Anh Chồng Nhỏ Đáng Yêu Của Tôi - Chương 33

Tác giả: Cửu Cửu

"Em còn muốn ăn dứa khô nữa, nhớ xin nhiều bơ cho em. Còn cả món... xôi nếp nước dừa trộn đu đủ..."
"Được." Trần Kiều lại quay sang hỏi Dược Dược thích ăn gì rồi khoác áo đi xuống. Cốc Tử ngồi trên sô pha bất giác mỉm cười mãn nguyện, trong lòng cô lúc này thấy ấm áp vô cùng, có người chiều chuộng quả là thật thích. Hồi xưa mỗi lần đến tháng cô thường bị đau bụng, nhưng không ở gần mẹ nên cô chỉ chịu đựng một mình, giờ có Trần Kiều rồi thì khác, cô có thể nhõng nhẹo, làm nũng với anh, cơn đau vì thế cũng gần giảm đi một nửa.
Cốc Tử nằm gọn trên sô pha vừa xem tivi vừa nhí nhách ăn dứa khô, trên bàn còn để sẵn bát canh ấm mà Trần Kiều mới mang lên cho cô. Cô lấy ra một miếng dứa khô hua hua trước mặt anh, "Anh có ăn không,"
"Dược Dược còn không thèm ăn anh càng không xem, em ăn đi cho đỡ nghiền." Trần Kiều vốn không thích đồ ngọt, chỉ nhìn thôi đã thấy ngấy rồi.
Cốc Tử ngược lại rất thích món này, cô cho miếng dứa khô vào miệng rồi quay sang nhìn anh ra vẻ trêu ngươi, "Được, em ăn cho ann thèm nhỏ nước miếng thì thôi, chẹp chẹp..."
"Em ngốc.." Trần Kiều không mấy khi thấy Cốc Tử trong bộ dạng đó nên cốc nhẹ lên đầu cô, miệng cười tủm tỉm.
Nửa đêm Cốc Tử chợt tỉnh giấc, cô với tay bật đèn làm Trần Kiều cũng tỉnh queo, "Sao thế em?"
"Em bị ra nhiều quá thì phải..." Cốc Tử chau mày, cô cẩn thận bò xuống giường chạy ngay vào nhà vệ sinh, Trần Kiều thấy chỗ cô nằm cũng có vết máu thì mặt mũi trắng bệch cả ra, anh cũng vội bò dậy lấy áo khoác của mình vào nhà vệ sinh đắp lên đôi vai trần của cô, đứng bên cạnh xoa xoa mặt cho cô, "Khó chịu lắm không em?"
"Ừm, em không sao." Cốc Tử ngáp ngủ.
Trần Kiều ra ngoài lấy quần chíp và khăn cho Cốc Tử rồi lại đập một cốc nước đường đỏ với nước ấm cho cô uống. Một lúc sau Cốc Tử mới khoác áo của anh đi ra, trông dáng điệu uể oải đầy mệt mỏi, "Trần Kiều, anh sợ nhìn máu thì sang ngủ với Dược Dược đi."
"Không, anh không sao." Trần Kiều lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận, anh lót một lớp khăn lên chỗ Cốc Tử vừa nằm, "Em muốn ngủ tiếp hay mình đi bệnh viện."
"Đi bệnh viện làm gì, chỉ là đến tháng bình thường thôi mà... Nhưng, lúc nào đó anh có thể nói thầm với mẹ được không, em không muốn ăn mấy đồ bổ đó nữa đâu. Những thứ đó vừa đắt lại khó mua, nhưng... nhưng em không muốn ăn... Mà từ sau đừng có lôi em đi ngâm chân nữa đấy!"
Cốc Tử mệt mỏi, người cứ như lả đi do kinh nguyệt ra nhiều quá, vừa được một lúc lại muốn vào nhà vệ sinh ngay.
"Ừ, ừ anh biết rồi." Trần Kiều đưa tay tắt đèn rồi kéo cô vào sát mình, xoa xoa người để cô dễ chịu, luôn miệng thủ thỉ, "Ừ, sẽ không làm gì hết, không làm gì hết nữa..."
Cốc Tử bị ra nhiều máu quá nên phải ở nhà nghỉ ba hôm liền. Trong mấy ngày đó, Trần Kiều đưa Cốc Tử về nhà một bận rồi lựa lời nói với mẹ anh chuyện đó. Mẹ Trần Kiều vừa nghe đã thấy sợ, bà nắm lấy tay Cốc Tử xuýt xoa, "Thế này thì không biết trôi mất bao nhiêu chất dinh dưỡng rồi. Không được, từ giờ mẹ sẽ bảo người mang đồ ăn ngon sang cho các con, Quân Quân thì không được đi làm nữa, phải ở nhà tịnh dưỡng một thời gian, mẹ thấy sắc mặt con không tốt lắm."
Cốc Tử nghe bà Trần nói thế thì tròn mắt thất kinh, tình cảnh này thật đáng khóc trong bi thương quá, cô khẽ đá vào chân Trần Kiều ra hiệu cho anh, Trần Kiều vội nói, "Mẹ, ngày nào mẹ cũng mang đồ ăn cho tụi con như vậy, mẹ nuôi Quân Quân cứ như nuôi...heo ấy à?"
"Sao, con không thích à?" Bà Trần trừng mắt nhìn Trần Kiều, "Còn trẻ như thế này, sức khỏe là trên hết! Mà con xem thân thể Cốc Tử cân đối như vậy, đừng có học con bé Nhậm Hoằng Tử mà giảm cân gì nhé, rõ ràng là dáng người đẹp lắm rồi mà cứ đòi giảm cân nữa, chẳng mấy chốc chỉ còn trơ bộ xương không. À, Trần Kiều, dạo này Hoằng Tử có tới tìm con nữa không?"
"Không ạ, nó tìm con có việc gì?" Trần Kiều liến thoắng không chớp mắt.
"Con bé này không được rồi! Càng ngày càng tệ, lúc nào cũng ở ngoài lang bạt kỳ hồ, con gái con đứa gì mà chẳng biết tự trọng gì cả."
Cốc Tử nghe mẹ chồng nói thế thì chẳng biết nói gì nữa đành ngồi im, bà Trần lại quay ra bảo con dâu, "Quân Quân, Tiểu Kiều thích ra ngoài chơi thì chẳng sao, đàn ông con trai mà, cũng nên giao thiệp bạn bè, ngoại giao công việc. Nhưng con vẫn phải quy định thời gian cho nó, tuyệt đối không cho nó ra ngoài ngủ lang ban đêm, cái gì nên nghe thì nghe theo, cái gì không nghe được thì phải cấm tuyệt đối. Con xem đó, ba Trần Kiều tính khí khó khăn như vậy, nhưng bao nhiêu năm nay mẹ và ba chưa bao giờ phải một lần đỏ mặt tía tai với nhau..."
"Mẹ à, mẹ khéo thật..." Cốc Tử cười hì hì, cô chợt nghĩ tới ba Trần Kiều, tính tình ông đúng là có hơi cổ quái thật, tuy rằng bây giờ quan hệ giữa cô và ông đã được cải thiện nhiều, nhưng về cơ bản cũng không thể gọi là thân thiết được, mỗi lần gặp ông cô đều cảm thấy mất tự tin một cách kỳ lạ.
Nói chuyện thêm một lúc, bà Trần gọi bảo mẫu mang ra ít đồ bổ dưỡng bày khắp mặt bàn, trước mặt con dâu và con trai, "Các con mau ăn đi, vừa ăn vừa nói chuyện."
Không hiểu sao bà Trần ngày càng có cảm tình với Cốc Tử, phần vì thấy mẹ con nói chuyện rất hợp, thành ra có chuyện gì bà cũng đem ra nói với cô, Cốc Tử nghe mẹ chồng nói chuyện thì cũng cười hì hì tám chuyện với bà. Bà Trần còn nghe nói con dâu có viết tiểu thuyết nữa thì cũng tò mò, còn bảo lúc nào đưa cho bà một quyển để đọc, Trần Kiều định nói gì đó nhưng Cốc Tử đã vội đạp chân anh vì sợ anh lỡ lời, "Vâng, chắc một hai tháng nữa sẽ có sách mới ra, nhưng là sách cho tuổi teen ấy mẹ ạ."
"Không sao, không sao, mẹ đọc được hết, con cũng thấy mẹ còn trẻ đấy thôi." Bà Trần cười híp cả mắt rồi lại tiếp, "Cho mẹ vài quyển có được không?"
Cốc Tử ngẩn người ra, Trần Kiều vội đỡ lời, "Mẹ, mẹ làm gì vậy, mẹ lại định mang sách của cô ấy đi khoe ạ?"
"Ha ha, thì có sao nào, Tiểu Quân là con dâu mẹ mà. Trong số bạn bè mẹ, người có tiền thì nhiều nhưng người có văn hoá thì không mấy đâu..."
Cốc Tử bất giác nghẹn họng, \'người có văn hoá\', cô ngượng ngùng, "Mẹ ơi, chỉ là mấy cuốn sách trẻ con thôi, không có gì to tát đâu ạ."
"Không sao, khoe với họ lấy hình thức là được rồi." Bà Trần đắc ý cười lớn, "Mẹ muốn cho bọn họ thấy con dâu mẹ cũng có tài lắm chứ bộ. Mà như vậy mẹ cũng có thêm chút thể diện."
Lúc đầu bà Trần còn có ý định thăm dò thương lượng, nhưng giờ thì bà đã nói chắc chắn như đinh đóng cột thế này khiến Cốc Tử như bị đặt vào thế đã rồi, không dám nói gì thêm. May mà cô cũng chẳng coi trọng lắm mấy thứ đánh giá này nọ của thiên hạ, nên dù có đôi chút chột dạ trước thái độ hồ hởi như thế của mẹ đối với tiểu thuyết của mình, cô vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Lát sau, bà Trần lại quay sang Cốc Tử, "Mấy món này ngon không con? Mẹ biết con không thích ăn mấy món ngấy quá, nên dặn họ làm thanh đạm thôi, nhưng cái này nhiều chất dinh dưỡng lắm đó con, người khác không có mà ăn đâu."
"Con cảm ơn mẹ." Cốc Tử vốn chẳng muốn biết đấy là món gì, với cô đồ bổ thứ nào cũng khó ăn cả, càng khó tìm càng quý hiếm, cô ăn lại càng thấy buồn nôn. Bà Trần thì vẫn cười hỉ hả, "Hôm qua ông nội các con nằm mơ, nửa đêm gọi điện cho ta bảo Cốc Tử có tin vui rồi..."
Đến lúc này thì thực sự Cốc Tử không biết nói gì hơn cả, cô chỉ muốn khóc, Trần Kiều cười hì hì vỗ vai mẹ, "Mẹ, mẹ phải tin tưởng con, chuyện này không vội được. Khi nào con có thời gian rảnh, tâm lý thoải mái thì Cốc Tử mới dễ có em bé được..."
Cốc Tử vốn định kế hoạch, chỉ có một con thôi, nhưng ai trong gia đình Trần Kiều cũng thích đông con nhiều cháu. Mà cô đâu phải chưa sinh chứ, đã có Dược Dược kháu khỉnh đáng yêu như thế rồi còn gì, cô vẫn phải sinh thêm sao? Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, nếu đã quyết định sinh thêm đứa nữa, thì thời điểm này cũng được coi là thích hợp, cô không muốn làm thai phụ khi đã lớn, đẻ xong đã toan về già.
Còn nhớ lúc Dược Dược còn nhỏ nó chỉ muốn có thêm em để chơi cùng, nhưng giờ chắc có lẽ thằng bé không còn như cầu đó nữa. Ở nhà ba mẹ Trần Kiều về tới nhà, Cốc Tử liền kéo Dược Dược lại nói chuyện, "Dược Dược, nếu mẹ sinh thêm cho con một em trai để chơi cùng, con có chịu không?"
Dược Dược chau mày phụng phịu, "Ba mẹ xấu quá, lúc nào cũng chỉ muốn gạt con đi thôi."
"Không phải, không phải vậy đâu con." Cốc Tử lắc đầu trấn an thằng bé.
"Nếu mẹ sinh em nữa có phải mẹ sẽ không còn yêu con nữa không?" Dược Dược vẫn tỏ vẻ lo lắng và bực bội, Cốc Tử thấy bộ dạng con thế thì toét miệng cười. Dược Dược lại bảo, "Từ lúc ba mẹ kết hôn mẹ chưa ôm con lần nào."
Cốc Tử phá lên cười, cô kéo con vào lòng, thơm vào má con hết bên này đến bên kia một lúc lâu mà nựng, "Dược Dược à, con thật là đáng yêu. Mẹ yêu con nhất trên đời. Nhưng con trai lớn lên chẳng phải sẽ ôm bà xã của mình sao?"
"Nhưng vợ con vẫn chưa sinh ra, vẫn trong bụng cô Tiếu Tiếu kìa." Thằng bé chau mày trả lời rất nhanh chóng không cần nghĩ ngợi.
Trần Kiều rửa xong dâu tây thì mang lên cho hai mẹ con, anh nhón tay lấy hai quả cho và miệng Cốc Tử và Dược Dược rồi ngồi xuống bên cạnh con trai, vuốt ve má nó, "Dược Dược à, bây giờ cô Tiếu Tiếu đã biết con muốn điều này nên nhốt em bé trong bụng không cho em bé ra đó."
"Anh này, ăn nói linh tinh." Cóc Tử lườm Trần Kiều, không cho anh nói thêm câu gì hết.
Mẹ Trần Kiều vẫn tiếp tục chiến dịch bồi bổ cho họ, Trần Kiều ăn vào như ăn phải thuốc *** nên H*m mu*n tăng cao, anh ghé sát môi Cốc Tử thỏ thẻ, "Em ơi, không mặc áo mưa được không? Có được không hả em?" Thấy cô có vẻ đã xao lòng thì quẹt mũi mình sang mũi cô nghịch ngợm, "Có được không hả em, mình sinh thêm một đứa nữa, hay hai ba đứa nữa cũng được nhỉ?"
Cốc Tử mơ màng nhìn anh, cô như bị thôi miên bởi giọng nói ngọt ngào đến hút hồn của chồng, "Em nghĩ đã nhé.."
Trần Kiều phủ phục lên người cô, thấy cô hoảng hốt thì tiến vào trong luôn, Cốc Tử dễ chịu thốt lên một tiếng, tay liên tục đập vào lưng anh, "Tiểu Kiều cô nương, hỗn với lão gia quá."
"Thưa nữ vương điện hạ, hãy đón nhận mầm mống của thần." Trần Kiều cười hì hì nói, "Anh quyết định hộ em được không?" Trần Kiều nói rồi tăng nhanh tốc độ lả lướt trên thân thể cô. Mọi khi anh rất nhớ lời cô, lần nào cũng mặc áo mưa đàng hoàng, từ sau khi hai người chính thức ở cạnh nhau đây là lần đầu tiên anh tự do cấy mầm mống của mình trên mảnh đất thân thể cô. Xong xuôi, anh lại lấy một cái gối chèn dưới ௱o^ЛƓ cô, bắt cô phải nằm yên đó không được động đậy, Cốc Tử hơi bối rối, cô xua tay hỏi anh, "Anh làm gì vậy hả?"
"Để chúng kết hợp với nhau dễ hơn ấy mà." Trần Kiều mãn nguyện gật đầu, mắt cười nhíu lại ra vẻ am hiểu, rồi lại như sợ Cốc Tử động đậy chân tay anh bèn giữ chặt tứ chi cô, năm phút rồi mười phút trôi qua, hai người cứ mở to mắt nhìn nhau như vậy, cuối cùng Cốc Tử không chịu được nữa ben đẩy anh ra, "Anh ra kia đi."
Trần Kiều cười phì, anh ngoan ngoãn bò xuống khỏi người cô rồi ôm cô vào lòng thủ thỉ, "Mình vào bồn tắm ngâm người chút đi em."
Cốc Tử nằm yên trong lòng anh hồi lâu không nói gì, mãi sau cô mới thỏ thẻ, "Trần Kiều, hôm nay là ngày an toàn."
"Hả?" Trần Kiều thảng thốt làm bộ chán nản gật đầu nói, "Ờ." Tiếp đó, anh lại vui vẻ lên tiếng ngay: "Ngày nào mình cũng thử, làm suốt một tháng xem sao."
"Em.." Cốc Tử véo mạnh vào phần thịt trên vai anh nhưng toàn bộ cánh tay anh rất rắn chắc, chẳng thể nhéo được. Sau đó cô nhẹ nhàng bảo chồng, "Thứ năm tuần sau em phải đi công tác rồi."
"Em không đi không được sao?" Trần Kiều buồn bã hỏi lại.
"Thế sao được! Lần này đúng ra tới lượt Miêu Miêu, nhưng mẹ cậu ấy ốm nên em đi thay. Trước kia, em có con nhỏ không đi đâu, đều là cô ấy đi thế cho em, thế nên xét về tình hay lý, lần này em không từ chối được."
"Em đi đâu, thời gian và địa điểm thế nào, nếu đi được anh sẽ đi cùng em." Trần Kiều thấy việc này khó mà xoay chuyển từ phía Cốc Tử nên đành nghĩ cách khác.
"Anh cũng bận như thế cơ mà! Thôi, không cần phải uất ức đâu, em sẽ về sớm thôi. Giờ có anh thật tốt, anh sẽ chăm con cho em."
Trần Kiều biết chuyện Cốc Tử đi công tác thì tụt hết cả hứng, muốn cười cũng không sao cười nổi, anh buồn bã ôm lấy cô, thỉnh thoảng lại quay sang cắn cô một miếng như để trả thù, "Vậy em đi, nhưng nhớ mau về với anh, nghe không?"
"Tiểu Kiều cô nương ngoan nhé, thỉnh thoảng nhớ em em sẽ gọi điện cho. Mà từ giờ tới thứ năm tuần sau còn cả chục ngày, anh lo gì chứ?"
"Ừ nhỉ.." Trần Kiều gật đầu rồi lại cười hỉ hả, "Ý em là, anh có thể thoải mái...phải không?"
"Đừng mà..." Cốc Tử tá hỏa vội đẩy anh ra, Trần Kiều nắm lấy hai chân cô kéo ngang ra lôi sát về phía mình, khi cơ thể Cốc Tử trôi sát lại phía anh, cô ben vội bám lấy hai thành bồn tắm, sợ đầu sẽ bị ngụp xuống nước. Cốc Tử đỏ mặt hất nước vào anh, "Anh, tại sao anh lại đáng ghét như vậy chứ..."
"Người ta bảo con gái nói ghét là yêu đó..."
"Xì..." Mặt Cốc Tử mỗi lúc một đỏ bừng hơn, thấy anh cười mãn nguyện thì mắt cũng như bị bỏ bùa vì vẻ đẹp của anh. Cốc Tử gồng hết sức nhoài mình về phía trước một chút, tóm chặt lấy cơ thể anh, chuẩn bị hôn anh…
"Trời ơi, Cốc Tử... bỏ anh ra." Trần Kiều kêu oai oái, "Anh sắp gãy... sắp gãy tới nơi rồi.."
Cốc Tử hoảng hốt, cô vội lùi lại phía sau, Trần Kiều nắm lấy chỗ đó rưng rưng nước mắt, "Anh mà gãy là tội vạ đâu em chịu đó nghe."
Cốc Tử cũng hoảng, cô vội trèo lên xả nước cho sạch, lau khô người rồi ngồi bên cạnh bồn tắm vuốt ve đầu anh, "Anh ổn chứ?"
"Anh mà phải đi viện vì chuyện này có phải rất mất mặt không.." Mặt Trần Kiều bị hơi nước nóng phả lên mặt đỏ bừng, mắt anh lúc này vẫn còn ngấn lệ, trông đến thảm thương, Cốc Tử vội nựng, "Không đâu không đâu, anh còn đau lắm không, hay em đưa anh đi bệnh viện?"
Trần Kiều được Cốc Tử quan tâm thì được đà ôm lấy đầu cô rưng rức một hồi, nước mắt rơi lã chã xuống cổ cô. Cốc Tử tỏ ra ngượng ngùng, vỗ vỗ lưng anh, "Tiểu Kiều cô nương, đừng khóc, đừng khóc nữa mà..."
"Nhưng anh đau, thực sự là anh đau lắm..." Trần Kiều mếu máo, miệng anh bẹt ra, nước mắt lại lưng tròng.
"Vậy để em xoa cho anh..."
"Ừ, đợi anh ra khỏi bồn đã." Nói rồi Trần Kiều lau sạch người rồi ra giường nằm để Cốc Tử xoa P0'p cho mình.
Dù gì cũng là chỗ nhạy cảm nhất, ban đầu Trần Kiều không chịu nổi, anh kêu oai oái, Cốc Tử kiên nhẫn nhẹ nhàng xoa P0'p thêm một lúc thì anh thấy dễ chịu hơn. Cốc Tử mở tròn mắt rồi cười ngượng nghịu, "Anh dễ chịu hơn chưa?"
"Em xoa thêm cho anh đi, cậu chàng thích em đấy." Trần Kiều nhắm hờ mắt lại, chỉ cảm thấy dễ chịu vô cùng. Anh nằm nghiêng trên gối ngắm Cốc Tử đang cần mẫn xoa P0'p cho mình, biểu cảm trên khuôn mặt cô lúc đó thực sự là đẹp ૮ɦếƭ đi được. Cốc Tử quay sang nhìn thấy anh thế thì mắng yêu, "Đúng là đồ ***."
"Thật không? Thật không hả? Hay em cũng cùng với anh đi..." Trần Kiều nhếch môi cười ***, trông vừa gợi cảm lại vừa mê hoặc.
"Ai da..."
"Em đừng ngừng lại, xoa thêm lúc nữa đi, anh đau lắm..."
Cốc Tử trừng mắt nhìn anh, "Coi như hôm nay em nợ anh, lần sau thì đừng có hòng nhé."
Điều khiến Cốc Tử thấy phiền não nhất chính là, đây là lần đầu tiên cô chủ động với anh nhưng không ngờ lại khiến anh ra nông nỗi này, thật là xấu hổ.
Cả buổi tối hôm đó Trần Kiều luôn cảm thấy vô cùng vui vẻ, người cứ bay bổng như trên chín tầng mây, từ nỗi lạc lõng lúc đầu cho tới say đắm cao trào hiện nay, nghĩ tới thôi thực sự đã quá đỗi K**h th**h. Tối nằm ngủ, anh ôm lấy thân thể mềm mại của Cốc Tử rồi hít hà hương thơm dịu nhẹ vấn vương trên người cô, thấy mãn nguyện khó tả. Dạo này hai người không còn mâu thuẫn với nhau chuyện đi ngủ nữa, anh đồng ý để cô tắt đèn, cô thì đồng ý để anh ôm cô ngủ, đúng là mỗi người nhường nhịn một chút thì đâu cũng vào đấy cả.
Hôm sau, Trần Kiều đến công ty với tinh thần thoải mái, vào tới văn phòng mới biết Lisa xin nghỉ phép. Lisa đã làm việc cùng anh hai năm, hai người cũng rất hợp nhau, giờ không có cô trợ giúp bên cạnh anh thấy có vẻ hơi bất tiện.
Mấy hôm sau Lisa mới đi làm trở lại, sắc mặt cô nhợt nhạt. Trần Kiều hỏi han tình hình thì không ngờ Lisa cũng thật thà kể lại với anh, "Sếp, tôi vừa đi N4o th4i nên sức khỏe không tốt lắm."
Trần Kiều chửi lên thành tiếng \'khốn kiếp\' trong miệng, anh biết rõ chắc chắn thủ phạm lại là tên Cốc Ánh Dương kia, "Lisa, tôi cũng chẳng biết nên nói gì với cô cả, nhưng tôi có thể cho cô nghỉ phép năm."
"Cảm ơn sếp." Lisa cúi gập người chào Trần Kiều rồi xin phép ra ngoài. Trần Kiều thoáng chút lo lắng, thời gian tới không có cô thư ký thạo việc này bên cạnh có lẽ công việc của anh cũng sẽ không được thuận lợi lắm.
Công việc của Trần Kiều độ này bận đã vậy, Cốc Tử cũng sắp phải đi công tác ngoại tỉnh. Ngay từ chục ngày hôm trước Trần Kiều rất sợ đến này này, cuối cùng thì ngày này cũng đến, anh cảm thấy vô cùng trống trải. Hai vợ chồng trẻ vừa trải qua tháng ngày mật ngọt vẫn dính nhau như kẹo, giờ dù chỉ rời xa mấy hôm thôi cũng thấy não ruột rồi. Trước ngày Cốc Tử đi công tác, Trần Kiều đích thân chuẩn bị hành ký giúp cô. Thấy Trần Kiều cái gì cũng muốn nhét vào va-ly bắt mình mang theo, Cốc Tử vội vã ngăn anh, "Em đi có hai hôm thôi mà, mang nhiều đồ như vậy dùng có hết đâu."
Nhưng Trần kiều cũng nhất định không nghe, "Sô-cô-la ngon lắm, banh này cũng ngon nữa, trên đường lỡ thèm ăn thì em còn có cái mà ăn chứ! Với cả nhỡ trong khách sạn không có gì thì em đói cũng có cái lót dạ, mấy thứ đồ này cũng không nặng." Cốc Tử thấy anh nói cũng có lý thì đành gật đầu. Hôm sau, Trần Kiều lại đích thân đưa cô ra sân bay, lúc sắp tiễn cô vào cửa anh vội hôn vào má cô, "Em sớm về với anh nhé."
Cốc Tử cười, trêu anh, "Đừng như trẻ con ấy, anh xem Dược Dược còn khá hơn kìa."
Dược Dược cũng chạy lên ôm mẹ, "Mẹ sớm về với con nhé!"
"Ừ." Cốc Tử gật đầu, "Lần này em đi gặp khách nước ngoài là xong thôi, về sẽ mua quà cho hai ba con nhé."
Lần này Cốc Tử phải đi gặp khách hàng người Anh cũng đã lớn tuổi, lúc ông cười trên mặt đã hằn những vết nhăn, nhất là ở đuôi mắt. Vừa gặp Cốc Tử ôm bắt tay cô rồi như chẳng muốn buông ra, Cốc Tử chau mày nhưng miệng vẫn cố giữ nụ cười lịch sự.
Đây là công việc , khách hàng của công ty lần này là một sếp lớn. Trong công việc, Cốc Tử luôn rất nghiêm túc, thận trọng, nói lời nào cũng đúng mực nghiêm chỉnh. Ban đầu ông khách của cô còn nói chuyện công việc, nhưng sau cùng lại đi lệch chủ đề, hau háu nhìn cô với thái độ bất lịch sự, thậm chí còn vô duyên vô cớ kể mấy chuyện cười khiếm nhã, D*m duc ngay trên bàn ăn cho Cốc Tử nghe.
Cốc Tử khéo léo từ chối rất nhanh, may mà đối phương cũng không o ép gì, cũng không còn nhìn cô với ánh mắt như trước nữa. Sếp Cốc Tử sau đó còn hỏi cô đầy ẩn ý, "Hai người nói chuyện với nhau ổn chứ?"
"Cũng ổn..." Cốc Tử nhún vai gật đầu cho qua chuyện.
"Thế thì tốt, cô vất vả rồi." Nói rồi ông ra đưa cho Cốc Tử một phong bì, "Ngày mai có thể về nhà rồi, cô đi mua ít quà cáp gì đi." Cốc Tử cười cảm ơn, quay lưng bước đi cô mới hít một hơi thật sâu, may quá, cuối cùng thì cũng xong xuôi đâu đấy rồi. Cô ra trung tâm thương mại gần đó xem đồ, hết nhấc cái này lên lại đặt cái kia xuống do biết tính Trần Kiều cũng khá kén chọn, thậm chí có lần anh còn cằn nhằn với cô, nói rằng quần áo cô mua không đẹp, không có gu thẩm mỹ... Cốc Tử nhớ lại chuyện đó thì lẩm bẩm mắng anh trong miệng nhưng vẫn luôn tay lựa đồ sao cho ưng ý. Xem qua xem lại, sau một hồi vất vả cuối cùng cô nhìn thấy một đôi nhẫn đôi, cô cẩn thận đeo thử lên tay thấy rất đẹp nên quyết định mua về. Chọn đồ cho Dược Dược thì đơn giản hơn nhiều, nhóc con cũng thích đẹp, nhưng thường đồ gì cứ Cốc Tử thấy đẹp thì thằng bé cũng thấy đẹp và ưng ý hết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc