Anh có thích nước Mỹ không? – Chương 55

Tác giả: Tân Di Ổ

“Thỉnh thoảng, ngoài lời nhắn tin hôm đó của anh ấy, về sau bọn tớ không nhắc gì đến chuyện này nữa, thỉnh thoảng đi ăn cũng nhau, coi như gặp mặt bạn cũ, tớ cũng ngại từ chối. Tớ chỉ sợ một ngày nào đó ngay cả nỗi oán hận của tớ đối với anh ấy cũng không còn nữa, bao tình cảm trong mười bảy năm, cuối cũng còn giữ được bao nhiêu?”
Nếu không đến chơi với Nguyễn Nguyễn, phần lớn thời gian còn lại của Trịnh Vi vẫn dành để sống một mình, người bạn thân nhất bên cạnh cô vẫn là Nguyễn Nguyễn, cuối cùng cũng chỉ còn lại Nguyễn Nguyễn mà thôi. Mặc dù ngày ngày sống chung một mái nhà với Thiếu Nghi, nhưng cô và Thiếu Nghi không thể thân mật hơn. Nhắc đến tính cách dở hơi đó của Thiếu Nghi, cũng thấy khó chịu thật. Trịnh Vi cảm thấy sự theo đuổi của Hà Dịch đối với Thiếu Nghi thực sự ngông cuồng và khó lý giải, người ta càng không muốn gặp, anh ta lại càng xông tới, gài bẫy lừa dối, bao vây chặn đường, có chiều nào xài hết chiêu đó nhưng Thiếu Nghi vẫn không mảy may động lòng. Ai cũng bảo Thiếu Nghi không biết điều, mặc dù nhờ có quan hệ cô ta mới vào được Công ty 2 nhưng người họ hàng giúp cô ta đã rời vị trí lãnh đạo từ lâu, trong khi Hà Dịch lại là cậu ấm của vị lãnh đạo có quyền uy nhất trong Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc, trông cũng khôi ngô tuấn tú, được Hà Dịch để mắt tới quả là một diễm phúc lớn. Nhưng Trịnh Vi cũng mơ hồ đoán được Hà Dịch không phải mẫu người Thiếu Nghi thích, và quá khứ ham chơi, thích trêu hoa ghẹo nguyệt của anh ta là điều Thiếu Nghi tối kỵ.
Rất hiếm đàn ông lọt được vào mắt xanh của Thiếu Nghi, Trịnh Vi may mắn được chứng kiến một lần, hôm đó cô ăn cơm ở nhà ăn trong trụ sở Công ty, đúng lúc gặp Thiếu Nghi, hai người ngồi ăn cùng bàn, mặc dù không nói gì nhiều nhưng cũng hỏi thăm nhau vài câu, nhưng khi có một người đàn ông vô tình đi ngang qua, cô phát hiện thấy hai má Thiếu Nghi đỏ bừng lên rất đáng ngờ. Thực ra Trịnh Vi cũng đã từng gặp người đó, nghe nói là anh chàng đẹp trai nhất của viện thiết kế, trông rất dễ khiến người ta say như điếu đổ, nhưng gia đình anh ta rất có vai vế, làm việc ở viện thiết kế chỉ do hứng thú. Với mẫu người này, Trịnh Vi luôn giữ thái độ “Chỉ nên ngắm nhìn mà không đùa cợt”, lần trước trong hội thi đấu cờ vây của ngành kiến trúc, cô còn tự tay loại anh chàng này- nhưng nói đi nói lại chẳng ra gì, nếu cô là anh ta, chắc chắn cô sẽ không làm những việc để lộ điểm yếu của mình như thế.
Nói ra cũng trùng hợp lạ, hôm đó anh chàng đẹp trai vừa đi qua, Thiếu Nghi ngượng ngùng trước ánh mắt theo dõi của Trịnh Vi, rồi Thiếu Nghi quay đầu khẽ ho hai tiếng, không ngờ nhìn thấy dưới sàn nhà cạnh bàn ăn có một sợi dây chuyền bạc, cô liền nhặt lên, thấy mặt dây chuyền giống ngọc cẩm thạch, nhìn giống chiếc khuyên tai hình giọt lệ. Trước khi anh chàng đẹp trai đi qua, sàn nhà không nhìn thấy gì, Thiếu Nghi không kịp nghĩ gì bèn đuổi theo ngay, mấy phút sau, quay lại tiếp tục âm thầm ăn cơm. Trịnh Vi không nén nổi tò mò, cũng không thèm để tâm đến sự lạnh lùng của cô bạn, ghé sát vào hào hứng hỏi, “Trời cho cơ hội ngàn vàng, có tiến triển gì không, nhặt được tín vật mà chàng không gửi tặng nàng cái gì để làm tin hả?”
Thiếu Nghi hậm hức nói: “Vớ vẩn! Anh ta cũng cuống cả lên, lúc tớ vừa cầm dây chuyền đi tới, anh ta liền xông tới giằng ngay sợi dây chuyền, mắt nghe như chực khóc. Tớ bảo với anh ta, em có phải là kẻ trộm đâu, em nhặt được nên mang trả lại anh, không ngờ anh ta lại rút ví ra định đưa cho tớ tiền”.
Trịnh Vi cười rất to trước sự đau khổ của cô bạn: “Thất bại, thất bại lớn, giấc mơ hoài xuân tiêu tan rồi phải không”.
Lần này không ngờ Thiếu Nghi cũng không quặc lại cô, nói với vẻ thở than: “Anh ta coi trọng sợi dây chuyền như vậy, tớ đoán chắc chắn sợi dây đó có liên quan đến một cô gái rất quan trọng với anh ta”.
“Giỏi thì cậu phải ra mặt so tài với chủ nhân của sợi dây chuyền đó, đừng bảo tớ không báo cho cậu biết thông tin nội bộ nhé, cô Lý, Chủ tịch công đoàn nói, ngày trước anh chàng cũng có người yêu đấy, sau này không hiểu sao lại chia tay rồi”.
Thiếu Nghi cười vẻ giễu cợt: “Tớ thích những người đàn ông chung thủy trong chuyện tình cảm, nhưng những người đàn ông kiểu này sẽ không để mắt đến tớ đâu, chỉ là thưởng thức mà thôi”.
Trịnh Vi bĩu môi, đột nhiên cô chơi ác, hét lớn: “Hà Dịch, anh cũng ở đây hả?”
Suýt nữa Thiếu Nghi làm đổ bát canh trên tay.
Sau đó không lâu, cậu ấm Hà Dịch nửa đêm đua xe máy cùng bạn bè, đâm phải dải phân cách, suýt nữa thì biến thành người tàn phế, anh ta cũng biết lợi dụng cơ hội, nằm trong viện rên la, tuyên bố nếu Thiếu Nghi không đến thăm, anh ta sẽ không ăn gì. Tổng giám đốc và phu nhân tức mà không làm được gì, một lần nữa Thiếu Nghi lại trở thành tâm điểm của các cuộc bàn tán, các nhân viên trong cơ quan, lãnh đạo của Công ty Thụy Thông thay nhau đến tìm, đến khi Trịnh Vi mang hoa đến bệnh viện thăm thiên tài Hà Dịch, quả nhiên phát hiện ra Thiếu Nghi mặt lạnh hơn bắc băng dương đang hậm hực ngồi bón cháo cho Hà Dịch với nụ cười hoan hỉ, chỉ có điều vẻ mặt đó khiến Trịnh Vi cảm thấy không phải cô nàng đang đút chào vào miệng Hà Dịch mà là đút thạch tín.
Vết thương của Hà Dịch chưa khỏi hẳn, nội bộ tổng Công ty dã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa. Công ty 6 và Công ty Thụy Thông chỉ trong một tháng đã xảy ra liên tiếp hai vụ tai nạn lao động nghiêm trọng, cả hai vụ đều là các công nhân thi công đang làm việc trên cao rơi xuống đất ૮ɦếƭ. Vấn đề an toàn lao động trong ngành kiến trúc và ngành khai thác mỏ trong nước vốn đã chịu nhiều tai tiếng, các doanh nghiệp thi nhau lấy đó rút kinh nghiệm, trong ngành có một câu nói rằng, làm ít chưa đến mức phải ૮ɦếƭ đói, nhưng nếu để xảy ra tai nạn lao động mọi người đều có thể ૮ɦếƭ đói. Sau khi Công ty 6 để xảy ra sự cố công nhân ૮ɦếƭ, sự cố hoàn toàn là do thao tác sai gây ra, các lãnh đão của Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc đã phải đối mặt với áp lực rất lớn. Bản báo cáo về tai nạn lao động vừa nộp lên trên, giàn giáo của Công ty Thụy Thông rơi xuống lại khiến 3 công nhân ૮ɦếƭ ngay tại chỗ, đây quả là trời muốn hại Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc. Giám đốc của Công ty 6 và Công ty Thụy Thông bị cách chức ngay lập tức, và người chịu trách nhiệm lớn nhất trong tập đoàn, chính là cha của Hà Dịch, cũng không được ngồi yên. Đáng lẽ kết quả tồi tệ nhất của vụ này cũng chỉ là Công ty 6 và Công ty Thụy Thông bị treo giấy phép bỏ thầu, tổng giám đốc và phó tổng giám đốc phụ trách an toàn lao động bị xử phạt hành chính. Nhưng đúng như câu nói đậu đổ bìm leo, tổng giám đốc vừa gặp nạn, các chứng cứ cho thấy trước kia ông ta lợi dụng chức quyền đã bị người ta móc hết ra, mọi người đều biết rõ, đây chỉ là kết quả của vụ tranh giành quyền lực trong nội bộ tập đoàn mà thôi. Ngay sau đó, viện kiểm sát liền bắt tay vào điều tra, chứng cứ rõ ràng, vị tổng giám đốc Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc một thời danh tiếng lẫy lừng đã ngã ngựa ngay lập tức, bí thư đảng ủy của Công ty tạm thời nắm quyền quản lý chung.
Đứt dây dễ động rừng, huống hồ một cơn phong ba lớn như vậy. Thời gian đó, ngay cả Chu Cù cũng phải hết sức cẩn trọng trong mọi việc, bôn ba chèo chống, cố gắng nắm bắt cơ hội trong giai đoạn giao tranh quyền lực trong nội bộ Công ty, để giữ an toàn cho mình. Lúc này đây mọi người bắt đầu thấy may cho Thiếu Nghi, may mà cô tỉnh táo, chưa bị mê hoặc vì bề ngoài giàu có của gia đình họ Hà mà lấy Hà Dịch, chỉ có Trịnh Vi biết, kể từ khi gia đình họ Hà xảy ra chuyện lớn, ông bố bị bắt, bà mẹ khóc hết nước mắt, một mình Thiếu Nghi đêm nào cũng ở bên chăm sóc Hà Dịch. Cô không biết hành động này của Thiếu Nghi là xuất phát từ sự thương hay bản chất thương người của người phụ nữ, nhưng không thể không thừa nhận, lần này, cô bạn Thiếu Nghi với tính cách khó chịu, lập dị đã khiến Trịnh Vi phải nhìn bằng ánh mắt khác.
Trịnh Vi cũng lén đến bệnh viên thăm Hà Dịch mấy lần, cậu công tử một thời hào hoa phong nhã, cười nói hớn hở, giờ đây lại lặng lẽ hẳn khiến cô thực sự cảm thấy không quen, cô cũng không biết nói gì, chỉ liên tục nhắc lại một câu: “Việc gì cũng phải nghĩ theo hướng tích cực, chẳng có khó khăn gì là không vượt qua được đâu”.
Lúc cô về Thiếu Nghi phá lệ tiễn cô ra cổng, vẫn không có gì để nói, chỉ thở dài, “Nửa tháng trước đây mọi người đến thăm còn phải xếp hàng hẹn trước, lẵng hoa bày gần kín hành lang, sau khi mọi chuyện xảy ra, không ngờ cậu là người duy nhất của Công ty đến thăm anh ấy. Mọi chuyện trên thế gian này hấp dẫn hơn bất cứ một vở kịch nào."
Hà Dịch xuất viện chưa được bao lâu thì kết hôn với Thiếu Nghi, Trịnh Vi trở thành vị khách mời duy nhất trong bữa tiệc cưới của họ.
Nguyên bí thư đảng ủy của Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc họ Âu Dương tạm thời kiêm chức tổng giám đốc, quản cả công tác Đảng và công việc hành chính. Sau khi nắm quyền, ông đã tiến hành một cuộc cải cách lớn trong nội bộ Tổng Công ty và các Công ty con, không ít vị lãnh đạo của các Công ty con bị thay, một điều khiến Trịnh Vi cảm thấy may mắn là, Công ty 2 ngoài phó giám đốc Tiền gần 50 tuổi bị yêu cầu lùi về tuyến hai trước thời hạn, vị trí của Chu Cù vẫn vững như núi thái sơn; không những thế, dường như tổng Công ty càng tỏ ra ưu ái với Công ty 2 hơn, không những phê chuẩn cho mua một cần cẩu hạng lớn, mà còn tuyển cho Công ty 2 một nhóm kỹ sư kỹ thuật mới, trong đó cũng bao gồm nhân viên phụ trách kỹ thuật trực tiếp đảm nhận nhiệm vụ thao tác trên không kiên trợ lý giám đốc.
Trợ lý giám đốc của Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc là một vị trí đặc biệt, đãi ngộ chỉ kém phó giám đốc một chút, và thông thường chức vụ này có nghĩa rằng, đây là vị trí quá độ trước khi thăng tiến. Trợ lý giám đốc của Công ty 2 mới nhận chức lần này mặc dù tuổi không cao, thâm niên công tác không nhiều, chỉ ở công trường 7 tháng, nhưng mọi người đều biết, rất có khả năng vị trợ lý này sẽ trở thành người thay thế phó giám đốc Tiền phụ trách công tác phát triển thị trường và nghiên cứu, phát triểu kỹ thuật của Công ty 2.
Hôm vị trợ lý giám đốc đến, Chu Cù đích thân lái xe đến tổng Công ty đón anh ta về, phòng làm việc của anh nằm cạnh phòng làm việc của giám đốc, mọi thiết bị và điều kiện làm việc trong đó Trịnh Vi đều phải làm theo hướng dẫn của Chu Cù, tất cả đều được bố trí cẩn thận theo đãi ngộ dành cho phó giám đốc.
Sau khi về đến Công ty, Chu Cù đã giới thiệu các cán bộ quản lý trong Công ty đang tập trung ở phòng họp với trợ lý mới của mình. Vị trợ lý trẻ không hề tỏ ra ngạo mạn, đắc ý như những thanh niên thành đạt sớm khác, trông có vẻ là người nói ít làm nhiều, mặc dù ánh mắt có phần khó gần, nhưng cử chỉ đàng hoàng, nụ cười dễ chịu, thỉnh thoảng nói vài câu nhưng cũng đúng mực.
Lúc giới thiệu đến Trịnh Vi, anh cũng cười và bắt tay cô, “Thời gian làm việc trên kia tôi đã nghe nói thư ký của Công ty 2 rất trẻ và giỏi giang, là trợ thủ đắc lực của giám đốc Chu, sau này rất mong có được sự giúp đỡ của em."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc