Anh có thích nước Mỹ không? – Chương 11

Tác giả: Tân Di Ổ

“Cậu quen à?” Nguyễn Nguyễn hỏi với vẻ kinh ngạc.
“Hình như thế, trông rất quen, bọn mình qua đó xem sao”.
Hai người vừa bước tới, anh chàng vừa gọi cô đó liền nói với giọng thân thiện: “Vi Vi, cuối cùng đã tìm được em, vào học bao lâu rồi mà em vẫn không gọi điện thoại cho anh, thế là không được đâu nhé”.
Nghe thấy hai tiếng “Vi Vi” mà anh chàng đó gọi, Trịnh Vi bất giác rùng mình, thầm hỏi mình quen anh chàng này từ bao giờ nhỉ, cô nhìn gương mặt mọc đầy trứng cá trước mắt mấy giây mới ồ lên vỡ lẽ, đây chẳng phải Lão Trương nhiệt tình hôm cô đến nhập trường đó sao?
“Hê hê, mấy hôm trước em có việc phải về nhà, anh Trương anh ở đây làm gì vậy?” Vì đã quen nên cô cũng không phải cảnh giác nữa.
“Còn làm gì nữa, câu lạc bộ thu hút nhân tài, cũng phải hấp thu ít dinh dưỡng mới chứ”.
Trong trường đại học hình như sinh viên nào cũng phải tham gia vào câu lạc bộ nào đó thì phải, Trịnh Vi liếc quanh vị trí của Lão Trương, đây là góc nhỏ kín đáo nhất so với vị trí của tất cả các câu lạc bộ khác, sau lưng anh ta là hai, ba anh chàng cũng lôi thôi luộm thuộm như anh ta, trên bàn không có những tấm biển tuyên truyền bắt mắt như các câu lạc bộ khác, ngay cả các sinh viên mới xếp hàng dăng ký trước bàn cũng không nhiều như chỗ khác.
“Câu lạc bộ của anh là câu lạc bộ gì vậy, ít ra cũng phải có tấm biển ghi chứ?”
“Ở đây này”. Lão Trương cầm một tờ giấy trên bàn lên, nhìn là biết đó là một tờ giấy được xé nham nhở trong quyển vở ghi chép, trên đó viết dòng chữ “Câu lạc bộ cờ vây” bằng Pu't bi.
Trịnh Vi cười ngặt nghẽo, “Anh Trương, câu lạc bộ của các anh cũng giản dị, đơn sơ quá nhỉ? Đi từ nãy đến giờ, chưa thấy câu lạc bộ nào lại nghèo nàn như các anh”.
Lão Trương không hề tỏ ra phật ý, phẩy phẩy tờ giấy, nói: “Bọn anh đây gọi là hát bè trầm! Nước chẳng kể sâu, có rồng tất thiêng, hình thức không quan trọng, cái mà bọn anh coi trọng chính là nội hàm”.
“Thế anh cứ tiếp tục giữ nội hàm đó đi, em phải về đây”. Trịnh Vi vừa cười vừa nói.
“Thế đâu có được, đã đến đây thì phải tham gia vào câu lạc bộ của các anh chứ”. Lão Trương nói với vẻ thản nhiên.
Trịnh Vi bật cười, “Em đâu có biết trò chơi có nội hàm lớn lao như vậy của các anh, em chỉ biết chơi cờ bay thôi”.
“Không sao cả, chỉ cần em tham gia, bọn anh đông người thế này không dạy được em hay sao? Trông em thông minh như thế, chắc chắn sẽ học nhanh thôi”.
“Thôi thôi, các anh đi tìm cao nhân khác đi”. Trịnh Vi đang định bỏ đi thì bị tay Lão Trương chặn lại: “Em gái, em phải nể mặt anh chứ, hay là, bọn anh không thu tiền gia nhập câu lạc bộ của em nữa… thế cũng không chịu hả? Thôi thì thế này nhé, em tham gia, chức hội phó câu lạc bộ sẽ để em làm…”
Trịnh Vi giật nảy người, càng cảm thấy trước mặt là đầm rồng hang cọp. Thấy cô vẫn chưa chịu, Lão Trương lại một lần nữa dùng chiêu bài dụ dỗ ngon ngọt: “Thôi em hãy nể mặt anh vì hôm nhập học anh đã giúp em, cũng coi như đó là cái duyên, em tham gia đi nhé. Yên tâm, sau khi gia nhập câu lạc bộ, em không có nghĩa vụ gì hết mà chỉ có quyền lợi thôi… Đừng để đến mức anh phải cầu xin em, ít nhiều gì thì anh cũng là đàn anh khóa trên mà."
Thấy Trịnh Vi tỏ vẻ nghi hoặc không nói gì, Lão Trương không để lỡ thời cơ dúi ngay chiếc Pu't bi vào tay cô, nửa vật nài nửa ép bắt cô phải ký tên, Trịnh Vi chưa kịp hoàn hồn thì nghe thấy Lão Trương quay đầu tươi cười hoan hỉ với mấy anh bạn đằng sau: “Cuối cùng thì câu lạc bộ cờ vây của chúng ta đã có sinh viên nữ rồi, lại còn là cô bé xinh đẹp nữa chứ, thế nào hiệp hội máy vi tính và câu lạc bộ ghi ta cũng tức nổ đom đóm mắt cho coi”.
Trịnh Vi không nói gì nữa, cô có cảm giác như mình bị bán đứng trong chốc lát. Nhưng nhìn thấy vẻ hoan hỉ của bọn họ, thầm nghĩ, mấy anh chàng này cũng đáng thương thật, bình thường chắc là hay bị các câu lạc bộ khác bắt nạt, đằng nào cô cũng chẳng có việc gì, tham gia thì tham gia chứ sao.
Lúc này đây ánh mắt Lão Trương bắt đầu nhìn chằm chằm vào phía sau Trịnh Vi, Trịnh Vi quay đầu nhìn lại, đúng là vị trí Nguyễn Nguyễn đang đứng, cô đang lơ đãng nhìn mọi người qua lại.
Trịnh Vi đặt tay lên vai Nguyễn Nguyễn, nhướn mày lên hỏi anh chàng Trương: “Anh nhìn Nguyễn Nguyễn nhà em say sưa như thế làm gì?” Cô không hề có ý ghen tuông. Tính Trịnh Vi là thế, cô đã chấp nhận Nguyễn Nguyễn nên cảm thấy Nguyễn Nguyễn là của mình, người khác ca ngợi, thích Nguyễn Nguyễn, cô cảm thấy mình cũng vinh dự lây, chỉ có điều trong mắ Lão Trương lộ rõ bốn chữ “Thèm thuồng từ lâu” khiến cô không thể không cảnh giác.
Lão Trương rút phắt trong túi ra một vật, cầm bằng hai tay đưa ra trước mặt Nguyễn Nguyễn, “Em là Nguyễn Quản đúng không, anh đã nghe tiếng em từ lâu, anh là Trương Thiên Nhiên học khoa Công nghệ Môi trường, đồng thời cũng là bạn thân của Trịnh Vi ”.
Trịnh Vi lườm môt cái, con người này không biết lạ là gì, hóa ra anh ta vẫn đem theo bên người tấm card tự làm đó, hễ gặp con gái xinh lại phân phát.
Nguyễn Nguyễn mỉm cười nhận lấy và cũng không nói gì. Lại vẫn là Lão Trương tấn công tiếp: “Hay là em cũng tham gia vào câu lạc bộ cờ vây của bọn anh nhé?”
Trịnh Vi thấy Nguyễn Nguyễn có phần khó xử, bèn nói với Lão Trương: “Đây khác gì được voi đòi tiên, bắt ép bản cô nương còn chưa đủ, lại còn định bá chiếm cả hoa khoa Nguyễn Nguyễn nhà chúng tôi nữa đây, anh không sợ câu lạc bộ cờ vây của anh bị người khác cho một chưởng à?”
Lão Trương cũng là người rất biết nắm bắt thời cờ, biết dừng lại đúng lúc nên cũng không nài ép thêm.
Tối đến, khi đã về phòng đông đủ, mọi người liền kể cho nhau nghe chuyện buổi chiều đi thăm các câu lạc bộ. Tiểu bắc nói bằng giọng chắc nịch: “Cái gọi là câu lạc bộ chỉ là nơi các anh giai khóa trên đói khát tán tỉnh các em khóa dưới mà thôi?”
Lục Nha hưởng ứng: “Đúng đấy, tớ cũng cảm thấy như thế, Tiểu Bắc, thế thì cậu không tham gia vào câu lạc bộ nào à?”
Tiểu Bắc nói: “Đâu có, tớ tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh, câu lạc bộ nấu ăn, câu lạc bộ tình thương, hiệp hội điện ảnh…”
Trịnh Vi cười phì: “ Thế những lời cậu nói lúc đầu không phải mâu thuẫn hay sao?”
Tiểu Bắc hùng hổ: “Tớ chỉ nói câu lạc bộ là nơi các anh giao khóa trên đói khát tán tỉnh các em khóa dưới mà thôi, tớ đâu có nói như thế có gì là không ổn đâu, tán thì cứ việc tán, dù thế nào thì cũng không không cho họ cơ hội, như thế thì phi nhân nhân đạo quá. Trịnh Vi, cậu tham gia vào câu lạc bộ nào, hôm nay tớ lang thang mãi ở đó nhưng không thấy câu lạc bộ Phi Long”.
“Tớ tham gia câu lạc bộ cờ vây”. Trịnh Vi buột miệng.
“Ấy, cậu nghĩ gì mà lại tham gia câu lạc bộ cờ vây, tớ nghe mấy người khóa trước nói, trong số các câu lạc bộ của trường, câu lạc bộ cờ vây là vô tích sự nhất, nghe nói ở đó mấy người là sinh viên bị đúp, điển hình là những kẻ ham chơi bời, ban chấp hành Đoàn trường mấy lần đã có ý định giải tán câu lạc bộ này, không hiểu sao đến giờ nó vẫn tồn tại”. Duy Quyên nói.
Nghe thấy vậy Trịnh Vi liền nổi cáu: “Tớ lại thích chơi bời đấy, chỉ có điều câu lạc bộ cờ vây tuy là kém cỏi thật nhưng nghe nói câu lạc bộ cũng có một quy định, tất cả mọi người đều có thể tham gia, trừ sinh viên khoa Xã hội."
Tiểu Bắc cười ha ha: “Hay đấy, hay đấy”.
Duy Quyên không nói gì thêm, chắc là nằm trên giường tức nổ đom đóm mắt. Cuối cùng vẫn là Nguyễn Nguyễn giảng hòa, “Tồn tại tức là hợp lý, mỗi người một ý thích thôi mà”.
Duy Quyên cũng không muốn làm mất lòng Trịnh Vi, được đà hạ giọng: “Nhưng nói đi lại nói lại, nghe nói trong câu lạc bộ cờ vây cũng có mấy anh không đến nỗi, nghe nói chàng công tử họ Hứa khoa Vật lý Điện tử cũng ở câu lạc bộ đó."
Trịnh Vi vẫn chưa hả giận, “Hứ” một tiếng rồi không nói gì thêm.
Lục Nha hỏi: “Chàng công tử họ Hứa nào?”
“Công tử họ Hứa mà cậu không biết à?” Duy Quyên nói” “Hứa Khai Dương - năm thứ hai khoa Vật lý Điện tử, nhà rất giàu, lại đẹp trai, mấy nàng trong lớp tớ thường xuyên nhắc tới anh ta, nghe nói vẫn chưa có người yêu”.
“Xem ra cậu đã điều tra kỹ rồi phải không? Chưa có người yêu, thế không phải là cậu có cơ hội hay sao?” Tiểu Bắc nói.
Duy Quyên nói với vẻ ngượng ngùng: “Làm sao người ta thích tớ được”.
“Đừng nói như vậy, bạn Duy Quyên của chúng ta tuyệt vời làm sao, còn ai bonsevich hơn bạn ấy nào? Tiểu Bắc nói.
Sau một hồi thảo luận, trừ Trịnh Vi và Tiểu Bắc ra, Trác Mĩ tham gia câu lạc bộ nấu ăn, Duy Quyên và Lục Nha tham gia câu lạc bộ văn học, chỉ có Nguyễn Nguyễn không tham gia câu lạc bộ nào, lý do của cô là sợ phiền hà, có thời gian tham gia vào mấy việc đó không bằng lên thư viện đọc sách.
Trong trường đại học, muốn nhận biết sinh viên mới và sinh viên cũ không có gì là khó, những người hào hứng đi theo tốp mấy sinh viên nam hoặc sinh viên nữ là sinh viên mới, hai người dắt tay nhau đi lang thang trên đường là sinh viên cũ; trước giờ vào học vẫn còn năm phút đã chạy thục mạng vào giảng đường là sinh viên mới, chuông báo vào học réo đã lâu mà vẫn dụi mắt lê từng bước vào lớp là sinh viên cũ; ánh mắt hồ hởi, mong chờ, tràn trề hy vọng trước bốn năm đại học là sinh viên mới, hai mắt vô hồn, nụ cười mờ ám là sinh viên cũ… Đương nhiên rồi, có người lại thích phân biệt theo kiểu này hơn, trong nhà ăn, ăn phải một con sâu kêu lên thất thanh là sinh viên mới, thấy trong bát không có sâu liền ngạc nhiên đến mức không dám nuốt là sinh viên cũ.
Cho dù thế nào, so với cực hình của ba năm cấp ba, cuộc sống trong trường đại học chẳng khác gì thiên đường, đứng trước môi trường sống, môi trường học tập thoải mái và tự do tự tại vì không có người giám sát, rất nhiều người có cảm giác như con chim được sổ ***g, hào hứng vỗ cánh nhưng không biết nên bay về phương nào. Lục Nha kể rằng, học kỳ một của năm thứ nhất đại học sắp kết thúc nhưng cô vẫn thường xuyên mơ thấy cảnh mình quay về với thời trước khi thi đại học mà toát cả mồ hôi hột.
Lần trốn học đầu tiên của Trịnh Vi bắt đầu từ những lời gợi ý của Lão Trương - người được mệnh danh là giang hồ Bạch Hiểu Sinh. Xuất phát từ tâm lý đối phó, sau khi gia nhập câu lạc bộ cờ vây, cô cũng mấy lần đến trung tâm hoạt động của câu lạc bộ. Lần thì đi vào sau khi tan học, lần thì đi lúc không có giờ, bất kể lần nào đến địa điểm tồi tàn đó, cô cũng đều nhìn thấy bóng dáng Lão Trương. Cuối cùng có một lần, không nén nổi tò mò, Trịnh Vi liền nói ra thắc mắc của mình: “Anh Trương, sao lúc nào anh cũng có mặt, anh không đi học à?” Lão Trương cười, điềm nhiên nói: “Cô bé ngốc ngếch thế, em tưởng rằng tất cả mọi người đều như các em tiết nào cũng cắp cặp đi học ư, thà đi làm những việc mình thích còn hơn là để tuổi xuân quý báu trôi qua một cách vô bổ trong những môn học vô vị”. Lúc đó Trịnh Vi thầm nghĩ, thảo nào mọi người đều nói trong câu lạc bộ cờ vây toàn là sinh viên bị đúp mình không thể như thế được.
Cho dù là năm thứ nhất nhưng chương trình học của sinh viên các nhóm ngành tự nhiên đều đươc xếp khá nặng, ngoài bốn môn chuyên ngành, còn có các môn chung bắt buộc như ngoại ngữ và triết học Mác-Lênin, cơ sở pháp luật. Về cơ bản thời khóa biểu ngày nào cũng được bố trí kín mít, thỉnh thoảng những buổi không có giờ lại phải đối phó với các bài tập vi phân, tích phân dài lê thê.
Một buổi sáng trời mưa, Trịnh Vi tự cho phép mình được ngủ nướng với lý do đau đầu để biểu tình việc rời khởi chăn ấm lên lớp đi học. Thấp thỏm một hồi, thấy hậu quả không những không nghiêm trọng như mình tưởng tượng - thậm chí có thể nói sau khi không để lại hậu quả gì, cô bắt đầu có những hành động liều lĩnh hơn, ngoài môn chuyên ngành không dám bỏ học, sợ bỏ sẽ không theo kịp, các môn học chung bắt buộc, bỏ được đều bỏ. Thời gian đầu cô còn nhờ Nguyễn Nguyễn làm đơn xin phép nhét cho cán bộ lớp, nhưng sau khi mọi lý do ốm vặt đã sử dụng hết, ngay cả giấy phép cũng không buồn viết nữa. Sau khi cha mẹ cô mỗi người bỏ ra nửa tiền mua cho cô một chiếc máy tính, tình trạng này ngày càng nghiêm trọng hơn, vua trốn học trong phòng chính là cô và Trác Mĩ - người nổi tiếng vì đức tính ham ngủ lười học, thỉnh thoảng còn có Tiểu Bắc - người cũng dị ứng với môn triết học Mác-Lênin tham gia, cứ rỗi rãi là mấy người lại thuê về mấy bộ phim truyền hình mà nghiền ngẫm. Phim Hàn Quốc, Nhật Bản, Hồng Kông, Mỹ, Đài Loan rồi phim trong nước, phim nào cũng không chê, có lúc xem quên cả mình là ai, ngay cả cơm cũng phải nhờ Nguyễn Nguyễn sau khi tan học mua về cho.
Mặc dù Nguyễn Nguyễn không phải tiết học nào cũng chăm chú nghe giảng, nhưng nguyên tắc của cô là không có chuyện đặc biệt thì không trốn học, cho dù tâm hồn có treo ngược cành cây, cũng phải tự mình đến tận hiện trường. Như lời cô nói thì, Trịnh Vi đã bỏ học nhiều như vậy, nếu cô cũng làm như thế thì phòng ký túc xá của cô vốn là phòng có các sinh viên học ở các khoa khác nhau, khi lớp có chuyện gì cần thông báo sẽ chẳng ai biết, nếu chẳng may gặp phải hôm điểm danh, kiểu gì cũng phải có người để đối phó.
Bình thường trên lớp đều do lớp phó phụ trách kỷ luật điểm danh, mặc dù giấy xin phép mà Nguyễn Nguyễn đưa ra trông lem nhem, tệ hại, nhưng trước ánh mắt khẩn cầu của nàng hoa khôi, hơn nữa Trịnh Vi cũng được bạn bè trong lớp quý mến vì tính tình xởi lởi, vô tư nên lớp phó phụ trách kỷ luật cũng nhắm mắt cho qua, chỉ có điều nếu gặp phải vị giáo sư nào mạnh tay, sự việc sẽ không đơn giản như thế. Một lần, Trịnh Vi liều mạng bỏ giờ môn xây dựng công trình đại cương. Thầy giáo dạy môn này là giáo sư Lý - người được mệnh danh là một trong tam đại sát thủ của khoa Xây dựng; trước khi vào lớp mà vị giáo sư này phát hiện số chỗ ngồi còn trống vượt quá lim chịu đựng của ông thì sẽ điểm danh rất cẩn thận, lúc hết tiết ông còn đứng trên bục giảng đập bảng với vẻ đằng đằng sát khí, “Giờ của tôi mà cũng dám bỏ hả, không biết ông Lý này là ai hả, học kỳ này nếu hai lần điểm danh không có mặt thì điểm thi cuối kỳ nhất loạt là 0 điểm”.
Những lúc như thế, Trịnh Vi đang ngồi ở ký túc xá xem phim mà nước mắt lưng tròng; Nguyễn Nguyễn tranh thủ giờ giải lao giữa hai tiết học, hổn hển chạy về ký túc xá báo tin cho Trịnh Vi. Trịnh Vi lập tức thay ngay quần áo, rồi cùng Nguyễn Nguyễn lên lớp trước khi và tiết hai. Từ trước đến nay, các môn đều học liền hai tiết một lần, vừa nhìn thấy giáo sư Lý mặt đằng đàng sát khí, vẻ yếu ớt của Trịnh Vi lại càng lộ rõ, cô nói: “Em xin lỗi thầy, em bị đau bụng đã hai ngày nay rồi, vừa nãy em phải nghỉ một tiết của thầy”.
Vẻ ngây thơ, trong sáng đó có lợi như vậy đấy, nhìn ánh mắt ngơ ngác như nai tơ của Trịnh Vi và vẻ thành khẩn không thể chê vào đâu của Nguyễn Nguyễn đứng bên cạnh, ngay cả giáo sư Lý đã sống nửa đời người và nổi tiếng vì sự cứng rắn cũng không khỏi động lòng trắc ẩn, ông xua xua tay và nói một câu: “Các cô đừng có ăn vặt linh tinh không tốt cho sức khỏe, ảnh hưởng đến học tập, quay về chỗ ngồi đi, lần này tôi cho qua”. Nghe nói, cách này đã có lần được một sinh viên nam trong lớp bắt chước, kết quả không những vẫn bị đánh dấu bỏ học, mà còn bị giáo sư Lý cho một bài ca không quên. Vì thế sinh viên nam đều thầm than thở rằng tại sao mình không được sinh ra làm kiếp má hồng duyên dáng. Trịnh Vi nghe thấy liền nói: “Từ trong trứng nước người ta đã được cha mẹ phú cho nét tươi xinh, biết làm thế nào? Hơn nữa, người đầu tiên áp dụng chiêu bài này là thiên tài, mà người nào học lỏm đều là ngu tài”.
Điều khiến mọi người ấm ức hơn cả là sau khi biết điểm thi học kỳ, Nguyễn Nguyễn đứng trong top ba người có điểm cao nhất lớp chẳng nói làm gì, riêng Trịnh Vi đi học bữa đực bữa cái nhưng môn nào cũng qua. Hôm thi môn triết học Mác-Lênin, do được ngồi sau Nguyễn Nguyễn nên TV không phải thi lại.
Sống trong môi trường như vậy, Trịnh Vi như cá gặp phải nước, cô cảm thấy tương lai tựa như một bức tranh sơn thủy theo phương pháp vẩy mực đang từ từ mở ra trước mắt cô. Tuổi trẻ tuyệt vời biết bao, phía trước vẫn còn rất nhiều điều lý thú đợi chờ cô khám phá, vẫn còn rất nhiều thời gian để có thể thỏa thích phung phí, mặc dù đôi lúc nhớ đến Lâm Tĩnh, trong lòng cũng rầu rĩ, nhưng không có gì có thể ngăn nổi nhịp chân vui vẻ tiến bước của Tiểu Phi Long.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc