Anh có thích nước Mỹ không? – Chương 17

Tác giả: Tân Di Ổ

“Chuyện này tớ cũng không rõ lắm, nhưng ít nhất là không ghét. Hắn rất kiêu, người bình thường hắn không thích nói chuyện, nhưng với Tăng Dục lại không đến nỗi, ít nhất đó là người duy nhất trong đám con gái có quan hệ khá tốt với hắn. Tăng Dục học cũng rất khá, tính tình cũng thoáng, nói chung là hai người rất hợp nhau, tớ đoán cả hai đều ngại bày tỏ chuyện đó, nhưng sớm muộn gì cũng xảy ra thôi”.
“Dẹp, dẹp, dẹp ngay đi, đừng nói nữa, cứ nói mãi chuyện của gã biến thái đó làm gì”. Trịnh Vi gắng sức đẩy chiếc ghế ra rồi đứng dậy, “Ghê tởm hơn cả chuyện ngáp phải ruồi”.
Nói rồi cô bỏ ra ngoài, đóng cửa rầm một cái khiến kính cửa rung lên từng hồi, Duy Quyên ngơ ngác, “Ai lại làm phật ý cậu ấy à, hay là uống nhầm thuốc rồi chăng?”
Tiểu Bắc chỉ cười “Hê hê…”
Trịnh Vi ra khỏi phòng, một mình đi lang thang trong trường, bây giờ đang là giờ lên lớp, xung quanh vắng người, cô bước rất nhanh, dường như làm như vậy có thể giúp cô tỉnh táo hơn, trút bỏ những tâm trạng bực bội, nhưng hoàn toàn ngược với những gì mong muốn, cô càng đi, lòng càng rối như tơ vò.
Lúc nãy nghe Duy Quyên nói chuyện, một cảm giác chua xót trào dâng trong lòng Trịnh Vi, giống như cảm nhận của cô trong nhà ăn hôm đó. Cô căm ghét cảm giác lạ lùng đó, không biết nên trút ra thế nào, đành phải kìm chế nỗi bực bội vô hình, nhưng lại không biết mình tức cái gì. Và còn một điều nữa là, những lời Nguyễn Nguyễn nói hôm đó nghĩa là gì, “Trừ phi hắn là… của cậu”, trừ phi hắn là gì của cô…? … Nếu đúng hắn là… của cô, đột nhiên cô che kín mặt, không dám nghĩ tiếp. Đúng lúc, cách đó không xa có một bốt điện thoại, cô chạy như bay về phía đó và bấm số điện thoại của mẹ. Sau khi ly hôn với bố, mẹ cô đã thuê một căn nhà khác để ở; điện thoại réo hồi lâu, không có người nhấc máy, cô lại gọi đến phòng làm việc của mẹ. Khi giọng nói quen thuộc cất lên ở đầu bên kia, Trịnh Vi gọi lớn một tiếng “Mẹ”, suýt thì bật khóc.
Mẹ cô giật mình, vội vàng hỏi con gái đã xảy ra chuyện gì, Trịnh Vi sụt sịt, hỏi: “Mẹ ơi, con muốn biết, nếu hằng ngày con đều nghĩ về một người, ban ngày nghĩ, đêm đến cũng toàn mơ thấy người đó. Rõ ràng là con rất ghét hắn, nhưng lại rất muốn được gặp hắn, vừa nhìn thấy hắn, các dây thần kinh trong người cứ căng hết ra, được cãi nhau với hắn cũng thấy rất vui, nhưng nhìn thấy hay nghe thấy hắn đi với đứa con gái khác lại thấy khó chịu vô cùng - một nỗi khó chịu rất khó tả, ngay cả bạn thân của con cũng không được. Con ghét hắn nhưng lại không thích hắn ghét con, lúc hắn bảo con là người rất đáng ghét con chỉ muốn khóc, mẹ, mẹ bảo rốt cuộc con làm sao vậy?"
Mẹ cô im lặng hồi lâu, Trịnh Vi sốt ruột quá, “Mẹ, mẹ còn ở đấy không, mẹ nói mau cho con biết, con làm sao vậy?”
“Cậu ấy là ai?” Tiếng mẹ cô để lộ vẻ kinh ngạc đang cố gắng kìm chế.
“Mẹ đừng hỏi điều này, mau nói cho con biết thế là sao, con khó chịu vô cùng”. Cô vừa tỏ ra bối rối vừa làm nũng mẹ, giọng nói đã có phần nghẹn ngào.
“Con gái ngốc quá, có phải con đã yêu rồi không?”
“Mẹ nói lại lần nữa đi ạ."
“Mẹ nói là có phải con đã thích ai rồi không? Mau nói cho mẹ biết đi”.
Câu nói của mẹ tựa như một ngón tay nhẹ nhàng xuyên thủng lớp cửa mỏng manh trong trái tim Trịnh Vi. Đáp án đó - đáp án mà cô mơ hồ nhận thấy nhưng không dám nghĩ, không muốn nghĩ đã mở ra trong khoảnh khắc; đứng trước đáp án này, cô kinh ngạc, thẫn thờ, không cam chịu, ngại ngùng, cô không còn con đường nào để chạy trốn.
“Con gái, con trả lời mẹ đi, có phải hay không?”
Cô ra sức lắc đầu trước điện thoại, tiếp đó lại gật đầu liên hồi, cuối cùng bật khóc trong nỗi ấm ức, “Đúng rồi mẹ ạ, con thích hắn, nhưng hắn mới nói với con rằng con đừng bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa, con phải làm gì?”
Cô và mẹ nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, nói đến nóng cả điện thoại mới cúp máy, sau khi nghe cô kể, lúc đầu mẹ cô còn ngạc nhiên, sau đó lại tỏ ra lo lắng. Bà không thể ngăn cô con gái đang trong tuổi đôi mươi thích một người con trai, bà cũng đã có một thời trẻ trung, đứng trước chuyện này, không ai có thể làm gì cả. Bà chỉ thấy lo và mơ hồ linh cảm rằng, có thể lần này, cô con gái vốn được nuông chiều thái quá của bà sẽ phải chịu nhiều đau khổ.
Trịnh Vi cúp máy, đứng chôn chân trong bốt điện thoại chật hẹp, ngẩn người một hồi lâu, hóa ra cô thích Trần Hiếu Chính. Và thế là mọi vấn đề mà cô mới chỉ hiểu lơ mơ đã có được câu trả lời, tất cả đều rõ ràng, minh bạch, cô ghét hắn, hận hắn, bám riết lấy hắn, thực ra cũng chỉ vì mong hắn chú ý đến mình nhiều hơn.
Trịnh Vi là cô gái tính tình ngay thẳng, sau khi hiểu được cảm giác dành cho Trần Hiếu Chính là gì, mọi suy nghĩ của cô đã nhanh chóng chuyển sang hướng cần làm gì tiếp theo. Không phải cô chưa thích ai bao giờ, tình cảm mà cô dành cho Lâm Tĩnh từ thưở nhỏ lặng lẽ âm thầm đi vào trái tim cô, thậm chí cô còn không biết mình thích Lâm Tĩnh từ bao giờ, chỉ biết đó là giấc mơ xa xôi của cô. Trước khi Lâm Tĩnh ra đi, giấc mơ đó luôn luôn ngọt ngào, trọn vẹn, cô luôn mỉm cười hạnh phúc trong giấc ngủ. Nhưng tình cảm dành cho Trần Hiếu Chính hoàn toàn khác, nó mạnh mẽ và thôi thúc, cuốn trôi cô trong tích tắc, khiến cô chưa kịp suy nghĩ thì đầu óc đã rối tung lên. Nghĩ đến con người này, điều cô cảm nhận được nhiều hơn là sự lẫn lộn, phức tạp, có đắng, có ngọt, có cay, nhưng chủ yếu vẫn là cảm giác ngọt ngào.
Trên đường về ký túc xá, cảm giác rối bời trong cô đã dần dần biến mất, trước mắt là một con đường, nơi cô cần đi tới đã rất rõ ràng, điều cần suy nghĩ chỉ là nên đi thế nào mà thôi, nhưng cho dù đi thế nào, cô vẫn tin rằng, con đường nào rồi cũng sẽ dẫn đến thành công. Vẻ u ám trên mặt Trịnh Vi đã biến mất, đột nhiên cô rất muốn được gặp ngay Nguyễn Nguyễn, kể cho cô ấy nghe mọi suy nghĩ trong lòng mình lúc này, cô rất cần chia sẻ với người bạn thân những tâm trạng đã vén mây nhìn ánh nắng mặt trời rực rỡ của mình.
Thực ra, sau khi hai người cãi nhau không lâu, Trịnh Vi đã không còn giận Nguyễn Nguyễn nữa, cô biết rõ là giữa Nguyễn Nguyễn và Trần Hiếu Chính không thể xảy ra chuyện gì. Đến giờ nghĩ lại, hóa ra đều là do mình quá để tâm, điều mà cô sợ là trong lòng anh chàng vô tình hớp hồn cô đó, có người quan trọng hơn cô.
Trịnh Vi đã muốn làm lành với Nguyễn Nguyễn từ lâu, nhưng lại không muốn xuống nước, Nguyễn Nguyễn vẫn cứ lạnh nhạt như vậy, khiến cô muốn nói chuyện gì cũng ngại mở miệng. Nhưng giờ thì cô không còn quan tâm đến những cái đó nữa, giờ tan học sắp đến, mong muốn được chia sẻ tâm sự càng trở nên thôi thúc hơn.
Nhưng đã qua giờ tan học vẫn không thấy Nguyễn Nguyễn về phòng, Trịnh Vi bắt đầu sốt ruột, cô hỏi Tiểu Bắc đang chuẩn bị ra ngoài lấy nước nóng, “Tiểu Bắc, sao Nguyễn Nguyễn chưa về nhỉ?”
Tiểu Bắc thấy lạ, “Tớ đâu biết, tớ có cột dây vào người cậu ấy đâu”. Thấy Trịnh Vi có vẻ muốn trút bày tâm sự, Tiểu Bắc vừa đi ra cửa vừa lẩm bẩm. , “Lạ thật đấy, mấy hôm trước còn tỏ vẻ đến ૮ɦếƭ cũng không nói chuyện với nhau, bây giờ lại mong như mong mẹ về chợ, phức tạp quá”.
Trịnh Vi như người ngồi trên đống lửa, cô không đợi được Nguyễn Nguyễn mà lại có điện thoại của Hứa Khai Dương gọi đến, anh nói ở cổng trường mới mở một tiệm ăn nhỏ, nghe nói nấu khá ngon, gọi cô đi ăn thử. Trịnh Vi thầm nghĩ, cứ đợi thế này cũng không phải là cách hay, đúng lúc bụng cũng đã đói nên nhận lời ngay. Trong lúc chải đầu chuẩn bị ra ngoài, Duy Quyên còn hỏi một câu, “Có hẹn với Hứa Khai Dương hả?”
Trịnh Vi chẳng buồn để ý, “Hẹn hò cái gì, đi ăn cùng nhau mà thôi”.
Duy Quyên cười với vẻ ngưỡng mộ, “Ai mà không biết tình cảm anh ấy dành cho cậu, có bao giờ thấy anh ấy tìm bọn tớ đi ăn cơm cùng đâu”.
Trịnh Vi không thích nghe điều đó, “Không đùa với cậu nữa, tớ đi đây”.
Lúc ra cửa còn nghe thấy Duy Quyên với theo một cậu, “Tớ mà như cậu thì tớ sẽ cột chặt anh ấy lại, để lỡ cơ hội là không còn tìm lại được đâu, đến lúc đó không biết đi đâu mà khóc ấy chứ”.
Trịnh Vi không thèm trả lời, vội vàng đi xuống, Hứa Khai Dương đã đợi ở dưới, thấy Trịnh Vi hào hứng phấn khởi bước về phía mình, Hứa Khai Dương liền cười rất tươi. Hai người đi về phía cổng trường. Thực ra Hứa Khai Dương nhằm đúng vào khẩu vị của Trịnh Vi, những lời anh nói, những việc anh làm đều rất hợp ý cô, ở bên anh giống như chơi trò chơi với chính mình vậy, rất thoải mái dễ chịu. Sau khi đã yên vị trong tiệm ăn sạch sẽ, Hứa Khai Dương liền đưa ngay một hộp quà ra trước mặt Trịnh Vi, “Này, tặng cho em đấy”.
“Cái gì vậy?” Trịnh Vi vừa nói vừa mở chiếc hộp với vẻ tò mò, bất giác “A” lên một tiếng, trong hộp là một món đồ chơi xinh xắn đáng yêu, nhìn là biết lấy từ cốt truyện Công chúa hạt đậu trong Truyện kể Andersen.
Thấy Trịnh Vi cười tươi như hoa, Hứa Khai Dương rất phấn khởi, anh biết, cô không thích những món quà quá sang trọng, nhưng những món quà nhỏ thế này lại hợp với sở thích của cô.
“Sao lại tặng em cái này?” Trịnh Vi nghịch món quà trong tay như đứa trẻ.
Hứa Khai Dương nói sơ qua: “Mấy hôm trước bố anh đi Hồng Kông, tiện thể mang về, anh biết chắc em thích những đồ chơi nhỏ như thế này nên anh tặng em, chẳng có lý do nào khác”. Anh không muốn nói với cô, đây là do anh nhờ thư ký của bố, đi tìm mấy nơi ở Hồng Kông mới tìm thấy món quà được bán với số lượng có hạn của Disney.
“Cảm ơn anh, em rất thích”. Trịnh Vi không thích trò khách sáo, trong lòng nghĩ gì, đều biểu lộ hết ra mặt. Cô ngẩng đầu lên cười, thấy Hứa Khai Dương đang nhìn cô chăm chú, bất giác cô nhớ đến những lời Duy Quyên nói, cảm thấy không được thoải mái, “Anh nhìn em làm gì?”, cô nạt.
Hứa Khai Dương đỏ bừng mặt, vội lảng ra chỗ khác, nói với vẻ ngượng ngùng: “Không nhìn gì hết, chỉ thấy em rất xinh”.
Nghe Hứa Khai Dương nói vậy, tai Trịnh Vi cũng nóng bừng lên, nhưng cô không muốn để anh phát hiện ra điều này, nên cố tình nói bằng giọng gay gắt: “Xinh cũng không được nhìn chằm chằm như thế, cẩn thận em móc mắt anh ra đấy”.
Bình thường lúc nói ra những câu như thế, Hứa Khai Dương sẽ ngoan ngoãn im lặng, nhưng lần này anh lại cúi đầu sau đó nhìn cô chăm chú, “Anh cứ muốn ngắm thế, ngắm mãi như thế, em bảo có được không?”
Đôi môi Trịnh Vi khẽ hé mở, sững sờ. Thực ra, không phải từ trước đến nay cô không biết gì về tình cảm của Hứa Khai Dương. Hãy thứ lỗi cho tính thích sĩ diện của một cô gái, nhưng có cô gái trẻ nào không như thế, khi tất cả còn đang ở trong giai đoạn ௱ôЛƓ lung, chỉ muốn nhắm chặt mắt bịt chặt tai để cảm nhận những điều tốt đẹp mà một chàng trai không đáng ghét dành cho cô. Trịnh Vi cũng không nằm ngoài số đó, huống hồ, cô không những không ghét Hứa Khai Dương mà còn khá quý mến anh, muốn chia sẻ với anh mọi niềm vui nỗi buồn của mình như một người bạn thân. Cô tưởng rằng anh sẽ mãi không nói ra, như thế cô có thể tiếp tục vờ như không biết gì.
Thấy cô im lặng hồi lâu, Hứa Khai Dương cũng không biết rõ cô đang nghĩ gì, do dự môt lát, anh liền lấy hết can đảm đặt tay mình lên tay cô.
Trịnh Vi cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay của anh, như bị điên giật, cô rụt ngay tay xuống bàn rồi nhìn anh như vừa choàng tỉnh.
Vẻ né tránh của cô thực sự làm Hứa Khai Dương buồn lòng, đôi mắt đẹp của anh liền sầm xuống, nói với vẻ vô cùng khỏ hiểu: “Vi Vi, em không thích sao?”
Hai tay Trịnh Vi vặn vẹo dưới gầm bàn, hôm nay cô vốn đã quá bối rối rồi, vừa mới làm rõ xong chuyện về Trần Hiếu Chính, còn chưa có kết quả cuối cùng, giờ lại dính đến chuyện của Hứa Khai Dương. Đáng lẽ, cô định đối phó qua quýt cho xong chuyện, giả vờ không hiểu ý anh, sau đó, họ lại có thể tiếp tục vui vẻ ở bên nhau, nhưng trong lòng cô vang lên một tiếng nhắc nhở, như thế là không được, cô không thể ích kỷ như vậy, nếu không sẽ chẳng khác gì một cô gái hư hỏng.
Cô cắn chặt răng, giơ tay đẩy món đồ chơi mà cô rất thích về phía Hứa Khai Dương, miệng lí nhí: “Không phải, Khai Dương, em thích được ở bên anh, nhưng điều mà em thích và điều mà anh thích lại khác nhau…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc