Anh Chồng Nhỏ Đáng Yêu Của Tôi - Chương 40

Tác giả: Cửu Cửu

Hoằng Tử vốn bị say máy bay nên khi máy bay cất cánh mặt mũi đã tái nhợt đi, ban đầu Cốc Tử ngồi cạnh cô nhưng sau phải đổi chỗ cho Trần Kiều để anh sang chăm sóc em họ. Cốc Tử bực bội, thực ra trong lòng cô cũng hơi ghen, chẳng lẽ cô không chăm sóc được cho Hoằng Tử hay sao? Lát sau quay sang, Cốc Tử đã thấy Hoằng Tử dựa trên vai Trần Kiều thì cơn hậm hực bắt đầu khó dằn lại ở trong lòng.
Trần Kiều ái ngại quay sang nhìn Cốc Tử không biết phải làm sao. Dược Dược thấy vậy thì cũng quay sang nhìn ngạc nhiên, "Mẹ ơi, sao cô Hoằng Tử chiếm chỗ của mẹ?"
Cốc Tử vỗ vỗ đầu con khẽ giải thích, "Chỉ là chỗ ngồi thôi mà...", trong ***g thầm nghĩ, "Chứ có phải giường đâu."
Thế nhưng suy nghĩ ấy cũng không khiến Cốc Tử cảm thấy dễ chịu hơn, từ lúc cô gặp lại Trần Kiều tới giờ bên cạnh anh chưa từng xuất hiện người đàn bà nào khác, tuy Trần Kiều có nói với cô trước khi anh theo đuổi cô cũng từng có một người khác, nhưng giờ người ta ở đâu anh cũng không rõ. Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác ghen tuông, nhưng giờ tự nhiên lại bị ám ảnh bởi suy nghĩ, hình như mình gặp phải đối thủ mà đối thủ này không làm cách nào xua đuổi được, cũng không thể mạnh tay được.
Trên thực tế thì cha mẹ Hoằng Tử chỉ mong cô bé không nghĩ tới chuyện tự tử nữa, còn những việc khác thì hoàn toàn không màng tới.
Điểm đến trong chuyến du lịch lần này của họ là một thành phố cổ, vì Hoằng Tử nói thích tới thành phố nào đó lớn hơn nên Trần Kiều quyết định thay đổi lộ trình, anh hỏi hết bạn bè này khác mọi thông tin rồi phút chót thông báo sẽ tới một thị trấn nhỏ để nghĩ dưỡng cho thoải mái. Trần Kiều đắc ý bảo Hoằng Tử, "Em có biết là chị dâu em lợi hại thế nào không, cô ấy viết văn tuyệt lắm đó, lần này tới đây du lịch là để chị em tìm kiếm cảm hứng đó."
Nhậm Hoằng Tử trong lòng không thoải mái lắm nhưng cũng không nói gì, tuy vậy cũng phải công nhận, thị trấn này tuy đẹp nhưng không nằm trong tốp danh lam thắng cảnh nên các dịch vụ không được chu đáo lắm, đặc biệt là vấn đề chỗ ở. Ngay tối hôm đến thị trấn Hoằng Tử đã nói với Cốc Tử, "Chị ngủ với em được không, chị dâu? Em sợ ngủ một mình lắm."
Cốc Tử chưa kịp trả lời thì Dược Dược đứng bên đã khóc lóc ầm ĩ, nó ôm lấy chân mẹ mà nước mắt ngắn dài, "Con không chịu đâu, com muốn ngủ với mẹ cơ.." Dược Dược khóc mỗi lúc một hăng hơn, đầm đìa hai má, chảy xuống cả chân Cốc Tử.
Thấy thằng bé khóc dữ vậy Hoằng Tử cũng không nói gì hơn, cô quay sang nhìn Trần Kiều thì anh ngó qua chỗ khác đằng hắng, "Hoằng Tử, em coi đây như nhà mình đi, ở nhà ngủ một mình hoài có sao đâu."
Nói xong anh liền kéo Cốc Tử và Dược Dược vào phòng rồi ôm lấy con hôn lấy hôn để, "Con yêu, con ngoan, ba yêu con quá!"
Cốc Tử nhịn cười, tay cũng véo nhẹ vào má con, "Con ngoan quá!"
Dược Dược hừ một tiếng, "Thật đáng ghét, còn dám ςướק mẹ của con." Dược Dược lại ra hiệu cho Trần Kiều ngồi thụp xuống, Trần Kiều còn đang ngơ ngác không hiểu con định làm gì, vừa ngồi xuống đã thấy Dược Dược vỗ vỗ vào vai ba rồi chu miệng lên bảo, "Chỗ này chỉ dành cho mẹ thôi đó ba."
"Ơ..." Cả Trần Kiều và Cốc Tử đều im bặt, không nói được câu nào.
"Cô Tiểu Võ nói, là đàn ồn phải biết tự trọng."
Trần Kiều biết là anh đành phải bó tay trước cậu con trai lém lỉnh của mình, anh xoa đầu con rồi bảo, "Chúng ta đi ngủ đi, buổi tối ra ngoài chơi, nghe nói món nướng ở đây được lắm đó."
Từ sân bay tới đây họ đã phải ngồi một chặng đường dài trên ô tô nên ai cũng đều mệt mỏi, ngủ một mạch cho tới khi trời xẩm tối, mãi tới lúc Hoằng Tử gọi họ mới tỉnh dậy. Hoằng Tử kêu đói bụng, mấy người bèn kéo nhau tới phố ẩm thực nhỏ gần đó, Hoằng Tử vừa ăn vừa nhăn nhó vì không quen món lắm, ngược lại, Trần Kiều lại thấy rất ngon miệng, theo như cách nói của Cốc Tử thì khẩu vị của Trần Kiều quả là khác biệt người thường.
Ăn tối xong, Trần Kiều đề nghị về nhà, trên đường về Hoằng Tử tỏ rõ vẻ hậm hực, "Biết thế này em không tới đây thì hơn, ở đây còn chán hơn ở nhà."
"Thế à? Anh lại thấy ở đây được đó chứ, không khí trong lành, nhiệt độ vừa phải, đồ ăn cũng ngon." Trần Kiều tỉnh bơ.
"Cũng chẳng có chỗ nào chơi cả."
"Sao em cứ nghĩ tới chơi hoài vậy? Chúng ta tới đây là có lý của nó đó."
"..." Hoằng Tử vùng vằng nhưng không nói gì.
"Đây là thị trấn cổ, tới đây anh cảm nhận được những nét văn hoá riêng của vùng này, còn có thể điều chỉnh được tâm trạng của bản thân. Nhịp sống ở đây cũng nhẹ nhàng nên đầu óc được thảnh thơi, dạo này công việc của anh quá bận rộn nên muốn tìm chỗ nào đó thư giãn một chút, chứ nếu muốn tìm chỗ chơi thì anh tới đây làm gì!"
Cốc Tử thì thấy chỗ này thật tuyệt, cô vừa tới đã thích nơi đây vì tránh xa được những ồn ào náo nhiệt của thành phố. Bóng đêm đang bao trùm khắp nơi, chỉ có ánh đèn vàng khẽ hắt xuống đường phản chiếu bóng người lác đác qua lại khiến nơi đây đượm đầy cảm giác yên bình.
Hoằng Tử nghe Trần Kiều thuyết giáo một hồi như vậy thì không vui lắm, cũng không nói gì, cô cúi đầu vừa đi vừa đá mấy hòn sỏi bên đường. Trần Kiều thấy bộ dạng em họ như vậy thì không nỡ, dù gì cô bé cũng là người chơi cùng anh từ nhỏ, lại thấy bên đường có bán kẹo bông anh liền mua một cây cho cô, một cây cho Dược Dược, anh quay sang hỏi Cốc Tử có ăn không nhưng cô lắc đầu, vừa ăn cơm xong vẫn rất no, cô không muốn ăn thêm đồ ngọt.
Mấy người kéo nhau về nhà nghỉ, Hoằng Tử cứ ngồi lì trong phòng họ không về, Trần Kiều phải lên tiếng đuổi khéo mấy lần mới có thể đẩy Hoằng Tử ra khỏi phòng. Cốc Tử khó chịu, khóc dở mếu dở nói, "Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Em cứ có cảm giác như người phải đi là mình ấy.."
Trần Kiều trợn tròn mắt nhìn cô, "Em không ghen hay sao?"
"Em muốn ghen lắm chứ, à không, em đang ghen thật đấy, mặc dù biết cơn ghen này thật thiếu lí trí."
Đêm đã khuya mà cả nhà ba người vẫn không ngủ được, còn về việc tại sao không ngủ được thì lí do hoàn toàn là một âm mưu, ban ngày họ đã ngủ bù để lát nữa trốn "ai đó" ra ngoài chơi. Dược Dược vẫn nhớ ba Trần Kiều bảo ở đây có món nướng ngon lắm, từ chiều nó đã đòi được ăn không ngớt mồm. Xem tivi được một lúc thì Trần Kiều ngoắc tay gọi Dược Dược, "Đi thôi."
Cốc Tử vẫn thấy làm vậy không được thì hỏi Trần Kiều vẻ áy náy, rằng có dẫn Hoằng Tử đi cùng không, dù gì thì Hoằng Tử cũng là em họ anh, nhất là dạo này tâm trạng cô bé đang không được vui. Trần Kiều cương quyết lắc đầu, "Giờ này chắc chắn con bé đã ngủ rồi, chỉ nhà chúng ta đi thôi."
Trần Kiều đưa họ tới quán nướng ở đầu đường, hình như ở đây tập trung toàn khách ngoại tỉnh, tuy đã muộn rồi mà người ra vào quán vẫn nườm nượp, gần như không còn mấy chỗ trống. Phải một lúc sau Trần Kiều mới tìm được một chỗ ngồi rồi gọi một ít đồ nướng theo khẩu vị của ba người, anh cười híp mắt, "Than nướng ở đây khác với chỗ mình, dầu và gia vị cũng khác nên chắc sẽ ngon lắm đấy!"
"Hì." Cốc Tử cười, lúc món nướng được đem lên cô cẩn thận thổi phù phù cho nguội rồi mới dám cho vào miệng. Dược Dược háu ăn nên chẳng kịp đợi cho đỡ nóng đã cho vào miệng nhai ngấu nghiến, mãi sau mới biết đã bỏng cả miệng, nhưng vì món ăn quá ngon với thằng bé nên nó vẫn mặc kệ, vừa ăn vừa há miệng kêu đau. Trần Kiều nhìn con thích chí cười lớn, rồi xoa đầu nó nhẹ nhàng, "Sao ăn vội vậy con, uống ngụm nước đã nào."
Trần Kiều và Cốc Tử đều bỏ R*ợ*u nên tối nay dù thức ăn ngon như thế họ cũng không uống ngụm nào. Vì Trần Kiều gọi nhiều quá nên cả ba người đều cố ăn cho hết, đến mức căng cả ruột, Cốc Tử sờ bụng rồi kêu đi không nổi nữa, Trần Kiều cười ha hả khom lưng trước mặt Cốc Tử, "Bà xã, mau lên đây."
Cốc Tử chẳng cần đến một giây để do dự, cô nhảy phốc lên lưng anh như sợ anh đổi ý, Dược Dược đứng bên cũng xoa bụng bảo, "Con cũng muốn được cõng cơ."
Trần Kiều giữ chặt vợ sau lưng rồi cười với con, "Đàn ông con trai phải tự đi bộ chứ con, coi như tập thể dục luôn, để người béo quá là không đẹp đâu."
Dược Dược bĩu môi, "Sau này con cũng phải tìm ai để cõng mới được!"
Cốc Tử nghe con trả lời vậy thì bò dài người sau lưng Trần Kiều cười hì hì, "Dược Dược, lần trước cô Tiếu Tiếu nói cô đang bầu em gái đó, đợi em bé sinh ra con phải đến chiếm luôn, tránh để người khác ςướק mất. Con xem, cũng may mà chú Tiểu Xuyên nhanh một bước, nếu không chưa chắc đã lấy được cô Tiếu Tiếu đâu."
"Vâng ạ, vâng ạ!" Dược Dược sung sướng nhảy chân sáo đi, đi được một lát Cốc Tử nói Trần Kiều để mình xuống tự đi, cứ ngồi mãi trên lưng anh thế này có khi cô nôn ra mất, xuống đi bộ vài bước cho tiêu đồ ăn trong bụng. Mùi thơm vị ngậy của những món nướng vẫn ngào ngạt sau lưng, nếu dạ dày còn chỗ chứa chắc Cốc Tử vẫn có thể còn ăn tiếp được.
Ba người tung tăng dắt nhau về nhà nghỉ, vừa đi vừa nói chuyện rôm rả, lúc về đến cổng nhà nghỉ thì trời đã khuya lắm rồi. Hoằng Tử đang ở đó, cô ngồi thụp xuống đất nhìn họ chằm chằm, mặt lạnh lùng không nói câu nào, ánh đèn trước nhà nghỉ heo hắt rọi xuống khuôn mặt cô xám ngoét.
Trần Kiều thực sự không nghĩ tới khả năng này, Cốc Tử bối rối khi phát hiện ra ánh mắt Hoằng Tử đang nhìn chằm chằm vào mình đầy ghen tức và bất mãn, như có thể nhìn xuyên qua người cô vậy. Cốc Tử không nói gì, thành ra Dược Dược lại là người lên tiếng trước, "Cô Hoằng Tử, muộn thế này rồi sao cô còn ở đây, trời ban đêm lạnh lắm đấy."
"Ở trong đó một mình sợ quá nên cô ra đây đi dạo chút." Hoằng Tử ơ hờ trả lời thằng bé.
Cốc Tử lặng người giây lát, cô quay sang nói với Trần Kiều, "Trần Kiều, anh đưa con về phòng đi, em sang ngủ với Hoằng Tử."
Cốc Tử theo Hoằng Tử về phòng, cô rửa ráy qua loa rồi lên giường nằm. Tiểu Tử không muốn tắt đèn ngủ nên Cốc Tử bị chói mắt, lại cảm thấy hơi đau đầu, cô tự nhủ không biết thói quen này có phải di truyền từ gen bên nhà Trần Kiều hay không. Hai người vừa đặt lưng được một lúc thì Hoằng Tử mở lời trước, "Chị dâu, chị ghét em lắm phải không?"
Cốc Tử không ngờ Hoằng Tử lại thẳng thắn như vậy, cô dừng lại đôi chút rồi mới nói, "Đâu có."
"Em biết em giống như cái đuôi lẽo đẽo theo anh chị, anh chị chắc chắn thấy không thoải mái." Nói đến đây Hoằng Tử thở dài, giọng cô trầm xuống, "Chị dâu, em biết em sai rồi, em sai thực sự rồi." Cô trở mình vùi mặt xuống gối bật khóc lớn thành tiếng, may mà ở đây phòng được cách âm tốt nên chắc người ngoài không nghe thấy. Cốc Tử tự nhiên thất thật bí bức, cảm giác như bản thân trở thành tội phạm mưu sát đến nơi vậy.
Cốc Tử cố gắng ngồi dậy vỗ vỗ vai Hoằng Tử để an ủi con bé, "Em đừng khóc nữa, có gì nói cho chị nghe xem nào."
Hoằng Tử khóc rất lâu mới ngừng lại được, vừa nói vừa nấc, "Chị dâu, thực sự em thấy rất ghen tỵ với chị, thật đấy ạ. Từ nhỏ em đã chơi với anh họ, hễ có ai bắt nạt em là anh ấy đều đứng ra bảo vệ em. Em không nói rõ được cảm giác đối với anh ấy, nhưng quả thật em chỉ muốn giữ anh ấy cho riêng mình em thôi. Thấy anh ấy chẳng để ý đến ai ngoài em, trong lòng em rất vui, nhưng sau đó dường như mọi chuyện lại quay ngoắt 180 độ, nhất là khi kết hôn xong, anh ấy càng có vẻ tránh xa em rất nhiều..."
Cốc Tử thở dài không nói gì.
"Lần này đi là ý của em, vì dạo này em cảm thấy trong lòng bức bách, muốn theo đuôi anh họ... cũng có thể vì em muốn dựa dẫm vào anh ấy."
"Chị hiểu mà."
"Thực ra đi như thế này em cũng rất ngượng, nhưng em nghĩ sau này em không còn cơ hội nữa, em đã phiền anh chị rồi."
"Đừng khóc nữa em." Cốc Tử cố gắng làm dịu xuống nỗi xúc động của Hoằng Tử, cô vừa an ủi vừa lau nước mắt cho em họ.
"Chị dâu, Cốc Ánh Dương là người thế nào hả chị?"
"Ơ..."
"Anh ấy nói là thanh mai trúc mã với chị, có lẽ chị là người hiểu anh ấy nhất."
"Ơ..." Cốc Tử vẫn chưa hết ngạc nhiên vì câu hỏi bất ngờ của Hoằng Tử.
"Anh ấy còn bảo em, sau khi kết hôn ai làm việc người nấy, gia đình hai bên vốn môn đăng hộ đối, chỉ cần luôn tỏ ra là đôi vợ chồng hạnh phúc trước mắt người đời là được."
Cốc Tử ái ngại vì suy nghĩ của Hoằng Tử còn non nớt quá, tuy nhà có tiền có của nhưng được bao bọc yêu chiều quá mức thành ra mọi hành vi cử chỉ của cô bé đều khiến Cốc Tử cảm thấy rất ấu trĩ so với tuổi, những lời nói như thế mà cô bé vẫn có thể tin được.
"Anh ấy còn bảo, giờ xã hội cởi mở, thoáng hơn nhiều rồi, mọi người cùng chơi... là việc *** ấy, là rất bình thường, anh ấy không thấy điều đó có vấn đề gì cả, chỉ cần mọi người đều thấy vui vẻ là được."
Cốc Tử càng nghe càng sởn gai ốc, tới đó cô lắc đầu, cô biết nếu bây giờ cô có nói chưa chắc Hoằng Tử đã hiểu hết, nhưng có mấy điều cô buộc phải nói với cô em họ, "Hoằng Tử, chị nhắc em, nếu em không gặp phải Cốc Ánh Dương thì chị tin cả đời này em sẽ luôn được vui vẻ, gần như sẽ không gặp phải bất kì khó khăn gì. Nếu chị là em, và có người đàn ông nào nói với chị những lời lẽ đó, chị sẽ không ngần ngại mà vả vào mặt hắn mấy cái thật mạnh."
"Chị dâu???"
"Quan điểm mỗi người khác nhau. Chị không biết bây giờ suy nghĩ của em về Cốc Ánh Dương thế nào, nhưng mọi người thì đều không chấp nhận hắn."
"Chị dâu, ban đầu là em bị hắn... ***. Thời gian này em rất không vui, sau hai lần *** Liên tục vừa rồi, bác sĩ nói sẽ ảnh hưởng tới khả năng sinh đẻ của em, nhưng chị biết đấy em cũng không thích trẻ con, như vậy cũng tốt." Hoằng Tử bặm môi một lát rồi lại nói tiếp, "Em có quen một người bạn trên mạng, anh ấy có ảnh hưởng tới em rất nhiều."
"Ừ, vậy thì tốt." Cốc Tử gật đầu, trong lòng cô lại nghĩ thực ra Hoằng Tử thật đáng thương hơn là đáng trách, là người chẳng có tâm địa gì.
"Em thấy anh ấy trông cũng đẹp trai, nếu em cắt đứt được với Cốc Ánh Dương rồi thì em sẽ thử gặp mặt anh ấy xem sao."
Nghe tới đây, Cốc Tử lại tá hoả lắc đầu, "Hoằng Tử, em cần phải biết là thế giới ảo trên mạng rất khác so với cuộc sống thực bên ngoài, em tuyệt đối đừng có lún sâu vào." Cốc Tử không biết nói gì thêm với mấy chuyện kiểu này, cô hỏi, "Hoằng Tử, mà em bảo sẽ cắt đứt với Cốc Ánh Dương là sao?"
"Em nghĩ hắn đùa giỡn với em như thế đủ rồi, em cũng chơi với hắn đủ rồi, giờ chỉ là hai bên cha mẹ không đồng ý cho bỏ hôn ước thôi, bảo là như thế thì mất mặt cả hai nhà nên bảo tui em cứ ở cạnh nhau thêm một thời gian nữa xem sao.."
Cốc Tử thực sự không biết nói sao, trời ạ, là đạo lý gì đây, đây là con cái của ai chứ?
Hoằng Tử lại quay sang cười bảo Cốc Tử, "Dù gì em cũng thấy mình không thể ở cạnh anh ta nữa rồi, anh ta quá bẩn thỉu. Em nghỉ học lâu rồi nên giờ cũng muốn quay lại trường, mà em học hành cũng không đến nỗi tệ lắm, chắc em sẽ thi lên thạc sỹ. Mẹ em bảo em muốn học bao nhiêu thì học, kinh tế nhà em không cần em phải lo, kể cả em không đi làm cũng được."
Cốc Tử bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, "Đi học tốt đấy em ạ! Ngày trước chị cũng muốn học thêm vài năm nhưng điều kiện không cho phép, em may mắn hơn chị, cứ hưởng thụ cuộc sống trường lớp bạn bè đi đã nhé."
Hai người tỉ tê nói chuyện với nhau đến tận khuya, đột nhiên Hoằng Tử cắn môi quay sang hỏi chuyện Cốc Tử, "Chị dâu, thực ra kỹ thuật của hắn rất tuyệt."
"Hả?"
"Ý em là chuyện ℓàм тìин đó, không biết anh họ thế nào ạ?"
"À thì.."
"Chị dâu, chị đừng ngại, cứ nói cho em nghe xem."
"Ờ thì cũng tốt." Cốc Tử ngần ngừ mãi mới nói ra được mấy từ đó, nói xong còn thấy mặt mình nóng bừng lên.
Chẳng hiểu sao Hoằng Tử đột nhiên lại hứng khởi nói rất nhiều về chủ đề T*nh d*c, sau khi liên thuyên một hồi hết về loại này đến loại kia thì quay sang hỏi Cốc Tử, "Bọn chị có dùng cái này không?"
"Ờ.."
"Một số loại dùng khá được đó chị.."
Cốc Tử chẳng biết đáp chuyện em họ của chồng thế nào, cô giả vờ ngủ thiếp đi, mấy chuyện riêng tư này cô thực không muốn nói với ai, lại càng ghét việc ngồi thảo luận như vậy. Tuy trên mấy diễn đàn cô tham gia cũng đôi ba lần ban luận chuyện này chuyện nọ, cô cũng vào xem nhưng chỉ là thích xem cái mọi người thảo luận chứ không thích nói về chuyện của mình, vì theo cô đó là chuyện riêng tư. Nhưng nếu thực sự phải bình luận gì về kỹ thuật của Trần Kiều thì cô cũng chẳng biết là tốt hay không nữa, vì bản thân cô còn có ai để so bì đâu, chỉ thấy hai người rất hợp nhau, cô thấy cơ thể mình rất sảng khoái và thoải mái mỗi khi gần gũi anh. Nghĩ tới đây mới nhớ đã hơn ba tháng rồi cô không gần anh. Ban đầu vì lý do sức khỏe, sau vì chiến tranh lạnh, sau đó nữa lại là vấn đề của chính cô, Trần Kiều chẳng nói gì, cũng không ép cô chiều anh, dù khó chịu đến mấy cũng tự giải quyết…
Đột nhiên, Cốc Tử thấy mình thật có lỗi với Trần Kiều mà không nói rõ được nguyên do, có thể vì nhất thời ngộ ra nên muốn đối xử tốt với anh thêm một chút, nếu giờ anh đang bên cạnh chắc chắn cô sẽ ôm anh thật chặt, thật chặt. Cô biết, thực ra bản thân cũng chẳng nên yêu cầu nhiều quá ở anh, chỉ là đôi lúc muốn anh trở thành kiểu người mình thích, kiểu người vừa thản nhiên vừa có khí chất.
Nhưng nếu một ngày nào đó Trần Kiều thực sự trở thành mẫu người như vậy thật thì có lẽ anh đã không còn là Trần Kiều của cô nữa, cũng chưa hẳn là một Trần Kiều dành cho cô một tình yêu sâu sắc trong suốt những năm tháng qua.
Cốc Tử trằn trọc tới gần sáng mới ngủ được, cô cảm thấy mình mới như vừa nhắm mắt đã lại bị Hoằng Tử gọi dậy, "Chị dâu, mình đi leo núi đi, vừa rồi em có hỏi ý kiến của anh họ, anh ấy đồng ý rồi."
"Chị không đi đâu, bọn em đi đi." Cốc Tử mệt rũ rượi, đến mức không mở nổi mắt ra.
Hoằng Tử không chịu, cô lắc tay chị dâu nũng nịu, "Đừng thế mà chị, lát nữa em dẫn Dược Dược cho, chị mà không đi anh họ cũng không chịu đi đâu. Em nghe nói trên núi có một miếu thờ, cầu bình an rất linh nghiệm, em cũng muốn xem một thẻ của Nguyệt Lão nữa, xem đường tình duyên của em ra sao."
Cốc Tử bị em họ năn nỉ mãi như vậy thì cũng đành bò dậy đánh răng rửa mặt rồi nhắm mắt thẫn thờ đi ra, đến khi Trần Kiều trông thấy bộ dạng ấy của cô thì trừng mắt nhìn Hoằng Tử, "Cs phải đêm qua em ngủ xấu tính nên chị dâu em ngủ không ngon, phải không?"
"Đâu có, hôm qua chị em em ngủ sớm mà, phải không chị dâu?"
"Ờ, à ừ." Cốc Tử cười gượng, tuy cô vẫn đang buồn ngủ díu cả mắt nhưng cũng không thể nói rằng khi ấy bản thân chỉ giả vờ ngủ cho qua chuyện được.
Ngọn núi họ leo không cao lắm nên lúc trèo lên cảm giác rất tuyệt, ngay từ hồi học cấp hai Cốc Tử đã thích môn thể thao này. Lúc trèo lên tới đỉnh là lúc tâm trạng cảm thấy thư thái tuyệt vời nhất, cô đứng trên đỉnh núi hít hà mấy hơi thật sâu, thấy trong người như có một luồng sinh khí mới trào lên. Cô tìm một chỗ ngồi xuống, Trần Kiều cũng ngồi cạnh cô tiện đưa tay lên ôm lấy vai cô rồi ngả đầu xuống vai cô nũng nịu, "Mệt quá."
"Hì." Cốc Tử phì cười vì điệu bộ của chồng, cô đưa tay ra sờ đầu anh, "Để chị đây xoa đầu cho dễ chịu nào."
Dược Dược thấy cảnh đó thì lè lưỡi ra trêu, "Lêu lêu.."
Hoằng Tử đúng là tới để lễ, cô xin rất nhiều bùa bình an để dành cho mỗi người một cái, miệng lẩm bẩm niệm không ngớt, lúc Cốc Tử lại gần thì nghe thấy Hoằng Tử đang tập trung khấn vái, "Nam mô Bồ Tát đại từ đại bi cho con gặp được một người đàn ông tốt."
Hoằng Tử ở cùng với họ vài hôm thấy suy nghĩ đã thông suốt rồi thì mua mấy món đồ quý tặng Cốc Tử, lúc đưa quà cô cúi đầu cảm ơn họ, "Cảm ơn anh chị đã chăm sóc em, giờ em thấy tinh thần đã thoải mái lên nhiều, em muốn quay lại trường học. Đợt tới em sắp tham gia biểu diễn nhạc hội dân tộc nên phải sớm luyện tập mới được."
Trần Kiều thấy để mình Hoằng Tử về trước như vậy thì thấy không yên tâm, định sắp xếp để cả nhà về cùng luôn nhưng Hoằng Tử nhất định không nghe, cô nghĩ ngợi hồi lâu rồi mới lên tiếng, "Anh, anh thật nhỏ mọn, cho nên mới lôi em tới cái chỗ tồi tàn này, nhưng bây giờ em lại thấy thích nó rồi. Chỉ có điều ở đây muỗi hơi bị nhiều, chi bằng bây giờ hai người đưa em ra sân bay đi, rồi tiện thể tới một thành phố lớn nào đó khác vi vu tiếp."
Trần Kiều nhìn điệu bộ cô em họ và phương án quá hợp lý nó mới đưa ra thì phì cười, "Cũng được."
Cốc Tử cũng thấy ở đây mấy ngày đã hết chỗ chơi rồi nên cũng gật đầu đồng ý, theo như kế hoạch thì cô còn được chơi bời tới cả một tháng nữa. Trước kia cô không thích đi du lịch, thứ nhất là vì không có tiền, thứ hai vì không có thời gian, giờ cả hai thứ đó đều đã có rồi, lại có cả người nhà đi cùng nữa thì đi du lịch thực sự là một điều hạnh phúc.
Trần Kiều lại đưa hai mẹ con Cốc Tử tới thành phố M. Ở thị trấn nhỏ có cách chơi của thị trấn nhỏ, thành phố lớn lại có kiểu hưởng thụ của thành phố lớn, vì đi nhiều nơi liên tiếp nên một tháng trôi qua vèo vèo, tới khi chỉ còn hai ngày nữa thì Cốc Tử cuống cuồng ở trong phòng lo sắp xếp các loại quà cáp cho chu đáo.
Đang bận tối mắt với một núi quà thì đột nhiên Hoằng Tử gọi điện cho cô, cả chục phút liền chỉ nghe thấy tiếng gầm rú, gào thét của Hoằng Tử trong điện thoại. Cốc Tử thấy màng nhĩ tai mình sắp thủng đến nơi, sau cùng cô em họ mới hạ giọng xuống rồi hổn hển, "Chị dâu ơi, em sợ quá chị ơi... Em sợ quá, em sợ quá, em sợ quá.."
"Sao vậy em?" Cốc Tử hốt hoảng, "Có chuyện gì vậy?"
"Cái tên Cốc Ánh Dương cặn bã đó, hắn bị nhiễm AIDS rồi chị ơi... Em sợ hết cả hồn, em lo mình cũng mắc theo hắn, nhưng mấy người trong bọn bảo hồi trước hắn ra nước ngoài chơi bời với bọn gái Tây nên mới thế... Em sợ quá, vì bình thường hắn không thích đeo bao. Chị ơi chị cũng nhắc anh họ đừng có ra ngoài chơi bời kẻo mang bệnh tật về nhà, rồi chẳng mấy chốc mà đi đời nhà ma..."
"Em đừng lo quá, Hoằng Tử." Giọng Cốc Tử cũng hơi run run, mắc bệnh này rồi đúng là vô phương cứu chữa. "Em đừng lo quá, giờ vẫn chưa có kết quả hả?"
"Em thấy người khỏe, tuy vậy vẫn hơi lo. Giờ em sẽ chủ động cách ly mọi người trong nhà hơn một chút, đợi thời gian nữa em tới bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm xem sao. Nếu em may mắn thoát được căn bệnh thế kỷ đó, nhất định anh chị phải chúc mừng em đó."
"Ừ, nhất định thế."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc