Anh dám yêu em không - Chương 16

Tác giả: Tôi Là Tố Tố

Chuyện đó xảy ra vào giờ tan học, vì không rõ chân tướng ra sao nên có rất nhiều người vây lại để xem làm cho tôi xấu hổ và giận dữ một thời gian rất dài.
Cho đến khi nhận được thư hồi âm của Diệp Hướng Lăng gởi đến, tôi mới thoáng khôi phục lại khí khái vui vẻ ngày trước. Trong thư hắn rất thản nhiên viết: đối với người không quan hệ, sao em lại phải bận tâm đi để ý chứ? Không nhìn là được.
Hơn nữa, Tiểu Mãn, đổ dầu gội đầu lên tóc khô là thói quen rất không tốt, em nên tập bỏ đi!
Tôi nhận được thư, không ngừng đọc lại tới mấy lần, cho đến khi cảm thấy mình đã hoàn toàn lĩnh ngộ tất cả hàm ý của hắn gởi gắm trong đó. Cuối cùng tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, đem hết mọi buồn bực trong mấy ngày vừa qua quăng đi mất.
Nhận được thư vào buổi sáng, đến chiều vì Sài Cần không phải lên lớp, nên theo thường lệ cô ta liền đến ký túc xá chỗ chúng tôi chơi. Thấy tôi đang hí hoáy viết thư hồi âm cho Diệp Hướng Lăng, cô ấy và Tiểu Phượng nhìn tôi cười cười.
Cô ta nói:”Tiểu Mãn, Hướng Lăng lại gởi thư cho em sao?”
Tôi hơi ngượng ngùng gật đầu.
Cô ta lại rất tò mò liền hỏi tiếp:”Trong thư anh ta nói gì?”
Tôi cười cười trả lời:” Chỉ là một ít chuyện vặt vãnh thường ngày mà thôi!” Không biết vì sao, từ khi cùng hắn chính thức trao đổi thư qua lại về sau, tôi rất không muốn để cho người khác đọc đến nội dung thư hắn viết cho tôi.
Sài Cần dường như không nghĩ tôi sẽ trả lời như thế, đôi mắt trừng lớn nhìn về phía tôi, sau đó ra vẻ không để ý vỗ vỗ vai tôi cười nói:” Tiểu Mãn, cho chị xem với, chị đã lâu không nhìn thấy nét chữ của anh ấy rồi. Trước kia khi còn học chung, bọn chị đều nhìn theo chữ viết của anh ta mà bắt chước.”
Tôi yên lặng không lên tiếng, trong lòng không hiểu vì sao lại có cảm giác rất buồn bực, không vui nhất thời bầu không khí nơi đây thoáng cái liền rơi vào ngượng ngập, xấu hổ.
“Tiểu Mãn?” Giọng nói nhỏ nhẹ của Tiểu Phương gọi tôi, tay còn vỗ vỗ lên vai tôi :”Nếu không chịu, vậy thì mày cũng bắt Sài Cần tự viết cho Diệp Hướng Lăng một lá đi, rồi đem chúng gởi kèm chung với thư mày, để sau này tự anh ta hồi âm cho Sài Cần. Mày thấy tao nói vậy có được không ?”
Tôi ngẩng đầu, rất cảm kích mà nhìn Tiểu Phượng, nó đang giúp tôi một cái thang leo xuống đây mà. Trong lòng có hơi áy náy, bởi vì sự ích kỷ của bản thân mình nên không muốn đưa thư hắn cho người khác xem, mà giờ đây chắc có lẽ trong lòng cô ta ít nhiều gì cũng đã đoán được đi.
Tiểu Phượng luôn bao dung cho tôi, nhưng tôi lại là người tùy hứng, haiz! Trong lòng tôi không ngừng âm thầm mắng chính mình một ngàn lần, tại sao không thể rộng rãi, phóng khoáng một chút chứ?.
Sài Cần hơi ngẩn người, khi ánh mắt nhìn Tiểu Phượng, thì nét cười càng sâu:” Tiểu Phượng, cám ơn em! Tiểu Mãn, chị năn nỉ em đấy, em giúp chị gởi thư đi!’
Tôi cắn cắn đầu 乃út ngẫm nghĩ một hồi xong, nhìn cô ta gật đầu.
Tiểu Phượng vô thanh vô thức thở dài một hơi, tâm tình tựa hồ rất không tốt. Sài Cần vừa đi khỏi, tôi liền chạy đến gần nó hỏi:” Tiểu Phượng, mày không vui sao? Vậy để tao lấy những lá thư tao nhận được gần đây cho mày đọc.”
Tiểu Phượng nhìn tôi chăm chú, biểu tình trên mặt rất là khó hiểu, dường như vừa buồn bực lại vừa có chút khó xử, không biết nên khóc hay cười. Một lát sau, nó mới vỗ vỗ bả vai của tôi, thở dài nói:’Tiểu Mãn, tao mãi là bạn thân của mày phải không?”
Tôi sống ૮ɦếƭ gật đầu thật mạnh, nhân tiện “phốc” một cái nhảy qua ôm nó. Cái cảm giác ôm chặt nó như vậy quả thật rất ấm áp, rất thoải mái.
Tiểu Phượng cũng ôm lấy tôi, vỗ vỗ sau lưng tôi nói:” Tới đây, tao giúp mày viết thư cho Diệp Hướng Lăng, để cho anh ta xem rồi so sánh một chút, cũng là để anh ta biết chúng ta ăn ý cỡ nào? Không biết anh ta có thể phân biệt được lá thư nào là của ai viết không?”
Tôi nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này rất có ý nghĩa, hướng nó gật đầu.
Cặp mắt Tiểu Phượng sáng lên, lần này đổi lại nó sống ૮ɦếƭ ôm tôi thật chặt:”Tiểu Mãn, mày thật tốt, tao biết mày là người bạn tốt nhất của tao đây mà.”
Chuyện lần này quả thật rất có ý nghĩa, giống như đang chơi trò trắc nghiệm tâm lý, tôi phút chốc cảm thấy thật sự rất vui vẻ. Sợ rằng bạn thân Hướng Lăng sẽ phát hiện ra chữ viết khác nhau nên lần này Tiểu Phượng nói, tôi nhận nhiệm vụ giúp nó ghi lại tâm tình dạt dào đó xuống giấy. Cuối cùng, tôi đem cả lá thư Sài Cần bỏ chung vào đó, rồi gởi cho hắn ta.
Lúc đi gởi, cầm bức thư trong tay, cảm thấy so với bình thường quả là nặng hơn nhiều, lại xét thấy mức độ rất quan trọng của nó nên tôi tiện thể dán thêm một con tem lên đó.
Không biết tại sao trong lòng lại có một cảm giác rất khó hiểu, còn có chút mất mát.
Thư gởi đi sau đó, Tiểu Phượng cứ mỗi nửa giờ liền chạy xuống hộp thơ kiểm tra. Buổi chiều ngày thứ hai rốt cục thư của Diệp Hướng Lăng cũng đến.
Tiểu Phượng rất cao hứng, nhảy cỡn cả lên, đem thư ôm chặt trong иgự¢, một đường chạy ù trở về ký túc xá.
Tôi rất muốn đọc xem nột dung lá thư lần này hắn đã viết gì, vừa định vươn tay ra đã bị ánh mắt cự tuyệt của Tiểu Phượng dọa cho lùi lại. Tôi nghĩ trước đây dù sao tôi lén lúc cùng Diệp Hướng Lăng đã giấu nó rất nhiều chuyện, lại cảm thấy tính mình dạo này không hiểu sao phi thường ích kỷ, nên không tiếp tục cố chấp, đành ngượng ngùng lùi về sau chờ cho Tiểu Phượng xem xong. Mà lá thư kia nội dung hình như cũng rất ngắn đi.
Sắc mặt Tiểu Phượng không ngừng thay đổi, lúc khép lại lá thư, tôi nhìn thấy hốc mắt của nó còn đang ngân ngấn nước. Nháy một cái, nước mắt liền cứ thế từng giọt từng giọt theo gò má chảy xuống.
“Tiểu Phượng, anh ta mắng mày sao?” Tôi có chút rối rắm, bởi vì không biết trong thư kia viết cái gì nên giờ càng không biết làm sao để an ủi nó:”Đừng lo, cho dù anh ta lên tiếng dạy đời thì cũng là hướng tao thôi.! Đâu có liên quan gì đến mày chứ!”
Tiểu Phượng lau đi nước mắt, vô thanh vô thức đem thư xếp lại, nhìn tôi cười rất miễn cưỡng:”Không phải mắng đâu, Hòa Mãn!”
Tôi gãi gãi đầu, trong lòng giống như đang có con mèo điên đang cào cấu, thật hỗn loạn.
Tôi thật rất muốn biết trong thư hắn đã viết cái gì a.
Nhưng Tiểu Phượng lại đem thư kia bỏ vào trong túi áo của nó, kể từ lúc đó nó càng thêm trầm mặc. Tiểu Phượng nhận được thư đã qua một ngày, thế nhưng bộ dạng nó vẫn ảm đạm như cũ, giống như trời sắp sập xuống không bằng.
Buổi chiều có lớp, nó không đi mà lại trốn học, nằm vật vã trên giường. Nhìn thấy vậy, tôi quả thật rất lo lắng cho nó, nên cũng theo nó trốn học ở lại trong ký túc xá.
Tôi nằm trên giường, xuyên qua tấm màn mỏng đã hạ xuống của mình, lén lút nhìn sang Tiểu Phượng. Thấy nó giờ đang nằm cuộn mình lại thành một khối, bả vai run run giống như đang vụng trộm khóc. Cả buổi chiều trong phòng chỉ toàn nghe thấy tiếng khóc đứt quãng của nó đang không ngừng vang lên.
Nằm một hơi lâu tôi mơ mơ màng màng đến ngủ quên khi nào không biết. Đột nhiên tôi thấy nó ngồi bật dậy, mở to đôi mắt vừa đỏ vừa sưng húp, quét về phía tôi.
“Tiểu Mãn, mày hãy tiếp tục viết thư cho Hướng Lăng đi, tao viết văn không giỏi nên đã bị anh ta phát hiện! Anh ta hình như còn hơi tức giận tao nữa đó!”
A? Bạn thân Hướng Lăng, ánh mắt của anh quả thật là quá sắc bén đi! Tôi ngơ ngác há to miệng, nhưng không hiểu vì sao trong lòng lại có cảm giác rất vui vẻ.
Thấy Tiểu Phượng bộ dang ủ rủ, tôi cố gắng an ủi nó:”Mày yên tâm đi, anh ta đối với ai mà chả nổi giận chứ. Anh ấy trong thư lúc nào cũng vậy cả, nói chuyện thì lạnh nhạt, cứng ngắt. Nếu đem người khác so với anh ta thì rõ là tốt hơn nhiều.”
Tiểu Phượng hơi kinh ngạc nhìn tôi,” Tiểu Mãn, mày thấy Hướng Lăng là người thế nào?” Nó tiếp tục hỏi tôi.
Tôi tinh tế suy nghĩ đến những lá thư hắn gởi trước đây, nhếch miệng hướng nó cười cười nói:”Con người tốt lắm, rất tỉ mỉ, chu đáo, lại rất biết quan tâm người khác. Có rất nhiều chuyện anh ta quả thật rất kiên nhẫn!”
Tiểu Phượng giống như bị nghẹn họng, cười gượng:”Tiểu Mãn, mày thật sự cảm thấy Hướng Lăng là người như vậy ư? Mày chắc chắc là người mày đang nói là Diệp Hướng Lăng phải không?”
Tôi dùng ánh mắt rất kiên định nhìn nó, kết bạn trò chuyện qua thư từ thì còn có thể nói thế nào đây? Hắn đối với tôi đương nhiên rất lạnh nhạt, nhưng mà hắn đối với những người khác không phải cũng vậy hay sao.? Đây có lẽ là khuyết điểm của hắn, nhưng tôi lại không quá để ý làm gì, còn rất vui lòng xem nhẹ điều đó.
Ban đầu, tôi không hề phát hiện, nhưng càng trao đổi nhiều với hắn sau này, thấy chuyện này cứ lặp đi lặp lại, tôi mới từ từ thông minh mà phát hiện, thì ra bạn thân Diệp Hướng Lăng quả nhiên là người rất kiên nhẫn.
Bất cứ vấn đề rắc rối nào của tôi, rơi vào tai hắn, hắn ta đều thấu hiểu rõ ràng, đó chẳng phải thể hiện rất rõ qua phần tái 乃út hay sao. Một lần rồi lại một lần, càng lúc càng tinh tế, có đôi khi sợ tôi không hiểu hắn còn đem ví dụ ra để minh họa nữa.
Tiểu Phượng ngồi đó, ánh mắt long lanh nhìn tôi:”Tiểu Mãn, mày biết không, Sài Cần trước đây đã từng đeo đuổi Hướng Lăng!”
A? Tôi vẻ mặt tò mò, kéo theo đôi dép lê tiến tới giường của nó ngồi xuống hỏi:”Vậy hai người sau đó thì sao?”
Tiểu Phượng không nói gì, dùng ánh mắt cẩn thận quan sát, đánh giá tôi.
“Hòa Mãn, mày chẳng lẽ không để ý chút nào hay sao?”
Tôi gãi đầu, ngạc nhiên hỏi lại nó:”Vây mày thấy tao phải để ý cái gì?”
Tiểu Phượng bộ dáng thất vọng, nói tiếp:”Cô ta và Hướng Lăng từ nhỏ đã là bạn học chung! Khi học trung học, hai người họ còn ngồi chung bàn….”
Tiểu Phượng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi nghe được trong giọng nó có vẻ như rất mệt mỏi. Tôi vừa ngáp vừa nghe nó lải nhải, đang lầm bầm kể lại một chuyện xưa lắc xưa lơ gì đó.
“Cô ta thật sự rất thích rất thích Diệp Hướng Lăng. Còn nữa cô ta chính là người bạn rất thích Diệp Hướng Lăng mà tao từng nói với mày đó!” Nó dừng lại một chút, cố tình quan sát biểu tình trên mặt của tôi.
Tôi đang ngáp một cái, phát hiện ánh mắt nó đang nhấp nháy nhìn mình, lập tức nhịn xuống, không dám hả họng để ngáp tiếp. Tôi còn rất chân thành nắm lấy tay nó:”Bảo cô ta cố lên, chúng ta tuyệt đối sẽ ủng hộ cô ấy!”
Tôi đương nhiên hiểu được tâm tình của Tiểu Phượng lúc này. Tôi là ai chứ? Tôi chính là người bạn rất tốt của Tiểu Phượng, nó nhất định là đang rất mong chờ sự cỗ vũ nhiệt tình này của tôi. Lại nói Sài Cần kia là bạn của Tiểu Phượng, đương nhiên cô ấy xem như cũng chính là bạn của tôi rồi.
Vì muốn giúp Sài Cần thực hiện được ước muốn, chúng tôi nhất định phải cố gắng kiên trì tiếp tục.!
Tiểu Phượng có lẽ bị tôi làm cho quá cảm động, nó lập tức hóa đá, hơn nữa ngày mới lên tiếng hỏi tôi:”Nhưng mà, Hướng Lăng đã cự tuyệt cô ta rất nhiều lần. Bọn họ trong lúc đó hình như đã xảy ra một chuyện…..”
Tôi á khẩu, không biết phải trả lời thế nào, càng không biết giờ nên dùng lời lẽ nào để đi thuyết phục nó.
Vì thế tôi nghĩ đi nghĩ lại một lúc, mới châm chước nói:”Tiểu Phượng, mày cũng biết tao trước đây không có đeo đuổi qua bất cứ nam sinh nào, cho nên về mặt này tao không biết phải đề nghị như thế nào, chỉ có thể cố gắng cỗ vũ cô ta cố lên mà thôi!”
Haiz….Biết làm sao đây, không ngờ Tiểu Phượng lại đem chuyện tình cảm rất riêng tư của bạn nó mà nói hết cho tôi biết. Tôi lại không nghĩ ra được bất cứ cách nào, chỉ cảm thấy cách tốt nhất hiện giờ chính là tiếp tục giả bộ như mình không biết chuyện gì. Thật ra tôi làm như vậy là để tránh cho Sài Cần sau này khi đến ký túc xá bọn tôi chơi mà cảm thấy xấu hổ.
“Mày định giúp cô ta thổ lộ với Hướng Lăng sao?” Tiểu Phượng ra chiều dò hỏi tôi.
Tôi mơ màng, theo phản xạ có điều kiện mà nhảy dựng lên, thẳng thắn lắc đầu:”Không, không, không…”
Tiểu Phượng rất bình tĩnh nhìn tôi.
Tôi cảm thấy rất khó xử nên liền hướng nó giải thích:”Tao sợ nếu như tao nói không khéo, Diệp Hướng Lăng sẽ đem tao đi xé xác a! Vậy đi trong lúc cô ta thổ lộ, tao với mày sẽ đứng phía sau, yên lặng ủng hộ, có chịu không?”
Tiểu Phượng không nói gì, xoay người sang chỗ khác. Tôi thấy bàn tay run rẩy của nó đang từ từ nhấc lên, sau đó đem tấm màn thả xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc