Anh Chồng Nhỏ Đáng Yêu Của Tôi - Chương 34

Tác giả: Cửu Cửu

Cốc Tử về đến khách sạn rồi gọi điện về nhà cho Trần Kiều và Dược
Dược, lát sau lại có điện thoại từ Cốc Ánh Dương gọi đến.
"Alo, Bỉ Cốc à?"
"Cốc Tử, cậu ở đâu đấy? Đang ở thành phố S hả?"
"Ừ, sao cậu biết?"
"Thì mình cùng chung một công ty mẹ mà, chuyện của cậu mình còn không rõ sao?" Cốc Ánh Dương nói rồi cười hì hì bên kia đầu dây, "Mình nhìn thấy cậu rồi, quay lại đi."
Cốc Tử vẫn giữ ấn tượng tốt với Cốc Ánh Dương y như hồi còn bé, nhưng vì lần trước Cốc Ánh Dương đã này tỏ tình cảm, rồi sau đó còn tỏ ý chia rẽ Trần Kiều và cô, cộng thêm những lời nhận xét của Trần Kiều về anh ta nữa nên lần này cô cũng hơi e dè. Thấy Cốc Ánh Dương cúp điện thoại, đang đứng vẫy tay với cô ở đằng xa cô cũng bước lại phía đó, vừa đi vừa nói, "Tình cờ quá!"
"Ừ, đúng là tình cờ thật!" Cốc Ánh Dương cười rạng rỡ, anh ta nhìn thấy hai túi trên tay Cốc Tử thì đưa tay ra như muốn đỡ hộ, "Cậu đi mua đồ à?"
"Ừ, mình mua ít đồ cho Dược Dược ở nhà."
Cốc Ánh Dương liếc xuống cổ tay nhìn đồng hồ rồi nói, "Vẫn còn sớm, chúng mình ngồi đâu đó uống gì đi."
Cốc Tử không tiện từ chối, cô đi với Cốc Ánh Dương tới một hộp đêm bên kia đường, trong lòng bắt đầu thấy có gì hơi e ngại. Cô vốn không thích những nơi như thế này, ngay cả với Trần Kiều cô cũng chưa bao giờ cùng anh đi tới những nơi như vậy. Cốc Ánh Dương gọi phục vụ mang tới hai ly uýt-ki, dưới ánh đèn mờ ảo, Cốc Tử thấy mắt Cốc Ánh Dương hơi nhướng lên, là ánh mắt hồ ly điển hình, cô nhấp một ngụm rượu rồi hỏi, "Sao cậu lại ở đây?"
"Vì cậu..." Cốc Ánh Dương trả lời rất nhanh, khi nói câu đó mắt anh ta dạt dào tình cảm, lại bồi thêm đôi nét u buồn, "Tiếc là mình xuất hiện muộn quá."
Không thể phủ nhận được rằng trông hoàn canh này trông anh ta rất hấp dẫn, có phần giống với vai nam chính trong những phim Hàn Quốc lãng mạn. Cốc Tử dè chừng, mắt cô chớp liên hồi, "Bỉ Cốc, cậu chưa uống rượu mà đã say rồi à?"
"Đúng, rượu chưa uống nhưng người thì đã say rồi." Anh ta đưa tay ra nhẹ nhàng đặt lên trên tay Cốc Tử, "Cốc Tử, ở thành phố xa lạ này chúng mình bắt đầu lại có được không?" Nhân lúc Cốc Tử chưa kịp phản ứng, anh ta lấy ngón út nghịch ngợm đường chỉ tay cô, miệng cười rất gian xảo. Cốc Tử thấy như vừa có một luồng điện chạy dọc sống lưng, bất giác nhớ lại những hành động lỗ mãng của ông khách sáng nay, cơm giận dữ của cô dồn nén từ sáng giờ được dịp trỗi dậy, cô nhanh chóng rút tay lại rồi lạnh lùng cười nhạt, "Cốc Ánh Dương, mình vẫn còn tưởng rằng chúng ta là bạn bè."
"Khoảng cách giữa bạn bè và tình nhân vô cùng mong manh..." Anh ta đứng dậy nghiêng người về phía cô, hơi thở phả ngang tai cô nồng nàn. Ấn tượng của Cốc Tử về Cốc Ánh Dương lúc này chẳng khác gì nhận định của Trần Kiều hôm trước, là một tay lừa tình chuyen nghiệp, nếu lý trí của cô không vững vàng dễ có lẽ đã bị hắn lừa lên giường. Đầu cô lúc này vụt qua hình ảnh Trần Kiều và Dược Dược, không suy nghĩ gì hơn, cô cầm ly rượu hất thẳng vào mặt hắn, "Cậu đàng hoàng lại đi."
Dù gì hồi nhỏ hai người cũng chơi thân với nhau, Cốc Tử cũng không muốn động tay động chân với Cốc Ánh Dương ở chỗ như thế này, cô cầm túi đồ của mình bước nhanh ra ngoài, trong lòng lẩm bẩm chửi rủa Cốc Ánh Dương cặn bã, lại trách mình sao không nghe lời Trần Kiều căn dặn... Gã này đúng là một tên chuyên lừa tình vợ người trắng trợn, thật đúng là đồ cặn bã.
Cốc Tử vừa đi được vài bước, đang định bước lên taxi sát đó thì thấy có người kéo chặt mình về phía sau. Người lái xe taxi nhìn thấy thì văng tục một tiếng rồi bỏ đi ngay, Cốc Ánh Dương thì sát Cốc Tử vào người hắn, rót vào tai cô những lời đường mật, Cốc Tử chau mày hỏi, "Cậu nói xong chưa?"
Cốc Ánh Dương nắm lấy tay cô, "Cốc Tử, cậu vẫn nóng tính như vậy."
Cốc Tử im lặng không nói gì, chỉ nghe thấy hắn tiếp tục, "Thực ra mình không có ý gì khác, dạo này mình cố nhịn không gặp cậu nên mới theo cậu tới đây nói chuyện thôi. Mình đưa cậu về nhé?"
"Thôi khỏi, cảm ơn."
"Ở đây không an toàn lắm, để mình đưa cậu về. Vừa rồi mình đã cư xử hồ đồ, thực lòng xin lỗi cậu."
Cốc Tử bấm bụng cố tin hắn thêm một lần nữa, cô gật đầu đồng ý để hắn đưa về. Trên đường về Cốc Ánh Dương không đả động tới mấy lời đường mật nào nữa, chỉ kể lể là mình học hành thế nào, từng trải qua những việc gì, bản thân Cốc Tử viết tiểu thuyết bấy lâu nay cũng mong có thêm tư liệu để viết, nên hắn nói gì cô cũng ghi nhớ trong lòng, thỉnh thoảng mới hỏi lại vài câu lấy lệ. Không thể phủ nhận được rằng hắn cũng rất có duyên khi nói chuyện.
Cốc Ánh Dương đưa Cốc Tử tới sảnh khách sạn thì đột nhiên đẩy cô vào tường, Cốc Tử trừng mắt nhưng không hoảng hốt, cô nhếch mép cười, "Cốc Ánh Dườn, cậu nghĩ tôi có gì khác với mấy cô gái kia?"
Mặt hắn ánh lên cảm xúc, "Em đẹp hơn tất cả bọn họ."
"Thật ư?" Cốc Tử cười phá lên, "Cậu có biết người ta bảo rằng người phụ nữ càng đẹp thì tâm địa càng thâm độc không?" Nói rồi cô không đợi Cốc Ánh Dương kịp phản ứng gì liền ra tay tấn công, tay trái tay phải thi nhau đấm tới tấp lên người hắn, với cách đánh này ít người có thể đỡ lại được. Chỉ trong vài phút Cốc Ánh Dương đã bị cô đánh nằm lăn ra đất, máu như muốn ộc ra khỏi miệng, hắn cố gắng ngước đầu lên nhìn Cốc Tử, cảm giác như thể vẫn không tin vào sự việc vừa xảy ra với mình. Cốc Tử thủng thẳng cúi xuống xách hai túi đồ của mình, tay chỉnh lại quần áo cho nghiêm chỉnh rồi quay đầu bước đi, trước đó còn kịp buông một câu đủ cho Cốc Ánh Dương nghe thấy, "Lần sau định lừa tình ai thì nhớ tìm hiểu cho kỹ càng trước đã nhé."
Về tới phòng khách sạn, Cốc Tử vào nhà vệ sinh rửa tay thật sạch, sau đó đứng trước gương sửa lại tóc, vừa sửa vừa lẩm bẩm, "Cốc Tử, hình tượng vĩ đại của mày đã sụp đổ rồi." Rồi cô thở dài một tiếng, hình ảnh Cốc Ánh Dương lúc còn bé trong cô so với hắn bây giờ đã khác nhau một trời một vực, hoá ta con người ai cũng có thể thay đổi cả.
Cô vẫn nhớ Tiếu Tiếu thường nói với cô \'thanh mai trúc mã\' ý nghĩa thế nào, tốt đẹp ra sao, cô thở dài, nhưng không phải thanh mai trúc mã nào đến khi trưởng thành cũng đều không thay đổi cả. Tắm rửa xong xuôi, Cốc Tử mở điện thoại ra xem thì thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Trần Kiều, cô vội vàng nhấc máy gọi về nhà, Trần Kiều bắt máy ngay, phàn nàn sao cô để anh lo phát sốt, trách cô sao không sớm nhấc máy cho anh yên lòng.
"Ui chao, Tiểu Kiều cô nương, em đi tắm một cái mà, đừng có trách em nữa được không?"
"Cùng nhau đi, hì hì..." Bên kia đầu dây giọng Trần Kiều đầy vẻ hứng khởi.
"Ha ha, mà hôm nay anh thế nào, Dược Dược có ngoan không?" Cốc Tử ôm lấy chăn, vừa cười lớn vừa hỏi.
Dược Dược ở bên cạnh giật lấy điện thoại từ bố, giọng nũng nịu, "Mẹ ơi, mẹ về sớm với con, ba nấu ăn chán lắm, khó ăn kinh khủng. Dược Dược đói bụng...đói bụng lắm mẹ ạ..."
"Nhóc con, đưa máy cho ba." Trần Kiều giật lấy điện thoại từ tay Dược Dược, thậm chí còn làm bộ dọa ép thằng bé để nó tránh ra xa, "Chẳng phải sau đó ba đã mua đồ bù cho con rồi ư?" Cốc Tử nghe thấy thế thì cười phì, hai cha con nhà này, suốt ngày chí choé.
Trần Kiều tám hết chuyện này tới chuyện kia với Cốc Tử, không muốn để Dược Dược làm phiền anh bèn chạy vào nhà vệ sinh nói cho thoải mái, lời ngọt ngào cũng có thể dễ đang tuôn ra một cách trơn tru từ miệng của anh. Cốc Tử nghe mà mặt cũng đỏ lên như gấc, tim đập thình thịch, cô vội vã chuyển chủ đề, "Đưa máy cho em nói chuyện với con, không em cúp máy bây giờ.."
"Nhưng anh nhớ em lắm, mai em về phải không?"
"Ừm, đúng rồi, mai là em đã về rồi."
"Em nhớ anh không?"
"Có." Nói xong Cốc Tử lại thấy khuôn mặt mình thêm phần nóng ran lên.
"Em Quân Quân của anh thật đáng yêu." Trần Kiều hôn chụt qua điện thoại hai cái rồi mới mở cửa nhà vệ sinh ra ngoài, đưa điện thoại cho Dược Dược, không quên mở loa ngoài rồi nói, "Này, đến lượt con nói chuyện với mẹ."
Dược Dược xịu mặt xuống khi thấy ba mở loa ngoài, nghĩa là không tôn trọng quyền \'bí mật\' của nó với mẹ thì liền quay sang lườm ba một cái, "Mẹ ơi, ba đáng ghét lắm, ba không chịu rửa bát, bát đĩa để cả chồng trong bếp. Quần áo ba cũng không giặt, bộ quần áo có hình con gấu tuyệt đẹp của con hôm nay không mặc được rồi. À, mà ba cũng không lau nhà, đi bẩn hết cả tất, ba còn vứt rác lung tung khắp nơi, tất bẩn cũng vứt quanh nhà hôi ơi là hôi ấy."
"Nhóc con này, không được nói linh tinh." Trần Kiều cốc đầu thằng bé rồi trừng mắt nhìn nó, "Còn nói nữa ba cho ăn đòn đấy."
Cốc Tử biết Trần Kiều hoàn toàn có thể làm vậy nên cô thở dài, đấy, rời tay cô ra là thế, cô quay sang nựng con, "Dược Dược, mai mẹ về rồi mà ba vẫn còn thế thì từ sau hai mẹ con mình ngủ với nhau, không chơi với ba nữa, chịu chưa?"
"Vâng ạ.." Dược Dược thấy mẹ đứng về phía mình thì vỗ tay sung sướng.
"Hai mẹ con thật xấu quá, không thể như vậy được." Trần Kiều phản kháng yếu ớt bên cạnh.
Sắp đến lúc được về nhà nên buổi tối hôm đó Cốc Tử ngủ không được ngon giấc lắm, hôm sau lên máy bay cô thấy người hơi mệt mỏi bèn đeo bịt mắt để ngủ cho ngon. Vừa thi*p đi được một lúc thì đã thấy có người lay lay mình, Cốc Tử hơi khó chịu bỏ bịt mắt ra, nào ngờ lại là Cốc Ánh Dương. Cô vừa nghi hoặc vừa phẫn nộ, "Là anh à?sao lại là anh? Sao anh lại ở đây?"
"Mình đổi chỗ cho người ta." Cốc Ánh Dương đoán Cốc Tử sẽ không ra tay ở chốn đôn người nên quay sang cười với cô, khoé môi hắn nhếch lên đầy khiêu khích, "Thật tình cờ nhỉ?"
Cốc Tử ậm ừ, trong lòng nghĩ bụng tình cờ cái con khỉ. Cô quay sang phía bên kia tránh không nhìn hắn, thật là, đang ngủ ngon mà lại bị làm phiền thì thật là khó chịu. Cô lấy một quyển sách trong túi ra ngồi đọc, Cốc Ánh Dương thấy cô không để ý gì tới mình thỉ hỏi, "Cậu đọc sách gì vậy?"
Cốc Tử quay sang liếc nhìn hắn rồi bảo, "Đây là câu chuyện về một người đàn ông và một người đàn bà."
"Có hay không?" Cốc Ánh Dương tiếp tục giữ nụ cười mê hoặc trên môi.
"Hay." Cốc Tử liếc hắn một cái, đuôi mắt hắn vẫn còn vết thương của trận đòn tối qua, tự nhiên cô thấy dễ chịu hơn một chút thì nói tiếp, "Câu chuyện kể về một người đàn ông có thói trăng hoa, đùa giỡn hết người phụ nữ này tới người phụ nữ khác, cuối cùng có một thiên sứ chính nghĩa xuất hiện cắt bỏ bộ phận đó trên cơ thể hắn đi, cho vào nồi áp suất ninh nhừ, khử trùng... Đọc thấy thật sảng khoái."
Mặt Cốc Ánh Dương như thể bị rút gân, bỗng nhiên co rúm lại, hắn ngượng ngùng rồi cười lên mấy tiếng, "Thế có gắn lại được không?"
"Cậu nghĩ là có được không?" Cốc Tử cười nhạt, "Trên thế giới có rất nhiều người suy nghĩ không bình thường, cậu là người đào hoa cánh rơi lả tả xung quanh, biết đâu có lúc...haha..."
Từ sau lúc đó Cốc Ánh Dương không nói gì với Cốc Tử cho tới khi máy bay hạ cánh. Lúc xuống sân bay, hắn bảo Cốc Tử hôm trước tự lái xe tới nên ngỏ ý muốn đưa cô về nhà, Cốc Tử nghe vậy thì từ chối thẳng thừng, "Cảm ơn, không cần đâu, ông xã tôi tới đón rồi."
Cốc Tử nói câu này rất tự nhiên, thuận miệng đến nỗi ngay cả bản thân cô cũng phải ngạc nhiên, vừa nói xong thì Trần Kiều cũng đã xuất hiện bên cạnh cô từ lúc nào. Hôm nay thời tiết ấm áp, anh mặc một chiếc áo len màu trắng cổ chữ V, trông rất trẻ trung thoải mái, anh vội ôm chặt lấy cô, hôn lên má cô mấy cái, mắt sáng rực lên, "Em yêu, chào mừng em trở về."
Cốc Tử sửng sốt đẩy anh ra rồi khẽ phàn nàn vẻ ngượng ngùng, "Này, đang ở nơi công cộng đấy, chú ý một chút đi anh."
"Anh nhớ em ૮ɦếƭ đi được ấy!" Trần Kiều vòng tay ôm chặt lấy eo cô, sau đó tỏ vẻ như lúc này mới nhìn thấy Cốc Ánh Dương, anh giữ nguyên sắc mặt nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ không vui, "Sự huynh, sao tình cờ vậy, anh cũng đi cùng chuyến à?"
"Ừm, tình cờ gặp Cốc Tử, bọn mình nói mấy chuyện ngày xưa, Cốc Tử vẫn nhớ những chuyện hồi tụi mình còn nhỏ."
Cốc Tử chau mày lườm hắn, đúng là kẻ nói dối chuyên nghiệp, nói bừa mà mặt không chút biến sắc.
"Thế à?" Trần Kiều nhìn sắc mặt Cốc Tử thì cười mỉm, "Bây giờ không giống ngày xưa nữa rồi, Quân Quân, em nói dối nhé, rõ ràng em ghét quá khứ, chẳng giữ tấm ảnh cũ nào..." Trần Kiều nói rồi lại quay sang Cốc Ánh Dương, "Cảm ơn sư huynh đã hao tổn công sức chăm sóc vợ tôi."
Cốc Tử cười ngượng ngùng mấy tiếng, cô bước lên bám lấy tay anh thỏ thẻ, "Sao anh lại bóc mẽ em thế?"
Lúc này người ngượng ngùng nhất chính là Cốc Ánh Dương, trước khi quay lưng bước đi Cốc Tử còn quay sang vẫy tay với hắn, "Tạm biệt nhé."
Cốc Tử và Trần Kiều đi được một lúc, cô mới hỏi, "Con đâu anh?"
"Mẹ đưa con về bên nhà rồi, bà bảo tối đưa sang. Chúng ta ngồi nói chuyện với nhau một chút đã nhé." Trần Kiều nói rồi kéo tay Cốc Tử đi nhanh về phía trước, Cốc Tử trừng mắt, "Này, anh ghen đấy à?"
"Hơi hơi, nhưng không hiểu sao cứ nhìn thấy hắn là anh khó chịu." Trần Kiều nói không cười chút nào, anh kéo tay Cốc Tử đi như bay, Cốc Tử cười tủm tỉm, "Đúng là Tiểu Kiều cô nương của em, rất có triển vọng."
"Anh nhớ em lắm..." Trần Kiều quay lại cắn vào tai cô, Cốc Tử như sực nhớ ra điều gì, cô mở túi lấy cặp nhẫn đôi rồi đó vào tay anh. Trần Kiều ngạc nhiên không để đâu cho hết, xong Cốc Tử đẩy người anh, "Này, anh có thích không đấy?"
Miệng Trần Kiều mở rộng hết cỡ, anh mân mê chiếc nhẫn đơn giản nhưng tinh tế, nhãn cầu long lanh, rồi quay sang ôm chầm lấy cô, "Anh thích lắm, vô cùng thích, cảm ơn em nhiều nhiều."
Cốc Ánh Dương đứng đằng sau thấy hết cảnh họ âи áι với nhau thế thì thấy hơi khó chịu trong lòng, nghĩ lại chuyện tối qua lại thêm phần mất mặt, chỉ muốn tìm cái hố nào để chui xuống ngay lúc ấy.
Không hiểu sao Trần Kiều ngày càng thấy ác cảm với Cốc Ánh Dương, anh vừa lái xe vừa kể hết mọi chuyện về hắn cho Cốc Tử nghe, thậm chí cả chuyện cô thư ký Lisa của mình có bầu cũng nói tháo cả ra rồi dặn, "Chuyện này tuyệt đối không để lộ nghe em."
"Em biết rồi." Cốc Tử nghe xong thì rùng mình, cô cũng kể cho Trần Kiều chuyện xảy ra tối hôm qua với mình, tuy có lược bớt đi vài đoạn nhưng cũng khiến Trần Kiều lập tức sửng cồ lên, "Cái gì? Hừ, đáng lẽ vừa rồi anh phải cho hắn một trận."
"Thôi, việc đó bỏ đi anh, xé ra to rồi chẳng ai cảm thấy thoải mái cả." Cốc Tử chau mày, "Còn anh nữa, cứ hành động lỗ mãng tới lúc đó em biết phải làm sao!"
"Em yên tâm." Trần Kiều gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn bực dọc, dám động tới bà xã thân yêu của anh ư, anh sẽ cho hắn xuống mười tám tầng địa ngục.
Cốc Tử về tới nhà thì thấy nhà cửa cũng không bừa bộn lắm, bát đĩa đều đã rửa sạch thì gật đầu tỏ vẻ hài lòng, "Thế còn được, chứ nếu mà anh để nhà thành cái chuồng lợn thật thì cứ yên tâm là phải quỳ gối chịu phạt nhé."
Trần Kiều như chẳng để ý tới điều Cốc Tử vừa nói, nhào tới đẩy cô xuống sô pha, anh hít hà tới tấp cổ cô chẳng khác nào chú cún con, "Quân Quân, anh yêu em..."
"Đừng thế mà anh, ban ngày ban mặt..." Cốc Tử đỏ mặt ngượng ngùng định đẩy anh ra nhưng Trần Kiều đã cười hì hì thanh minh, "Anh đang ngửi xem có mùi của ai khác không?"
"Đáng ghét! Mà có cũng liên quan gì tới anh, cứ nghĩ linh tinh đi, em đi tìm giai bao thật cho xem."
"Em dám ư, nếu thế anh cũng đi tìm gái bao."
"Vậy em sẽ cắt đứt \'thằng nhóc\' của anh, ngâm vào nước muối, lại cho vào nồi áp suất hầm nát, hầm xong lại băm tơi..." Cốc Tử lườm anh, Trần Kiều nói linh tinh một hồi rồi vỗ đét vào ௱ôЛƓ cô một cái, "Đánh chừa em." Nói rồi anh nhanh tay kéo tay cô để vào chỗ bụng dưới của mình, "Em Quân, em sờ mà xem, nó sợ em ỉu xìu cả ra rồi."
"Hứ, kinh sợ mà ỉu xìu xuống rồi, chắc sau này không thể đứng lên được nữa nhỉ..?"
"Em đáng ghét!" Trần Kiều bắt đầu ૮ởเ φµầɳ áo.
Lúc hai người ở nhà tắm đi ra thì Dược Dược gọị điện về, giọng nhói rất ngọt, "Alo, ai đấy ạ?"
"Mẹ đây con."
"À, mẹ ạ, mẹ là ai ạ?"
"Nhóc con, mới mấy hôm mà đã quên mất cả mẹ rồi, con có muốn về không, mẹ đi đón."
"Là lá la, con ở cửa rồi, ông nội đưa con về đây ạ." Dược Dược cười hì hì.
Cốc Tử giật mình, cô cúp điện thoại rồi vội nhắc Trần Kiều, "Mặc quần áo vào ngay, Dược Ược và ba đang ở cửa đó."
"Mặc cái gì mà mặc."
Cốc Tử sửng sốt, "Mau lên, nếu không ba anh sẽ nghĩ lung tung đó, rằng đời sống vợ chồng của chúng ta trụy lạc quá."
"Xì...ba không nghĩ thế đâu." Nói vậy nhưng Trần Kiều biết mình không thể ra mở cửa trong trạng thái trần như nhộng thế này được, anh với vội chiếc áo ngủ khoác vào còn Cốc Tử mặc một bộ đồ ở nhà rồi cũng ra mở cửa, "Con chào ba, ba đến rồi à. Con mời ba vào nhà ạ."
"Ừ." Ba Trần Kiều trả lời ngắn gọn rồi dắt tay Dược Dược vào nhà.
Sau khi Cốc Tử và Trần Kiều làm lễ cưới, đây là lần đầu tiên ông Trần tới đây. Ông ngồi trên ghế, đưa tay đón lấy ly trà Cốc Tử mới mang ra rồi nhìn xung quanh, đầu gật gật tỏ vẻ khá hài lòng, lát sau mới cất tiếng hỏi Cốc Tử, "Con mới đi công tác về hả?"
"Vâng ạ, con vừa mới về thôi ba." Cốc Tử ngồi đối diện với ông Trần, điệu bộ vẫn hơi khép nép, cô ngồi trước ông như một học sinh nhỏ ngồi trước người thầy nghiêm khắc. Ông Trần thấy Cốc Tử không tự nhiên lắm thì chậm rãi bảo, "Có lẽ trước đây chúng ta có chút hiểu nhầm nhau. Ta là người làm cha nên hồi đó nói năng quá nghiêm khắc, giờ chúng ta đã là cha con một nhà rồi, giữa con và Trần Kiều ta cũng sẽ ưu ái con nhiều hơn."
"Con cảm ơn ba..." Cốc Tử rưng rưng xúc động, dù gì ông là người bề trên, dù ông đã từng nặng lời với cô điều gì thì giờ cô cũng không còn hờn trách ông nữa.
Ông Trần ngồi nói chuyện một hồi, trong đó có nhắc tới chuyện muốn Cốc Tử tới làm việc ở cộg ty Trần Kiều nhưng Cốc Tử lắc đầu từ chối, cô bảo mình không hiểu gì về tài chính, đầu tư, cô chỉ giỏi mỗi tiếng Anh, vả lại hiện giờ cô cũng khá hài lòng với việc của mình. Ông Trần chú ý nghe Cốc Tử nói rồi gật đầu, cũng không muốn cô phải miễn cưỡng điều gì, ông ngồi thêm một lát rồi nói có việc phải về ngay. Dược Dược tiễn ông ra cửa, vừa vẫy vẫy tay tạm biệt vừa lễ phép chào ông, "Cháu chào ông nội ạ."
"Ông chào cháu, khà khà.." Tiếng ông Trần cười vang như tiếng chuông đồng, cũng vẫy vẫy tay chào lại Dược Dược, Trần Kiều nhìn thấy cảnh đó không khỏi cười theo, "Ba anh cũng có lúc làm mấy động tác trông đến là trẻ con."
Cốc Tử cười phì, rồi như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô vội vàng bảo, "Thôi ૮ɦếƭ, hôm nay em còn phải làm nốt tài liệu.."
Dược Dược chào ông xong thì vội vàng quay vào ôm lấy chân mẹ, "Mẹ ơi, trước khi viết mấy thứ thiếu trong sáng đó, Dược Dược muốn ăn cơm ngon của mẹ nấu cơ."
Cốc Tử bẹo má con một cái vì sự lém lỉnh của nó rồi gật đầu đồng ý, cô quay sang nhìn Trần Kiều vẻ trách móc vì xót con, "Anh thật là, không biết làm món gì để thằng bé phải thèm thuồng tới mức này..."
Trần Kiều chu mỏ, đến lượt anh đưa tay véo má Dược Dược, "Con thật đáng ghét, hôm rồi ba chẳng đưa con đi ăn bò bít tết, hôm qua là cơm cà-ri, còn có cả cơm cà rốt nữa, con chả đã ăn no tới tròn cả bụng rồi còn gì?"
"Cái đó khác mà! Dù gì cơm mẹ nấu vẫn là ngon nhất trên đời." Dược Dược chống chế, không quên nói thêm mấy câu khiến Cốc Tử mát lòng mát dạ.
Thấy Cốc Tử bắt đầu làm cơm, Trần Kiều lẳng lặng về phòng gọi điện thoại cho một người bạn của mình, "Alo, Tiểu Chung hả?"
"Ai da, Trần thiếu gia, bỗng nhiên hôm nay ngài tìm tiểu nhân có chuyện gì ạ?"
"Lâu lắm không liên lạc với anh em thân thiết rồi, mai có thời gian không, qua gặp mặt một chút."
"Dạ, tất nhiên là được thưa ngài, để em gọi mấy anh em cùng đi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay