Anh Chồng Nhỏ Đáng Yêu Của Tôi - Chương 37

Tác giả: Cửu Cửu

Trần Kiều đột nhiên đưa tay véo mạnh ௱ôЛƓ cô, Cốc Tử á lên một tiếng rồi đè anh xuống sô-pha thụi một trận, "Dám bắt nạt em hả, đợi đến kiếp sau đi nhé."
"Á..." Trần Kiều tự nhiên thấy mình bi kịch quá, Cốc Tử chỉ \'ưa nặng\' ở lời nói chứ không \'ưa nặng\' ở hành động, nhưng dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ không nương tay với cô hơn. Cốc Tử đã ngầm ra hiệu với anh chuyện sinh con, nên dù gì anh cũng không để cô phải thất vọng. Cô bảo mảnh đất cơ thể cô không phì nhiêu, nhưng anh thì chắc chắn sẽ gieo vào đó mầm sống khỏe mạnh, nếu không sao có Dược Dược như ngày hôm nay được?
Cốc Tử vốn định không sinh thêm con nữa những giờ cô lại bắt đầu nghĩ khác, sinh thêm một đứa cũng chẳng có gì là không tốt, dù gì thì bây giờ cô vẫn còn trẻ. Còn Trần Kiều nữa, anh tự nhiên có một cậu con trai mà chưa từng chịu vất vả nhọc nhằn gì, cô nhất định phải sinh thêm đứa nữa để anh nếm trải qua những cảm giác đó, chẳng phải sao?
Ngay lúc hai người đang vui vẻ với nhau thì nhận được tin Nhậm Hoằng Tử chuẩn bị đính hôn. Sức khỏe của Cốc Ánh Dương cũng đã bình phục hẳn, nhưng trước khi đính hôn Hoằng Tử lại gọi điện cho Trần Kiều giọng bối rối đầy thiểu não, "Anh à, có rất nhiều phụ nữ gọi điện cho em đòi nói chuyện, làm sao bây giờ anh?"
Trần Kiều biết chắc Hoằng Tử sẽ kết hôn với Cốc Ánh Dương nên chỉ cười nhạt, "Cô đã là người lớn rồi, cũng có khả năng phán đoán như ai rồi, nếu xác định đây là thứ cô cần thì phải biết tự chịu trách nhiệm cho tương lai của mình. Cả nhà đã khuyên cô nhưng cô không nghe, sau này cô có chuyện gì bất mãn thì đó là chuyện của cô."
Cốc Tử đang đánh răng, nghe thấy Trần Kiều nói với giọng như vậy thì huých huých anh, "Dù gì cô ấy cũng là em gái anh, là người một nhà mà."
"Em gái, em gái gì chứ, càng ngày càng chẳng được tích sự gì." Trần Kiều than thở, "Cốc Tử, tên Cốc Ánh Dương này cũng có bản lĩnh thật đấy! Mà thôi, chúng ta cứ kệ đi, quản một mình Dược Dược là đủ rồi, à mà còn con gái tương lai của chúng ta nữa em nhỉ?" Nói rồi Trần Kiều nháy mắt nhìn cô.
Lễ đính hôn của Nhậm Hoằng Tử tuy diễn ra muội hơn so với dự định vài tháng nhưng cuối cùng vẫn được tổ chức, ông nội giận quá định không tới, nhưng nếu làm thế thì cả gia đình Nhậm Hoằng Tử lẫn gia đình Cốc Ánh Dương đều mất hết thể diện. Cốc Ánh Dương phải tới tìm ông, quỳ xuống thề thốt với ông nhất định sẽ làm cho Hoằng Tử hạnh phúc ông mới chịu đến.
Cốc Tử huých tay Trần Kiều, "Này anh xem liệu lần này có phải hắn đã chịu thay đổi tâm ý thật rồi không, việc như vậy mà cũng chịu làm."
Trần Kiều nhếch mép cười, "Việc đó bảo dễ thì không dễ nhưng bảo khó thì cũng chẳng phải, chỉ là quỳ xuống đất thôi mà, vừa thể hiện tình cảm lại giữ được thể diện với người ngoài, chẳng phải thế cũng tốt sao?"
Cốc Tử xì một tiếng, cô cười híp mắt nhìn anh, "Trần Kiều, ban đầu anh quỳ xuống trước mặt em cũng với tâm thế này?"
Trần Kiều thấy cô lại nhắc chuyện cũ thì cười ngượng ngùng, "Này này, Cốc Tử, sao em lại nghĩ vậy được, em nghĩ nhiều rồi đó."
"Thực ra quỳ thế cũng tốt, quỳ một tí mà có cả vợ cả con cơ mà. Chỉ tiếc là em không may mắn được như anh, chỉ cần quỳ mà có được chồng được con."
Trần Kiều dở khóc dở cười, anh xoa đầu Cốc Tử rồi gắp vào bát cô thêm một ít thức ăn, "Em ăn đi... Nếu em chưa thấy vui thì anh làm túi cát cho em thoải mái xả giận."
Sau lễ đính hôn, Nhậm Hoằng Tử và Cốc Ánh Dương chính thức dọn về ở chung, sống trong một căn biệt thự ở ngoại ô. Ban đầu ngày nào Hoằng Tử cũng lên mạng chat với Cốc Tử, kể lễ Cốc Ánh Dương tốt với cô như thế nào, cô cảm thấy hạnh phúc ra sao. Cốc Tử biết cô em họ muốn mượn mình làm trung gian để làm hoà với Trần Kiều, tất nhiên cô cũng kể lại cho chồng nghe nhưng Trần Kiều nghe xong cũng chỉ ơ hờ để đó, anh lắc đầu, "Quân Quân, chúng ta cá cược xem, chúng ở với nhau được bao lâu thì chia tay?"
"Đã hạnh phúc được một tuần rồi, có lẽ ba tháng chăng?"
"Không, không, anh thì nghĩ chỉ một tuần nữa thôi, giấc mơ hạnh phúc của chúng sẽ tan như bong bóng xà phòng ngay thôi."
"Sao vậy?"
"Có lẽ anh cũng nên sa thải cô thư ký của mình." Trần Kiều lại thủng thẳng đáp, Cốc Tử không khỏi tròn mắt nhìn anh.
Mấy hôm nay mưa liên hồi không ngớt, trời vừa âm u vừa lạnh lẽo, trước khi đi làm Cốc Tử vốn đã mặc áo sơ mi rồi lại phải thay ra mặc áo len, cô tìm áo ấm mặc cho Dược Dược. Trần Kiều đợi cô chuẩn bị xong xuôi hết thì cả nhà lên xe, sau khi đưa Dược Dược đến trường anh lại đưa Cốc Tử tới công ty như thường lệ, anh cầm lấy tay cô mà xuýt xoa, "Tay em lạnh thế!"
"Còn tay anh sao ấm thế!" Cốc Tử nắm lấy tay anh không rời, nhưng rồi cô lại bỏ ra ngay, "Thôi để anh lái xe cho an toàn."
"Đừng, đừng có vượt đèn đỏ, nếu không lần sau em không ngồi xe anh nữa đâu."
Tới gần ngã tư, Cốc Tử hốt hoảng nhắc Trần Kiều, trời mưa thường khiến đường sá ùn tắc giao thông nghiêm trọng, đoạn đường này tuy không có xe nhưng không phải vì thế mà không tuân thủ luật lệ giao thông.
"Ừ, được rồi mà, nhưng tí nữa mà tắc đường thì em đừng có trách anh đấy nhé." Trần Kiều vừa nói vừa dừng xe lại.
Cốc Tử gật đầu quay sang nhìn Trần Kiều cười âu yếm, "Tối anh về sớm nhé, trời lạnh quá."
Trần Kiều cúi đầu hôn cô một cái rồi cười hì hì, "Tối nay anh có tiệc, khi nào đến giờ em gọi cho anh nhé?"
"Ừm." Cốc Tử cười, mắt cô sáng long lanh, cô đưa hai tay ra nắm lấy tay anh rồi rướn người ra hôn vào khoé miệng anh.
Trần Kiều sửng sốt, hành động ấy của cô...tự nhiên khiến anh chịu không nổi, còn cô vẫn thản nhiên như thường, "Đèn xanh rồi anh, mau lái xe đi."
"Vâng, thưa bà xã đại nhân." Trần Kiều thấy toàn thân mình run lên như khi đạt tới cao trào vậy.
Sau đó tắc đường thật, Cốc Tử muộn giờ làm, nhưng Cốc Tử là ai chứ, cô là người Hạ Dữ Quân giới thiệu vào nên đi muộn chỉ là chuyện nhỏ.
Chiều tan làm Cốc Tử đi mua ít đồ ăn nhẹ rồi về nhà nấu hướng cho hai ba con. Cốc Tử thích ăn ngon, ngày trước tiền không dư dả nên cô rất hay chịu khó xem mấy chương trình nấu ăn trên tivi, đài báo rồi sau đó tự mình mày mò làm món cho Dược Dược ăn. Sau bao năm rèn luyện, giờ cô đã nấu ăn thành thạo như một bà nội trợ thực thụ rồi. Dược Dược tính tình giống mẹ, thằng bé không kén ăn, món gì vừa miệng là đều ăn cả, lại đặc biệt thích các món mẹ làm. Thường thì Cốc Tử cứ nấu xong sẽ bày vào đĩa cho con, thằng bé chỉ việc ngoan ngoãn mang đĩa thức ăn ra sô pha ngồi, vừa ăn vừa xem tivi một cách mãn nguyện và ngon lành.
Dược Dược đang ăn thì đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì đó bèn quay lại hỏi mẹ, "Mẹ ơi, soa dạo này mẹ không viết tiểu thuyết nữa ạ? Sao thế hả mẹ?"
"Ờ.." Cốc Tử bối rối chưa biết trả lời con thế nào, bản thân cô cũng ngỡ ngàng phát hiện ra hiện giờ mình nợ đã kha khá bản thảo rồi, mà thời gian qua cô chẳng viết thêm được gì cả. Thời gian này cô cũng không hay lên mạng chat, tránh không để bien tập tìm mình, tự nhủ về sau chắc sẽ không dám nhận nhiều như vậy nữa. Từ khi ngủ cùng phòng với Trần Kiều, anh đã ra quy định không cho cô ngồi máy tính khuya, nếu không có việc gì của công ty phải làm gấp, cô nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời anh. Mà bây giờ cô cũng không phải lo về kinh tế nhiều như trước nữa, cũng không phải trả tiền phòng định kì nên chuyện tiền nong thoải mái hơn rất nhiều. Lát sau, Cốc Tử mới tủm tỉm rồi trả lời con, "Mẹ mà viết nhiều thì không thể nấu món ngon cho con ăn đâu."
"Vâng ạ, mẹ viết nhiều quá thì còn đâu thời gian nấu cơm cho con nữa nhỉ?" Dược Dược hỏi lại mẹ như để xác nhận, rồi nó làm bộ *** mép, quay sang thẽ thọt, "Mẹ ơi, món này mẹ làm ngon quá, mai mẹ làm nữa cho con nhé."
"Được rồi, con yêu." Cốc Tử cười rồi tiếp tục quấn nem.
Khoảng mười rưỡi tối Cốc Tử gọi điện cho Trần Kiều, anh bắt máy rất nhanh, "Quân Quân hả em?"
"Anh uống R*ợ*u hả?" Lần đầu tiên cô gọi điện cho anh giục anh về như vậy, chưa quen nên cô chẳng biết nói gì cả.
"Ừ." Trần Kiều ngoan ngoãn trả lời, khoé miệng từ từ nhoẻn lên. "Giờ anh về nhà được không?"
"Được mà em."
"Bảo lái xe đưa về nhé, đừng tự về."
"Ừ, còn việc gì nữa không em?" Trần Kiều chờ đợi cô nói mấy lời giục anh về, kiểu như nhớ anh, anh về với em…
Cốc Tử ậm ờ, "Mà, em thấy không khỏe lắm, anh..."
"Hả, em không khỏe sao, anh về ngay đây." Trần Kiều căng thẳng tắt máy rồi vội cười cáo lỗi với mọi người, "Xin lỗi mọi người, bà xã tôi không khỏe, tôi xin phép về trước."
Những người tham gia bữa tiệc hôm nay hầu hết đều là những nhân vật tai to mặt lớn, qua lại với anh một vài lần đều cùng chung đánh giá anh thuộc mẫu đàn ông hiếm có, không chơi bời gái gú, không dính đến tin xấu nào trên báo tài chính, điều mà trong giới tài chính là chuyện rất hiếm. Một nữ khách hàng trong số đó không ngớt lời khen anh. Cô này đã li dị chồng vì anh ta bồ bịch, giờ gặp người đàn ông như Trần Kiều thì vô cùng thán phục, cô trực tiếp giới thiệu Trần Kiều tới nhiều khách hàng đáng tin cậy khác. Trần Kiều cũng tặng lại cô một bức tranh quý xem như lời cảm ơn.
Lý do Trần Kiều đưa ta quá chính đáng khiến mọi người chẳng ai nỡ làm khó anh, hôm nay họ mời anh uống cũng không ít R*ợ*u, Trần Kiều thấy hơi choáng một chút nhưng người vẫn cảm thấy rất H**g phấn. Anh để lái xe đưa mình về nhà, Cốc Tử nhận điện thoại xong thì xuống lầu chờ sẵn rồi đỡ anh lên. Hơi thở anh phả ra toàn mùi R*ợ*u, anh quay sang nói với Cốc Tử, "Quân Quân, anh vui lắm, anh hạnh phúc lắm em ơi."
Cốc Tử hiểu ý bèn ôm lấy anh rồi cười bảo, "Em biết rồi, ngoan nào, mau lên nhà rửa mặt đi, hôm nay em làm nhiều nem cho anh lắm, anh có đói không?"
"Em thật tốt với anh..." Trần Kiều nửa say nửa tỉnh, mượn hơi men ép Cốc Tử vào cầu thang rồi hôn cô tới tấp. Cốc Tử ú ớ vài câu, định đẩy anh ra nhưng lại nghĩ giờ anh đứng còn không vững, cô mà đẩy nữa thì anh ngã nên lại thôi, ngoan ngoãn nhắm mắt lại đón nhận vụ \'cưỡng hôn\' này. Miệng Trần Kiều nồng nặc mùi R*ợ*u, Cốc Tử đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn cốc mạnh vào đầu anh một cái, chau mày lên tiếng, "Anh hư hỏng quá, bao nhiêu lần bảo bỏ thuốc bỏ R*ợ*u mà sao hôm nay còn uống nhiều vậy?"
Trần Kiều á lên một tiếng rồi lảo đảo ôm lấy cô nũng nịu, "Anh xin lỗi em mà, xin lỗi em yêu của anh mà, đột nhiên anh quên mất, nhưng đợt trước anh cai thật rồi đấy, hôm nay anh có lý do đặc biệt nên mới uống."
"Lại leo lẻo cái mồm." Cóc Tử làm bộ dỗi thật.
"Em xem có phải trong bụng em đã có rồi không?" Trần Kiều bất giác đưa tay xuống sờ bụng Cốc Tử, "Anh nhớ đợt trước em ra nhiều lắm mà, giờ lại không thấy nữa... thế có phải lần này nó sẽ không tới nữa không?"
"Là vì vẫn chưa tới tháng, đồ ngốc ạ, thôi mau lên nhà đi."
Trần Kiều lên nhà rửa mặt, sau khi uống hết cốc trà đắng mà Cốc Tử vừa pha cho thì thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Sau đó, anh ăn nem Cốc Tử làm từ trước, ăn rất nhiều, vừa ăn vừa không ngớt lời khen ngon, Cốc Tử thấy anh ăn ngon lành thế thì cũng nếm một cái, còn lại bao nhiêu thì cho vào hộp gói ghém kỹ càng trước khi cho vào tủ lạnh, còn nhắc Trần Kiều, "Nhưng anh cũng đừng ăn no quá, không tốt cho dạ dày đâu."
Trần Kiều định tắm rửa qua loa rồi đi ngủ luôn thì có điện thoại gọi tới, là số của Hoằng Tử. Vừa nhấc máy lên anh nghe thấy tiếng mẹ Hoằng Tử ở đầu dây bên kia đang khóc thút thít, anh vội hỏi, "Sao thế dì?"
"Tiểu Kiều, cháu mau tới khuyên nhủ Hoằng Tử cho dì đi, mau lên cháu!"
Mặt Trần Kiều tối sầm lại, anh quay sang nói thầm với Cốc Tử, "Có chuyện rồi."
Trần Kiều kéo Cốc Tử ra ngoài, vừa đi vừa nói, "Cốc Ánh Dương là thằng tệ bạc, ban đầu anh đã nói rõ ràng với mọi người, thế nhưng có ai nghe anh nói đâu, ai cũng chỉ nhìn vào gia thế hiển hách nhà hắn thôi, hừm."
Ra tới chỗ để xe, Trần Kiều định ngồi trên ghế lái thì Cốc Tử kéo tay anh lại không cho, "Anh..."
"Em lái hả?"
"Nhưng em vẫn chưa lấy được bằng về, em lái được không?" Cốc Tử bối rối.
"Thôi để anh lái, em lái anh không yên tâm. Mắt em không tốt, lại đi lúc trời tối đêm thế này."
Xe dừng lại trước nhà dì Trần Kiều, đèn điện vẫn bật sáng trưng, rất đông người đã tề tựu tron phòng khách như đang bàn bạc chuyện gì nghiêm trọng, sắc mặt ai cũng đều rất khó coi. Trần Kiều vào phòng, sau khi cúi đầu chào mọi người thì cất tiếng hỏi dì, "Hoằng Tử đâu ạ?"
"Nó ở trong phòng ấy cháu." Dì anh đáp một tiếng, tiếng thở dài kế tiếp ngay sau đó.
Ông nội Trần Kiều mặt mũi lúc này đã đỏ gay, lên tiếng trách mắng, "Tôi đã bảo với các anh các chị rồi, rằng không được đồng ý cuộc hôn nhân này. Giờ sinh chuyện rồi đòi sống đòi ૮ɦếƭ, tôi không hiểu người làm mẹ như chị nghĩ như thế nào?"
"Thôi ông ơi, ông bớt giận đi ạ." Cốc Tử đưa lời hy vọng làm dịu cơn tức giận của ông nội rồi nháy mắt với Trần Kiều, Trần Kiều liền đi vào phòng xem Tiểu Tử thế nào, chưa đầy năm phút sau đã hằm hằm bước ra, tay đóng cửa cái rầm phía sau lưng.
Mặt Cốc Tử biến sắc, cô vội chạy về phía anh, chưa kịp nói gì đã bị Trần Kiều đẩy ra, "Chuyện này em đừng bận tâm."
Cốc Tử biết không ngăn nổi anh thì cũng không muốn hỏi Hoằng Tử xem rốt cục là có chuyện gì nữa, có lẽ mọi người ở đây cũng như cô, đều chưa rõ thực hư gì cả. Có rất nhiều chuyện Hoằng Tử chỉ muốn nói riêng với Trần Kiều chứ không phải ai khác, Cốc Tử biết điều đó, cô cũng thấy không tiện khi bỏ về luôn lúc này nên ngồi lại nghe ông nội giáo huấn. Lần này ông nội giận thật, không khí trong phòng ngột ngạt kinh khủng. Ông nội mắng đủ rồi thì bảo mọi người ai về nhà nấy rồi cũng ra về, tiện đưa Cốc Tử về luôn.
Trên xe, ông nội và Cốc Tử ngồi hàng ghế sau, ông nói chuyện với cô về Trần Kiều, "Ngày trước người khiến ta lo lắng nhất là thằng bé đó, nhưng giờ người để ta an tâm nhất lại là chính nó."
Không đợi Cốc Tử nói gì, ông lại nói tiếp, "Cái con bé Hoằng Tử này... càng ngày càng bướng bỉnh, còn Tiểu Võ thì rõ ràng đính hôn rồi mà giờ lại đi cặp kè với người khác, ai da, mấy đứa này sao chẳng đứa nào làm ta yên lòng vậy. Như Trần Kiều lại hay, lấy được cháu rồi lại có con nữa."
Cốc Tử gật đầu như đang chăm chú theo dõi lời ông nội nói nhưng trong lòng lúc này bỗng nhiên thấy thấp thỏm không yên. Tiểu Võ cặp kè với người khác là sao, sao cô chưa biết chuyện này, không phải cô nàng và Nguỵ Tử Minh vẫn bám nhau như sam suốt ngày sao?
"Ta nói thực lòng, thằng bé Trần Kiều này được đó cháu, ngoại trừ đôi khi tính khí nó vẫn còn hơi trẻ con, còn những mặt khác đều rất tốt. Một tay ta nuôi lớn nó nên ta hiểu rõ tính nết nó lắm."
"Vâng, thưa ông."
"Tiểu Quân à, không phải vì con cháu nhà ta mà ta khen nó đâu."
"Cháu biết mà ông." Cốc Tử gật đầu rồi khẽ mỉm cười, "Trần Kiều đối xử với cháu rất tốt, anh ấy chăm sóc cháu chu đáo lắm ạ."
"Ai da, nhưng mà cũng phải nói là thằng bé lười lắm, chẳng chịu động tay động chân làm gì cả, cháu thì nhất định không được vất vả một mình nhé, thỉnh thoảng cũng phải bắt nó làm cháu ạ. Miệng nó cứ kêu không muốn làm nhưng cháu nói nó nhất định sẽ làm theo."
"Vâng ạ." Cốc Tử trả lời ông rồi lại cười hì hì.
Xe dừng lại trước nhà Cốc Tử thì ông nội lại hỏi, "Dược Dược ngủ rồi hả cháu? Giờ cũng muộn rồi, thôi để hôm khác ông vào thăm cu cậu sau."
"Vẫn chưa muộn mà ông, ông lên nhà uống tách trà đã ạ."
"Thôi, ta về đây." Ông nội xua tay rồi bảo lái xe chở ông về nhà. Cốc Tử lên lầu thấy Dược Dược đã ngủ rồi, trong lòng thấy thật an tâm khi thấy con ngoan ngoãn, không Cần cô phải lo lắng gì nhiều. Cô khẽ mỉm cười, thời kí khó khăn nhất đã qua rồi, chẳng phải sao?
Cốc Tử không vào phòng ngay mà ngồi đó xem tivi đợi Trần Kiều về. Cô thấy hơi lo, lúc nãy khi anh từ phòng Tiểu Tử đi ra trông vô cùng hung hãn, mà tối nay anh còn uống R*ợ*u nữa, không biết đã tỉnh hẳn hay chưa. Đắn đo mãi, cô quyết định lấy điện thoại gọi cho anh, đúng lúc ấy thì ngoài cửa có tiếng chìa khoá lách cách, cô vội đứng lên thì thấy Trần Kiều bước vào, mặt anh vẫn hằm hằm, còn có vài vết thương nhẹ. Cốc Tử thấy anh như vậy thì vừa xót vừa bực, cô chau mày do dự không dám bước lên.
Trần Kiều thấy Cốc Tử vẫn đứng đó thì ngạc nhiên, anh bước tới ôm cô thật chặt rồi khẽ nói, "Em chưa đi ngủ sao?"
"Em đợi anh.."
Trần Kiều hôn lên môi cô thật ngọt, anh đưa lưỡi mình quấn lấy lưỡi cô. Cốc Tử thấy có mùi máu, định nói gì đó nhưng rốt cục chẳng nói được gì, chỉ thấy đầu mình hỗn loạn, cứ như cô đang đứng dưới bùn trong mưa vậy, bàn chân trên bùn mỗi bước một thụt sâu xuống khiến cơ thể cô tê cứng, không sao cử động được. Cô chỉ cảm thấy bản thân mình cũng đang từ từ dang rộng hai cánh tay ôm chặt lấy người anh.
Trần Kiều hôn cô xong thì thấy trong lòng thoải mái phần nào, anh kéo Cốc Tử đi cùng mình, "Em đi tắm với anh nhé?"
"Mấy vết thương này là sao đây anh?" Lúc này, Cốc Tử mới cất tiếng hỏi được, tay cô cẩn thận đưa lên sờ vào phần da bị tróc ở đuôi mắt anh, "Có đau lắm không anh?"
"Đau..." Trần Kiều mím môi, "Lát em bôi thuốc cho anh nhé."
"Được rồi!"
Hai người tắm xong, Trần Kiều ngồi đó còn Cốc Tử quỳ ở một bên, lấy tăm bông tỉ mỉ chấm thuốc rồi bôi vào vết thương cho anh, Trần Kiều suýt xoa kêu rát, cô ấn mạnh hơn vào vết thương, bất ngờ đổi giọng, "Đáng đời, không ngờ lại dám hung dữ với lão nương! Lúc đó, em thực sự rất muốn tẩn cho anh một trận nên thân."
"Xin lỗi em, lúc đó anh giận quá." Trần Kiều vội nhận sai rồi cúi đầu nghĩ ngợi, băn khoăn không biết có nên nói cho Cốc Tử nghe rõ mọi chuyện không. Ngập ngừng một lát anh mới nói, "Thực ra chuyện này... anh cũng không biết có nên nói cho em nghe không nữa."
"Sao vậy?"
"Cái tên cặn bã đó đã đi tìm Diêu Thuật chơi trò... ba người..."
Cốc Tử vẫn đang bôi thuốc cho Trần Kiều, nghe anh nói vậy thì giật mình, để cả tăm bông quẹt vào mắt Trần Kiều khiến anh kêu ré lên rồi vội chạy vào nhà tắm rửa cho sạch mắt, mãi lâu sau mới đi ra. Trần Kiều phụng phịu cầm lấy tăm bông trên tay Cốc Tử, "Thôi để anh tự làm, rồi anh kể tiếp cho em nghe."
"Thế cũng được. Anh nói đi."
"Hoằng Tử lại vừa giết một mạng người rồi... Ý anh nói là đứa bé, vì nó không biết là con ai của ai nên lại đi Pa' thai rồi."
"Cái gì? Chuyện này... chuyện này.." Cốc Tử kinh ngạc đến độ miệng cô há hốc, như không thể tin nổi vào những gì Trần Kiều vừa nói.
"Hoằng Tử có thế nào thì cũng là em của anh. Thù này anh phải trả cho nó, nhưng sẽ không có lần sau đâu, anh đã nói rõ với con bé lần sau có chuyện gì nó sẽ phải tự chịu trách nhiệm. Từ sau chúng ta cũng không dây vào những chuyện thế này nữa."
Cốc Tử thở dài, cô không thấy chồng mình nói gì sai cả, cô bảo anh, "Đáng lẽ vừa rồi anh phải bảo em, để em đi cùng anh mới phải."
"Anh không muốn để thằng đó nhìn thấy em, nhìn ánh mắt hắn thực sự anh thấy phát tởm." Trần Kiều nói xong thì đưa tay tắt đèn rồi trở mình ôm chặt lấy cô, "Ngủ đi em.”
"Ừm."
"Hôm nay anh mệt lắm rồi nên.."
"Cút đi!"
"Còn lâu!" Anh ôm cô chặt hơn trong vòng tay mình.
"Đừng động đậy nhiều không thuốc bôi hết vào mặt em."
"Ừm."
Chuyện đã qua vài hôm, Cốc Tử cũng không nghe Hoằng Tử nói chuyện chia tay, nhưng vì Trần Kiều nói không để ý nữa nên cô cũng không nói gì thêm, không phải cô ích kỉ, vô tâm, mà vì cô sợ Trần Kiều có chuyện.
Cốc Ánh Dương làm việc ngay ở lầu bên dưới công ty cô, có chuyện gì là cô biết ngay, nghe nói hắn đã xin nghỉ phép vài hôm, hôm quay lại làm việc thì chân vẫn còn đi khập khiễng. Cốc Tử nhủ thầm, loại đàn ông như hắn có mặt trên đời này thật chẳng khác nào một nỗi hiểm họa, nhưng giờ biết làm sao, gia đình hắn, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của hắn đều là tài sản đảm bảo cho sự tồn tại của hắn. Dù hắn có *** thì ngoài việc thêm vài thông tin xấu, thế nào ba hắn cũng tìm được cách lôi hắn ra, huống hồ chỉ là mấy chuyện gái gú vớ vẩn này. Vả lại mấy người đàn bà đó đều tình nguyện cả.
Dạo này Trần Kiều lại về nhà hơi muộn, Cốc Tử hỏi nguyên do thì anh ậm ừ, nói đợt trước có nhờ mấy anh em giúp mình vài việc nên giờ phải ngồi để tiếp họ, coi như cảm ơn.
Cốc Tử biết tính Trần Kiều, nếu thấy đã muộn mà anh chưa về thì gọi điện cho anh, chỉ cần nói là mình không khỏe thì Trần Kiều sẽ lập tức về ngay. Đám anh em của Trần Kiều ban đầu cười anh bị vợ quản chặt nhưng sau vài lần thấy anh kiên quyết ra về thì cũng quen dần, Trần Kiều đắc ý bảo bọn họ, "Vợ quản chặt thì có làm sao chứ, dù gì cũng là anh sẵn lòng tình nguyện bị quản mà."
Mấy hôm nay trời mưa không ngớt, thời tiết thay đổi liên tục, lúc nóng lúc lạnh, không biết có phải bị lây từ các bạn ở trường mẫu giáo không mà Dược Dược không được khỏe, mặt mũi lúc nào cũng đỏ bừng, về tới nhà là rũ người ra ngủ thiếp đi, lại còn nói mê nói sảng suốt cả buổi, Cốc Tử sốt ruột gọi điện thoại giục Trần Kiều về sớm. Bình thường Trần Kiều nghe Cốc Tử nói cô không khỏe, nhưng đột nhiên hôm nay lại tới lượt Dược Dược thì cũng lo lắng không hiểu chuyện gì, vội thu xếp về nhà, thế nhưng trước anh đang chơi bài với mọi người, lại gặp vận may nên thắng suốt, mọi người dứt khoát không cho anh về.
"Thằng bé hôm nay không khỏe, anh phải về xem sao." Trần Kiều thanh minh.
"Thôi đừng lừa tụi em, chị dâu cũng thật là.... Bình thường tụi em để anh về ngay, nhưng hôm nay anh thắng thế này rồi lại đòi về thì coi sao được?"
"Đừng có cản anh mày!" Trần Kiều bất ngờ nổi đóa.
"Đừng mà đại ca, đánh một lượt nữa thôi, dù anh thắng hay không tụi em cũng để anh về ngay." Một trong số mấy người chơi lên tiếng.
"Đúng đó đại ca, ban đầu anh còn bảo dẫn tụi em đi tắm hơi nữa, giờ mới bảy giờ mà."
Trần Kiều bị cánh đàn em nói nhiều quá thì cũng tặc lưỡi gật đầu đồng ý, "Thôi được rồi, đánh một lượt nữa thôi đấy nhé."
Ở nhà, Cốc Tử mãi không thấy Trần Kiều về thì sốt ruột vô cùng. Hà cớ gì mà cô phải dựa dẫm anh nhiều như vậy, lúc trước không có anh cô vẫn chăm sóc con đâu ra đấy đó thôi, nghĩ vậy cô liền tất tả chuẩn bị vài thứ cần thiết rồi đưa con tới bệnh viện, cũng may là nhà cô cách bệnh viện không xa lắm. Biết là giờ này khó mà gọi được xe, cô bèn cõng con chạy bộ ra bệnh viện.
May mà lúc này bệnh nhân không nhiều nên nhanh chóng tới lượt Dược Dược vào khám, bác sĩ sau khi kiểm tra một hồi cho Dược Dược thì quay sang trách Cốc Tử sao không chịu đưa thằng bé tới sớm hơn, giờ có lẽ cu cậu đã bị nhiễm viêm phổi. Cốc Tử nghe xong giật nảy cả mình, nước mắt cứ thế trào ra không dứt. Dược Dược đang sốt tới bộ mươi độ, Cốc Tử lại rất tả ôm con đi kiểm tra khắp nơi, sau đó phải tiêm ngay. Mãi một lúc sau, Cốc Tử mới ngồi bên thở phào nhẹ nhõm, từ từ lau mồ hôi lạnh toát đang chảy ra đầm đìa trên trán. Cô ngồi cạnh con, tay run rẩy sờ khắp khuôn mặt thằng bé, có vẻ nó đã đỡ nhiều hơn.
Giờ Cốc Tử mới có thời gian bình tĩnh lại, thấy điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ thì mệt mỏi bấm gọi lại nhưng cũng không buồn nói gì nhiều, chỉ gọn lỏn một câu, "Phòng truyền dịch ở bệnh viện gần nhà."
Cốc Tử tắt máy xong thì thấy bụng đau nhói lên, rồi lại thấy như *** của mình đang có gì chảy ra, cô sợ hãi muốn gọi người giúp mình nhưng toàn thân lúc đó đã rũ xuống như tàu lá héo, đầu ngả sang một bên ghế mê man rồi không biết trời đất gì nữa cả…
Cốc Tử hôn mê rất lâu mới tỉnh lại, mở mắt ra cô thấy hình ảnh Trần Kiều mờ mờ nhoà nhạt đang ngồi bên cạnh cầm lấy tay cô, mắt anh hằn lên những tia đỏ, có vẻ như đã thức cả đêm không ngủ, tiều tuỵ vô cùng. Cốc Tử đưa mắt mệt mỏi nhìn quanh rồi hỏi, "Dược Dược đâu?"
"Bà nội đang trông con."
Cốc Tử không nhìn Trần Kiều nữa, mắt cô lơ đãng hướng lên trần nhà, mặt lạnh tanh không cảm xúc, cô nói, "Anh nói đi."
"Xin lỗi, anh xin lỗi em.." Trần Kiều cúi rạp người xuống ôm cô, đầu anh gục vào cổ cô, nước mắt anh chảy đầy trên đó.
Cốc Tử vẫn nằm yên như vậy, lòng cô như đã ૮ɦếƭ lặng, ánh mắt vẫn lạnh lùng đến mơ hồ nhìn trân trân vào trần nhà, nước mắt ở hai khoé tự nhiên trào ra... Sai lại đau đớn thế? Sao mọi sự lại tới nhanh rồi đi nhanh như vậy, "Mình li hôn đi."
"Không, không đâu..." Trần Kiều ôm chặt lấy cô, "Rồi mình sẽ lại có con khác mà em, anh xin lỗi, anh xin lỗi em, là anh sai rồi, là lỗi của anh.." Trần Kiều nói trong tiếng nấc, anh nào biết được chỉ một quyết định tưởng như đơn giản vậy lại gây ra hậu quả khủng khiếp đến nhường này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc