Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả - Chương 15

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Hồ Quân mới đặt di động xuống chưa bao lâu thì Tây Tử đã bước ra từ cửa nhà tắm. Dĩ nhiên là vừa mới tắm xong, tóc còn ướt nhẹp, trên người mặc một chiếc áo T shirt, ở dưới thì mặc một chiếc quần hoa rộng thùng thình. Nói thật, khi ở nhà cô bé này không hề có chút hấp dẫn nào, thậm chí còn không bằng lúc cô mặc cảnh phục, ít nhất khi đó eo ra eo, ௱ôЛƓ ra ௱ôЛƓ.
Nhưng dáng người khuất sau bộ quần áo thùng thình này quả thực không tồi, lửa nóng trong lòng Hồ Quân không tự chủ được lại bốc ra, không khỏi âm thầm thở dài, tiếp tục như vậy, anh sẽ trở thành một tên biến thái mất.
Tây Tử đi tới ngồi xuống, mở tờ chi phiếu trong tay ra, đặt ở trên khay trà: “Trong này có một vạn rưỡi, sáng mai tôi sẽ đi lấy nốt hai ngàn trả cho anh......”
Tây Tử còn chưa nói xong, lửa nóng trong người Hồ Quân vèo một cái biến thành lửa giận Cô bé này nhất định muốn ngăn cách rõ ràng với anh vậy sao, thật sự không muốn thân thiết với anh như thế hả? Dù sao thì bây giờ hai người bọn họ cũng đã trở thành vợ chồng, hơn nữa có câu, một đêm vợ chồng trăm năm ***, thế mà cô bé này một chút *** với anh cũng không có.
Sắc mặt Hồ Quân trầm xuống, nhìn qua khá nham hiểm, bắt đầu nóng nảy, nhặt tờ chi phiếu trên khay trà lên, xé ‘roẹt’ tờ chi phiếu làm đôi, đi tới góc nhà quẳng vào trong thùng rác, quay người mở cửa, vào phòng ngủ chính, xong đóng sầm cửa lại.
Từ đầu tới cuối không hề nói với Tây Tử một câu nào, Tây Tử sửng sốt thật lâu, cúi đầu suy nghĩ. Chẳng lẽ mình phân chia rõ ràng với ta là không đúng sao? Dù sao hai người cũng không phải là vợ chồng thật sự, nói trắng ra, thì chính là đắp lửa sống qua ngày, đêm đó......
Tây Tử nghĩ đến buổi tối hôm đó, đột nhiên cảm thấy mặt hơi nóng không giải thích được, đủ để thấy rõ, cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, cũng sẽ bị kích thích ở phương diện này, kí ức về nó không sâu sắc, nhưng cũng không dễ dàng quên đi.
Tây Tử đứng lên đi vào trong phòng của mình, nằm ngửa ở trên giường, mới vừa nhắm mắt lại, trước mắt thoáng hiện lên dáng vẻ của Hồ Quân khi anh xuất hiện ở đội 17. Thực ra chuyện này không lớn nhưng trong lúc cô gặp khó khăn, không biết phải xử lý như thế nào, thì Hồ Quân chợt xuất hiện khiến cô cảm thấy rất yên tâm, cảm giác có chỗ để dựa dẫm vào, thật sự rất kỳ diệu.
Hơn nữa thông qua chuyện này, cô đã thay đổi cách nhìn về anh. Anh rất lý trí rất trầm ổn, làm cho người khác tin tưởng và nghe theo. Vốn dĩ cô tưởng rằng anh sẽ dùng thân phận Phó Cục trưởng của anh gây áp lực để giải quyết, nhưng không, anh chỉ tự mình giải quyết, cũng không làm lớn chuyện. Không thể không nói Hồ Quân xử lý như vậy rất hợp ý Tây Tử.
Trên thực tế, cô rất không ưa hành vi phách lối của mấy kẻ con nhà giàu, cũng bởi vì chút thành kiến vốn có này mà cô không có cảm tình với Hồ Quân.
Tây Tử không hề phát hiện ra, Hồ Quân đang từ từ từng chút từng chút một thay đổi quan niệm của cô, cái đó gọi là con đê ngàn dặm bị hủy bởi tổ kiến, đoán rằng Hồ Quân chưa cần dùng tới nước chảy đá mòn, không sớm thì muộn anh cũng sẽ thu phục được cô dâu nhỏ của anh.
Sau khi Hồ Quân tắm rửa xong, ngồi ở trên giường vẫn còn hờn dỗi, cô bé này đúng là người phụ nữ khó khăn nhất trên thế giới. Anh đối xử tốt với cô thì cô hoài nghi anh có tâm địa bất chính. Anh tốn chút tiền vì cô, cô lại một mực phân chia rõ ràng với anh. Ba vợ anh nói rất đúng, bướng bỉnh đến ૮ɦếƭ. Nhưng cô bé này đâu chỉ bướng bỉnh, quả thật là có thể tức ૮ɦếƭ anh. Nhưng Hồ Quân phát hiện ra, anh cũng thật đê tiện, cô càng bướng bỉnh, anh càng yêu thích.
Ngày hôm sau là Thứ hai, hai người cùng trả phép đi làm, ăn một miếng bánh sống qua ngày, rất nhiều chỗ cần thích ứng, buổi trưa buổi tối có thể ăn ở cơ quan hoặc bên ngoài, nên bữa ăn sáng cũng không cần thiết lắm.
Trước kia lúc Tây tử sống một mình, đều xuống dưới lầu mua bánh rán và sữa đậu nành. Nhưng Hồ Quân không thế, anh rất coi trọng bữa sáng. Tây Tử cũng không để ý đến anh, dù sao sau khi ngủ dậy, xuống lầu ra khỏi chung cư là cô có thể tùy tiện giải quyết, đi làm dễ dàng hơn, thời gian đi trên đường đủ để ăn bữa sáng.
Nhưng Hồ Quân không biết trúng gió cái gì, lúc Tây Tử vẫn còn mơ màng, anh đã tới gõ cửa, gõ mấy cái, Tây Tử không thèm đểý tới, bắt đầu đập cửa rầm rầm, rất cố chấp.
Tây tử mở mắt nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới bảy giờ, tức giận xuống đất kéo cửa ra, Hồ Quân một thân áo mũ chỉnh tề đứng trước cửa nhìn cô cười: “Ăn sáng, ăn xong rồi anh đưa em đi báo danh, ngày đầu tiên đừng để tới trễ “
Tây Tử ngẩn người một lúc, thật lòng có chút không muốn phụ lòng tốt của anh, cũng không lên tiếng, đi vào rửa mặt thay quần áo, vào phòng ăn, trên bàn ăn bày rất nhiều món, cháo thịt nạc, bánh bộn mỳ, bánh bao hấp, còn có mấy món ăn nhẹ nữa, đầy đủ sắc hương vị.
Tây tử trợn tròn hai mắt, chỉ chỉ: “Đây là anh làm?”
Hồ Quân đi tới giúp cô kéo ghế, ngược lại rất thành thực: “Không phải, dì trên nhà Diệp Trì làm......”
Tây Tử vừa nhét cái bánh bao nhỏ vào miệng, thiếu chút nữa phun ra, vài hớp nuốt xuống: “Bữa sáng của người ta mà anh cũng lấy đi, người ta làm sao bây giờ?”
Hồ Quân húp một hớp cháo: “Không có chuyện gì, bây giờ Thời Tiêu đang nghén, ăn cái gì cũng không ngon miệng. Diệp Trì là nô dịch của vợ nó, vợ nó ăn không vô nó cũng không nuốt trôi. Tiểu Hồng Kỳ cũng không ở đó, rất lãng phí, vừa lúc có lợi cho chúng ta rồi.”
Tây Tử nhìn chằm chằm anh, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Hồ Quân gắp cá dầu muối và bánh bột mỳ đặt vào trong cái đĩa trước mặt cô: “Ăn a! Nhìn anh thì có thể ăn no sao......”
Tây tử buồn bực! Không phải người ta đều nói vật hợp theo loài, người phân theo nhóm sao? Theo như cô thấy thì ba người kia chính là những người anh em tốt nhất của Hồ Quân, thực ra họ đều là những người đàn ông tốt, có trách nhiệm, yêu thương vợ mình.
Ăn xong bữa sáng hai người cùng nhau xuống lầu, Tây Tử cũng không nói nhiều trực tiếp ngồi lên xe của Hồ Quân. Hồ Quân còn đang muốn nói hôm nay cô bé này rất hiểu chuyện, nào nghĩ đến, trên đường ra khỏi chung cư, Tây Tử liền mở miệng: “Đến ga tàu điện ngầm tôi sẽ xuống xe.”
Hồ Quân đột ngột dẫm phanh xe, cả người Tây Tử nghiêng về phía trước, thiếu chút nữa ***ng vào. Hồ Quân ngoặt tay lái dừng xe ở ven đường, nghiêng người mở cửa xe, nghiến răng nói: “Không phải em muốn đi tàu điện ngầm sao, anh cũng không muốn làm việc khiến cho người ta chán ghét, xuống xe.”
Tây Tử mới vừa nhảy xuống xe, xe vèo một cái biến mất, tên khốn này vui giận thất thường. Tây Tử mặc kệ anh, bước lên vỉa hè, đi về phía trạm xe điện ngầm.
Hồ Quân dừng xe ở đầu đường trước mặt, vuốt vuốt tóc, vẫn không nhịn được liếc nhìn vợ anh qua kính chiếu hậu. Nếu anh không phải là người kiên nhẫn, thì không biết một ngày nào đó anh có bị cô làm cho tức ૮ɦếƭ hay không, nhìn thấy vợ bước vào trạm xe điện ngầm, Hồ Quân mới kéo cần gạt, lái đi.
Tây Tử cũng chỉ là người mới đối với công việc này, quả thật cô không biết chi tiết của đại đội trưởng Lưu Hán Bân của đội 17. Chỉ nhìn qua hồ sơ của anh ta là biết được anh ta đã làm việc trong lực lượng vũ trang quân đội năm năm. Phải nói là tư liệu của hắn trong đội cảnh sát hình sự khá bí ẩn, những hạng mục kiểm tra đánh giá thành tích đều rất tốt, nhân tài như vậy, cũng có thể vào được tổ trọng án rồi. Nơi này của bọn họ nói dễ nghe thì là đội cảnh sát hình sự, chứ bình thường đại đa số các tình huống cũng chỉ là bắt trộm mà thôi. Bên trong khu trực thuộc không phải không có ςướק bóc, bắt cóc, *** những vụ án lớn, nhưng thực sự là rất ít.
Con người Lưu Hán Bân này rất ngay thẳng, năm nay bốn mươi tuổi rồi nhưng cũng không thăng tiến nữa. Cũng bởi vì con người anh ta không chịu luồn cúi, bất cứ người nào tới đội 17 cũng được đối xử bình đẳng, cũng sẽ không có ai cố ý đi tìm hiểu lai lịch của bạn, chính vì danh tiếng của vị đại đội trưởng này nên Hồ Quân mới để vợ anh ở dưới quyền của anh ta.
Ban đầu Hồ Quân nghĩ, vợ anh là người rất khiêm tốn, nên để cho cô làm ở chỗ này là thích hợp nhất, nếu là chỗ khác, có một người đột nhiên nhảy vào đội, ai cũng sẽ đi nghe ngóng lai lịch của cô mà thôi, nếu bị thăm dò, thì chuyện Tây Tử là con dâu nhà họ Hồ đâu thể giấu được nữa.
Hồ Quân đã suy nghĩ rất ổn thỏa, nhưng anh ngàn tính vạn tính sẽ không tính đến chuyện tên Lưu Hán Bân này rất thích trọng dụng người có tài, giỏi về việc dụng người tài. Có một vụ án lớn anh ta dám phái vợ của anh đi điều tra. Đợi đến khi xảy ra chuyện Hồ Quân mới cảm thấy hết sức hối hận, nhưng đây là chuyện sau này, trước hết chưa đề cập tới.
Tây Tử vừa mới vào đội 17, hôm qua trực ban đã giải quyết xong chuyện của Kỳ Kỳ. Sau khi giao ban, Tây Tử trực tiếp đi tới phòng làm việc của đội trưởng để báo cáo.
Lưu Hán Bân là một người theo chủ nghĩa hiện thực, không giảng giải mấy thứ hại đầu hại não gì đó, lại càng sẽ không trông mặt mà bắt hình dong. Điều anh coi trọng chính là năng lực làm việc. Tuy rằng đã xem qua hồ sơ nhưng khi Tây Tử đẩy cửa đi vào, Lưu Hán Bân vẫn cảm thấy căn phòng làm việc bỗng nhiên sáng sủa hẳn lên. Cô bé này cũng không phải rất xinh đẹp nhưng bộ cảnh phục cô mặc trên người, hiên ngang mạnh mẽ đứng trước mặt anh. Vừa nhìn đã biết xuất thân từ lính, người đứng thẳng tắp, giơ tay lên chào theo nghi thức quân đội, rất tiêu chuẩn .
Trời sinh đã có một khuôn mặt trẻ con, trắng noãn, lộ ra đôi mắt dưới làn tóc mái, sao có thể long lanh đến vậy, cùng bạch ngọc được khảm trên bảo thạch màu đen, trong sáng mà có hồn.
Mặc dù trên lý lịch của cô bé này đã viết rất rõ ràng, nhưng Lưu Hán Bân cũng không thể không hoài nghi, một cô bé *** trắng mịn như thế này, có thể chịu đựng được sự huấn luyện trong quân đội hay sao?
Đội trưởng Lưu suy nghĩ một chút, quyết định trước hết cứ hỏi rõ ý tứ của cô đã: “Chúng ta là đội 17? Nói là đội cảnh sát hình sự, nhưng bình thường có không nhiều vụ án lớn. Nếu cô muốn làm những công việc dân sự, tôi cũng có thể sắp xếp cho cô một công việc nội vụ, chủ yếu là nghe ý kiến của cô.”
Tây Tử vừa nghe xong, mày nhỏ nhíu lại: “Báo cáo đội trưởng, nếu đã được điều tới đội cảnh sát hình sự thì không phải để làm mấy công việc nội vụ. Chỉ cần không phải là công việc nội vụ, tôi đều sẽ nghe theo sự bố trí của lãnh đạo.”
Ngược lại Lưu Hán Bân vui vẻ, cô bé này đối lập hoàn toàn với suy nghĩ của anh, lanh lẹ, thẳng thắn, cho nên anh cũng không quanh co lòng vòng: “Đã như vậy, tôi cũng sẽ nói thẳng với cô, đội 17 chúng ta quản lý một khu phố, có một thị trường kinh doanh rất lớn, cũng có vài nơi ăn chơi đàn điếm, hiện nay đang làm việc ở hai phương diện, một trộm cắp, hai là nạn ****. Nếu không thì trước tiên cô đến tổ bắt trộm ςướק học tập một chút?”
Suy nghĩ của Lưu Hán Bân là, Tây Tử này vừa mới tới, khuôn mặt trời sinh lại trẻ con, nếu đóng giả làm người bình thường, câu cá cũng sẽ dễ dàng hơn, nói không chừng lần này có thể bắt được những tên trộm kia rồi.
Tây Tử không ngờ được, cô mới tới đã để cho cô đảm nhiệm vị trí quan trọng như vậy. Vì hưng phấn nên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hồng lên, giơ tay lên chào quân lễ: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.” Lưu Hán Bân cười, để cho tiểu Lưu dẫn cô đi làm quen với môi trường làm việc bên tổ bắt trộm ςướק.
Ngày thứ nhất của Tây Tử trôi qua rất phong phú, tổ bắt trộm ςướק tổng cộng có sáu người, hai người một tổ, cô là người phụ nữ duy nhất, tổ trưởng Trương Hải dẫn dắt cô. Lúc đầu Trương Hải còn rất không vui, miễn cưỡng dẫn cô đi, đi “câu cá” ở chợ buôn gần đây, thật sự không coi Tây Tử như lính của mình.
Nói là “câu cá” chính là mặc quần áo bình thường giả làm người đi đường, thu hút mấy tên trộm cắp tới mắc câu. Quả thật không lâu sau, khi Tây Tử mặc quần áo bình thường xằng bậy ở khu buôn này một vòng, lúc ra đến cửa liền bị một tên trộm theo dõi, tên trôm là một người mười bảy mười tám tuổi.
Tay mới vừa đưa vào trong túi xách của Tây Tử, thì Tây Tử nhanh nhẹn hô lên một cái, bắt lấy cánh tay của tên trộm một đẩy một kéo, hơi nghiêng khuỷu tay, liềm đem tên trộm đè trên mặt đất, hai cánh tay của tên trộm bị bẻ gập ra sau lưng, cạch một tiếng còng tay tên trộm lại, hành động vô cùng lưu loát vad đẹp mắt, động tác còn lưu loát hơn cả tổ trưởng Trương Hải.
Đối với cô bé da dẻo trắng nhuần này, tổ trưởng tổ bắt trộm ςướק Trương Hải phải nhìn cô với cặp mắt khác trước. Những động tác kia của Tây Tử, giống như mây bay nước chảy hết sức lưu loát sinh động. Có thể suy ra cô bé này sẽ không trở thành gánh nặng cho tổ, hoàn toàn có thể trở thành báu vật trong tổ!
Trương Hải không nói được câu gì, đây là lời trong lòng của hắn, vẫn là đội trưởng thiên vị tổ bắt trộm ςướק chúng ta nên mới cử một người tài giỏi như vậy đến tổ. Khi trở về, giao tên trộm cho cấp dưới thẩm vấn ghi chép lại.
Trương Hải quan sát Tây Tử từ trên xuống dưới nhiều lần, vỗ vỗ bả vai của cô, rất hàm súc khích lệ: “Được, thân thủ đủ lưu loát, tôi có thể thu nhận đồ đệ như cô.”
Đàn ông cứng cỏi, thẳng thắn, Tây Tử thích người lãnh đạo như vậy. Cô cũng rất thích công việc này, năm năm cô làm quân nhân, nếu ngày ngày phải làm việc trong phòng làm việc, hoặc làđi thăm dò giá R*ợ*u, nói thật, rất ngột ngạt.
Nói tới việc này cô lại không thể không nghĩ tới Hồ Quân. Anh giải quyết mọi chuyện rất tốt, có quyền cũng không thể dùng tùy tiện. Lúc đầu khi cô được điều tới nơi này, cô rất sợ Hồ Quân âm thầm ra mặt với người ta, bảo họ chiếu cố cho cô. Vừa nhìn cũng biết, Hồ Quân thật sự làm theo lời cô nói, thật ra thì người đàn ông này cũng không tồi tệ như cô nghĩ.
Tây Tử suy nghĩ đến đây thì điện thoại di động liền vang lên. Tây Tử lấy ra vừa nhìn, không tự chủ được lầm bầm một câu, thế nào lại thiêng như vậy...... Cô chào tổ trưởng một tiếng liền đi tới trong viện nhận.
Lúc đầu Hồ Quân cũng rất tức giận cô bé này, nhưng chẳng bao lâu, lại cảm thấy lo lắng cho cô. Lưu Hán Bân của đội 17 đều có tên có số trong thị cục, công chính nghiêm minh như Bao Thanh Thiên vậy. Đừng nói không biết bối cảnh, nếu anh ta biết Tây Tử là con dâu nhà họ Hồ, nói thật, không những không chiếu cố cho cô còn ra sức thao luyện. Nếu không chịu nổi thì mau chóng biến khỏi đây!!
Lưu Hán Bân đã từng nói một câu: “Tôi không nuôi cấp dưới là những người rảnh rỗi”. Tính tình anh ta khá giống tính tình cô vợ nhỏ của anh đến kỳ diệu, đều là tính khí vừa xấu xa vừa cứng rắn.
Cô vợ nhỏ nhà anh tính tình mạnh mẽ, nếu bị ủy khuất gì, trông chờ cô đi nói cho anh biết thì không có cửa đâu. Vợ không nhận tình cảm của anh, Hồ Quân không an tâm, chỉ sợ cô vợ nhỏ nhà anh thật sự phải chịu ủy khuất gì đó.
Càng nghĩ, lòng Hồ Quân đang treo lên lại càng không bỏ xuống được, chịu đựng đến buổi trưa, rốt cục gọi điện thoại cho cô. Nào biết anh vừa có lòng tốt hỏi một câu: “Sao rồi?” Vợ anh lại trả lời một câu: “Vô cùng tốt, anh đừng nhàn rỗi không chuyện gì liền gọi điện thoại, tôi không rảnh tán gẫu với anh, cúp!”
Cạch, tút tút tút...... Điện thoại cứ như vậy bị cắt, Hồ Quân tức đến mức hộc máu, vèo một cái xông thẳng tới đỉnh đầu, chuyển động một vòng, lại như quả bóng cao su xì hơi. Tự mình lắc đầu một cái chợt vui vẻ, đây mới chính là vợ của anh! Nếu cô nói mấy lời ngọt ngào với anh thì anh mới không thích ứng nổi đó.
Không hỏi được gì từ vợ, ta đành phải nghe ngóng từ người bên cạnh thôi, quanh co lòng vòng suy nghĩ một hồi lâu mới nghĩ ra một người. Nhớ tới Hồ Tử có một cậu em họ, vừa đúng năm nay được điều tới đội 17, còn nhờ anh giúp đỡ, tên là, đúng rồi, tên là Chu Bằng, chính là cậu ta.
Hồ Quân cầm điện thoại di động trên bàn gọi cho Hồ Tử...... Sau khi đặt điện thoại xuống, Hồ Quân cũng cảm thấy, vì vợ anh mà tim anh như muốn vỡ nát. Nhưng cô bé Tây Tử kia cũng không hề nhận ra, không chỉ không cảm kích, ngay cả mặt mũi cũng không cho anh. Nếu theo thuyết nhân quả luân hồi của đạo Phật thì có lẽ kiếp trước anh đã P0'p ૮ɦếƭ vợ anh, còn là uất mà ૮ɦếƭ. Nếu không sao đời này của anh lại bị ức hiếp đến như vậy? Thôi thì phải cố gắng lật ngược vì bản thân.
Bên này Hồ Quân kìm nén đến mức lên không nổi mà xuống cũng không xong. Còn bên kia Tây Tử mới vừa ngắt điện thoại của Hồ Quân điện thoại di động lại vang lên. Cô không khỏi trợn mắt không hiểu, rõ ràng Hồ Quân đang trong giờ làm việc, nhưng tại sao lại nhàn rỗi như vậy. Cô cũng không thèm nhìn màn hình tức giận nhìn điện thoại: “Anh còn chuyện gì nữa? Tôi còn đang phải trực ban, không có chuyện gì thì gọi điện làm gì......”
Tây Tử liên tục buông mấy lời tức giận, còn chưa mắng xong, giọng của ba già tài phiệt vang lên từ bên kia điện thoại: “Con gái, con đang nói với ai vậy? ngày đầu tiên đi làm không tốt sao? Lãnh đạo gây khó dễ cho con à? Nếu là không làm được, chúng ta cũng không cần phải làm......”
Tây Tử ngước đầu âm thầm thở dài: “Ba, ba lo lắng gì vậy! Đơn vị tốt vô cùng, lãnh đạo cũng tốt, không ai khi dễ con, cũng không ai cho con khi dễ cả, ba cứ yên tâm đi......”
Tây Tử biết, nếu cô không nói rõ mọi chuyện cho ba, ba già nhà cô thực sự sẽ mua vé máy bay bay tới đây đó. Vì suy nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng có thể xảy ra, thái độ của cô phải rất nghiêm túc và thành khẩn, phải để ba yên tâm thì mới có thể yên tĩnh được.
Cô nhiều lần biểu đạt như chém đinh chặt sắt, ba già tài phiệt mới tạm tin tưởng, cô mới vừa được điều động một công việc rất tốt, nhưng ba già tài phiệt bên kia điện thoại vãn có chút bất mãn càm ràm đôi câu: “Thật ra nếu con làm cùng một đơn vị với con rể, vợ chồng son đi làm cùng nhau, có thể chăm sóc lẫn nhau, con bé con, không cần cố sức làm việc không thể......”
Tây Tử đổi điện thoại sang tai bên kia nói chuyện với ba già tài phiệt, dĩ nhiên không giống với Hồ Quân, phải nghe......
“Tiểu Tây, tới đây một chút”
Bên kia Trương Hải ngoắc ngoắc tay về phía cô, Tây Tử như tìm được cứu tinh, vội vàng nói mấy câu: “Ba, lãnh đạo của con tìm con có việc, sau khi giao ban con sẽ goi điện cho ba!”
Không đợi người ba như ông nói thêm gì lập tức ngắt điện thoại di động, đi vào. Trương Hải cười híp mắt liếc hai mắt nhìn cô, rất nhiều chuyện nói: “Bạn trai hả?”
Tây Tử mím môi lắc đầu một cái: “Ba tôi.”
Hồ sơ nhân sự của Tây Tử vẫn ở bên trong thị cục, Hồ Quân dựa vào các mối quan hệ ngăn cản việc chuyển hồ sơ đến đây, chuyển tới đây không phải bị lộ hết sao? Vì vậy, tuy nói người đến rồi, nhưng những người khác trong chốc lát cũng không biết được lai lịch của Tây Tử. Cộng thêm khuôn mặt nhỏ nhắn da dẻ trắng nộn này, nhìn qua rất giống một cô bé, Trương Hải nghĩ tới hắn đã lâu rồi không có làm bà mai, thật có chút ngứa ngáy nha.
Một cô bé rất tốt nha! Trong lòng đang nghĩ xem nên giới thiệu đối tượng như thế nào cho Tây Tử, có câu nói nước phù sa chớ chảy ruộng ngoài, tìm một chàng thanh niên chưa vợ ở đội 17, chính là trong chốc lát, không biết nên tìm ai.
Nếu đã nghĩ tới chuyện này thì Trương Hải phải nói trước hỏi thăm rõ ràng: “Tiểu Tây cô bao nhiêu tuổi rồi? Có bạn trai chưa?”
Tây Tử sửng sốt: “Hai mươi bảy......” Về phần bạn trai, trước kia tan vỡ thì không thể coi là bạn trai được, Hồ Quân có thể coi là bạn trai không? Không thể đi! Vì vậy, Tây Tử như chuyện đương nhiên lắc đầu một cái, dù sao Trương Hải không có hỏi cô là đã kết hôn chưa, bởi vậy mà sau này ầm ĩ một trận , thiếu chút nữa là đem Hồ Quân giận điên lên.
Thật không giống! Trương Hải thật bị tuổi thật của cô dọa sợ, tuổi này thế nào cũng được coi là lớn tuổi hơn thanh niên, trong đội ngược lại có mấy cái thích hợp, đúng rồi đấy! Chờ hắn từ từ tác hợp đi! Chuyện như vậy cũng không thể gấp được, trước tiên là nói về chính sự.
“Tiểu Tây, hôm nay là ngày đầu tiên cô đến tổ bắt trộm ςướק nhưng đã vì tổ mà lập được công lao. Buổi tối tôi mời khách, ăn xong sẽ đi hát, cũng coi như đại gia đón tiếp cô, cô là nhân vật chính, cũng không thể vắng mặt.”
Các đồng nghiệp thật nhiệt tình, Tây Tử cũng không thể cự tuyệt. Trước khi tan việc cô còn ra gọi điện về nhà. Bà Hồ cũng hiểu, vừa mới vào đơn vị phải hòa đồng, không thể tách biệt được. Vì vậy bà dặn dò Tây Tử uống ít R*ợ*u, khi trở về nhớ gọi điện trước cho Hồ Quân để Hồ Quân tới đón cô, chớ tự mình trở về nhà. Nửa đêm ở ngoài rất hỗn loạn......
Tây Tử không phản bác một câu chỉ đáp lời ngắt điện thoại. Bà Hồ mới phục hồi lại tinh thần không khỏi bật cười vui vẻ. Hồ Tổng Tố mới vừa bước vào cửa đã nhìn thấy người bạn già mừng rỡ cười vui vẻ, liền thuận miệng hỏi một câu: “Chuyện gì vậy? Cao hứng như thế.”
Bà Hồ nhận lấy cái mũ của ông, lại không khỏi cười mấy tiếng:
“Tôi là cười tôi đây già rồi hồ đồ, Tây Tử mới vừa gọi điện thoại về nói, đồng nghiệp ở đơn vị mở tiệc chào đón nó, buổi tối ăn xong sẽ đi hát sẽ không trở về nhà lớn. Tôi liền dặn dò con bé buổi tối khi nào về thì gọi Hồ Quân đi đón nó, sợ một cô bé như nó nửa đêm xảy ra chuyện gì. Nói xong tôi mới nhớ ra Tây Tử nhà mình là cảnh sát. Nhưng mà đứa nhỏ này cũng thật hiểu chuyện, tôi dặn dò, con bé lắng nghe rồi đáp lời, không hề phản bác tôi một câu. Có lễ phép, nuôi dạy tốt, đừng nhìn ông thông gia thô kệch, ở phương diện giáo dục con cái rất có lề lối.”
Hồ Tổng Tố nghe, cũng khó nhịn được cười: “Bà đấy! Tâm không đủ, đứa nhỏ Tây Tử này rất được, gả cho Hồ Quân cũng là ủy khuất nó.”
Bà Hồ nghe vậy không thích, thế nào cũng là con trai mình tốt nhất, liếc Hồ Tổng Tố một cái: “Không có con trai, sao có thể cưới Tây Tử làm vợ như vậy. Ông chớ không có việc gì lại quở trách nó, cũng đã bôn ba bốn mươi năm, vợ cũng cưới rồi, ông còn giáo huấn như cấp dưới trong quân đội của ông.”
Hồ Tổng Tố hừ một tiếng: “Chỉ cần nó không ra ngoài tìm oanh yến thì tôi cũng không muốn giáo huấn nó. Trước kia coi như xong, lần này cưới Tây Tử rồi nếu như nó còn ra ngoài làm loạn tôi sẽ bắn ૮ɦếƭ nó.”
Bà Hồ bật cười: “Ông là quân phiệt! Bắn ૮ɦếƭ nó ông cũng phải vào ngồi tù. Thôi đi, đừng có dùng vũ lực được không vậy, cả nhà vui vẻ sống qua ngày. Bắn ૮ɦếƭ bắn ૮ɦếƭ không phải là diễn tập trong quân đội của ông sao? Tôi thấy Tây Tử có thể giữ được chân con trai. Ông còn không có nhìn ra sao, con trai nhà chúng ta bình thường trông rất ngang ngược, diễu võ dương oai như hổ, nhưng ở trước mặt Tây Tử, lại biến thành con mèo lớn, ngoan lắm. Ông không cần phải lo lắng.”
Tây Tử đặt điện thoại xuống, suy nghĩ một chút, cũng nên gửi cho Hồ Quân một cái tin nhăn, cũng coi như lên tiếng. Bên kia Hồ Quân đang suy nghĩ, đợi lát nữa tan việc đi trước một lát, đi đường vòng đến đón vợ anh, sẽ đứng ở bến xe điện ngầm chờ cô, không phải là cùng nhau trở về nhà lớn ăn cơm sao......
Suy nghĩ, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn lên trên cổ tay, lại cảm thấy kim phút kim giờ sao chạy chậm đến vậy, nửa ngày cũng không thấy dịch chuyển một chút. Một chút nữa là đến rồi thì điện thoại trên bàn liền vang lên tiếng chuông báo tin nhắn, anh lấy điện thoại xem, nhất thời liền để lộ dáng vẻ rất trẻ con.
Một mình buồn bực một lúc lâu, chợt nghĩ thông suốt, anh thật ngốc, vợ anh đi ăn tiệc, thì anh cũng nên đi tìm cái việc vui gì đó làm đi, không phải được rồi sao. Từ khi kết hôn, Hồ Quân cũng lâu rồi không đi ra ngoài cho thoải mái. Dù sao ở nhà vợ anh cũng không để ý đến anh, nếu anh còn giống như Vương Bảo Xuyến* giữ khư khư cái kỹ viện rách nát, chẳng phải rất ngu ngốc sao.
*Vương Bảo Xuyến: trong truyền thuyết dân gian Tiết Tiểu Bình và Vương Bảo Xuyến - thông tin chi tiết xin liên hệ anh Gúc nhà bà Gồ =))
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc