Anh có thích nước Mỹ không? – Chương 44

Tác giả: Tân Di Ổ

Cười say ngất ngây cùng khanh ba vạn bữa, không cần trút bầu tâm sự
Trịnh Vi ngồi trên nền xi măng bên cạnh công trường, trời tháng Mười nắng chói chang, trước mặt là một vùng trắng xóa. Công trình vẫn đang dừng lại ở giai đoạn thi công dưới mặt đất, sau khi làm xong khâu xây dựng cơ sở hạ tầng, ngay cả chỗ tránh nắng cũng không có. Một giọt mồ hôi lẫn vào bùn đất trên tay, biến thành màu xám ***c, những chỗ mũ bảo hộ bám sát vào tóc, dính bết và ngứa ngáy. Hơn một tháng lăn lộn dưới nắng, tối đến tắm rửa soi gương, cô thấy gương mặt trắng trẻo của mình chẳng khác gì Bao công tái thế. Đen thì đã đành, đằng này khi cởi mũ ra, lớp da dưới quai mũ bảo hộ vẫn trắng ngần, nhìn từ xa giống như bị ai quệt lên hai đường màu trắng dưới hàm, trông rất nực cười, vì chuyện này mà cô bị đám công nhân trên công trường trêu chọc. Cô uống một ngụm nước, lấy tay phe phẩy nhưng chẳng thấm gì so với cái nóng. Ngày đầu tiên đến công trường, nếu quản đốc điều hành, nhân viên phụ trách kiểm tra an toàn và sư phụ hướng dẫn cô không nhắc đi nhắc lại, trong công trường bắt buộc phải đội mũ bảo hộ, thì cô đã có ý định cởi phắt mũ ra, để cho đầu và cổ mình được giải phóng.
Ý định ban đầu của cô khi tìm công việc này là muốn được ngày ngày ở bên cạnh người mình yêu, người đi rồi, cơ hội làm việc thì ở lại, Trịnh Vi không biết nên cảm thấy nực cười hay may mắn. Nhưng được vào Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc, nghe nói là đáp được chuyến xe cuối cùng trước khi tập đoàn danh tiếng này thay đổi cơ chế tuyển dụng viên chức. Trong mắt hầu hết bạn bè của cô, đây là một điều may mắn, đặc biệt là sau khi tập đoàn này đưa ra thông báo “Không tuyển dụng nhân viên nữ” ngay từ rất sớm trong năm nay, việc cô trúng tuyển không thể không nói là một bất ngờ khiến nhiều người phải ghen tị.
Kể ra thì cũng buồn cười, hồi đầu lý do khiến cô chọn học ngành xây dựng, cũng chỉ vì cô rất ngây thơ nghĩ rằng, nếu được chứng kiến những tòa nhà cao tầng mọc lên từ đôi tay mình, cảm giác đó chắc chắn sẽ rất thú vị. Giờ đây, khi đã được làm việc thực sự trong môi trường này, mới biết không phải tự nhiên mà công việc này có sự phân biệt về giới tính, bởi dẫu có xét về thể lực hay khả năng chịu đựng gian khổ, con gái đều thua xa con trai. Sau khi đi Vụ Nguyên về không lâu, cô liền nhận được thông báo thi tuyển vòng sau của Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc. Thời gian đó, cô như người mất hồn, cũng không hiểu thế nào mà lại trúng tuyển. Sau khi đăng ký, cô và mấy chục nhân viên nam khác phải trải qua một lớp học bồi dưỡng nghiệp vụ kéo dài nửa tháng ở trụ sở chính của Công ty, sau đó tất cả được phân đến các tổ chuyên môn ở các công trình. Theo quy định của phòng nhân sự, tất cả các sinh viên mới được tuyển vào đều phải có 6 tháng kinh nghiệm đi thực tế ở công trường trở lên, sau khi sát hạch, đạt yêu cầu mới được phân vào các vị trí chính thức. Sáu tháng này nói dài cũng không phải là dài, nói ngắn cũng không phải là ngắn, đến khi thực sự đi vào thực tế, mới thấy chẳng có gì đơn giản. Hôm Trịnh Vi vừa được phân đến tổ chuyên môn này, tất cả các đồng nghiệp trên công trường vừa nhìn thấy cô liền thi nhau lắc đầu, ai cũng nói đưa cô gái chân yếu tay mềm này đến đây, khác gì *** người ta. Cô làm được hai ngày, cũng thầm kêu khổ trong bụng, nhưng tính cô ngang ngạnh, đặc biệt là không cam chịu lép vế trước mặt người khác, sự việc đã đến nước này thì phải vui vẻ chấp nhận, mọi người đều nói cô không chịu được cảnh khổ này, cô lại muốn cho mọi người thấy, làm sao Ngọc diện Tiểu Phi Long như cô lại có thể dễ dàng để người khác khinh thường như thế?
Lời lẽ hùng hồn đã buông ra, nhưng để đạt được đến mức nếm mùi khổ ải mà vẫn coi như nếm mật ngọt cũng không phải dễ dàng gì. Sư phụ vừa nói mọi người có thể giải lao một lát, cô liền ngồi phịch xuống chẳng muốn đứng dậy nữa. Cô đang nghĩ bụng kéo dài được phút nào hay phút nấy, thì nhìn thấy một người đang cầm bản vẽ phụ đuổi theo sư phụ để hỏi.
Đôi khi sẽ là như vậy, một giai đoạn nào đó trong cuộc đời của bạn sẽ xuất hiện một người như thế, cái gì cô ta cũng không chịu thua bạn, cái gì cũng muốn tranh giành với bạn, cái gì cũng thích gây sư với bạn.
Đối với Trịnh Vi, người này có tên là Vi Thiếu Nghi. Ngoài Trịnh Vi ra, Vi Thiếu Nghi là nhân vật nữ cũng được tập Đoàn kiến trúc tuyển dụng trong năm nay, nhưng các giai đoạn thi vòng loại của cô ta lại không giống Trịnh Vi. Trịnh Vi nghe nói cô ta là họ hàng của một vị lãnh đạo mới về hưu của Tổng Công ty, đáng lẽ Công ty không nhận, nhưng một là do vị lãnh đạo này trước khi về hưu đã giới thiệu, hai là chuyên ngành của cô ta cũng phù hợp, trường đại học mà cô ta tốt nghiệp và hồ sơ đều không thể chê ở một điểm nào; để vị lãnh đạo không có cảm giác vừa về hưu tiếng nói đã mất trọng lượng, Công ty mới miễn cưỡng dành một chỉ tiêu cho cô ta.
Thời gian Vi Thiếu Nghi vào làm việc tại Công ty muộn hơn Trinh Vi, không phải trải qua giai đoạn bồi dưỡng nghiệp vụ mà được phân thẳng vào tổ chuyên môn của Trịnh Vi. Lần đầu tiên gặp Thiếu Nghi, Trịnh Vi đã có linh cảm rằng chắc chắn cô giá này không thể trở thành bạn tri kỉ của cô. Cô ghét nhất những người luôn tự cho mình là thanh cao, quá mức chi li tính toán, và rất không may là, dường như Thiếu Nghi lại là một người điển hình như vậy, cô cũng nhận ra rằng, dường như Thiếu Nghi cũng không có thiện cảm với cô lắm. Người ta nói không phải oan gia không chạm trán, ban ngày cùng làm ở công trường cũng không sao, đáng sợ nhất là tối đến quay về khu tập thể của Công ty vẫn phải đối mặt với gương mặt lạnh như tiền đó - Công ty đã dành cho các nhân viên mới được tuyển dụng như Trịnh Vi một căn hộ tập thể ở được hai người, có hai phòng ngủ, một phòng khách, năm nay trong số các nhân viên mới, chỉ có cô và Thiếu Nghi là con gái, việc trở thành bạn cùng phòng cũng là điều không thể lựa chọn.
Trịnh Vi không thể hiểu, đều là những đứa trẻ được lớn lên dưới những ngọn cờ của nước Trung Quốc mới, tại sao có người lại mang vẻ mặt thù hằn đến thế, lỡ mồm nói nhiều hơn người khác hai câu cũng tưởng mình bị thiệt, người khác kể chuyện cười, cô ta cũng không cười, không phải ra vẻ ta đây thì còn là gì? Cũng chỉ vì có mối quan hệ mà đi cửa sau rồi vào Công ty, đến mức phải kiêu như thế ư? Sống chung một nhà với Thiếu Nghi không lâu, Trịnh Vi và cô ta đã bắt đầu có va chạm, cô không chịu được tính quá mức sạch sẽ của Thiếu Nghi, Thiếu Nghi cũng ghét tính bừa bộn của cô, may mà sau khi đi làm về hai người đóng chặt cửa phòng mình lại, không ai ngó ngàng tới ai, nếu không cả hai đều không chịu nhau, chắc chắn sẽ có ngày đánh nhau to.
Nhưng rồi nói đi rồi phải nói lại, Trịnh Vi vốn tính xuề xòa, trong lòng cô chỉ mong tất cả mọi người trên thế gian này đều không có chí lớn như cô, sống như thế nào hay thế đấy, như thế cảm giác có tội của cô mới có thể giảm tới mức thấp nhất. Sự cần cù chăm chỉ dường như có phần hơi miễn cưỡng của Thiếu Nghi đã gây cho cô áp lực rất lớn. Cùng là thực tập ở công trường, không bao giờ Thiếu Nghi tỏ ra lười nhác, cô ta hiếu thắng như đàn ông, việc gì cũng cầu toàn, càng là những việc khó khăn, vất vả, cô ta càng tranh làm, kể cả những lúc giải lao, cô ta cũng vẫn cầm bản vẽ hỏi han các đồng nghiệp có thâm niên công tác, không hiểu ra vấn đề quyết không chịu thôi, và cô ta luôn tỏ ra coi thường cô bạn đồng nghiệp thinh thoảng lại tranh thủ nghỉ ngơi như Trịnh Vi.
Một lần hai người to tiếng cãi nhau trong phòng tập thể vì một chuyện nhỏ. Hình như đầu tiên là do chưa đến 9 giờ tối, Trịnh Vi nghe nhạc lớn bằng loa làm ảnh hưởng đến công việc vẽ kĩ thuật của Thiếu Nghi. Tóm lại là đến lúc cuối, nội dung tranh cãi đã xa hẳn chủ đề ban đầu, hai bên buông ra những lời khó nghe nhất, Trịnh Vi chỉ vào Thiếu Nghi nói: “Tôi không thể hiểu, cậu có gì mà huênh hoang như thế, cậu đừng tưởng rằng ngày ngày cậu cần cù học hỏi như vậy mà mọi người không biết cậu nhờ đi cửa sau mới vào được vào Công ty”. Thiếu Nghi liền trả đũa ngay: “Còn tôi lại càng không thể hiểu, tại sao phòng nhân sự của Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc lại có thể tuyển dụng một người như cậu, nếu trong quá trình tuyển dụng, cậu không giở trò gì thì tôi cảm thấy tự hào vì không vào Công ty cùng con đường như cậu”. Nói xong hai người đều hằm hằm về phòng đóng sầm cửa lại, từ đó cả hai càng như nước với lửa, kể cả những lúc giáp mặt nhau cũng mặt lạnh như tiền không chào hỏi, thỉnh thoảng còn nói kháy nhau vài câu. Mọi người đều biết hai cô bất hòa, xét về kiến thức chuyên ngành và độ chăm chỉ chịu khó thì Thiếu Nghi hơn hẳn Trịnh Vi, nhưng Trịnh Vi tính tình lại xởi lởi, hòa đồng, được mọi người quý mến, kể cả cô mắc lỗi nhỏ, các sư phụ đều bao che cho cô, vì thế trong công việc hai người cũng gọi là hòa.
Vừa đi làm, không những Trịnh Vi phải nếm ngay mùi vất vả của công việc, mà còn cảm thấy ức chế, bức xúc vì mối quan hệ bất hòa với Thiếu Nghi. Hết giờ làm việc, một mình lẻ loi chán chường, cô càng thấy nhớ những tháng ngày đã trở thành quá khứ. Bỏ qua những kỷ niệm buồn cô không muốn nhớ lại, đến giờ nhìn lại, mọi chuyện xảy ra trong trường đại học đều đẹp biết bao. Những lúc rỗi rãi, cô thích nấu cháo điện thoại với Nguyễn Nguyễn, trút hết mọi nỗi ấm ức cho bạn nghe, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Nguyễn Nguyễn đã làm việc chính thức ở Viện thiết kế kiến trúc của thành phố S, dù đã hứa sẽ không rời xa cô, nhưng cuối cùng Triệu Thế Vĩnh vẫn không tránh được sự sắp đặt của gia đình, ngoan ngoãn quay về thành phố mà cha mẹ anh đang sống, vào làm việc ở một ban ngành có tiếng. Đối với phụ nữ, tình yêu là toàn bộ cuộc sống, nhưng đối với đàn ông, đó chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của họ, cho dù lúc đầu họ hứa hẹn thế nào, nhưng khi phải đối mặt cho sự lựa chọn, họ luôn luôn thực tế và lý trí hơn phụ nữ. Có lẽ câu nói đó đúng.
Trịnh Vi cảm thấy bất bình và phẫn nộ thay cho Nguyễn Nguyễn, cô không thể hiểu, tại sao gia đình Triệu Thế Vĩnh lại phản đối anh ta yêu một cô gái thông minh, xinh đẹp, tính tình không thể chê ở điểm nào như Nguyễn Nguyễn. Rõ ràng Nguyễn Nguyễn là niềm mơ ước của bao người, lẽ nào chỉ vì anh ta sinh ra trong một gia đình có bố mẹ đều là cán bộ làm ở tỉnh, còn cha mẹ Nguyễn Nguyễn chỉ là giáo viên tiểu học bình thường mà thôi?
Không phải Nguyễn Nguyễn không đau khổ, nhưng cô vẫn tha thứ cho người con trai mà cô yêu; sau khi Triệu Thế Vĩnh chuyển từ nhà cha mẹ anh ra sống ở ngoài, mỗi dịp được nghỉ, cô đều từ thành phố S về thăm anh. Thỉnh thoảng Trịnh Vi thấy bực liền hỏi, “Cậu định ngồi tàu đến bao giờ mới kết thúc? ” Nguyễn Nguyễn chỉ cười, “Có thể phải đợi đến ngày tớ không thể ngồi được nữa? ” Thế là Trịnh Vi bèn thở dài, không biết tình yêu là cái gì mà có thể khiến một người thông minh như Nguyễn Nguyễn cũng phải mụ mẫm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc