Anh Đẹp Trai! Cho Em Yêu Anh Một Chút Nhé - Chương 05

Tác giả: Thuphongteruha

Chiều hè oi bức Hân Hân vừa về tới nhà chưa yên vị được bao lâu đã lao xuống phố vừa đi lang thang vừa nhìn đám trẻ nhỏ chơi trò cô dâu chú dể. Mấy cô bé, cậu bé vui cười hồn nhiên mặc dù cái miệng nhỏ xinhthiếu hụt hẳn 1 hàng tiền đạo làm cho Hân nhớ tới chính mình của năm tháng ấu thơ. Trong tay lúc nào cũng có kẹo *** chia đều cho các bạn trong khu phố nhưng hễ cứ bị ông anh xơi tái con bé lại la toáng lên phải dỗ cả nửa ngày trời mới hết dận nên hồi đó nó có biệt danh là "Hân Hân mít ướt". Nhưng h thì khác mấy anh chị trong khu phố thường gọi nó là "Hân Smile (cười)" hihi
Vừa nhắc tới cái biệt danh đáng tự hào đó thì đã có người í ới đằng xa.
- Hân Smile!
Hân quay đầu lại tìm kiếm giọng nói đó. Vui mừng khi nhận ra là chị Thảo Anh và mấy bà chị nữa đang ngồi trong quán chè bà Năm tám chuyện. Hân vẫy vẫy tay lé mấy chiếc xe đạp chạy trên đường phố tiến về phía quán chè bên kia đường nơi mấy bà chị đang ngồi tán phét.
Hân kéo ghế ngồi xuống gọi cho mình 1 ly chè bưởi nhiều đá mát lạnh rồi quay qua mấy bà chị hỏi.
- Mấy chị già lại trốn trại à?
Chị Tú nghe Hân Hân hỏi vậy đang hớp ngụm chè thì ho sặc sụa. Khi cơn ho vừa dứt chị cầm thìa gõ đầu nó mắng chêu.
- Cái con qủy nhỏ này mấy có mới tháng ko gặp mà giám gọi các bậc tiền bối là gái già hả?
Hân Hân cười tươi rói.
- Hềhề bộ ko phải học sao mà về khu phố này chơi.
Chị Thu người hiền lành nhất trong nhóm tứ đại mĩ nhân gồm cả Hân Hân nhà ta lên tiếng giải thích.
- No no no! Chị ko trốn trại đâu nhé. Vừa kết thúc đợt thực tập nhớ khu phố nên về chơi thôi.
Hân đưa tay chỉ về phía 2 bà chị còn lại gương mặt tỏ vẻ hình sự
- Vậy còn 2 bà này chắc chắn là rủ dê nhau chốn trại phải ko?
Hai bà chị nhìn Hân nhe nhởn.
- Chán học, kí túc xá ngột ngạt phải ra đi tìm đường cứu nước chứ. À mà nhóc có bạn trai chưa?
Hân lắc đầu xua xua tay.
- NO! Nhưng sắp hềhề.
Bà Thảo Anh sốt sắng hỏi.
- Ai? Ai Hả nhóc? Có phải là thằng cu Bi điển trai hồi nhỏ ko nhóc?
Nhắc tới Bi người bạn kute hồi bé Hân lại nhớ tới những kỉ niệm thời thơ ấu. 2 đứa thân nhau lắm, 1 đứa tên Bo, 1 đứa tên Bi chơi trò đuổi bắt, trò cô dâu chú dể làm náo loạn cả khu phố nhưng giờ tất cả đã là dĩ vắng. Cậu bé bỏ đi và cô bé quên cậu bé thế thôi.
- Đúng là thằng Bi sống trong khu phố hồi nhỏ đúng ko?
Bà Tú hỏi kéo nó ra khỏi cái tuổi thơ rộn ràng hạnh phúc. Hân mỉm cười.
- Ko đâu! Bi đã là hoài niệm xa vời rồi.
- Vậy thì là ai? - Bà Thu đập bàn tra khảo. Hân mơ màng.
- Bí mật.
Nói đoạn Hân Hân bỏ chạy trước khi biêu đầu.
Hân lại lang thang trên phố rồi chợt nhớ ra cái kế hoạch mà Bảo An bày cho hồi sáng Hân ghé vào tiệm bán đồ lưu niệm. Hân tính mua quà để tặng anh coi như là sự gắn kết đầu tiên. Nhưng biết chọn gì bây h? Ngắm qua 1 lượt Hân thấy có 1 cặp vòng đeo tay làm từ những hạt cườm màu đỏ rực. Trông rất đẹp.
- Hân Hân mua gì vậy cháu? - Cô Lan chủ quán hỏi Hân. Cô bé mỉm cười chỉ vào cặp vòng hạt cườm đặt trong tủ kính để mặc cho ánh nắng tịch dương hắt vào ánh lên màu đỏ rực.
- Cô Lan cháu lấy cặp vòng đó.
Cô Lan đưa cho Hân cặp vòng buồn miệng giả thích luôn ý nghĩa.
- Hân Hân có bạn trai rồi sao mà mua cặp vòng này....blô...bla.
Cô Lan nói 1 lèo rồi nháy mắt tinh ý. Hân thẹn đỏ mặt chỉ biết cúi đầu giọng lí nhí.
- Bao nhiêu tiền vậy cô?
- Tặng cháu đấy! Coi như quà chúc cháu hp.
- Thật ạ? Cảm ơn cô nha! Cháu về đây.
Hân tung tăng nhẩy chân sáo trở về căn hộ tìm gặp anh.
Rút kinh nghiệm lần này Hân Hân ko mạn phép xông vào nữa. Con bé đứng gõ cửa nhưng mãi mà kô thấy anh ra, cửa phòng cũng khóa lại rồi.
"Anh đi đâu nhỉ?" con bé vu vơ suy nghĩ rồi chạy lên sân thượng vì nghĩ có thể anh ở đó.
_____
Trên sân thượng nắng đã tắt chỉ có những cơn gió như 1 thức quà của ngày hè thổi bay đi tất cả sự mệt mỏi. Trong cái khu phố náo nhiệt, ồn ào nơi này dường như bị lãng quên bởi 1 lí do nào đấy mà người ta ko thèm để ý tới nó. Chỉ có anh và Hân là yêu cái nơi này như ngày hè yêu những cơn mưa mát mẻ, như ngày đông yêu những bông cúc vàng nở rộ trong giá lạnh.
Trong gió có thể là vị ngọt chăng? Anh dạo lên đôi lời của bản nhạc tình yêu tuy nhiều niềm vui nhưng cũng nắm khổ đau. Vẫn thế anh ngồi trong 1 góc tựa tấm nhưng tao nhã vào bức tường vệt ố, nứt vách theo năm tháng hướng ánh mắt xa xăm về phía hoàng hôn tím ngắt nơi chân trời xa thẳm.
Anh đẹp! Đẹp như 1 vị thiến sứ trong mấy cuốn tiểu thuyết giả tưởng mà Hân Hân thường đọc. Nhưng khác 1 điều vẻ đẹp của anh nó chứa đựng 1 chút ưu tư của gió, 1 chút lạnh lùng của tuyết trắng và 1 chút ấm áp hình như là của chính anh nhưng anh lại cố che đậy.
Hân nhón gót nhẹ nhàng trên đôi chân trần để mặc cho mép váy trắng đùa vui trong gió. Con bé tiến lại chỗ anh vẫn âm thầm chờ đợi anh chơi nốt bản nhạc. Mèo con phi phi cũng ở đây nó rúc vào bọc anh ngủ ngon lành khi nghe thấy bước chân nó kêu ré lên 1 tiếng rồi nhảy bổ vào lòng Hân Hân *** láp khuôn mặt xinh đẹp của cô bé. Anh ngừng chơi nhạc vẫn nhìn về phía trước nói.
- Nhóc lại lên đây phá đám nữa à?
Hân Hân cười duyên để lộ 2 chiếc răng kểnh đáng yêu. Vẫn như hôm nào ấy cô bé ngồi sát anh. Gần lắm, gần đến nỗi nghe thấy từng hơi thở của nhau. Hân ngồi bên Anh cùng nàng Phi Phi nghe những giai điệu lúc bay bổng vút cao, lúc chầm buồn và ngắm mặt trời lặn nơi khu phố nhỏ.
Ngày qua đêm về yên lặng thế chỗ cho ồn ào. Thiên đường mặt đất lại rực sáng lên những ngọn đèn lấp lánh, bầu trời xa thẳm lại vọng xuống thứ ánh sáng huyền diệu. Hân kéo tay anh.
- Anh đưa tay ra đây.
Anh ngạc nhiên kèm theo chút khó hiểu nheo mày nhìn cô nhóc.
- Tính dở trò gì vậy nhóc?
Hân Hân chép miệng.
- Thì anh cứ đưa tay cho em.
Anh đưa tay ra Hân rút chiếc vòng hạt cườm đỏ rực đeo vào tay anh.
- Đẹp ko? Anh ko được tháo ra đâu nhé.
- Nhưng đây là vòng hạt cườm chỉ dành cho các cặp tình nhân sao nhóc lại tặng anh?
Hân biết đây là vòng tình yêu nhưng con bé làm bộ ko biết.
- Ồ! Thế à? Em ko biết nhưng dù sao cũng mua rồi anh nhận nhé! Coi như là quà cảm ơn và xin lỗi.
Anh mỉm cười lần đầu tiên Hân nhận thấy có nụ cười ấm áp thoảng qua trên môi anh.
Chập 3 Cạnh tranh..!
Hôm sau trời có vẻ dịu, mây trắng bồng bềnh trôi, bầu trời ko còn chứa đựng vẻ cau có chiếu những tia nắng gay gắt xuống nhân gian mà là những hạt nắng nhẹ nhàng e ấp trong những chiếc lá xanh non. Đâu đó tahít hà và có thể cảm nhận thấy mùi hương hoa nhài thoảng qua chốn trần gian. Hình như thu đã về, cái mùa của những yêu thương, của cánh đồng hoa cúc vàng rực và của những câu chuyện tình lãng mạn.
Sáng nay như thường lệ Hân lại đợi bạch mã hoàng tử để có thể chạy chung xe tới trường, vì có 2 chiếc xe lên nó bày kế cho ông anh đến đón Bảo An còn mình thì đi cùng anh. Chẳng biết từ khi nào anh bước vào cuộc sống của cô bé để rồi trở thành 1 cái gì đó nhớ mãi ko thể quên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc