Anh Đẹp Trai! Cho Em Yêu Anh Một Chút Nhé - Chương 07

Tác giả: Thuphongteruha

Chiều mai như đã dự tính sẵn Gia Hân hẹn Bảo An đến nhà hàng Phương Lan cho ông anh toàn quyền giải quyết rồi bỏ về nhà.
Trên con đường nắng nhạt dần tan, cô bé Gia Hân lặng bước. Khác với mọi ngày Hân ko hát hò, nhẩy múa, nó im lặng hướng ánh mắt về phía xa chợt có tiếng gọi sau lưng.
- Nhóc con đợi anh với.
Hân ngoái đầu lại nheo mắt nhìn chừng 2s rồi lại quay đầu bước tiếp như ko trông thấy gì. Anh chạy nhanh tới kéo tay con bé.
- Này! Nhóc giận anh đấy à?
- Ko!- Đáp gọn lỏn lẳng lặng bước tiếp.
- Ko giận sao lại như vậy? Cho anh xin lỗi hôm qua hơi quá lời. Để anh mời nhóc đi ăn kem coi như chuộc lỗi nhé.
- Ko!
Hôm nay hình như có sự nhầm lẫn. Anh nói nhiều hơn thường ngày chịu cúi đầu xin lỗi 1 cô nhóc chuyện mà chưa bao h anh làm với bất kì cô gái nào. Đối với những người con gái anh luôn tỏ ra lạnh lùng, ko mấy khi bắt chuyện. Tâm Quyên là ngoại lệ vì có 1 lí do khiến anh trở lên thân thiết với cô ta còn Gia Hân thì là 1 cảm giác lạ, chắc là say nắng . Anh thật sự muốn ở bên cô bé ko phải ngẫu nhiên anh muốn vậy mà tất cả là 1 âm mưu. Hôm nay Hân thì khác nói ít hơn thường ngày, cũng ko cố theo anh mà to ra xa cách vì cô bé đang giận....anh.
- Này! Đừng giận nữa đk ko?- vừa năn nỉ anh vừa kéo tay con bé- Đi thôi anh dẫn nhóc đi ăn kem.
- ko thích- Hân giật phắt tay lại rồi nhanh chóng chạy vào khu trung cư bỏ lại anh 1 mình bơ vơ.
Vào tới trong nhà Hân bực dọc ném cái cặp xuống giường rồi chạy ra phòng khách ngồi thừ người trên ghế sôfa. Mắt nhìn vào tivi mà tâm chí thì cứ treo ngược trên cành cây. Bỗng "phụt" mọi thứ vụt tối sầm khắp nơi chỉ toàn 1 màu đen. Ôi ko! Đường giây trục chặc điên bị cúp rồi. Phải làm sao đây? Hân sợ "Maaaaaaa...aaaa" nhà lại ko có ai, có mình con bé. Hân ngồi ôm lấy cả thân hình, đầu óc cứ liên tục tưởng tượng ra những hình anh ghê tởm trong mấy bộ phim kinh dị mà bất giác toàn thân run lên bần bật. Mồ hôi toát ra ướt đẫm lòng bàn tay chợt "RẦM" 1 tiếng động mạnh phát ra từ phía cửa khiến con bé giật thót nhắm nghiền mắt tay chắp lại vái lấy vái để.
- Xin các ngài tha cho con. Đừng bắt con phải ૮ɦếƭ hu...hu...hu Con xin hứa sẽ làm lễ các ngài 1 con gà hỏa thân béo ngậy, 1 vò R*ợ*u tăm, 1 nải chuối, 1 ........!^~^
- Này! Tôi ko cần mấy thứ đó- đang ngân nga điệp khúc "Con lạy ông" thì 1 giọng nói nhẩy vào chặn họng. "nghe quen quen" con bé từ từ mở đôi mắt ướt nhẹp nước ngay lập tức.
- Áaaaaaaaaaaaaaaa
aaaaaaaa.....aaa...XỈU
Nó hét toáng lên làm chấn động cả khu phố rồi xỉu. Bất tỉnh nhân sự ko rõ nguyên do.
__________
15\' sau con bé từ từ tỉnh lại vì cảm nhận thấy có cái gì ươn ướt chạm khắp khuôn mặt mình. Mở mắt ra nó mừng rỡ.
- Phi Phi! Sao em lại về đây? Anh đẹp trai bắt nạt em à?
- Nói sấu tôi đó à?-Hân giật thót lục lọi căn phòng. Đây đâu phải nhà nó, nhà anh mà. Nhưng sao nó lại ở đây? À nhớ ra rồi là tại anh...tại anh. Con bé đưa ánh mắt mang tính sát thương cao nhìn anh giọng hặm hẹ.
- Là anh đã nhát ma em có phải ko?
Anh nhún vai.
- Ừ! Nhưng chỉ mới đeo đk cái mặt nạ mà nhóc đã sợ tới mức té xỉu. Chán thật.
Anh làm bộ chán lản mà ko hay có 1 cô bé đang gieo ánh mắt đầy tức giận về phía anh. Giận thật, Gia Hân chẳng nói năng gì lẳng lặng tiến về phía cửa. Anh nhanh tay kéo vai con bé lại khiến nó loạng choạng ngã ngửa về phía sau. Chỉ vì muốn đỡ cho nó khỏi nát bàn toạ mà anh khổ thân bị hẳn bọc thịt 42kg nằm đè lên ko thương tiếc. Anh ôm con bé, cả 2 hóa đá chẳng ai động đậy cứ thế 1 lúc sau Gia Hân mới ngượng ngùng vùng dậy ù té chạy đi ko thèm ngoái đầu lại.
Về tới phòng thì 1 lần nữa nó đứng tim xém chút xỉu lần 2 khi thấy ông anh ngồi thù lù trên ghế sôfa cười toe toét như 1 thằng bệnh vừa chốn ra từ trại châu qùy. Con bé tiến lại gần dùng chân đá vào kheo ông anh.
- Này! Bệnh điên tái phát à?
Đức Nam ngước nhìn Hân rồi ôm chồm lấy con bé.
- hé hé anh vui quá! Bảo An đồng ý cho anh 1 cơ hội rồi.
- Thậ á?- Hân hỏi bộ dạng hết sức ngạc nhiên rồi như nhớ ra điều gì đó nó chìa tay ra- Trả công đi chứ!
Đức Nam xám mặt rút ví moi ra đồng 100k mà lòng đau như cắt vậy mà Hân kia còn tham lam- Ít quá! Anh hai xíu nữađi!
Thế là mất toi 200k Đức Nam khóc ko ra nước mắt thầm rủa con em "૮ɦếƭ tiệt" nhưng thôi ko sao tất cả vì "tương lại con em chúng ta" hạnh phúc và gia đình.
...........?...........
Tình yêu chớm nở
Con gái mới lớn thường hay xấu hổ Hân cũng ko ngoại lệ. Dạo này con bé hay tránh mặt anh vì chuyện mấy bữa trước cũng vì nó phải chuyên tâm học hành cho đợt thi học kì sắp tới. Thời gian trôi qua nhanh quá mới đó mà đã sắp hết 1 học kì rồi tiết trời cũng trở lên mát mẻ thậm chí còn xe lạnh vì mùa thu đã đi quá nửa.
Hôm nay Gia Hân mò lên sân thượng khi chắc rằng anh ko ở đó. Con bé ôm đống sách vở của môn toán để nhằn lại mong sao ngày mai cứu vớt được tình thế. Chiều thu gió mát lạnh Hân ngồi trên bộ bàn ghế đá nơi sân thượng vò đầu bứt tóc vì mấy bài toán nâng cao. Con bé ko tài nào giải được chỉ có nước nhằn Pu't. Đang buốt óc chỉ muốn xé nát quyển vở cho bõ tức thì anh đã đứng thù lù đằng sau cốc đầu nhỏ Hân.
- Ngốc! Có thế này mà cũng ko giải được.
Con bé ôm đầu ngước nhìn anh cười trừ.
- hìhì anh cũng ở đây sao?
- Ừm! Đưa anh chỉ cho.
Nói rồi anh ngồi xuống ngay sát bên Hân tận tình chỉ giáo "bài này nhóc phải đạo hàm lên, như thế này nhé....!" anh giải thích thật cặn kẽ, gương mặt điển trai cùng mái tóc màu hạt dẻ bồng bềnh trong gió dưới ánh nắng chiều thu nhạt nhòa càng khiến anh đẹp trai hơn. Gia Hân chú ý lắng nghe có chỗ ko hiểu con bé mạnh dạn hỏi anh rồi ghi chép lại cẩn thận thi thoảng bị anh gõ vào đầu nó lại la lên oai oái. Trên sân thượng tưởng chừng như tĩnh lặng bỗng chốc lại rộn lên những tiếng nói tiếng cười. Dường như nơi này đã nghiễm nhiên trở thành nơi Hân và anh đến bên nhau trong những ngày nắng vàng rực và những ngày mùa thu gió miên man thổi xe lạnh lòng người.
Mới đó mà đã hết ngày, mặt trời lại bắt đầu xuống núi. Dáng chiều đỏ đọng hắt lên mái tóc của Gia Hân khiến cô bé trở nên xinh đẹp như 1 tiểu thiên thần trong bộ váy màu trắng làm anh thoáng chốc đờ đẫn. Hân thu dọn sách vở, anh cũng giúp cô bé 1 tay xong xuôi cả 2 cùng ngước lên. Vô tình ánh mắt giao nhau giữa khoảng không gian vô tận. Hân bối rối vén mái tóc bị gió thổi tung cúi đầu giọng lí nhí.
- Cảm...Cảm ơn anh!
Anh cũng có chút ngượng ngùng nhưng khuôn mặt vẫn ko chút biểu cảm. Cơ hồ vẫn toát lên 1 vẻ lạnh lùng thờ ơ khiến người khác phải khó chịu. Anh đứng lên kéo cây đàn ghita đặt dưới chân bàn đeo lên vai và nói.
- Về thôi! Mặt trời xuống núi rồi.
Gia Hân ngóc đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn anh cùng đôi gò má đỏ ửng đáng yêu đến nỗi tim ai kia khẽ đập "THỊCH" 1 cái xém chút nhẩy ra khỏi ***g ***.
- À! Anh xuống trước đi! Em muốn ngồi đây thêm chút nữa-Hân đuổi khéo anh nhưng anh lại cố tìm ở cô bé 1 lí do.
- Sao vậy? Ko về má nhóc sẽ lo đấy.
Hân gãi đầu mỉm cười.
- hihi má và anh 2 em tầm này chắc chưa về ở nhà 1 mình buồn lắm.
- Vậy đi theo anh-Nói rồi chẳng để con bé kịp phản ứng anh nắm tay con bé kéo đi. Chẳng phải nơi nào xa lạ vẫn là nơi bức tường vệt ố, nứt vách theo năm tháng. Hân thắc mắc.
- Ủa? Sao anh lại kéo em ra đây? Có gì hay đâu.
- Em hãy nhắm mắt rồi mở ra sẽ thấy điều kì diệu của nơi này.
Hân nhìn anh có chút hồ nghi nhưng rồi cũng làm theo. Anh nói Hân bước sang trái 2 bước rồi đếm từ 1 đến 3 mở mắt ra. Phía xa kia ánh hoàng hôn rực hồng thật đẹp thi thoảng còn ánh lên 7 sắc cầu vồng. Hân bất ngờ trước vẻ đẹp thơ mộng của nó quay lại tính tìm anh thì anh đã lại tựa lưng vào bức tường nhắm hờ đôi mắt để lộ hàng mi cong đen láy. Hân lén lấy điện thoại chụp chộm anh. Đây ko phải 1 mà là lần thứ 3 con bé chụp lén anh (nói nhỏ nhé hi). Hân nhẹ nhàng như bao lần ngồi xuống sát bên anh, gió lại vô tình gắn kết đôi ta. Hân thiếp đi gục đầu vào vai anh còn anh đâu dễ dàng ngủ như cô bé Hân ngốc nghếch lặng yên làm chỗ dựa cho Hân. Anh là 1 người bí ẩn luôn luôn như vậy. Chẳng ai đoán được gì sau đôi mắt đen hút hồn của anh.
Ngày hôm sau là 1 ngày trời xe lạnh báo hiệu mùa của những yêu thương sắp đi qua. Gió chớm mùa thu lành lành mang theo hương thơm của các nhành hoa lan tỏa ra từ ban công căn hộ.
Tâm trang của Gia Hân hôm nay rất thoải mái vì con bé ko còn phải lo lắng cho bài kiểm tra, thật tuyệt khi chẳng phải nát óc suy nghĩ. Vừa bước chân tới cổng trường con bé đã cất giọng lảnh lót gọi cô bạn.
- Chị Dâu đợi em với.
Bảo An mặt xám ngoét gườm gườm nhìn Gia Hân.
- Tớ bảo rồi cấm có được gọi tớ là chị dâu nữa.
Hân cười tươi như hoa chụp lấy tay của Bảo An lắc qua lắc lại.
- Ầy có gì mà phải ngại? Trước sau gì cậu chẳng làm chị dâu tớ.
Bảo An liếc xéo con bạn.
- Nhưng tớ còn chưa đồng ý đâu nhé!
- Đồng ý đi! Anh 2 tớ nhìn thế thôi nhưng biết cưng chiều bạn gái lắm đấy, rất tâm lí nữa....-Gia Hân hào hứng tâng bốc anh trai lên tận mây xanh rồi nháy mắt tinh nghịch với Bảo An-Đồng ý làm chị dâu tớ nhé!
Bảo An khua khua tay thở dài đánh thượt than ngắn, than dài.
- Mệt cậu quá! Tớ còn bé lắm chưa tính mấy chuyện đó vội.
Gia Hân huých vai Bảo An cười đầy hàm ý.
- Ui dào! Cậu à h phương châm của tụi mình là ăn tranh thủ ngủ khẩn trương học bình thường yêu đương là chính. hìhì.
Bảo An nhướn mày chu môi cãi lại.
- Ờ để xem cái kiểu học bình thường của cậu được bao nhiêu điểm trong bài kiểm tra đợt này nhá.
- Ừ nhỉ xuýt quên, hìhì thôi vào lớp đi tớ còn phải ôn lại mấy cái công thức quên hết tiêu oy- Gia Hân kéo Bảo An đi miết 1 mạch vào lớp, ôn lại được 1 chút thì trống báo thi bắt đầu. Bóng ma học đường bước vào gương mặt lạnh tanh trên tay cầm 1 sấp đề khiến con em ko khỏi lo lắng. Có 1 vài đứa liều mạng phải dùng đến những cách cuối cùng như là 50/50 tùy theo linh cảm khoanh bừa, có đứa kêu gọi sứ giả bóng đêm (tài liệu hi) để rồi ối đứa được mời xuống phòng kỉ luật uống trà đặc. Nhưng hôm nay Hân rất tự tin 45\' trôi qua con bé hoàn thành bài thi với niềm kiêu hãnh nắm chắc 9.5 điểm trong tay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc