Anh Chồng Nhỏ Đáng Yêu Của Tôi - Chương 41

Tác giả: Cửu Cửu

Cả nhà Trần Kiều vừa về đến nhà thì hay tin Tiếu Tiếu sắp sửa lâm bồn, giờ đã nhập viện, Cốc Tử vội chạy đi thăm bạn, thấy Tiếu Tiếu tuy căng thẳng nhưng sắc mặt vẫn ổn định thì cũng yên tâm phần nào, cô chủ động nói vài chuyện linh tinh để bạn đỡ lo.
Chỉ mới qua một đêm mà Cốc Tử đã hay tin Tiếu Tiếu sinh rồi, một nàng công chúa xinh xắn đáng yêu. Cô đột nhiên thấy sinh mệnh nhỏ bé này cũng chào đời nhanh chóng quá, vội kéo cả Trần Kiều và Dược Dược tới thăm bạn thì đã thấy trong phòng có mấy người ở đó, Cố Triết Xuyên đang cầm tay Tiếu Tiếu nói nhỏ gì đó. Dược Dược bạo dạn đi tới chào Tiếu Tiếu rồi hỏi, "Cô Tiếu Tiếu ơi, vợ cháu đây ạ?"
"Haha...haha..." Tất cả mọi người đều cười vang.
Lúc ở bệnh viện, Dược Dược luôn miệng khen con gái Tiếu Tiếu dễ thương, xinh xắn, nhưng vừa ra khỏi bệnh viện, lúc lên xe ngồi thì bỗng nhiên quay sang Cốc Tử hỏi, "Mẹ ơi, sao vợ tương lại của con lại xấu thế ạ?"
"Haha...haha.." Cốc Tử không thể bụm miệng nên cười lớn, "Con thấy chú Cố Triết Xuyên và cô Tiếu Tiếu ai cũng đẹp vậy liệu có thể sinh ra cô con gái xấu được không? Trẻ con chưa lớn nên vậy đó, lớn lên rồi sẽ khác Dược Dược à."
Trần Kiều cũng cười phì, phụ họa theo Cốc Tử, "Con ngốc quá, không được nhìn mặt mà bắt hình dong nghe không? Sau này con ở gần bà xã của con nhiều, hai người sẽ tự đẹp giống nhau đó."
"Thật không ạ?" Dược Dược hỏi lại vẻ chưa tin lắm nhưng trong lòng cu cậu có vẻ mãn nguyện lắm rồi.
Chớp mắt một cái đã tới hè, Cốc Tử ngồi trên sofa xem tivi miệng còn tóp tép nhai một quả táo, ăn xong cô lại đòi đi ngủ ngay, Trần Kiều cũng đồng ý với cô. Dạo này Cốc Tử không thức khuya nữa, cũng không hay dùng máy tính như trước, ngồi máy tính cũng có cái vui nhưng chẳng bổ béo gì, thậm chí ngồi lâu quá còn thấy toàn thân nhức mỏi. Thời gian vừa rồi cô không dùng máy tính, tự nhiên thấy thân thể dễ chịu thoải mái lên nhiều, da dẻ cũng mịn màng hồng hào hơn. Cô ngồi ở đầu giường cười hì hì với chồng, "Trần Kiều à, tiếc là giờ không phải mùa đông nữa, nếu không anh có thể giúp em giữ ấm giường."
Trần Kiều đang thay quần áo, thấy vợ nói vậy thì nghe như hơi thở mình ngừng lại, anh lùi lại ngồi xuống bên cạnh vuốt ve khuôn mặt vợ, mặt anh sát lại gần cô, chóp mũi họ chạm lại với nhau.
Cốc Tử cười nhẹ đưa tay ra ôm lấy anh. Hơi thở của Trần Kiều mỗi lúc một gấp gáp hơn, môi anh áp mạnh vào môi cô rồi мơи тяớи hôn lên khắp khuôn mặt. Cốc Tử thấy người mình rạo rực, nhưng đột nhiên lại thấy có vẻ như mình đang dụ dỗ anh thì ngượng ngùng không động đậy gì thêm. Trần Kiều thấy cô chủ động với anh thì lập tức hiểu ngay không chút hồ đồ, nhanh chóng đè cô xuống giường, mắt anh nhìn cô âu yếm.
"Ơ.." Cốc Tử mở tròn mắt nhìn anh chằm chằm.
"Hì hì.." Trần Kiều cười, anh lại đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô đùa nghịch, "Quân Quân, em nhớ anh rồi sao?"
"Xì..." Cốc Tử xì một hơi rõ dài nhưng rõ ràng khuôn mặt cô đang ửng đỏ.
Có lẽ đã khá lâu rồi không gần gũi nên lúc này cả hai đều thấy vô cùng rạo rực. Trần Kiều mau chóng cởi bỏ lớp quần áo vướng víu, Cốc Tử nâng chân lên, cảm thấy anh ra vào vừa nhanh vừa mạnh, cô nhắm hờ mắt tận hưởng, lại buông một câu, "Cầm thú."
"Không, anh còn không bằng cầm thú nữa kìa." Trần Kiều càng lúc càng hưng phấn, mồ hôi anh chảy thành từng giọt lớn lăn từ mặt mình xuống mặt cô, Cốc Tử bất ngờ dùng sức lật anh lại rồi cười lém lỉnh, "Sao em lại cứ phải ở dưới anh nhỉ?"
Lần này Trần Kiều xúc động thực sự, hai tay anh đặt cạnh hai bên gối, đôi mắt nhìn cô ngây thơ trong sáng cứ chớp chớp liên tục. Họ vốn ngượng chuyện phòng the, đây là lần đầu tiên Cốc Tử ở trên, không biết mình nên làm gì, cô bò lên người anh đặt môi vào cằm anh rồi cứ nhìn anh chằm chằm như vậy. Trần Kiều cảm nhận được cái ôm nóng bỏng của cô, làm da mềm mại của cô kích thích từng tế bào thần kinh của anh, anh vỗ nhẹ vào ௱ôЛƓ cô khích lệ, "Em cử động đi, không anh mềm oặt ra bây giờ?"
Cốc Tử lắc đi lắc lại một chút rồi ngượng ngùng bảo, "Em không biết mà."
Trần Kiều cong môi ra điều thách thức, "Sao em lại không biết được? Nghe nói em là người có nhiều lý thiết mà, giờ chỉ là chuyện nhỏ phải không?"
Nói tóm lại, tối đó những gì nên làm họ đều làm cả, Cốc Tử cũng là người nhiệt tình, hào sảng, sau khi những ngượng ngùng ban đầu qua đi cô bắt đầu trở nên bạo dạn. Em cô rất săn chắc, lại cũng rất mềm, có lẽ vì đã luyện võ, sức mạnh cũng đủ nên duy trì được lâu... Cốc Tử bỗng nhiên cảm thấy việc đổi tư thế cũng khá thú vị, chỉ có điều đến sáng hôm sau thì lưng cô mỏi nhừ như vừa bị ai đánh đòn vậy.
Trần Kiều thì sung sướng và mãn nguyện ra mặt, xong xuôi anh ôm lấy Cốc Tử thủ thỉ, "Thực ra lúc trước anh cũng muốn, rất muốn... nhưng có Dược Dược ở bên, lại cũng sợ em chưa chịu..."
"Em có phải bị lãnh cảm đâu." Cốc Tử lè lưỡi buông lời nhìn anh.
"Nếu vậy mình thêm vài lần nữa đi, hồi trước em nợ anh nhiều lắm đó." Trần Kiều mặt dày bảo cô, Cốc Tử phải nhanh chóng dập tắt ngay ý đồ của anh, "Không, nhiều quá không tốt đâu, em sẽ dễ mắc bệnh đó." Cốc Tử gối đầu lên cánh tay Trần Kiều rồi bắt đầu thủ thỉ, "Trần Kiều, cảm ơn anh, dạo này anh khiến em cảm thấy rất vui."
Ban đầu Trần Kiều hơi sững người, rồi anh cười ha hả, siết thêm vòng tay để ôm cô chặt hơn, mặt anh sát gần mặt cô, "Anh phải cảm ơn em mới đúng, nếu không có em thì có lẽ anh đã không biết cuộc đời mình sẽ ra sao." Là Trần Kiều đang bày tỏ thành thực lòng mình với cô, ngón tay anh miết lên cằm cô âu yếm, "Giờ nghĩ lại hồi còn học phổ thông lại thấy buồn cười quá, lúc anh mới tán tỉnh em cũng rất buồn cười... Thực ra bây giờ nhiều khi anh cũng thấy buồn cười chính mình, nhưng anh đã thỏa mãn rồi, ít nhất là giờ em đã chấp nhận anh."
Cốc Tử cười bò, cô cũng đưa tay ôm lấy anh rồi nằm gọn trong lòng anh, "Nếu chúng ta không quen nhau như vậy thì mọi thứ liệu có khác đi không, những khó khăn vất vả liệu có giảm bớt đi được không?"
"Nếu chúng ta không quen nhau như thế thì anh cũng thà chẳng lựa chọn con đường dễ dàng hơn."
Tiếu Tiếu đang trong thời gian kiêng cữ nên không đi đâu được. Là bạn thân của Tiếu Tiếu, thỉnh thoảng Cốc Tử lại chạy sang thăm cô, hết mang cho cô đồ nọ đồ kia rồi lại ngồi nói chuyện cũng bạn, giúp bạn trông con, Cốc Tử cũng hiểu những ngày bắt đầu trông trẻ sẽ cảm thấy rất nhàm chán.
Hai người nói chuyện về Tiểu Võ, Cốc Tử nhăn mặt bảo, "Nàng ta cũng tệ thật đấy, rủ đi du lịch cũng không chịu, giờ cậu sinh đẻ xong rồi cũng lại lý do còn việc phải xử lý, mấy hôm nữa mới về, thật đáng ghét quá đi!"
"Haha.." Tiếu Tiếu cười vang, "Tiểu Võ ngày nào cũng than thở với mình Nguỵ Tử Minh điểm này điểm kia không tốt, dọa sẽ bồ bịch cặp kè này nọ, nhưng thực ra cô nàng chỉ mạnh miệng vậy thôi, nói một đằng làm một nẻo à. Giờ cậu cứ thử tách bọn họ ra xem, nàng ta lại chẳng giãy nảy lên ấy chứ. Đợi thời gian nữa mình khỏe hẳn rồi sẽ đi chơi với các cậu, giờ mình chỉ muốn bay nhảy khắp nơi thôi, ở nhà chán ૮ɦếƭ đi được. Lát nữa mẹ mình rồi tới mẹ chồng mình, lại bắt mình ăn cái nọ bổ cái kia bổ, ôi, nghĩ đến đã thấy béo ૮ɦếƭ đi được."
"Úi dà, người phụ nữ nào chẳng vậy, cậu còn than thở gì, nếu không có mẹ chồng và mẹ đẻ tốt thì cậu lại chẳng khóc giẫy lên vì tủi thân ấy chứ. Cũng may là mẹ chồng cậu biết cậu từ nhỏ tới lớn nên coi cậu cũng như con đẻ, cậu biết đấy, rất nhiều gia đình mẹ chồng con dâu không hợp nhau, thành ra chiến tranh ghê lắm đó."
"Cậu cũng không tệ mà. Mẹ Trần Kiều cũng rất nhẹ nhàng và tử tế với cậu đấy chứ!"
Hai người cứ ngồi nói chuyện với nhau cả buổi như thế, mãi tới khi Trần Kiều gọi điện giục Cốc Tử về nhà thì câu chuyện mới được tạm dừng. Cốc Tử ra khỏi nhà Tiếu Tiếu thì đã thấy Trần Kiều đứng đợi ở cửa, thấy cô anh mở cửa xe bước ra rồi đứng đó cười với cô, cơn gió khẽ khàng thổi qua mái tóc, để lộ ra đôi mắt sáng như sao đêm của Trần Kiều. Cốc Tử thấy anh thì cũng cười tươi rói đáp lại. Trời đã nhập nhoạng tối nhưng không khí vẫn còn chút hơi nóng của ban ngày, Cốc Tử vào xe rồi quay sang nhìn Trần Kiều cười mỉm, "Tối mình ăn gì hả anh, hay em về nấu cơm?"
"Anh mới học được món mới, hay để anh trổ tài làm thử nhé?"
Mặt Cốc Tử biến sắc, cô lắc đầu nguầy nguậy, "Thôi, em cảm ơn, nhưng không cần đâu."
Trần Kiều cười như mếu, "Món anh làm khó ăn vậy sao... Không được, anh làm có khó ăn đến đâu cũng chỉ cần sư phụ như em đây chỉ bảo thêm là được, em có trách nhiệm rèn giũa anh cho tới khi làm được một mâm cơm ngon lành mới được thôi."
"Chắc tới kiếp sau quá!" Cốc Tử nhìn anh cười lém lỉnh.
Nói vậy nhưng Cốc Tử cũng không nỡ từ chối Trần Kiều, dạo này anh cũng hay phụng phịu làm nũng Cốc Tử, nhưng chỉ cần một câu nói của cô thôi thì dù anh đang làm gì cũng lập tức quay sang giúp cô. Cốc Tử biết Trần Kiều còn hay chơi game, trước anh sợ cô biết được, toàn phải đợi đến nửa đêm mới lén ra ngoài chơi, Cốc Tử phát hiện ra điều đó thì bó tay lắc đầu, tên tiểu tử này đến là nhiều thú vui. Có điều, nghe nói lâu quá mà không chơi thì sẽ bị đá ra khỏi bang phái. Giờ Trần Kiều làm việc nhà ngày càng thuần thục, lúc làm trông cũng rất ra dáng. Có hôm bà Trần tới đúng lúc anh đang mặc tạp dề quỳ xuống lau sàn, trông có vẻ rất cần mẫn thì thái độ của bà bỗng chốc trở nên khá nghiêm nghị.
Cốc Tử cũng hơi ngượng với mẹ chồng, chính cô là người kéo con trai bảo bối của bà ra ngoài ở, rồi để anh khổ công làm lụng như này, người mẹ như bà liệu có không khỏi chạnh lòng thương con mà ghét cô? Cô hoang mang rồi khẽ gọi một tiếng mẹ.
Lúc đưa một túi đồ ăn vặt lớn cho Cốc Tử, bà Trần trông lại hớn hở ra mặt, như kiểu đang thầm tán dương con dâu, \'con rất khá, trị được cả Trần Kiều\', "Những đồ ăn này không béo đâu con, Trần Kiều bảo dạo này con đang giảm béo, nhưng cái gì cần anh thì vẫn phải ăn con ạ. Nếu con thích thể thao thì bảo Trần Kiều cùng tập với con cũng được, nhé!" Nói xong bà ngồi thụp xuống nhìn Trần Kiều cười hì hì, "Chao ôi, người này là ai đây?"
Trần Kiều ngượng, từ nhỏ tới lớn anh có bao giờ phải động tay động chân vào việc gì đâu, bà Trần lại nói, "Quả nhiên là con dâu đảm, một tay rèn giũa con thành thế này rồi."
Trần Kiều bối rối ngước mặt lên chữa thẹn, "Mẹ, mẹ đừng trêu con nữa, lần sau con rửa chân cho mẹ là được chứ gì!"
"Ôi, lại còn rửa chân cơ đấy, không biết đời này có tới lượt mẹ hưởng phúc này không?"
Cốc Tử thấy hai mẹ con họ đối đáp như vậy thì đứng bên cạnh cười lớn, mẹ con nhà này kể ra cũng hóm hỉnh ra phết đó chứ!
Bà Trần dường như thời gian qua cũng rất mong ngóng chuyện Cốc Tử có bầu, thế nhưng bà không biết phải nói thế nào, chỉ nhắc nhở cô giữ gìn sức khỏe, rồi lại quay sang nhắc Trần kiều đừng hút thuốc uống rượu, phải sinh hoạt điều độ, lúc nào không làm việc cũng đừng ngủ nướng tới trưa kẻo đến tối sẽ ảnh hưởng tới Cốc Tử. Bà còn bảo Cốc Tử mời hai ông bà thông gia lên chơi, giờ đang là kì nghỉ hè, cả nhà cùng xếp lịch đi dã ngoại cho thêm phần gắn bó, vui vẻ.
Cốc Tử vâng dạ đồng ý ngay, đột nhiên cô thấy mình bất hiếu quá, ba cô lớn tuổi như vậy rồi vẫn phải làm việc trong nhà máy, bản thân cô còn không nghĩ được chu đáo được bằng mẹ chồng, cô trách mình bất tài, không biết cách giúp ba mẹ có cuộc sống thoải mái, hưởng thụ nhiều hơn. Nhưng cô cũng hiểu tính ba cô, chắc chắn họ sẽ không thoải mái khi tiêu tiền của nhà bên này, điều này trước khi cô cưới ba cô cũng đã nhắc tới. Cốc Tử còn nhớ như in lời ba nói với cô, "Cốc Tử à, điều kiện nhà mình không bì được với nhà họ, nhưng chúng ta cũng có sĩ diện của mình, không được dựa dẫm vào họ kẻo mất mặt lắm."
Những điều này Cốc Tử đều hiểu cả, nhưng cô cũng muốn ba mẹ được sống an nhàn đầy đủ. Họ là những người đã sinh ra cô, nuôi lớn cô, dù thế nào cô cũng sẽ tìm cách để họ có được cuộc sống tốt đẹp hơn.
Cốc Tử như không tin vào mắt mình khi gặp lại bà Lâm Thanh, cô thấy bà ăn vận rất trẻ trung, còn trang điểm nhẹ, bà mặc một chiếc váy liền trông rất nữ tính. Cốc Tử ngạc nhiên rồi kéo tay bà xuýt xoa, "Mẹ, mẹ con mặc như thế này trông đẹp quá!"
Bà Lâm Thanh hơi ngượng ngùng nhưng cũng xoay một vòng rồi cười bảo, "Cũng không tồi đấy chứ nhỉ?"
"Đẹp lắm mẹ ạ." Cốc Tử gật đầu lia lịa.
Bà Lâm Thanh lại nhìn bà Trần rồi bảo, "Bà thông gia nói chẳng sai chút nào, mình mặc đẹp cũng thấy tự tin hơn rất nhiều."
Cốc Tử nhìn mẹ chồng đang ngồi bên cạnh cười thì đến bên cạnh ôm lấy bà âu yếm, "Mẹ, con cảm ơn mẹ."
Trong thời khắc ấy không hiểu sao Cốc Tử lại xúc động đến chảy cả nước mắt. Mẹ kế của cô lấy ba cô từ rất lâu rồi, vỗn dĩ bà đã có thể đẹp như vậy nhưng lại cố tình che giấu đi vẻ đẹp của mình, vì gia đình này mà bà đã tiết kiệm từng xu từng hào một thế nhưng lại chưa bao giờ cắt giảm tiền tiêu vặt của cô. Hai anh của Cốc Tử cũng chiều Cốc Tửu, có gì ngon cũng nhường cho cô, có gì vui cũng để cô chơi trước. Giờ Cốc Tử nghĩ lại mới thấy hối hận vì trước đây đối xử lạnh nhạt với bà, có lẽ chính vì thế mà cảm xúc đột nhiên dâng trào, hoá ra cô nợ bà nhiều như vậy, nợ bà cả một tuổi thanh xuân.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc