Anh có thích nước Mỹ không? – Chương 70

Tác giả: Tân Di Ổ

Lâm Tĩnh cười trừ, nhẹ nhàng né sang một bên, bàn tay không xách đồ nắm chặt tay cô. Trịnh Vi không giãy ra như mọi bận, cô khẽ nghiêng mặt, nửa tỏ ý cười nửa tỏ ý trách, ánh mắt rạng ngời, lấp lánh. Cô thích ánh mắt Lâm Tĩnh đang nhìn cô lúc này, mấy ngày qua, những lúc không có anh ở bên, thực ra cô cũng thấy nhớ.
Lâm Tĩnh không nói gì nữa, kéo cô bước mỗi lúc một nhanh, cuối cùng hai người đi như chạy, Trịnh Vi cười giòn tan để mặc anh kéo mình chạy, cô biết tại sao anh lại vội vàng như vậy.
Lúc đi qua tòa nhà văn phòng, sau khi gặp một người đi ngược lại, nụ cười của Trịnh Vi bất ngờ tắt ngấm.
Thực ra cũng không phải là trùng hợp, Trần Hiếu Chính đã về được mấy tháng rồi, trong mấy tháng đó, Trịnh Vi và Lâm Tĩnh đi đường gặp Hà Dịch ba lần, gặp cô Lý năm lần, khu văn phòng của Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc nói rộng cũng không rộng, nói hẹp cũng không hẹp, nhưng chưa lần nào cô gặp anh sau giờ làm việc, và lần này, cô cầm tay một người đàn ông khác, quả không sai, đường hẹp tương phùng.
Áo khoác ngoài của anh vắt trên cánh tay, tay còn cầm một túi hồ sơ căng phồng, rõ ràng là vừa từ phòng làm việc xuống, đi về phía dãy nhà 11 khu anh ở. Lúc phát hiện ra thì hai bên đã đứng quá gần, không ai có sự chuẩn bị trước về mặt tinh thần. Ánh mắt Trần Hiếu Chính dừng lại trên mặt Trịnh Vi, rồi dần dần dịch xuống bàn tay cô đang cầm tay Lâm Tĩnh, một cái nhìn xoáy thẳng, không kịp giấu giếm.
Giống như cảnh quay chậm trong vở kịch câm đen trắng, Trịnh Vi cảm thấy khoảnh khắc đó bị cắt thành vô số những mảnh vụn nhợt nhạt, cô nhìn Trần Hiếu Chính và thở dài, ánh mắt vụn vỡ, bất giác bàn tay cô cũng giằng khỏi tay Lâm Tĩnh nắm chặt lại và giấu ra sau lưng.
Lâm Tĩnh quay mặt lại nhìn cô, cô cố gắng mỉm cười, lúc gật đầu, cổ cứng lại, nhưng chắc tư thế không có gì ngượng ngùng, còn Trần Hiếu Chính, ngay cả nụ cười theo phép lịch sự cũng không có mà đi lướt qua như không hề quen biết, ngạo mạn và lạnh lùng.
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, cô nhìn không rõ lắm.
Thẫn thờ đi được vài bước về phía trước, ngón tay của Lâm Tĩnh lại ***g vào tay cô, đan chặt khiến cô như người chợt bừng tỉnh giấc, “Lâm Tĩnh …”, tay cô đan chặt vào tay anh, anh khẽ mỉm cười. Đây vẫn là Lâm Tĩnh quen thuộc của cô, nhưng dường như không phải là người cười và kéo cô chạy lúc nãy.
Về đến phòng, vừa đóng cửa lại, Lâm Tĩnh liền chặn cô lại sau cánh cửa, hai người quấn chặt lấy nhau, túi đựng đồ rơi xuống. Thử Bảo tò mò bò tới, nó không có hứng thú với trò vật nhau của con người, giơ tay tìm thức ăn của nó trong túi đồ.
Trịnh Vi hào hứng đáp lại sự nhiệt tình của Lâm Tĩnh, dường như muốn chứng minh một điều gì đó qua nhiệt độ cơ thể của anh. Lúc anh kéo chiếc váy trên người cô, cô thở hổn hển và ngăn anh lại. , “Đừng làm ở đây”. Cô vẫn chưa quen để mình *** như thế trước mặt Thử Bảo.
Lâm Tĩnh bế thốc cô lên giường và đi thẳng vào vấn đề, Trịnh Vi đẩy anh một cái, chồm người ngồi lên anh, mái tóc Pu'i lúc đi làm của cô đã tuột xuống, mấy sợi rụng xuống *** anh “Để em ở trên”.
Bình thường những lúc như thế này, Lâm Tĩnh đều vui vẻ chiều theo ý cô, nhưng lần này lại ngoại lệ, anh bất chấp sự chống cự của cô, lật người đè cô xuống dưới, dướn người đưa vào. Trong hơi thở gấp gáp anh nói: “Anh vẫn thích như thế này hơn”.
Sự mệt mỏi của cơ thể đã khiến Trịnh Vi thiếp đi nhanh chóng, giữa lúc mơ màng, dường như cô và Lâm Tĩnh lại bắt đầu một cuộc giao hoan mới, cô đang đắm mình trong hạnh phúc, trong khoảnh khắc chuẩn bị quên đi tất cả, đột nhiên cô nghe thấy có tiếng người gọi; “Vi Vi, Vi Vi…”
Cô khẽ rùng mình, như người rơi xuống vực đá, cảm giác ngất ngây quên mình trước đó vụt mất, mở mắt thấy mình đang bay trên mây, còn Trần Hiếu Chính đang lơ lửng giữa vách đá cheo leo nhìn cô lạnh lùng. Cô luống cuống tìm đồ để che cơ thể, nhưng xung quanh không có gì, ngoài đám mây hư vô bồng bềnh, chỉ còn lại Lâm Tĩnh, chỉ có anh có thể che cho cô, thế là cô ôm Lâm Tĩnh chặt hơn.
Trần Hiếu Chính lơ lửng giữa vách đá cheo leo, chỉ có một sợi dây vô cùng mỏng manh đỡ anh, một tay anh bám chặt sợi dây, gió vừa thổi tới, sợi dây lắc lư như muốn đứt, cô nhìn không rõ vẻ mặt của anh, chỉ biết đôi mắt đó sâu thẳm, không nhìn thấy đáy.
Anh nói: “Vi Vi, nếu anh nhảy xuống, em có buồn không? ”
Trịnh Vi nói: “Em sẽ không buồn”.
Trần Hiếu Chính liền cất tiếng cười, sau khi xa nhau, cô chưa lần nào thấy anh cười tươi như vậy, “Vi Vi, anh đi đây, cuối cùng anh đã để lỡ một xăng-ti-met”.
Nói xong, sợi dây trong tay anh bất ngờ đứt, cả cơ thể anh tựa con chim ưng già bằng giấy bị đứt dây lao thẳng xuống vực thẳm không nhìn thấy đáy.
“Anh Chính! ” Cô hét lên một tiếng thất thanh, đau đớn đến tột độ. Rồi cô ngồi bật dậy, không có vách đá cheo leo, không có người bị rơi, chỉ có ánh đèn bàn ấm áp và Lâm Tĩnh đang tựa người vào giường, tay gõ bàn phím trên máy tính xách tay.
“Em sao vậy, gặp ác mộng à? Toát hết mồ hôi rồi kìa! ” Anh lau mồ hôi trên trán cho cô với vẻ lo lắng, giờ cô mới phát hiện ra váy ngủ của mình đã ướt sũng mồ hôi, dính chặt sau lưng.
“Lâm Tĩnh, anh đừng đi”. Cô nằm xuống trong sự an ủi của anh, tay bám chặt cánh tay anh.
Lâm Tĩnh nói: “Anh không đi, chỉ có điều anh phải viết cho xong bản báo cáo. Em ngủ trước đi, ngoan nào, đừng nghĩ nhiều thì sẽ không gặp ác mộng nữa”.
Bây giờ Trịnh Vi mới chịu buông tay, nhắm mắt vào lại mở ra, “Vừa nãy trong giấc mơ em có nói gì không? ”
Lâm Tĩnh gạt lọn tóc đang dính bết trên trán cô ra, cười nói: “Em nói em rất yêu anh”.
“Anh nói dối! ” Trịnh Vi không tin.
“Biết thế là được”. Anh lại tập trung vào máy tính của mình, “Em không nói gì hết, mau ngủ đi”.
Trước khi đi vào giấc ngủ, ký ức còn sót lại chỉ có ánh đèn màu cam mà thôi. Cô không nhớ có phải mình đã từng nói rằng, từ khi còn nhỏ, ánh đèn này khiến cô cảm thấy yên tâm.
Giờ đi làm cao điểm buổi sáng, từ Công ty 2 đến Viện Kiểm sát mất khoảng 25 phút lái xe, Lâm Tĩnh đã quen với việc đến phòng làm việc trước mấy phút, nên anh thường dậy sớm hơn Trịnh Vi. Lúc ra cửa, Trịnh Vi còn mắt nhắm mắt mở nằm trên giường, Lâm Tĩnh dỗ cô, “Dậy thôi, không dậy là không có thời gian ăn sáng đâu”.
Trịnh Vi ậm ờ đáp, nghe thấy anh ra ngoài cho Thử Bảo ăn rồi nói: “Mấy ngày tới có thể anh sẽ bận đến khuya, tạm thời không đến đây được, trong tủ lạnh vẫn còn sữa, em nhớ uống nhé”.
Lúc anh đóng cửa Trịnh Vi đã tỉnh táo, cô ngồi thẫn thờ trên giường hai tay ôm chăn.
Sáng ra, lúc đứng đợi ở cửa phòng in tài liệu, Trịnh Vi gặp cô Lý Chủ tịch Công đoàn - người từ trước đến nay rất quan tâm đến cuộc sống riêng tư của cô. Cô Lý cười tủm tỉm nói: “Trịnh Vi à, sáng nay cô đi làm lại nhìn thấy bạn trai của cháu ra nhà xe lấy xe, chàng trai trông khá thật đấy, mọi nét đều sáng sủa, cũng rất lịch sự, thấy cô cứ nhìn chằm chằm, cậu ấy bèn cười chào cô”.
Đây không phải là lần đầu tiên cô Lý hỏi chuyện về Lâm Tĩnh, Trịnh Vi không biết nói gì, đành cố nở nụ cười vạn năng.
Thấy cô không nói gì, cô Lý bèn tỏ ra hiểu biết; “Còn xấu hổ gì nữa, cháu không còn nhỏ nữa, có người yêu cũng là điều bình thường, thời buổi bây giờ đâu còn giống như thời cô còn trẻ đâu, trước khi cưới cầm tay nhau còn đỏ mặt, xã hội bây giờ thay đổi rồi, đầy người sống chung với nhau, cô cũng không phải là bà già bảo thủ đâu. Chỉ có điều, cháu đã có người yêu tuyệt vời như thế lâu rồi thì nên cho cô biết ngay từ đầu, để cô đỡ phải lo lắng, dắt mối linh tinh cho cháu…”
Cửa phòng họp nhỏ bên cạnh phòng in ấn tài liệu khẽ mở, Trần Hiếu Chính bước ra nhắc khéo cô Lý: “Cô Chủ tịch Công đoàn, phiền hai vị nói nhỏ một chút, trong này đang có cuộc họp”. Nói xong lại khép cửa, quay vào phòng họp.
Trong Công ty cô Lý là người có thâm niên công tác, các lãnh đạo trẻ kể cả Chu Cù cũng còn phải nể mặt cô, mấy câu nói này của Trần Hiếu Chính mặc dù khách khí, nhưng ý ẩn ngoài lời cũng khiến người nghe mất mặt.
Trịnh Vi cũng thấy hơi ngại, đang định quay vào phòng in tài liệu xem tài liệu của mình đã photo xong chưa, rồi nhanh chóng rời khỏi khu vực lắm điều thị p hi này. Cô Lý kéo tay áo Trịnh Vi, khẽ nén giọng với vẻ hơi ngượng, tay chỉ vào cửa phòng họp đang đóng kín nói: “Nhìn thấy thông báo nhậm chức của ta trên mạng nội bộ của Công ty chưa? Thanh niên leo nhanh thật đấy, nhưng tính cách này… Thôi, người ta là lãnh đạo tương lai của Công ty, chúng ta phải nhịn một chút”.
Trịnh Vi quay về phòng làm việc của mình, vừa đóng quyển cho hai mươi tập tài liệu photo thì nhận được điện thoại Trần Hiếu Chính gọi từ phòng làm việc đến, “Thư ký Trịnh Vi, phiền em mang tập tài liệu mà tôi cần sang phòng nhé”.
Trịnh Vi mừng thầm vì mình vừa chuẩn bị xong tài liệu anh cần, bèn vội ôm trong tay, bước đến gõ cửa phòng làm việc của anh. Cửa đang mở, anh ngồi sau bàn làm việc, nghe thấy tiếng gõ, bèn ngẩng đầu lên nhìn cô.
Trịnh Vi ngập ngừng đôi lát, không biết có nên gọi anh là trợ lý hay không, thông báo nhậm chức đã được dán lên, nếu không có gì thay đổi, bảy ngày sau anh sẽ là phó Giám đốc của Công ty 2, và thế là cô cũng lựa chọn thay đổi kịp thời cách xưng hô như mọi người, “Phó Giám đốc, tài liệu của anh ở đây, anh xem đi ạ”.
Hai tay cô đưa tài liệu ra trước mặt anh, anh khẽ liếc cô một cái. Trịnh Vi vội nhìn xuống, đợi anh xem sơ qua, không có vấn đề gì là có thể rút lui thuận lợi.
Trịnh Vi nghe thấy tiếng Trần Hiếu Chính chầm chậm lật tài liệu, không biết có phải vì anh xem rất cẩn thận, hay do mỗi giây đối với cô dài tựa như năm, thời gian trôi đi rất chậm. Đến khi cô không thể chịu được nữa, ngước lên thăm dò tiến độ đọc của anh, đúng lúc thấy anh gấp tài liệu lại, đang định mừng, cả tập tài liệu bị anh đẩy về trước mặt cô.
“Phó Giám đốc, có vấn đề gì không ạ? ” Trịnh Vi ngơ ngác.
Trần Hiếu Chính sầm mặt xuống nói: “Thư ký Trịnh Vi, công việc đánh tài liệu, công văn không đòi hỏi gì về mặt kỹ thuật, quan trọng nhất là phải cẩn thận, điều này chắc em phải biết”.
Trịnh Vi vội cầm một tập tài liệu lên xem, quả nhiên, tài liệu in hai mặt, do máy in bị kẹt giấy, trang 6 và trang 7 bị in hai lần. Cô bực thầm vì mình không kịp kiểm tra cẩn thận lại một lượt, bèn vội nhận lỗi, “Em xin lỗi, em sẽ đóng lại ngay”.
Trần Hiếu Chính cười lạnh lùng, “Đóng lại là chuyện nhỏ, tôi chỉ muốn nhắc em một câu thôi, nếu em chịu khó dành một chút thời gian của chuyện tình cảm cá nhân cho công việc thì chắc chắn có thể tránh được sai sót này”.
Câu nói chặn họng này khiến Trịnh Vi vừa xấu hổ vừa bực mình. Kể từ khi Chu Cù bảo cô hỗ trợ Trần Hiếu Chính, suốt cả tuần nay, ngày nào cô cũng phải ở phòng làm việc hơn 12 tiếng đồng hồ, những tài liệu mà anh cần thường rất bất ngờ, lại không cho phép để lỡ thời gian, nếu không phải vì quá gấp thì cũng đã không xảy ra chuyện này. Giờ anh lại chỉ trích cô vì chuyện riêng tư mà để lỡ công việc, rõ ràng là tìm cớ gây chuyện.
Anh lặng lẽ tựa lưng vào ghế, dường như đang đợi cô nổi trận lôi đình. Đúng là Trịnh Vi đã có suy nghĩ đó, cô muốn ném thẳng tập tài liệu vào mặt anh rồi chỉ thẳng vào mũi anh mà chửi: “Trần Hiếu Chính, anh là cái thá gì? ”
Nhưng cô đã kìm được, chưa nói đến chuyện chức vụ của anh cao hơn cô, mà cô đã nhận ra, anh chỉ muốn chọc tức cô mà thôi, cô càng mất bình tĩnh anh càng đắc ý, đã vậy cô sẽ không cho anh toại nguyện. Và thế là Trịnh Vi cung kính thu gọn tập tài liệu anh vứt bừa bộn trên bàn lại và nói với vẻ biết lỗi: “Em xin lỗi, Phó Giám đốc. Tối qua em ngủ muộn, sáng nay dậy hơi mệt nên sơ suất trong lúc kiểm tra, lần sau sẽ không để thế này đâu ạ”.
Trịnh Vi đã thành công khi nhìn thấy vẻ điềm tĩnh trong mắt Trần Hiếu Chính bị phá vỡ, mặc dù vẻ mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng, nhưng mọi sự thay đổi nhỏ của anh có thể giấu được người khác, chứ không thể giấu được cô. Lúc cô đi ra, nghe thấy anh hỏi khẽ: “Đêm qua em có nằm mơ không? ”
Cô nhớ lại cảnh người mình toát mồ hôi sau giấc mơ đêm qua, trong khoảnh khắc anh rơi xuống, cảm giác đau đớn rõ rệt biết bao. Nhưng người trong giấc mơ và người đang đứng mặt cô là một ư? Trần Hiếu Chính trong đời thường mãi mãi không thể vì một xăng-ti-met tình cảm duy nhất trong cuộc đời mà đi sai đường.
Trịnh Vi cười trả lời: “Em ngủ rất ngon”.
Buổi trưa, Trịnh Vi xuống nhà ăn ăn cơm, đúng lúc nhìn thấy cô lao công quét dọn văn phòng đang hớt hải đi lên tầng 6. Từ trước đến nay Trịnh Vi đều chào hỏi vui vẻ với họ, mọi người cũng đều biết nhau, lúc này không phải là thời gian dọn vệ sinh, vì thế cô hỏi một câu: “Cô à, giờ này mà cô hớt hải đi đâu vậy? ” Cô lao công nhìn xung quanh thấy không có ai, bèn lén nói với Trịnh Vi : “Phó Giám đốc Trần Hiếu Chính làm vỡ cốc, không hiểu để vỡ như thế nào mà nghe nói lòng bàn tay chảy bao nhiêu là máu, hình như bây giờ đang băng bó ở phòng Y tế”.
Trịnh Vi “vâng” một tiếng rồi đi ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra.
Vết thương nhìn thấy bằng mắt, sớm muộn gì cũng lành.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc