Anh dám yêu em không - Chương 35

Tác giả: Tôi Là Tố Tố

Mọi người ngồi đó trầm mặc trong chốc lát, Đường Sâm thấy vậy lúc này mới lên tiếng thăm dò hỏi Diệp Hướng Lăng:”Lão Lăng, bánh kem sao nãy giờ vẫn còn chưa đưa cho Tiểu Mãn a, chúng ta chỉ có thời gian vào giữa trưa mà thôi!!”

Nghe Đường Sâm nhắc nhở Diệp Hướng Lăng, tôi thế này mới cam thấy có thêm chút dũng khí ngước mắt nhìn anh.

Con ngươi của anh giờ phút này vẫn còn đang tràn ngập lạnh lẽo cùng cao ngạo, ánh mắt tà ác nhìn tôi, không chút khách khí liếc một cái. Có lẽ bộ dạng khiếp đảm cùng sợ hãi của tôi đã thành công lấy lòng anh, cho nên thoáng cái nét mặt anh thay đổi, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó đứng lên tiến đến dùng kéo cắt hết những sợi dây đang cột chung quanh hộp bánh.

“Hòa Mãn, em đến đây tự mình ca sinh nhật đi!” nói rồi giúp tôi đem mấy ngọn nến trên bánh kem thắp lên. = =, không biết anh vì sao lại không mua loại đèn cầy có hình số mà thay đó là hai hộp đèn cầy loại nhỏ với đủ loại màu sắc.

Anh cắm trên đó rất nhiều nến, còn xếp thành một vòng tròn, toàn bộ chiếc bánh kem bị anh lấy nến cắm đầy trên đó nên nhìn vào chẳng khác nào như tấm bia ngắm, thật rất không thẩm mĩ chút nào.

Tôi tò mò, dò xét nhìn chiếc bánh đánh giá. Ở giữa ngoài một hàng chữ được viết rất sắc nét bằng kem màu đỏ thẫm: bạn thân Hòa Mãn, sinh nhật vui vẻ! thì cả cái bánh còn lại chỉ có mỗi một lớp kem bọc màu trắng như tuyết mà thôi.

Cái bánh thật ra có hơi khó nhìn một chút, hơn nữa xem ra giá tiền cũng rất rẻ đi nên trên đó trừ bỏ có vài chấm hoa màu đỏ cạnh dòng chữ sinh nhật vui vẻ thì ngay cả lớp bơ bên ngoài cũng không phải nhiều lắm.

Có lẽ hoàn cảnh kinh tế của Diệp Hướng Lăng cùng bọn tôi cũng không khác nhau bao nhiêu, vốn cũng một lũ cái bang cho nên đến thời điểm cuối tháng tiền dư lại cũng không còn được bao nhiêu đi. Nghĩ đến đây tôi không khỏi hướng anh mà lộ ra một chút biểu tình coi như đồng cảm.

“Hòa Mãn, thái độ em như vậy là thế nào hả?” Diệp Hướng Lăng nhìn thấy, lập tức không chút e dè hướng tôi công kích, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh nói:”Còn không cười lên mà hát bài hát sinh nhật đi chứ!”

= =, tôi phút chốc rơi vào bi phẫn.

Nhưng dưới sự chèn ép uy nghiêm như vũ bão của Diệp bạn thân, tôi kéo theo giọng hát trầm bỗng không trật tự, đem lời bài hát sắp xếp lộn xộn nhưng vẫn ca đến cuối. Đường Sâm nghe thấy tôi hát liền trộm cười hề hề, không ngờ bị Diệp Hướng Lăng liếc mắt một cái lập tức mắc nghẹn trở về.

Sau khi cầu nguyện xong, tôi dùng sức mạnh hung mãnh đến phi thường của mình, tựa như đang cố đem tất cả bi phẫn trong bụng mà cố tình phóng ra,”phù” một hơi đem những cây nến trên bánh một phát thổi tắt hoàn toàn.

Có mấy ngọn nến có lẽ bởi vì tôi dùng lực quá lớn đến nỗi bị văng ra ngoài, chân nến còn dính kem, một số vọt thẳng vào những ly nước trước mặt, một số nằm chỏng trơ trên bàn. Phát hiện giờ phút này mọi người đang nhìn đến ngây ngốc cả ra, lại nhìn sang trên bàn có mấy ngọn nến vì bị thổi phăng một bên nằm đó, tâm tình tôi thoáng cái vừa giận lại vừa xấu hổ không thôi. Mọi người hiển nhiên lúc này vẫn còn đang giữ bộ dạng ngây ngốc mà nhìn mọi thứ trước mắt, mãi đến một hồi sau Đường Sâm mới lấy lại phản ứng, gượng cười nhìn tôi an ủi:” Khí lực của Tiểu Mãn quả thật rất tốt nha, hahah!”

Tôi chỉ đành xấu hổ mà hùa theo hắn cười.

“Khí thế thật sự không tồi!” Diệp Hướng Lăng nói rồi thở dài một hơi, bất ngờ tay quét lên một đống bơ, trực tiếp hướng mặt tôi trét tới.

Tôi còn đang sững người ở đó, thế nhưng bọn Tiểu Nhụy giờ đây đã muốn bắt đầu lên cơn, tụi nó không ngừng lấy tay quệt bơ rồi hướng mặt lẫn nhau công kích, vừa trét còn không ngừng cười thật to .

Tiểu Nhụy, Quế Lượng thoáng cái đã giỡn như điên, nhưng làm cho tôi cảm thấy càng kinh ngạc hơn chính là Tiểu Phượng cư nhiên cũng rất nhiệt tình tham dự. Nó chạy đến dùng ngón tay quệt một đống bơ, chuẩn bị hướng mặt của Diệp Hướng Lăng mà tấn công.

Diệp Hướng Lăng phản ứng lại rất nhanh, vừa giơ tay lên, rất nhanh bắt được cổ tay nó, đem chặn giữa không trung.

Tôi cảm thấy mình ít ra cũng phải lên tiếng bênh vực Tiểu Phượng một chút nên cũng chạy nhanh đến, quệt một đống bơ, rồi hướng trên mặt Diệp Hướng Lăng công kích. Ánh mắt anh rất nhanh đã quét lại chỗ tôi, nhưng một giây sau anh cũng không có phản kháng, chỉ là ngoan ngoãn cho tôi đem bơ vẽ đầy trên mặt.

Tôi vẽ vời loạn xạ một hồi ánh mới mới vô tình chạm phải con ngươi thâm thúy của Diệp Hướng Lăng, phút chốc cả người liền ngẩn ra. Ngón tay còn đang vô thức ở trên mặt anh cọ cọ, cảm nhận rõ ràng *** ấm áp của anh đang không ngừng theo đầu ngón tay ồ ạc truyền đến, lập tức cảm thấy nhiệt độ trên mặt của mình dần dần nóng lên. Cuối cùng khó khăn lắm tôi mới phục hồi tinh thần lại, cảm giác như trong người đang dòng điện chạy qua, tôi liền nhanh chóng đem tay mình thu trở về.

Nhất thời cả tôi và Diêp Hướng Lăng đều không dám đối diện nhìn đối phương thêm một giây nào nữa.

“Diệp Hướng Lăng….Diệp sư huynh….” Cổ tay Tiểu Phượng từ nãy giờ đang bị nắm chặt, vẫn giữ giữa không trung, chứng kiến toàn bộ hành động hai chúng tôi trong lúc đó, bỗng nhiên nó cảm thấy ủy khuất liền lớn tiếng òa khóc.

Nó khóc vô cùng thương tâm, thân mình cũng không tự giác mà run rẩy liên tục. Diệp Hướng Lăng bị nó làm cho sợ, vội vàng rút tay trở về, lạnh lùng cúi mặt nhìn xuống.

Tôi bị Tiểu Phượng làm cho hoảng sợ nên lập tức chạy qua ôm lấy nó hỏi:”Tiểu Phượng, có phải tay bị nắm đau không?”

Tiểu Phượng là đứa con gái sống rất nội tâm, nó rất ít khi nào cười lớn hay khóc nháo cho nên đây vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó khóc một cách thương tâm, điên cuồng như thế.

Nó khóc càng lúc càng lợi hại.

Tôi không biết phải làm như thế nào để an ủi nó, chỉ có thể ôm chầm lấy bả vai nó. Không ngờ ánh mắt nó nhìn sang Diệp Hướng Lăng, giọng thỉnh cầu nói:”Diệp sư huynh, em có lời muốn nói riêng với anh!”

Sau khi nghe xong, thái độ của Diệp Hướng Lăng lại càng thêm trầm mặc. Anh đưa ánh mắt lạnh đến cực điểm nhìn nó, tưởng chừng hơn nữa ngày mới hé răng phun ra vài chữ :”Đi ra ngoài rồi nói!”

Cả đám chúng tôi bất thình lình bị tình huống xảy ra trước mắt làm cho chấn kinh, còn lòng tôi lúc này lại dâng lên một cảm xúc phức tạp không biết phải hình dung thể nào, còn có sợ hãi cùng bất an. Loại cảm giác sợ hãi này tôi cũng không biết nó từ đâu mà đến, nhưng không hiểu vì sao nó rất nhanh đã phong tỏa, chiếm cứ toàn bộ trái tim tôi, không ngừng bắt đầu sinh sôi mọc rễ lan tràn.

Đường Sâm và Quế Lượng cả hai cùng lúc bước tới, thận trọng lựa lời an ủi tôi:”Đừng lo, Diệp Hướng Lăng sẽ có cách xử lý tốt thôi!”

Tôi mơ màng nhìn bọn họ, tuy có chút lo lắng cho Tiểu Phượng, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác thật khó giải thích chính là tôi thế nhưng lại cảm thấy càng lo lắng vì Diệp Hướng Lăng hơn a.

Hai người nói chuyện gì đó một hồi độ khoảng năm phút sau mới thấy cánh cửa ký túc xá đẩy ra, sau đó một trước một sau từ từ bước vào. Nhìn đến một ít nước mắt Tiểu Phượng vẫn còn lưu trên má, chẳng qua nó giờ đã không thể khóc thành tiếng như khi nãy nữa mà chỉ thút thít, lòng tôi có chút lo lắng định tiến đến an ủi.
Đột nhiên Diệp Hướng Lăng hướng tôi nói:”Tiểu Mãn, tôi có vài lời muốn nói với em!”

Sắc mặt của anh trông phi thường khó coi, trên đó còn mang theo phiền muộn. Tôi nhìn Tiểu Phượng đứng đó, nước mắt lưng tròng, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn đi theo Diệp Hướng Lăng ra ngoài.

Mới vừa ra khỏi cửa phòng ký túc xá, anh liền thuận tay đem cửa đóng lại, ngăn cách tất cả những ánh mắt tò mò đang lấp ló sau cánh cửa kia. Ánh mắt anh mang theo tia lạnh dừng lại trên khuôn mặt tôi. Anh không cười cũng không biểu hiện gì là nổi giận, khuôn mặt anh thế này mới thật sự là đáng sợ. Tôi bị con ngươi của anh nhìn tròng tròng làm cho cả người cũng bắt đầu dâng lên một sự khủng hoảng.

“Hòa Mãn!” Anh đột nhiên gọi tôi một tiếng.

“Đến đây!” Tôi nghe thấy anh mở miệng, lập tức cả người cảm thấy thật nhẹ nhõm như vừa trút hết gán***, rất nhanh phản ứng lại.

“Em thật sự làm cho người ta ……” anh mang theo phẫn nộ nhìn tôi, tựa hồ như có gì đó đang nghẹn trong cổ họng.

“Hả?” tôi đối với câu nói không đầu không đuôi của anh bắt đầu cảm thấy hoang mang.

Lần này anh hiển nhiên cái gì cũng không nói, trực tiếp kéo tay tôi qua, đem thứ mà nãy giờ anh vẫn đang nắm chặt trong lòng bàn tay nhét vào tay tôi.

Sau đó anh đút tay vào trong túi quần, động tác liền mạch không hề quay đầu lại một cái liền trực tiếp theo thang lầu ký túc xá mà đi thẳng xuống.

Tôi chậm rãi mở lòng bàn tay ra, bên trong là một đống giấy vụn, toàn bộ cuộn thành một khối, mà mớ giấy vụn đang nằm yên một chỗ trong lòng bàn tay tôi lúc này đó hiển nhiên chính là tấm ảnh mà anh đã gởi cho tôi mấy hôm trước.

“Em đã làm cho người ta làm sao chứ?” Tôi có chút khổ sở, tay quờ quạng bám chặt vào nắm cửa ký túc xá. Ánh mắt nhìn vào tấm hình bị anh xé nát trong tay, tôi đột nhiên cảm thấy một trận thương tâm, bất giác liền không khống chế mà khóc rống thành tiếng.

Những sinh viên phòng khác trong ký túc xá nghe được tiếng khóc bi thương của tôi đều mở cửa ra nhìn. Bọn họ bản chất vốn là thích hóng chuyện người khác, mà nhất là Tiểu Tô ở sát vách, nó không chút ngần ngại liền trực tiếp hỏi tôi:”Hòa Mãn, ai đã đánh mày thế, làm cho mày khóc thành như vậy hả?”

+ +|||, chẳng lẽ ngay cả buồn tôi cũng không thể khóc được sao? Cần gì phải bị người ta đánh mới được khóc chứ?

Không hiểu vì sao tôi càng nghĩ thì nước mắt càng liều mạng không khống chế mà rơi xuống, không thể kiểm soát. Đứng trước cửa ký túc xá, tôi dù có cố gắng kiềm nén thế nào vẫn không thể nhịn xuống, khóc không ngừng.

Thẳng đến khi Tiểu Nhụy đi ra, kéo tôi lôi vào trong ký túc xá.

“Tiểu Mãn, mày đừng khóc nữa! Mày tại sao lại cùng Diệp Hướng Lăng xảy ra chiến tranh lạnh thế này?”

Nó một bên lau nước mắt, một bên nhỏ giọng hỏi tôi.

Cả bọn ai cũng mang vẻ mặt thực xấu hổ đứng ở bên giường nhìn tôi. Đường Sâm tay chân luống cuống muốn chọc cười tôi và Tiểu Phượng nói:”Diệp Hướng Lăng, cái tên Biến th' thời kỳ tiền mãn kinh tới sớm này! Tại sao lại làm cho hai tiểu sư muội đều khóc ra thành cái dạng này chứ!”

Tôi và Tiểu Phượng nghe hắn an ủi xong, hai người lại càng khóc lớn hơn. Tiểu Phượng nhất thời giống như mất hết không khống chế, tay bụm mặt trực tiếp kéo cửa ký túc xá xông thẳng ra ngoài.

“Tiểu Mãn, mày còn ở đó mà khóc lóc cái gì, có hiểu lầm thì phải đi giải thích chứ!” Quế Lượng cũng gia nhập hàng ngũ với đám người ở đây, lên tiếng an ủi tôi.
Tôi vừa khóc lớn vừa lắc đầu, giãy dụa.

Không biết khóc đến bao lâu, cuối cùng tôi cũng đem tiếng nức nở của mình nhịn xuống.

Lưu Bân nãy giờ vốn dĩ vẫn luôn trầm mặc ngồi một bên, rốt cục cũng lên tiếng hỏi tôi:”Tiểu Mãn, em cứ đem mọi hiểu lầm giải thích rõ ràng với Diệp Hướng Lăng là được chứ gì!”

Tôi thật vất vả đem nước mắt nhịn xuống, nghe hắn nói xong lại thêm một trận ủy khuất, nước mắt lại không ngừng tiếp tục rơi xuống. Tôi một bên khóc một bên ai oán nói:”Em cũng không biết vì cái gì làm sao mà giải thích chứ!”

Tôi thương tâm cũng không phải bởi vì Diệp Hướng Lăng giận tôi, mà là đau lòng bởi vì mình quá trì độn, không biết lúc nào đã vô tình xúc phạm tới chuyện của anh.
Tôi từng nghĩ qua, cứ làm bạn theo lệ, cùng anh qua loa thư từ trao đổi là được. Nhưng trong quá trình qua loa đó tôi không ngờ bản thân đã muốn đem mình, tin tưởng tuyệt đối mà giao phó cho anh từ lúc nào không biết. Tôi chân thành đem tất cả tình cảm thổ lộ, rất muốn cùng anh chia sẻ tất cả vui vẻ cùng hạnh phúc.
Nhưng mà không biết tôi làm sai mọi chuyện khi nào làm cho Diệp Hướng Lăng giận dữ thành như vậy. E rằng từ nay về sau tôi cũng không còn cơ hội có thể đứng trước mặt mà gọi tên anh nữa.

Mà Diệp bạn thân có lẽ sau này cũng không muốn tâm sự, hay thổ lộ qua thư từ cùng với tôi nữa cũng nên.

Nghĩ đến đây thôi nước mắt tôi lại một lần nữa không thể ngừng mà ào ra.

Bình sinh đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm nhân sinh ngắn ngủi, tôi bắt đầu nhấm nháp cái loại tư vị nắm không được mà bỏ cũng không xong, thật sự làm người ta vô cùng bất lực và tuyệt vọng.

Có lẽ bởi vì quá thương tâm cùng tuyệt vọng, cho nên suốt cả đêm tôi không ngủ, chỉ nằm đó mà không ngừng rơi lệ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc