? Cậu cứ thử đi, không nhất thiết phải mua mà.”
“Cậu biết rõ mình mua không nổi còn gan to thử đồ làm chi. Tớ không thử đâu…” Tiểu Lai bĩu môi.
“Tiểu thư, tìm được cỡ áo của cô rồi.”
“Được rồi, cảm ơn.” Cô xoay người, hung hăng lườm Tiểu Lai một cái.
Tô Tiểu Lai hướng cô lè lưỡi.
“Vị tiểu thư này, cô mặc chiếc áo này rất đẹp nha…” Cô bán hàng xinh đẹp đứng một bên trầm trồ, xuýt xoa khen ngợi.
Tô Tiểu Lai rối rắm, rồi tiện tay sờ soạng cái mác áo. Cô còn muốn ép buộc tôi thế nào nữa???
……[>_<]……
Tô Tiểu Lai cúi đầu tìm cớ, đột nhiên…
“Tiểu Lai, chị còn tưởng là mình nhìn lầm nữa. Hóa ra đúng là em rồi…”
Ôi, cái đập vai này thực sự rất đau nha, xin đừng có dùng sức như vậy chứ? Chào hỏi cũng không cần vung tay vung chân mạng mẽ như vậy. Nhưng mà giọng nói của người này rất quen nha.
Hơ, Tô Tiểu Lai ngẩng đầu, nhất thời cả người cứng nhắc
La… La San.
Sao nhìn cô ấy hiện giờ giống như trong giấc mơ đám cưới đêm qua vậy. Kiểu tóc này, chiếc váy trắng này, thật là lạ lùng nha.
Rồi giấc mộng đêm qua bỗng dưng hiện ra trong đầu cô, làm cho cô sợ đến mất cả linh hồn.
Nhìn Tô Tiểu Lai một bộ dáng ngơ ngẩn, La San kỳ quái: “Tiểu Lai, em sao vậy? Sao gặp chị La San lại thành bộ dạng như vậy hả?”
Tâm trí Tiểu Lai vẫn còn đang trôi nổi….
“La tiểu thư, cô quen biết với vị tiểu thư này sao? Cô ấy vừa mới nhìn trúng chiếc áo này, đang mặc thử xem thế nào.” Cô bán hàng xinh đẹp rất thông minh, mở miệng nói một câu hợp thời.
Cô bán hàng xinh đẹp này đúng là người cháy nhà lại đi hôi của mà o[╯□╰]o.
La San là khách quen của cửa hàng, cho nên các nhân viên bán hàng đều rất quen mặt cô.
“Tiểu Lai, nếu em muốn mua chiếc áo nào thì mua đi.” La San nói với Tiểu Lai.
Mua? Cô rốt cuộc cũng tỉnh táo trở lại, vội vàng treo lại chiếc áo trong tay lên mắc: “Không cần…”
“Cũng đúng. Dáng người Tiểu Lai đẹp như vậy, chắc là mặc cái gì cũng đẹp rồi.” La San bắt đầu vuốt ௱ôЛƓ ngựa, làm cho cô thầm muốn cắn người: “Không cần thử nữa, gói đồ vào cho tôi.”
Hở? o____O
La San sai nhân viên bán hàng gói hàng. Tô Tiểu Lai cảm thấy khó xử.
“Không cần đâu ạ. Em chưa cần…” Từ “mua” cô còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì đã thấy La San rút ra tờ séc viết vài con số vào, rồi đưa cho cô bán hàng xinh đẹp.
Cô gái kia thấy vậy thì cực kỳ sung sướng, hô một tiếng vui vẻ ra mặt…
“Tiểu Lai à, chị quen biết với em bao lâu nay rồi mà vẫn chưa tặng em được thứ gì. Chiếc váy này coi như là chị La San tặng cho em nhé.” La San hiển nhiên không quan tâm đến tiền bạc, vẻ mặt còn thỏa mãn tươi cười.
Tô Tiểu Lai cô dám cự tuyệt sao? Bài học đau thương lần trước ở KFC cộng thêm hai túi đồ ăn vặt to bự đã làm cô bán đứng anh trai mình rồi. Lần này, cô thật không biết La San có chú ý quỷ quái gì đây? Cái gì gọi là có chừng có mực, biết dừng lại đúng lúc, làm ít thì nên ăn ít thôi, Tô Tiểu Lai vẫn là hiểu được đạo lý này.
Lúc này đánh ૮ɦếƭ cô, cô cũng không thể để chuyện đó tái diễn một lần nữa.
Đã rõ ràng được mục đích, bằng tốc độ nhanh nhất Tiểu Lai đoạt lại chiếc váy xinh đẹp trên tay cô bán hàng xinh đẹp. Ái chà, may mà cô ra tay kịp lúc a, không thì sẽ xảy ra đại sự rồi T______T.
Cô đành nhếch miệng cười cười: “Chị La San à, hôm nay em đi cùng bạn em mua quần áo thôi. Hôm nay em vốn không muốn mua quần áo.”
Vừa lúc Từ Tố từ buồng thử đi ra, Tô Tiểu Lai hướng cô giới thiệu: “Chị La San, đây là bạn em, Từ Tố.”
Từ Tố cũng nhìn lại bên này, nhìn đến La San cô cũng sửng sốt.
“La San?”
Giữa trưa cô vừa nói bậy, buổi chiều liền oan gia ngõ hẹp. Xem ra từ lần sau muốn nói bậy thì phải chọn giờ lành. Amen!
La San đi tới chỗ cô, lãnh đạm cười, chào hỏi: “Từ tiểu thư, xin chào! Cô còn nhớ tôi không? Lần đó cô, Tiểu Lai cùng với Thiếu Phàm, chúng ta còn cùng nhau ăn cơm mà.”
Từ Tố tất nhiên là nhớ rõ rồi. Cô nhớ lần đó, cô đã năn nỉ Tiểu Lai cho tới gặp anh trai cô ấy mà.
Cô lịch sự trả lời: “Tất nhiên là tôi nhớ rõ. La tiểu thư xinh đẹp và hào phóng như vậy, người khác làm sao có thể quên được a.”
Vuốt ௱ôЛƓ ngựa là một việc làm không bao giờ sai a…
La San cũng không chịu yếu thế, đưa mắt đánh giá một vòng chiếc váy của Từ Tố: “Từ tiểu thư cũng vậy. Mặc quần áo kiểu gì cũng đều toát ra khí chất hơn người nha. Chiếc váy xanh nước biển cùng với kiểu tóc này của cô rất hợp, trông cô thật xinh đẹp.”
Từ Tố tao nhã đáp lời: “Cảm ơn La tiểu thư động viên, tôi so với La tiểu thư vẫn còn kém xa lắm.”
Tô Tiểu Lai đứng ở một bên giống như là người qua đường. Mỹ nữ gặp mỹ nữ quả nhiên là nổ ra “hoa lửa”, mùi thuốc súng nồng nặc xông vào mũi cô rồi nè.
La San cười yếu ớt: “Sao lại vậy? Từ tiểu thư khiêm tốn rồi.” Cô lại nhíu mày: “Chiếc váy này đẹp như vậy, Từ tiểu thư chắc sẽ mua nó chứ?”
Khiêu khích, rõ ràng là khiêu khích…
Mình không thể mất mặt trước cô ta. Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Từ Tố.
“Đương nhiên rồi, Tiểu Lai, giúp tớ trả tiền đi.” Nói rồi cô thực xa hoa rút ra một chi phiếu màu vàng đưa cho cô.
Khi đưa tờ tiền này ra, Từ Tố trong lòng đau thắt từng khúc ruột. Cô vốn chỉ muốn thử nó một chút thôi, thế xong rồi vỗ ௱ôЛƓ bỏ của chạy lấy người. Vì sao nửa đường lại xuất hiện ra cái đồ La San đáng ૮ɦếƭ này chứ? Thực là đúng như lời Tiểu Lai nói, mua xong rồi cháy túi luôn (____||).
Nhưng cô hối hận thì đã muộn rồi. Trên đời này khó nhất là mua rồi trả tiền thứ gì đó đắt như trên trời T_________T.
Tô Tiểu Lai nhanh chóng biến thành một nô tỳ, chạy nhanh đến nhận lấy chiếc váy rồi đưa tiền cho cô bán hàng, một mặt lại lo lắng không thôi. Đừng nói là không đủ tiền đó nha, cô không có khả năng ngẩng mặt lên nhìn người ta đâu nha…
Hai phút trồi qua, Tô Tiểu Lai nhắm mắt yên lặng cầu nguyện. Tốt quá, chuyện mất mặt không xảy ra…
“Tiểu thư, mời cô kí vào đây.”
Tô Tiểu Lai cầm lấy tờ hóa đơn, vừa nhìn một cái đã hết cả hồn. Nhoáng cái đã mất tận 5000 bác Mao rồi à T_______T
Cô thầm nghĩ, Từ Tố à, cậu khẳng định là có thù oán với bác Mao nha.
Sau đó ba người cùng rời khỏi cửa hàng Gucci. Từ Tố kéo tay Tiểu Lai, La San đứng ở một bên Tiểu Lai.
“Tiểu Lai a, thật vất vả mới gặp được nhau, chúng ta tìm một nơi uống trà nói chuyện một chút đi.” La San đề nghị.
“Không được rồi, chúng tôi còn muốn tiếp tục đi dạo phố.” Từ Tố giành quyền trả lời của Tiểu Lai. Cô nghĩ rằng người này dúng là âm hồn bất tán, giờ thì nên biến đi thì hơn.
La San nhìn về phía Tô Tiểu Lai, Tô Tiểu Lai hướng cô gật đầu.
“Như vậy à, vừa lúc chị cũng rảnh rỗi, vậy thì chúng ta cùng nhau đi nhé. Tiểu Lai vừa mới nói rằng không phải cùng đi dạo phố với Từ tiểu thư sao? Chúng tôi giúp cô Từ chọn vài món đồ nhé.” La San nói ra thực thoải mái, còn Từ Tố thì hận đến nghiến răng.
Gì chứ? Cô ta chắc chắn là cố ý rồi?
Không thể mắc mưu, không thể để mắc bẫy của cô ta. Cái gì mất cũng được nhưng tiền thì không thể mất thêm được nữa. Hừ, hiện giờ phải nhẫn, nếu không trăm ngày sau sẽ rất đau khổ.
“Tiểu Lai, đột nhiên tớ muốn trở về, anh trai cậu bảo chiều nay mời tớ cùng ở lại ăn cơm mà.” Từ Tố quả nhiên không phải là người dễ chọc.
La San nghe xong, nhất thời tức sùi bọt mép, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh. Cô hướng Tiểu Lai cười cười, cầm lấy tay cô nói: “Tiểu Lai à, chị La San cũng tới nhà em ăn cơm, em có hoan nghênh không?”
“Việc này…” Tô Tiểu Lai hận không thể lập tức Ϧóþ ૮ɦếƭ Từ Tố. Điều này làm cô thực sự khó xử a. Trước không nói đến anh cô, nói tới cô đã. Cô không hề muốn anh cô gặp La San đâu!!! Trời ơi, thật là đáng ghét.
Phiền não hết sức. Bỗng dưng điện thoại cô vang lên.
Tiểu Lai bắt máy, bên kia đã truyền đến giọng nói với đê-xi-ben rất lớn.
“Tô Tiểu Lai, anh đã bảo em chiều nay không được ra khỏi nhà rồi còn gì? Có phải dạo này anh đã dung túng em quá mức rồi không?”
Giọng nói của anh nghe rất rất rất tức giận nha, mặt anh hiện giờ chắc chắn là xám xịt rồi, trên trán còn nổi gân xanh nữa, không chừng còn đang trút giận lên đồ đạc…
Rất tốt! Để xem người phía sau còn ảo tưởng được nữa không.
-_-|||
“Tô Tiểu Lai, em có đang nghe anh nói không thể hả?”
“Nếu em không trả lời, ngày mai anh sẽ giam em trong nhà luôn.” Người ở đầu dây bên kia giận đến mức không thể kiềm chế được nữa rồi.
“Anh, em đang nghe rất…” Tiểu Lai phản ứng tức thì.
“Bây giờ em ở đâu?” Vô cùng tức giận nha.
“Ở, ở…” Tô Tiểu Lai do dự. Anh cô đừng có mà tới đón cô đó, trăm ngàn lần đừng tới đây đó. La San ở đây, nói anh tới đây không phải là muốn gặp La San sao? Phụ nữ ghen tuông quả nhiên là cực kỳ đáng sợ.
“Tô Tiểu Lai,…”
“Anh, em có thể tự về được mà. Em về ngay đây.” Tô Tiểu Lai hốt hoảng.
“Anh hỏi lại lần cuối, bây giờ em ở đâu?”
Cô nghe được tiếng anh mở cửa. Răng rắc.
“Trung tâm thương mại Hoàn Thái ạ.” Được rồi, so với việc La San đến nhà, cô còn sợ sự tức giận của anh trai mình hơn.
“Ở đấy chờ anh, ba mươi phút nữa anh tới.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc