Anh có thích nước Mỹ không? – Chương 07

Tác giả: Tân Di Ổ

Cậu sinh viên thấy cô hùng hổ một hồi rồi đột nhiên im bặt, thẫn thờ cầm cuốn sách đứng trước giường Lâm Tĩnh.
“Đấy, anh có lừa em đâu? Hành lý đều mang đi hết rồi, chỉ còn quyển sách này không mang theo”. Cậu bạn vẫn lải nhải giải thích, đột nhiên cậu giật nảy mình vì tiếng khóc thổn thức của Trịnh Vi.
“Anh ấy đã đi thật rồi, tại sao anh ấy không nói với em? !”
Trịnh Vi không thể tin, nhưng không thể không tin vào sự thật đang bày ra trước mắt cô, Lâm Tĩnh đã đi, ngay cả cuốn sách cô tặng anh, anh cũng vứt lại, cô không biết rốt cuộc là vì sao.
Trịnh Vi cũng không nhớ mình đã khóc bao lâu trong phòng cũ của Lâm Tĩnh, lúc đầu thì đứng, sau đó thì quỳ hẳn xuống, túm lấy ống quần của anh bạn đó tiếp tục khóc. Tiếng khóc của cô đã khiến rất đông sinh viên các phòng khác cùng tầng kéo đến xem, ngay cả ông bảo vệ ký túc xá cũng lên. Mọi người đều hỏi cậu sinh viên đó tại sao lại bắt nạt cô gái này, cậu bạn vừa xấu hổ vừa oan ức, kêu rằng mình bị Lâm Tĩnh hại thật rồi. Cuối cùng vừa phải dỗ dành vừa phải cầu xin mới đưa được Trịnh Vi đã mệt vì khóc tới bến xe bus, trả tiền xe cho cô, đợi chiếc xe chuyển bánh mới thở phào nhẹ nhõm. (tội nghiệp anh chàng)
Trên xe bus Trịnh Vi đã khóc sưng cả hai mắt, dường như cô muốn trút bỏ mọi sự buồn khổ, khó hiểu, thất vọng oan ức theo dòng nước mắt. Làm sao cô không đau lòng được chứ? Lâm Tĩnh của cô, anh chàng Lâm Tĩnh đã hứa sẽ đợi cô đã sang Mỹ mà không nói với cô câu nào. Cả thế giới đều biết anh sẽ đi, chì mình cô không biết, trước khi đi, ngay cả điện thoại của cô cũng không buồn nghe.
Hành khách trên xe bus chen nhau, mọi người đều dồn ánh mắt vào cô gái khóc như mưa như gió này, chắc phải có chuyện gì thương tâm lắm mới khóc thảm như vậy, một lát sau đã có người tốt bụng nhường ghế cho cô. Trịnh Vi không hề ngại ngùng, cô ngồi xuống, rồi tiếp tục lau nước mắt, cô cảm thấy mình giống như cô bé bán diêm, cùng với đốm lửa ngắn ngủi lóe lên rồi tắt ngấm, cô đã bị cả thế giới bỏ rơi.
Trịnh Vi về đến ký túc xá là 8 giờ 30 tối, bạn bè trong phòng chưa ai về, cô ngồi ở mép giường, nhớ lại vẻ hùng dũng đầy khí thế của mình lúc ra đi, cảm giác tựa như chiêm bao.
Người về phòng sớm nhất là Nguyễn Quản, vừa đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Trịnh Vi mặt mũi lem nhem vì khóc quá nhiều đang ngồi một mình ở mép giường, vội đặt sách xuống rồi hỏi: “Sao vậy, ai bắt nạt cậu?”
Trịnh Vi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, chẳng buồn để ý đó là cô bạn Nguyễn Quản mà cô không ưa nhất, phản ứng đầu tiên là túm chặt tay áo Nguyễn Quản, nức nở nói: “Nguyễn Quản ơi, Lâm Tĩnh đi rồi.!”
Nguyễn Quản thôi không hoảng hốt nữa, cô lo nhất là Trịnh Vi một mình ra ngoài vào buổi tối bị người xấu bắt nạt, giờ mới biết, hóa ra Trịnh Vi gặp rắc rối ở chỗ Lâm Tĩnh. Nguyễn Quản ngồi xuống cạnh Trịnh Vi, hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện.
Lúc này nước mắt của Trịnh Vi đã cạn khô, nhưng cô vẫn không ngừng sụt sịt. Cô đã vắt óc suy nghĩ mà không thể hiểu nổi tại sao Lâm Tĩnh ra đi đột ngột như vậy, không một lời từ biệt với cô. Cô đã lú lẫn vì khóc quá nhiều, ngoài sự đau khổ và thất vọng cô không còn biết gì hết, Nguyễn Quản là người ngoài sẽ nhìn nhận vấn đề tỉnh táo hơn cô rất nhiều. Kể được một hồi cô lại thút thít khóc đứt quãng mấy lần cuối cùng cũng kể xong đầu đuôi câu chuyện cho Nguyễn Quản nghe.
“Tại sao lại như vậy, tớ không thể hiểu được, tớ đã làm sai chuyện gì? Trước đó tụi tớ còn nói chuyện vui vẻ với nhau, tại sao anh ấy lại đi bất ngờ như vậy. Đi thì cứ việc đi, nhưng kiểu gì cũng phải nói với tớ một câu chứ, Nguyễn Quản cậu bảo rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Nguyễn Quản cảm thấy thắc mắc, nhưng cũng không biết phải nói thế nào. Cô ngồi với Trịnh Vi một lát, thấy Trịnh Vi lẩm bẩm: “Tôi phải làm gì bây giờ!”
Cô vỗ vỗ vào tay Trịnh Vi nói: “Cậu đợi chút” Rồi cô quỳ xuống, cúi rạp người lôi từ gầm giường ra một hộp giấy nhỏ. Trịnh Vi cũng đã từng nhìn thấy hộp giấy này, cô tưởng là Nguyễn Quản dùng để đựng sách. Nguyễn Quản nhanh tay xé ngay miệng hộp được dán bằng băng dính, quả nhiên tầng trên cùng của hộp giấy là sách, rồi Nguyễn Quản nhặt sách ra, lấy ra hai lon bia như đang chơi trò ảo thuật, cô cầm một lon, một lon đưa cho Trịnh Vi.
Trịnh Vi giật mình, thẫn thờ đón lấy lon bia, quên cả thút thít, cô cũng quỳ xuống theo Nguyễn Quản, lấy tay lật hộp giấy, bất giác kêu lên “m. kiếp!” hóa ra dưới mấy cuốn sách mỏng trong hộp giấy lại toàn là bia lon.
Trịnh Vi nhìn đám bia lon rồi lại nhìn Nguyễn Quản, dụi mắt một cách vô thức, do cô quá bình thường hay mọi người xung quanh đều trở nên bất thường, tại sao chỉ trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, mọi thứ đều đảo lộn hết rồi?
“Không phải cậu hỏi tớ phải làm thế nào ư? Nói thật là lúc này đây tớ cũng không biết phải làm thế nào, chỉ có cái này là tốt thôi. Sao, cậu chưa bao giờ uống á?” Nguyễn Quản lắc lắc lon bia trên tay trước mặt Trịnh Vi.
Thực lòng mà nói, trước thời điểm này, 18 năm qua, Trịnh Vi chưa bao giờ uống bia, nhưng dĩ nhiên là cô sẽ không thừa nhận, Nguyễn Quản vừa nói dứt lời, cô liền bật ngay lon bia, cầm giơ lên cao quá đầu, “Lấy gì giải sầu, chỉ có Đỗ Khang[1]!” Nói rồi ngửa cổ rót thẳng bia vào mồm.
“Từ từ thôi, từ từ thôi”. Thấy bộ dạng của Trịnh Vi như vậy, bất giác Nguyễn Quản vừa bực vừa buồn cười, cô cũng chỉ là cô gái 18 tuổi như Trịnh Vi, mặc dù có sự từng trải trong tình yêu, nhưng chưa bao giờ gặp những vấp váp trắc trở trong tình cảm. Cô chỉ biết rằng, với hoàn cảnh như Trịnh Vi hiện nay, mọi lời an ủi đều vô ích, chi bằng để cồn làm chất xúc tác, cho bản thân được nếm mùi đau đớn một lần, có thể sẽ thấy dễ chịu hơn.
Khí thế uống bia của Trịnh Vi cao tựa như trời đất, tốc độ cũng đáng giật mình, Nguyễn Quản mới nhấp được hai ngụm Trịnh Vi đã dốc ngược vỏ lon không, ợ một cái, nghiêng người chủ động lấy tiếp bia trong hộp giấy.
“Ấy ấy, cứ từ từ, uống vừa đủ thôi, nhiều quá không tốt đâu”. Nguyễn Quản định ngăn Trịnh Vi lại. Trịnh Vi liền gạt tay Nguyễn Quản ra. “Mẹ kế! Gì mà keo kiệt thế, có mỗi tí bia mà cũng tiếc, hôm nào tớ sẽ trả cậu cả xe ô tô tải!” Nói rồi liền mở lon thứ hai.
Lon thứ hai vừa mới uống được một nửa, Trịnh Vi bắt đầu lè nhè kể hết những chuyện lặt vặt với Lâm Tĩnh từ thời còn để chỏm cho Nguyễn Quản nghe. Cô kể rằng, trong khu nhà tập thể của cơ quan bố mẹ mà cô lớn lên, cô là công chúa nhỏ trong đám trẻ ở đó, các anh chị lớn hơn đều quý cô, nhưng cô chỉ thích đi theo anh Lâm Tĩnh - người không bao giờ chơi với bọn trẻ cùng khu tập thể. Trẻ nhỏ chơi loanh quanh trong sân, trẻ lớn đi ra ngoài chơi, chỉ có Lâm Tĩnh ngồi trên lan can nhà mình luyện viết chữ, vẻ mặt chăm chú của anh nhìn nghiêng thật khôi ngô làm sao, không biết bắt đầu từ bao giờ, hình ảnh đó đã ăn sâu vào trái tim Trịnh Vi. Khi vào cấp một, cô đã trịnh trọng tuyên bố trước mặt bao người lớn: “Lâm Tĩnh, anh nghe đây, sau này em sẽ làm vợ anh” Người lớn đều cười ngặt nghẽo, lúc đó Lâm Tĩnh cũng không nhịn được cười, anh cúi đầu bẹo đôi má trên gương mặt đang lộ rỏ vẻ nghiêm túc đó: “Ngay cả Ngọc diện Tiểu Phi Long tiếng tăm lừng lẫy cũng muốn làm vợ anh, anh thật vinh hạnh, nhưng Tiểu Phi Long ạ, em còn nhỏ lắm”. Trịnh Vi đáp lại: “Anh cứ đợi em, nhất định phải đợi em, em sẽ theo anh cho coi”.
Trịnh Vi nói là làm, từ đó đến nay, trong kí ức đều là cô theo đuổi Lâm Tĩnh một cách điên cuồng. Lâm Tĩnh hơn Trịnh Vi năm tuổi, lúc cô học cấp một anh lên cấp hai, lúc cô học cấp hai anh lên cấp 3, lúc cô học cấp 3 anh đã xa nhà đi học đại học, cuối cùng cô đã theo được anh đến học đại học ở thành phố G, Tiểu Phi Long cũng đã trở thành một cô gái xinh đẹp, không nói lời nào mà đi sang Mỹ, tại sao cô mãi mãi không thể đuổi kịp anh?
“Nguyễn Quản, có phải cậu cũng giống nhu Duy Quyên, cho rằng Lâm Tĩnh không hề tồn tại mà là tớ bịa chuyện? Chắc chắn sau khi về phòng họ sẽ cười vào mũi tớ”.
Nguyễn Quản lắc đầu, “Tớ tin chứ, chắc chắn là anh ấy tồn tại, chàng trai đã khiến Tiểu Phi Long điêu đứng, chắc chắn phải cực kì siêu, vì thế anh ấy mới được đi Mỹ. Hay là do anh ấy sợ cậu buồn, nên không dám nói lời chia tay với cậu, có thể anh ấy đợi sang đó sắp xếp ổn thỏa mọi việc rồi mới gọi điện cho cậu”.
“Thật thế ư?” Vẻ mặt Trịnh Vi vẫn như muốn khóc, nhưng dường như cô cũng đồng tình với câu nói của Nguyễn Quản, “Tớ cũng nghĩ như vậy, rõ ràng là anh ấy cũng thích tớ, tớ biết”. Cô kéo tay Nguyễn Quản. Lần đầu tiên kể cho người khác nghe chuyện về nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên mắt cô, bí mật này ngay cả người mẹ thân thiết nhất, cô cũng không kể.
Nói được một lát thì Nguyễn Quản cũng đã uống hết lon bia đang cầm trên tay, rồi lại bật tiếp lon khác, cô cũng bắt đầu kể tỉ mỉ cho Trịnh Vi nghe về anh chàng đã dạy cô biết uống bia. Anh chàng đó nói, hương vị của bia lúc mới đưa vào mồm là đắng và hơi chát, đừng vội nuốt, hãy để cho nó đọng lại trên đầu lưỡi bạn, dần dần bạn sẽ cảm nhận được hương thơm và vị ngọt tự nhiên. Cảm giác này giống như có một đóa hoa nở trên đầu lưỡi, khi Nguyễn Quản cảm nhận được những cảm giác này, anh chàng đó cũng bắt đầu có vị trí trong trái tim cô. Thời cấp ba, cả hai đều là học sinh giỏi, dần dần hai tâm hồn đã gắn bó với nhau. Không phải là không có người biết chuyện tình yêu của họ, thầy cô giáo, cha mẹ đã từng một thời lo lắng, đặc biệt là người nhà của cậu bạn, để không ảnh hưởng đến việc ôn thi đại học, mọi biện pháp mạnh đều được áp dụng. Nhưng thế gian có gì ngăn cản được tình yêu của các chàng trai cô gái đang trong độ tuổi bẻ gãy sừng trâu? Trong vô số áp lực đến từ mọi phía, cậu bạn bẽn lẽn rụt rè, lớn lên trong môi trường chỉ biết học - người thích gọi cô bằng “Chị” - khi hai người đi riêng với nhau đã nắm chặt tay cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc