Anh Đừng Đi - Chương 14

Tác giả: Chấp Loạn

Bất Ngờ
Sáng sớm, cô đã nhận được cuộc gọi từ ba. Đơn giản vì hôm nay là ngày khá đặc biệt với cô, tuy không có ba mẹ ở đây nhưng họ luôn cho cô một cảm giác yên bình đến lạ thường. Ba nói sẽ có món quà đặc biệt cho cô và ông chắc chắn cô sẽ vui. Cô đang rất hồi hộp...chờ đợi.
Bước ra khỏi nhà, cô lại gặp bóng dáng quen thuộc. Lúc trước thì cực kì ghét nhưng lúc này cô cảm thấy rất cần, cô không hiểu mình làm sao nữa.
"Nhỏ Hải không đến à, sao cậu đến đây"
"Đưa cậu đi học thôi, thằng Hải nó giao trọng trách trọng đại này lại cho tôi rồi, đi chứ"
Hắn nhe răng cười nói cô lên xe.
"Mà sao hôm nay đi xe này, xe đạp đâu"
Cô nhăn mặt.
"Xe nào cũng là xe mà, không dám đi hả"
Nghe lời khích tướng, cô nhảy lên xe. Là xe mô tô phân khối lớn mới đắng, nhà hắn chắc hẳn rất giàu.
"Ai nói không dám, tôi không phải tiểu thư"
Cô bĩu môi nói. Hắn không nói gì rồ ga đi làm cô mất đà ôm chặt lấy hắn. Đã thế còn đi nhanh, không có ý định đi chậm lại nữa chứ.
"Chậm lại cay"
Cô nói vừa đủ hắn nghe, không la lớn như những đứa con gái khác, vì cô sợ không chỉ mình mất mặt mà cả ngừơi lái xe phía trước cũng mất mặt theo.
"Ôm chặt vào, không té thì đừng nói"
"Này nhé, có muốn chết thì chết một mình đi, kéo theo tôi làm gì"
"Không sinh cùng ngày cùng tháng nhưng có thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm là vui rồi...haha"
Tên điên nào đó nói chuyện cứ như đúng rồi làm tay cô đang ôm hắn có dịp cào cấu.
"Nói nhảm"
Sau một vài phút suy nghĩ, không biết vì hiểu lòng cô hay sao mà tự dưng hắn đi chậm lại...chỉ chậm lại một chút so với lúc trước thôi chứ tốc độ này cũng xếp vào hạng nhanh của nhanh rồi....Mà khoan...
"Đây đâu phải đường đến trường đâu"
Cô hốt hoảng hét lên thật to, không phải ngạc nhiên vì hắn rẽ đường khác mà là cô đang sợ hắn đi lạc đường. Trời ơi...dù gì hắn cũng là còn dân ở đây, chẳng lẽ lại không rành đường ở đây.
"Ai nói đây là đường tới trường đâu"
"Sắp vô lớp rồi mà đi đâu thê này"
"Nghỉ một bữa được chứ, tôi có món quà cho cậu"
Cô ngẫm vài giây suy nghĩ, nghỉ được không ta. Cô im lặng xem như đồng ý. Vội lấy điện thoại nhắn tin cho Lam nói xin cô nghỉ một buổi, chắc không sao đâu nhỉ.
Sau một đoạn đường dài, địa điểm dừng chân là một ngọn đồi có hoa bồ công anh, tay cô muốn tê liệt vì ôm chặt hắn, còn tên nào đó cứ mỉm cười suốt, cô bất mãn, tự dưng đương không bắt cô nghỉ học ra đây làm gì. Đúng là đồ hâm.
Nhìn điệu bộ giận dỗi của cô mà cậu bất giác bật cười xoa đầu tóc cô..
"Đi nào"
Hắn cầm tay cô kéo đi, len sâu vào đám bồ công anh, gió thoang thoảng làm lòng cô dịu hẳn ra. Không khí buổi sáng thật trong lành, vài tia ánh nắng mặt trời chen qua đám mây chiếu thẳng xuống đây làm khung cảnh bây giờ hệt như bức tranh. Cô dang hai tay cảm nhận hơi gió lúc này...Thật sản khoái.
"Đẹp không?"
"Ưm...đẹp..Kiếm đâu ra chỗ này đẹp qúa vậy"
"..."
Hắn không nói gì, vì đang bận ngắm nhìn cô, cô giống như một nàng tiên nữ đứng trong đám hoa vậy.
Thấy không khí im lặng, cô mới mở mắt, thôi không cảm nhận không khí nữa.
"Đưa tôi đến đây chỉ để ngắm nơi này thôi hả"
"Tôi chỉ đưa người tôi yêu đến thôi"
"..."
Cô im lặng quay lưng về hướng khác, sao hắn lại thích nhắc chuyện đó đến như vậy nhỉ. Nhưng sao câu nói đó...cô cảm thấy vui trong lòng..
Hắn thấy cô im lặng thì đi vòng qua, đứng trước mặt cô.
"Tặng cậu"
Hắn đưa hộp quà cho cô làm cô ngạc nhiên. Hắn biết hôm nay là ngày gì à. Cô trố mắt ngạc nhiên nhìn hắn.
"Tặng tôi đó hả"
"Hôm nay sinh nhật cậu mà."
"Sao cậu biết"
"Đã nói yêu một người thì bất cứ thứ gì về người đó mình đều biết tất"
"Triết lí quá"-Cô bĩu môi-"Mà mở ra xem được không?"
"Về nhà đi, mà nhớ là đeo đó nha"
Hắn nói mà cứ như đe dọa. Cô đành gật đầu miễn cưỡng..
"Cảm ơn nhé.."
"Ừm.."
Cả hai chìm vào im lặng...Cô thả người xuống bãi cỏ xanh rì, ngước mặt lên nhìn bầu trời trong veo. Thấy thế, ai đó cũng bắt chước giống hệt cô, nằm sát bên cô..
"Cậu yêu Anh Tuấn rất nhiều nhỉ"
"Ừm..rất nhiều, mối tình đầu lúc nào cũng nặng tình"
"Ước gì tôi là người đến trước, chắc chắn tôi sẽ trân trọng."
"Mọi chuyện rất rắc rối..chả đơn giản tí nào...tôi nghĩ...."
"..."
Đưa đôi mắt nhìn cô như muốn cô nói tiếp. Ánh mắt cậu như mang một nỗi buồn thầm lặng..
"Mà thôi..không có gì đâu"
"Cậu sẽ cho tôi cơ hội chứ"
Cô không nói gì, vì có lẽ không biết nói gì, đành giả vờ nhắm mắt ngủ. Hắn thấy thế thì biết cô tránh câu hỏi của hắn nên lòng nặng trĩu lại. Buồn..hay thất vọng..
---------
11h, cả hai đang về nhà cô sau cuộc gọi từ ba. Cô không biết có chuyện gì nhưng sao thấy ba giống nôn nóng như vậy?
"Có chuyện gì mà gấp quá vậy?"
"Tôi cũng chả biết, tự dưng ba nói về nhà mau đi, mà trong khi đó ba đang ở bên nước ngoài, tôi cũng chả biết có chuyện gì xảy ra nữa...Có khi nào nhà cháy...hay ăn trộm vào, rồi hàng xóm thấy xong điện ba tôi không nhỉ"
"Giỏi suy nghĩ"
Hắn bật cười thành tiếng khi nghe suy nghĩ của cô. Đúng là con nít mà...
"Ai mà biết được"
Cô nhăn mặt khi thấy hắn cười mình.
Cô đang lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra ở nhà....
Hay là bất ngờ mà ba nói sáng nay...
Tò mò....
Đứng trước cổng nhà, cô hơi hãi, sao hôm nay nhìn ngôi nhà âm u thế nhỉ? Chả có gì hết ngoài cánh cổng đã mở. Cô suy nghĩ, nhớ lúc sáng đã đóng cửa ngõ cẩn thận rồi mà, sao lại như thế này. Có khi nào suy nghĩ lúc nãy của cô là đúng không?
"Nè, có khi nào nhà tôi có ăn trộm không?"
Cô quay sang hỏi hắn làm hắn đang nghe điện thoại ai đó giật mình. Cô bắt gặp ánh mắt hoảng loạn của hắn, kèm theo một chút lo lắng..
"Điện thoại ai thế, có chuyện gì à?"
Cô lên tiếng hỏi thăm.
"Không có gì...à mà sao không vào nhà đi"
Cô bĩu môi, đã nói là sợ ăn trộm ở trong nhà không dám vô rồi mà còn nói như thế, rõ ràng nãy giờ cô nói mình cô nghe, hắn có thèm để ý gì đâu.
Cô giận dỗi như con nít bước vào nhà, hắn lẽo đẽo theo sau....
-Pùm...pùm.....Happy birthday to you..
Tiếng bắn pháo hoa vang lên khi cô vừa bước vào cửa nhà. Mắt cô đỏ hoe vì cảm động, bởi đứng trước mặt cô bây giờ, có ba mẹ, Anh Tuấn và cả Như Tuyết. Giống hệt sinh nhật năm ngoái của cô, chả có gì khác cả, cứ như những chuyện đau buồn trước đây chưa từng xảy ra vậy. Cô bất giác chạy nhanh lại phía mẹ ôm mẹ vào lòng...cô rất nhớ mẹ..
"Con bé này, trong ngày sinh nhật mình mà khóc vậy à, mau thổi bánh kem đi rồi nói chuyện"
Mẹ cô lấy tay dí vào mũi cô trách yêu. Bà cũng nhớ cô lắm chứ, cứ ngỡ như không gặp được cô nữa nhưng có lẽ ông trời đang ưu ái cho bà. Và bà nên trân trọng những phút giây này.
Nghe mẹ nói, cô vừa cười vừa lau nước mắt lạ thổi bánh kem, cô ước những người yêu thương sẽ luôn bên cạnh cô, sống vui vẻ hạnh phúc bên cô mãi mãi, chỉ thế là đủ..
"Món qùa ba nói là mẹ đó hả...con cảm ơn"
Cô ôm chầm lấy ba đầy yêu thương. Đây là món quà ý nghĩa nhất rồi. Chắc đây cũng là lần sinh nhật vui nhất trong đời kể từ lúc sinh ra tới giờ quá. Cô thầm cảm ơn ông trời đã không mang mẹ đi.
"Thôi vào bàn ăn đi, đứng đây nhìn nó khóc là hết buổi đó"
Mẹ cô cừơi to rồi xuống nhà bếp, mặc dù không quen với nhà mới nhưng mẹ cô rất rành trong việc tìm tòi đồ nấu ăn, kết quả là có rất nhiều món ăn ngon đang bày diện trên bàn.
"Tặng mày nè, mẫu mới đó"
Nhỏ Tuyết đưa cô túi quà.
"Cảm ơn"
Cô cười tươi cầm món quà.
"Mẹ tặng con"
"Ê, mẹ cũng có quà cho con hả"
Cô trố mắt ngạc nhiên nhìn món quà trên tay mẹ đang đưa mình.
"Không lấy mẹ cất nha"
"À..à lấy chứ, hehe..cảm ơn mẹ nha"
Cô rất vui, vì năm nào cũng nhận được những món quà ý nghĩa từ người thương. Nhắc đến người thương, cô quay sang nhìn Anh Tuấn.
"Qùa em đâu"
Cô giơ tay trước mặt anh, mặt nũng nĩu như con nít đang đòi kẹo, dễ thương không chịu được.
"Thông cảm đi, anh mới xuất viện là chạy qua đây liền mà, thời gian đâu"
Anh nói với vẻ mặt rất chi là tội.
"Vậy ai đó tai nạn vì nguyên nhân do đâu thế nhỉ"
Tiếng ai đó bắt bẻ vang lên. Cô nhìn sang Như Tuyết như muốn hỏi là ý nhỏ là gì...nhưng IQ cô đang hoạt động. Nhớ lại cuộc nói chuyện hôm trước, nhỏ Tuyết có nói anh vì đi lấy quà cho cô nên mới xảy ra tai nạn...Thế mà giờ....
"Ờ nhỉ..."
Cô đưa đôi mắt sang nhìn chằm chằm anh như muốn nói "Có đưa không, hay là muốn động tay động chân"
Anh là tuyệt nhiên sợ ánh mắt này của cô nhất.
"Cái phần tặng quà này là phải tự nguyện, ai đời lại ép buộc như thế này cơ chứ"-Anh Tuấn bất mãn vừa nói vừa đưa quà cho cô.
Cô thấy anh như thế thì tỏ ý chiến thắng nên cười to. Năm nào cũng vậy, anh chẳng bao giờ bỏ được cái tính tặng quà cuối cùng cho cô.
"Bạn con Anh hả con"
Mẹ cô thấy thành viên lạ trong nhà mà nãy giờ cô chả lên tiếng giới thiệu nên đành hỏi. Nghe mẹ hỏi, cô mới nhớ là nãy giờ còn một người bên cạnh cô nữa, xém tí là quên hắn luôn rồi.
"Dạ, đây à bạn con ạ"
Cô nhanh nhảu đáp.
Hắn không nói gì chỉ cười như khẳng định lời cô nói. Còn có ánh mắt ai đó nhìn hắn không mấy thiện cảm nữa..Hắn biết, nhưng hắn không quan tâm.
--------
Hôm nay là một ngày sinh nhật đáng nhớ nhất. Nhanh nhảu chạy lên lầu tắm rửa rồi tiếp theo chương trình là phầm mở quà. Suy nghĩ đắn đo một hồi, không biết mở quà ai ra trước...năm nào mà chả vậy???
Mẹ tặng cô chiếc đồng hồ đeo tay, đúng loại cô thích nhất. Nhỏ Tuyết tặng cô túi xách, hàng mới bên canada chưa bán. Đúng là hiểu cô hết biết..Nhưng...cô thấy ngạc nhiên vì hai chàng trai kia...đều tặng cô dây chuyền. Về phần anh thì cô không ngạc nhiên nhưng hắn...dây chuyền này là sao??
Cô mệt mỏi dẹp những món đồ sang một bên để nhanh chóng đánh một giấc. Mai còn phải đến lớp xem tình hình như thế nào. Nhỡ không may nhỏ am không nói gì với cô hoặc đại loại cô không đồng ý với chuyện sáng nay cô nghỉ khong phép thì tiêu. Hạ hạnh kiểm thì có thể cứu chữa chứ mà dọn nhà vệ sinh một tuần thì cô cảm thấy không ổn tẹo nào rồi á...
----------
Thói quen thường ngày của cô là không ngủ nướng và quen dậy sớm để hít thở không khí buổi sáng. Nhưng mẹ cô thì vẫn cứ nghĩ cô giống lúc xưa, dậy chuẩn bị đồ ăn sang rồi lên phòng gọi cô dậy. Nhưng vừa mở cửa phòng thì cô đã đồ đạc tươm tất.
"Dậy sớm vậy con...xuống ăn sáng luôn nhá, ba mẹ chờ"
"Dạ"
Cô mỉm cừoi hạnh phúc, lâu rồi không được ấm áp như thế này. Chỉ 4 tháng không có gia đình bên cạnh mà cô cứ ngỡ như 4 năm dài đằng đẳng. 4 tháng trước, cô đã tập dần với cuộc sống 1 mình, tuy thời gian ngắn nhưng nó đã tạo ra một thói quen khó bỏ. Mỗi lần như thế, cô ại thấy mình lạc lõng, cô đơn với 4 bức tường. Bây giờ đột ngột ba mẹ về lại, cảm giác trong lòng cô có cái gì đó vui không tả được. Hạnh phúc đơn giản là có gia đình vào nhữung lúc mình gục ngã. Thế là đủ???
"Bệnh dạ dày của con bớt chưa, ăn uống có điều độ không đấy"
Mẹ vừa gắp đồ ăn cho cô vừa hỏi.
"Dạ không sao đâu mẹ, mà mẹ sao rồi, bớt hẳn chưa ạ"
"Mẹ bớt từ tuần trước à, do ba nói cho con bất ngờ vào sinh nhật nên hôm qua mới về thôi"
Mẹ mỉm cười dịu dàng vuốt tóc cô..
Cô cảm nhận được gia đình hạnh phúc chính là đây???
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc