Anh Chồng Nhỏ Đáng Yêu Của Tôi - Chương 43

Tác giả: Cửu Cửu

Chớp mắt đã tới mùa đông, Trần Kiều lại phải đi công tác. Vừa tới nơi anh đã gọi điện ngay cho Cốc Tử, hỏi han mọi chuyện xong lại bảo một người bạn hồi nhỏ của anh sắp đính hôn, nhờ Cốc Tử chẩn bị một bình R*ợ*u quý để tặng họ rồi anh sẽ cho người tới lấy mang đi. Cốc Tử trong lúc đi tìm R*ợ*u mới phát hiện Trần Kiều còn có cả một \'kho tàng nho nhỏ\', không chỉ có R*ợ*u mà còn có đá quý, ngọc trai và nhiều thứ tinh xảo vô cùng. Cô hừ một tiếng, tên Trần Kiều xấu xa này, dám giấu cô cất giữ riêng cho mình nhiều món đồ quý như vậy!
Lẫn trong đám đồ quý hiếm đó tự nhiên có một chiếc bình thủy tinh trong suốt, trông không có vẻ gì quý hiếm, thậm chí còn rất bình thường, chiếc bình được để trong góc sâu, bên trong đựng rất nhiều mảnh giấy nhỏ.
Vốn Cốc Tử không định xem những mảnh giấy đó chứa bí mật gì, nhưng không hiểu sao tính tò mò tự nhiên lên cao quá, cô bèn giở ra xem rốt cuộc trong ấy có gì.
"Nếu lần này thi tiếng Anh được trên tám điểm thì tôi sẽ đi chơi game với cậu." Nét chữ của cô vẫn còn đó, đằng sau là chữ của anh, "Đồng ý."
"Nếu lần này cậu lọt top mười của trường thì tôi sẽ cho cậu đi trượt băng với nhóm của tôi." Đây là mẩu giấy cô viết, đằng sau anh ghi thêm, "Mình làm được rồi."
Cứ thế, Cốc Tử giở từng mẩu giấy nhỏ ra đọc, những kí ức tươi đẹp khi xưa giữa hai người lần lượt ùa về. Sau đó còn có một số tờ giấy là nhật ký của Trần Kiều, còn ghi rõ cả ngày tháng, xem ra cứ hai ba tháng thì anh viết một lần, đôi lúc chăm chỉ thì một tháng viết một lần.
"Mình thích cô ấy, mình nhớ cô ấy, nhưng hình như cô ấy thích người khác mất rồi."
"Tối qua mình đã làm một chuyện khiến mình hối hận vô cùng, nhưng mình cũng vui, mình sướng đến phát điên, mình chỉ hận sáng sớm hôm nay sao không mở miệng nói thẳng với cô ấy được."
"Em ở đâu, sao không ai biết em ở đâu, rốt cuộc em bị làm sao thế?"
"Mình sắp phát điên rồi!"
"Hình như anh gặp lại em rồi!"
"Ngoài lời xin lỗi ra anh chẳng còn biết nói gì hơn với em, nhưng anh yêu em vô cùng, anh thực lòng muốn ở bên em mãi mãi."
Đúng lúc đó chuông cửa reo, Cốc Tử bê vội bình R*ợ*u ra rồi đưa cho người được Trần Kiều nhờ tới lấy. Cô về phòng tiếp tục xem những mẩu giấy còn lại thì chuông điện thoại reo, Trần Kiều ở đầu dây bên kia bảo cô, "Em đóng cửa cẩn thận nhé, trong đó toàn bảo bối của anh đó, sau này tới sinh nhật em anh sẽ chọn một món đồ thật đẹp tặng em."
"Ơ... không phải tất cả đều là của em sao?" Cốc Tử giả giọng sao cho tự nhiên nhất sau những cảm xúc cô vừa có.
"Ừ ừ, thì đều là của em, của em tất..."
"Vậy giờ em mang hết đi nhé?"
"Đừng mà..." Giọng Trần Kiều có vẻ hơi bối rối, "Em khoá lại cẩn thận, khi nào về anh sẽ tự tay lấy tặng em."
"Được rồi." Cốc Tử trả lời anh rồi mỉm cười nhẹ, nụ cười kỳ bí vô cùng.
Mấy mảnh giấy sau đó cô đọc đều là Trần Kiều viết trong thời gian gần đây, "Quân Quân đối với mình rất tốt, mình mãn nguyện lắm rồi, nhưng mình chỉ chờ tới lúc cô ấy nói một tiếng yêu mình thôi."
"Hình như hôm nay mình làm cô ấy giận rồi, cô ấy rất không vui, lần sau mình quyết không tái phạm nữa."
Xem một hồi tự nhiên Cốc Tử thấy sống mũi mình cay cay, nước mắt trào ra từ lúc nào cô cũng không hay biết. Cô cẩn thận gấp lại từng tờ rồi bỏ vào bình như cũ, cuối cùng mới đặt chiếc bình lại chỗ ban đầu. Xong đâu đấy cô với lấy điện thoại của mình, gửi cho anh một tin nhắn vỏn vẹn ba chữ, "Em yêu anh."
Điều đó đáng lẽ cô phải sớm nói ra với anh mới đúng, cứ giấu mãi trong lòng không hiểu là để làm gì. Cô cầm điện thoại rất lâu trong tay, mãi lâu sau mới nhận được điện thoại của Trần Kiều, cô cảm thấy rõ ràng anh ăn nói lộn xộn hơn mọi khi, vẻ lúng túng thể hiện rõ qua giọng điệu, cô khẽ cười, "Em yêu anh, thế không được sao?"
"Quân Quân... Quân Quân..." Anh chỉ gọi tên cô rồi ngập ngừng mãi sau mới thốt lên lời, "Anh vui lắm em ạ. Anh thực sự hạnh phúc vô cùng."
"Ừm, thế còn nói gì với em nữa không, điện thoại đường dài đắt tiền lắm đấy."
"Quân Quân.."
"Em đây."
"Anh yêu em."
"Em biết rồi." Cô khẽ cười, cô vẫn luôn biết điều đó, biết rất rõ, rằng anh yêu cô.
Trần Kiều bỏ điện thoại xuống mà tim đập rộn ràng, chưa bao giờ anh thấy mình hạnh phúc hơn lúc này, anh thấy mình dường như không còn là mình nữa. Anh bắt tay vào làm việc, cố rút ngắn thời gian công tác lại, anh muốn sớm về với cô, anh muốn xác nhận lại lời nói của cô hôm nay.
Sáng sớm ngày thứ ba, Cốc Tử vẫn đang ngủ ngon thì thấy tự nhiên như có một khối thịt đè lên người mình, cô giật mình kêu thất thanh, nhưng rồi cô mau chóng bị bậm miệng lại, thì ra là Trần Kiều, anh ghé sát tai cô bảo, "Quân Quân, là anh đây, đừng sợ."
Cốc Tử thở gấp, vẫn chưa kịp hoàn hồn, "Anh hay thật, làm em sợ ૮ɦếƭ khiếp. Ơ, mà em có mơ không nhỉ, sao anh lại về hôm nay?"
"Người ta nhớ em mà!" Trần Kiều ngẩng đầu lên cắn vào tai cô một cái, "Quân Quân, anh muốn nghe em nói ba từ đó."
"Ba từ nào cơ?" Cốc Tử giả vờ không hiểu, nhắm mắt lại.
"Ba từ hôm trước em nhắn cho anh ấy, \'em..ờ..anh\'..." Trần Kiều vội vã lên tiếng, khẽ lắc vai cô.
"Ơ?" Cốc Tử vẫn ra vẻ chưa hiểu, "Em có bảo anh là em nhớ anh ấy hả? Hai hôm trước em đưa con ra ngoài chơi rất vui, quên mất là phải nhớ anh."
"Em thật đáng ghét, suốt ngày bắt nạt anh thôi." Trần Kiều nằm đè lên người cô, mặt phụng phịu, "Anh muốn nghe ba từ đó cơ." Nói rồi anh rút điện thoại ra, mở tin nhắn cô gửi hôm trước cho mình rồi giục, "Đây, em mau đọc lại tin nhắn này đi."
"Ơ, anh không nhớ là em chưa tốt nghiệp đại học sao? Thế nên làm sao đọc được ba chữ đó. Mà không phải, em biết ba chữ đó, nhưng mà ba chữ ấy kì diệu lắm, em lại không hiểu nên chẳng biết nói thế nào."
Trần Kiều sắp rơi nước mắt tới nơi, "Quân Quân à, em còn muốn bắt nạt anh thế nào nữa đây?"
"Hì hì." Cốc Tử xoa đầu anh, "Ngoan nhé, chị cho kẹo ăn này."
"Ơ.." Trần Kiều ngập ngừng, khuôn mặt anh tự nhiên hiện lên nét bí hiểm, anh cười nhẹ, "Em dứt khoát không nói, không nói phải không.." Nói rồi anh dùng tay kéo người cô, Cốc Tử đột nhiên nghe thấy tiếng vải rách, sau đó là cảm giác cơ thể mình lành lạnh.
Trần Kiều cười hì hì nắm lấy vai cô, "Tiểu Quân Quân, bắt nạt anh là phải trả giá đắt đấy."
"Tiểu Kiều cô nương, lão gia yêu nàng là được chứ gì?" Cốc Tử giả vờ non tơ run rẩy trong tay Trần Kiều.
Trần Kiều đưa hai tay lên áp vào hai má cô, "Nói cho anh nghe, em làm sao anh?"
"Em, làm sao anh."
Trần Kiều cười phì rồi vuốt ve cằm cô, "Anh nói cho em biết, nếu em không nói anh sẽ tung bức hình đó lên mạng đó...hì hì...không thì phóng to ra treo trong phòng mình cũng được...ha ha ha..."
"Thật đáng ghét!" Cốc Tử bĩu môi rồi há to miệng cắn cằm anh, "Em bảo em yêu anh không được sao, hả?"
"Ơ, em nói lại đi.."
"Không nghe rõ thì thôi, hứ.."
"Hì hì, anh nghe rồi, nghe thấy rồi." Trần Kiều cười mãn nguyện, khoé môi anh cong lên lém lỉnh, "Đừng tưởng bảo em yêu ann rồi anh sẽ tha cho em nhé."
Sau đó một thời gian, Trần Kiều lại muốn đi chơi cho thay đổi không khí, lần này vừa rủ mọi người đều nhất loạt đồng ý tham gia. Cả nhà Cốc Tử, Tiểu Võ, Tiếu Tiếu đều đi, họ rủ nhau đi picnic trong công viên cho vui vẻ. Tên tiểu tử Dược Dược chắc chắn đã bị Trần Kiều dạy hư, không ngờ lại dám \'sàm sỡ\' con gái Tiếu Tiếu, chuyện này khiến cho Cố Triết Xuyên đâm ra lo ngại, phải nhắc, "Em bé còn nhỏ, em bé vẫn đang Pu' sữa mẹ mà."
"Em bé còn Pu' sữa thì vẫn là vợ của cháu." Dược Dược cười hì hì lém lỉnh.
Cố Triết Xuyên nghe thằng bé nói vậy thì xanh cả mặt, không nói được lời nào.
Hôm đi dã ngoại, Nguỵ Tử Minh chính thức cầu hôn Tiểu Võ trước mặt mọi người. Có điều cô nàng Tiểu Võ thực sự quá đỗi xấu xa..
Vì Nguỵ Tử Minh và Tiểu Võ nên Cốc Tử và Tiếu Tiếu đã sớm ra về, trên đường về lại vào một quán trà ngồi tám chuyện.
Tiếu Tiếu và Cốc Tử đã lâu không nói chuyện với nhau thì nay được dịp buôn hết từ chuyện nọ sang chuyện kia, câu chuyện đang sôi nổi thì tự nhiên Tiếu Tiếu bảo bạn, "Cốc Tử à, mình có một miếu thờ cầu tự linh nghiệm lắm.."
"Hả... mình không tin cái đó."
Trần Kiều nãy giờ vẫn để ý câu chuyện của hai người, nghe thấy vậy anh vội vàng chen vào, "Anh tin, anh tin, ở đâu vậy?"
Tiếu Tiếu nhìn họ cười, "Mình nghĩ hai người cứ nên đi một chuyến xem sao, địa chỉ đây.."
Bình thường Trần Kiều tỏ ra bình thản với mọi chuyện, nhưng thực chất trong lòng anh lại khá sốt ruột về chuyện con cái, cứ được ai mách có cách nào hữu hiệu là anh lại phải làm cho bằng được mới thôi. Nhưng có lẽ ông trời vẫn đang đùa giỡn anh, anh cầu xin hết lần này tới lần khác nhưng ông vẫn làm họ thất vọng không ngừng.
Có lúc Cốc Tử còn cảm thấy phiền toái, cả ngày hết đi khám Tây y đông y rồi lại đi miếu cầu tự, còn phải an cả đống đồ linh tinh nữa, cô sinh ra buồn bực trong lòng. Hôm đó cô như hét lên với Trần Kiều, "Em không sinh con nữa đâu, em quyết rồi! Anh xem, ba năm nay mình tốn công tốn của mà có tác dụng gì không? Không hề! Mà ăn toàn mấy đồ linh tinh thế em đến buồn nôn mất thôi."
Trần Kiều im lặng, Cốc Tử nhìn thần sắc Trần Kiều rồi lại vỗ vào vai anh, "Ba năm rồi, anh chưa thấy mệt mỏi ư? Nếu có duyên thì chắc chắn mình sẽ có thôi, đừng miễn cưỡng nữa anh, cứ thuận theo tự nhiên thôi, được không?"
Trần Kiều đưa tay ôm cô vào lòng, "Quân Quân, mấy năm nay anh thật hổ thẹn, vì thế anh đã tự dày vò rồi vô tình làm tổn thương em. Anh xin lỗi."
"Ừm.."
"Xưa nay anh đều nghe lời em, em quyết là được. Sau này chúng ta quyết không động tới mấy thứ linh tinh đó nữa, nhé!"
Cốc Tử như đã không còn hào hứng với mấy chuyện con cái nữa, dù gì thì họ cũng đã có Dược Dược rồi. Nhưng số phận đúng thật chẳng ai ngờ, thuận theo tự nhiên đôi khi chỉ đơn giản là chấp nhận những điều ở thời điểm hiện tại, còn trong tương lai, đôi kho lại có những thứ đến ngoài sự trù liệu của con người. Sau quyết định không có con ba tháng, Cốc Tử được lệnh phải đi công tác, nhưng vừa tới sân bay tự nhiên cô bị ngất, Trần Kiều nghe tin cũng sợ quá, bỏ dở cuộc họp quan trọng đang tham dự tới thẳng sân bay đón cô, đưa cô đi bệnh viện.
Tới bệnh viện, sau khi kiểm tra xong mới biết, hoá ra kết quả lại hoàn toàn tốt đẹp khiến Trần Kiều chỉ muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng, Cốc Tử đã có mang!
Trần Kiều gần như không dám tin vào điều bác sĩ vừa thông báo, anh vui sướng như điên, chỉ biết ôm chặt cô vào lòng, nước mắt lã chã rơi xuống vai cô. Khi đưa con đầu lòng của anh ra đời, anh đã không thể ở bên cạnh mẹ con cô, đứa con thứ hai chưa thành hình chỉ vì lỗi lầm của anh đã bỏ họ mà đi, lần này chắc chắn sẽ là cơ hội để anh chuộc lỗi, bù đắp cho những lỗi lầm của mình trước kia.
Anh lại nhớ tới đêm đầu tiên họ ở bên nhau, thực ra hồi đó anh thực sự không có ý đồ xấu xa gì với cô, chỉ là không chịu được khi cô buồn bã. Nhìn bộ dạng cô khóc thảm thương anh chỉ muốn vứt bỏ tất cả, chỉ muốn ôm cô vào lòng mà dỗ dành.
Đó cũng là lần đầu tiên anh thấy cô uống R*ợ*u mà như nốc nước lã vậy.
Khi anh định bỏ tay ra thì cô đã quàng hai tay vào người anh, mắt cô vẫn nhắm nghiền, má cô ửng hồng vì say R*ợ*u. Mặt cô áp sát mặt anh rồi cười nhẹ, anh thì cười đau khổ vì tin chắc rằng cô không biết mình đang ở cạnh ai, nhưng với anh, đó vẫn là lần đầu tiên cô chủ động với anh như vậy. Anh chụp lại tấm ảnh đó và gìn giữ như một hồi ức quý báu của đời mình.
Những việc xảy ra sau đó nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, anh không biết từ lức nào mình đã cởi bỏ quần áo của cô rồi phủ phục lên người cô. Lần đầu tiên anh thấy căng thẳng, anh không biết gì về chuyện nam nữ, thậm chí còn không tìm được chỗ chuẩn xác, lại vì cô kêu đau nên anh thấy càng căng thẳng đến mức nhũn cả lại.
Anh ảo não bò sang bên cạnh cô, ôm lấy tấm thân mềm mại của cô ròi áp mặt mình vào cổ cô khe khẽ cất tiếng, "Cốc Tử ơi Cốc Tử, anh phải làm sao bây giờ?"
Lúc đó anh đã thích cô từ rất lâu rồi, anh thấy cô thật xuất sắc, tiếng Anh lưu loát, hát lại rất hay, những lúc cô cười trông ngây thơ như một đứa trẻ, hai má lúm đồng tiền hằn sâu trên má khiến anh phải say lòng. Lúc cô quậy lên thì cũng rất điên cuồng, trò gì cũng dám chơi, cái gì cũng dám thử. Nghĩ một hồi thì cơn *** lại dâng lên trong anh mạnh mẽ, anh bật đèn ngắm nghía cơ thể cô, chúng vào lúc ấy, dòng máu trong người lại cuồn cuộn sôi. Lúc anh tiến sâu vào trong, anh chẳng nghĩ gì cả, không nghĩ đến việc mình làm thế có đúng hay không, anh chỉ biết anh yêu cô, anh *** cô, muốn cô đón nhận anh, muốn cô yêu anh.
Lúc Trần Kiều vẫn đang chìm đắm trong hồi ức thì Cốc Tử đã tỉnh táo lại, cô cười, "Sao anh lại khóc vậy?"
"Anh không biết, anh chỉ nghĩ bao nhiêu năm nay tất cả mọi việc đều không dễ đang chút nào." Anh muốn cười mà nước mắt chẳng hiểu sao lại càng tuôn ra nhiều hơn, "Cốc Tử, anh không muốn khóc, thực sự anh không muốn khóc."
"Em trai ngoan nào, ngoan chị cho kẹo ăn này." Cốc Tử làm trò để Trần Kiều bật cười, anh toét miệng cười ngay được thật, "Chị à, em không thích ăn kẹo, em chỉ thích ăn thịt chị thôi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc