Anh có thích nước Mỹ không? – Chương 05

Tác giả: Tân Di Ổ

Có con gái nào không thích được con trai nâng niu? Đầu tiên là đề nghị của Trác Mĩ: “Hay sáu người phòng ta gọi là Sáu đóa Kim hoa? ”
Tiểu Bắc phản đối đầu tiên: “Gì mà hoa với lá, quê ૮ɦếƭ đi được, nếu là tớ thì tớ gọi là Lục đại Kim Cương, nghe rất oai”.
“Thôi đừng cãi nhau nữa, gọi là Lục đại Mỹ Nữ đi! ” Đây là gợi ý của Trịnh Vi, mọi người đều ồ lên.
Lục Nha chẳng có ý kiến gì, Duy Quyên không thích tham gia vào những việc chán ngắt như thế, cuối cùng Nguyễn Quản mới chậm rãi lên tiếng quyết định: “Gọi là Lục đại Thiên Hậu đi! ”
Trịnh Vi và Tiểu Bắc cười khúc khích: “Xí, Lục đại Thiên Hậu, so với Tứ đại Thiên Vương còn dư ra hai người, nghe được đó, quyết định như vậy nhé! ”
Tối đến, sau khi tắt đèn, cũng như bao cô gái ở các phòng khác, Lục đại Thiên Hậu thích mở cuộc tọa đàm nói chuyện trên trời dưới biển, Trịnh Vi và Tiểu Bắc là chủ lực đưa ra các chủ đề, thường là bắt đầu từ việc thảo luận bí sử của các nhà lãnh đạo, sau đó kết thúc bằng chủ đề bánh bao của nhà ăn. Thỉnh thoảng Nguyễn Quản cũng xen vào đôi câu, cô không hay nói nhưng nói câu nào thâm thúy câu ấy, Lục Nha chỉ cười góp vui, Trác Mĩ thì ngủ say đến mức sét đánh ngang tai cũng không hay biết, chỉ có Duy Quyên thỉnh thoảng nói câu: “Muộn quá rồi, ngủ đi, đừng nói chuyện nữa”.
Tối hôm nay - buổi tối mà lần thứ ba Trịnh Vi không gọi được điện thoại cho Lâm Tĩnh, cuộc thảo luận vẫn đang tiếp tục, không ngờ Duy Quyên khơi mào, cô nói: “Mọi người khai thật ra nhé, ai đã có bạn trai rồi, ai chưa có nào? Tớ chưa có đâu”.
Lục Nha thổ lộ: “Mẹ tớ không cho yêu trong trường đại học, tớ cũng không định có người yêu trong thời gian học đại học”.
Trác Mĩ xen vào rằng hồi học cấp ba cô cũng có mảnh tình vắt vai đầu tiên, nhưng bạn trai không thi đỗ đại học, nên vẫn đang phải dùi mài kinh sử, đợt nghỉ hè hai người đã chia tay.
Tiểu Bắc hồ hởi: “Tớ cũng thích tìm một anh lắm, nhưng người đó phải có đủ bốn điều kiện: cao ráo, có giá, có con mắt, có đầu óc mới được”.
“Làm sao như thế được, tất cả đều đang cô đơn! Nguyễn Quản còn cậu thì thế nào? ” Duy Quyên hỏi.
“Ờ! Tớ thì có người yêu rồi”. Lại một lần nữa Nguyễn Quản khiến mọi người phải giật mình. Mỗi người một câu tra hỏi anh bạn bí mật của Nguyễn Quản. Nguyễn Quản không hề ngại ngùng liền giới thiệu sơ qua, bạn trai của cô học cùng lớp cấp ba, họ đã yêu nhau được hai năm, hiện chàng đang học đại học ở Chiết Giang. Các cô gái vừa mới từ giã cuộc sống cấp ba còn khá nhạy cảm trước vấn đề tình yêu, nhưng nguyễn Quản lại thẳng thắn và bình thản kể chuyện tình yêu của mình như vậy khiến mọi người cũng cảm thấy đây là một chuyện hết sức bình thường.
“Thế thì không biết bao nhiêu trái tim của các anh chàng trong trường mình phải tan nát nhỉ? ” Duy Quyên nói. Đột nhiên cô phát hiện ra Trịnh Vi từ trước luôn là người rất tích cực tham gia các cuộc thảo luận, nhưng cả tối nay không nói lời nói, bèn hỏi: “Trịnh Vi, còn cậu thì thế nào, cậu ở phe cô đơn hay là phe hoa tươi có chủ rồi? ”
Trịnh Vi nằm trên giường nói với vẻ chán nản: “Tớ chẳng ở phe nào cả”.
“Thế thì lạ nhỉ, hoặc là phải cô đơn, hoặc là dã có người yêu, cậu không ở phe nào có nghĩa là sao? ” Tiểu Bắc là người nóng tính, cô lập tức bày tỏ thắc mắc của mình
“Đồ ngốc! ” Giọng Trịnh Vi dù tỏ ra không vui, nhưng rất đanh, “Hiện tại tớ đang rất cô đơn, nhưng tớ sẽ có người yêu ngay thôi! ” Lâm Tĩnh rất hiểu tình cảm của cô, Trịnh Vi cũng không nghi ngờ những tình cảm của anh dành cho cô. Hồi còn nhỏ, nói chuyện yêu đương thì còn quá sớm, nhưng giờ cô đã đến thành phố G để học đại học cùng anh, mọi người trong nhà cũng đều mặc nhận quan hệ giữa hai người. Ngoài Tiểu Phi Long là cô ra, ai còn có thể làm bạn gái của Lâm Tĩnh? Chỉ có điều tạm thời cô chưa liên lạc được với anh, nhưng sớm muộn gì anh cũng là của cô!
Duy Quyên liền cười: “Có phải lại là anh chàng Lâm Tĩnh đang học nghiên cứu sinh ở trường Luật không? Thấy cậu liên tục nhắc đến anh ấy, nhưng có thấy anh chàng đó liên lạc với cậu đâu, rốt cuộc là anh ta có tồn tại hay không nữa? ”
Nghe vậy, Trịnh Vi vô cùng tức giận liền ngồi phắt dậy: “Sao lại không tồn tại, đợi tớ tìm thấy và bày tỏ lòng mình với anh ấy thì là tớ có người yêu, đến lúc đó xem các cậu có tin hay không? ”
“Hả? Cậu ngỏ lời? Thế không phải là con gái theo đuổi con trai hay sao? ” Lục Nha kinh ngạc thốt lên.
“Thế thì có sao, tớ ghét nhất là cái trò yêu thầm, tớ thích anh ấy thì tớ sẽ nói với anh ấy! ” Trịnh Vi nói.
Từ trước tới nay, tính Trịnh Vi là như vậy, thích cái gì là nhất quyết phải làm, không để tâm đến hậu quả và cũng không sợ phải trả giá, vì thế Lâm Tĩnh mới nói cô là Tiểu Phi Long dũng cảm.
“Lớn lên cùng nhau, tại sao đến giờ cậu mới bày tỏ lòng mình với anh ấy? ” Duy Quyên vẫn tỏ vẻ nghi ngờ.
“Trước kia anh nói tớ còn nhỏ, chưa hiểu hết mọi chuyện, giờ thì tớ đã vào đại học, tớ đã là người lớn rồi, anh ấy không còn lí do gì để nói tớ nữa”. Trịnh Vi nghĩ đến việc Lâm Tĩnh mất tích mấy ngày nay, vẻ hùng dũng vốn có cũng mang theo đôi phần phiền muộn.
Lần đầu tiên Nguyễn Quản đặt câu hỏi: “Làm sao cậu biết anh ấy sẽ chấp nhận lời tỏ tình của cậu? ”
Trịnh Vi “xí” một tiếng rồi nói: “Tớ là ai, tớ là thiên hạ vô địch Ngọc diện Tiểu Phi Long, có cái gì tớ không giành được chứ? ”
Mọi người đều bật cười vì kiểu trẻ con của cô, chỉ có Trịnh Vi không cười, cô nằm xuống giường, nhớ lại mùa đông hồi năm lớp Mười hai, Lâm Tĩnh về nhà ăn Tết, anh đưa cô đi chơi miếu hội. Trên đường về, vì cả ngày chơi đùa mệt nhoài nên cô thiu thiu ngủ gật trên xe bus, không để ý nên đầu dần ngả vào vai anh, anh không nhúc nhích, chỉ gọi mấy tiếng: “Tiểu Long Phi, Tiểu Long Phi, ngủ say rồi à? ”
Cô cố tình không trả lời, đột nhiên cô cảm thấy có cái gì rất ấm, pha vào đó một chút ẩm ướt, nhè nhẹ đặt xuống mắt cô. Hàng lông mi của cô khẽ động đậy, mắt nhắm càng chặt hơn, tai bắt đầu nóng dần lên, hơi nóng tỏa vào tận trái tim.
Trước khi xuống xe Lâm Tĩnh lay cô dậy, trên đường về nhà, không ai nói với ai lời nào, Trịnh Vi bình thường vốn hay nói nhưng hôm nay cũng im lặng. Anh không nhắc đến chuyện đó, cô cũng không nhắc. Lúc đi đến khu nhà mình ở, Trịnh Vi nói với anh: “Lâm Tĩnh, em đến thành phố anh đang ở để học đại học được không? ”
Lâm Tĩnh suy nghĩ một lát rồi nói: “Thành phố G chỉ có hai trường đại học nổi tiếng, em học tự nhiên, lại không có tính kiên nhẫn, chắc chắn không thể học được trường Luật, còn lại chỉ có trường G, điểm lấy cũng không thấp đâu”. Trịnh Vi học không chăm chỉ lắm, nhưng may mà có chút thông minh, điểm cũng không đến nỗi, chỉ có điều không ổn định.
“Anh cứ chờ xem, em nói thi đỗ chắc chắn sẽ đỗ, đợi đến khi em đến trường G nhập học, em sẽ đi tìm anh, đến lúc đó anh không được giở trò đâu đấy! ” Trịnh Vi nhìn vào đôi mắt to sáng ngời của Lâm Tĩnh.
“Được, anh sẽ đợi em”. Lâm Tĩnh mỉm cười gật đầu.
Đây là lời hứa của anh tuy không nói ra nhưng cô vẫn hiểu.
Mấy hôm sau, Lâm Tĩnh quay về trường, sau đó mặc dù có nói chuyện qua điện thoại nhưng cô không được nhìn thấy anh nữa.
Giờ thì Trịnh Vi đã đỗ vào trường Đại học G, như mong muốn và đến thành phố có anh. Nhưng cho đến tận bây giờ anh vẫn chưa liên lạc với cô, đây thực sự không giống phong cách của anh. Trịnh Vi linh cảm mơ hồ rằng chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng lại không biết cốt lõi của vấn đề nằm ở đâu.
Có điều, Trịnh Vi trước sau vẫn một mực tin tưởng rằng Lâm Tĩnh đã từng nói sẽ đợi cô, anh nói là làm, chắc chắn anh sẽ đọi cô, có thể là gần đây anh bận, cậu bạn đãng trí cùng phòng quên nhắn lại với anh, tóm lại là sẽ rất nhanh thôi - có thể chỉ trong ngày mai, Lâm Tĩnh sẽ gọi điện thoại cho cô, đến lúc đó thì…
Nghĩ đến đây, Trịnh Vi liền nở một nụ cười hạnh phúc trước khi đi vào giấc mộng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc