Anh Chồng Nhỏ Đáng Yêu Của Tôi - Chương 27

Tác giả: Cửu Cửu

Cốc Tử chẳng biết nói gì thêm, thôi thì tuỳ anh vậy, anh đã trưởng thành chín chắn rồi, làm việc gì cũng tự biết dữ liệu.
Trần Kiều giao lại xe cho nhân viên khách sạn ở cửa rồi dắt tay Cốc Tử bước vào trong. Trong khách sạn có tặng đồ bơi, thay đồ bơi xong Cốc Tử co rúm người lại, không phải Trần Kiều muốn nhìn thấy cô mặc đồ bơi nên mới đưa cô đến đây đó chứ? Trần Kiều kéo Cốc Tử vào ngâm mình ở bồn nước nóng, xung quanh hơi nóng bốc lên hừng hực, anh nhìn cô cười, "Mình xuống đi."
Cốc Tử không nói gì cả, cô ngồi sát bên bờ chỉ ngâm chân mình vào đó lắc qua lắc lại, thấy Trần Kiều cứ bắt mình phải xuống thì giơ chân đá một cái làm nước bắn tung toé lên cả mặt anh. Trần Kiều không chịu thua, anh dùng sức kéo đôi chân trần trắng muốt của cô làm cô kêu lên oai oái, hai người bắt đầu chành chọe, bên bờ nước hơi trơn nên cô nhanh chóng bị anh kéo vào trong bồn.
Sức Trần Kiều khỏe, anh kéo tuột cô xuống dưới nước mạnh quá làm Cốc Tử không sao nhấc đầu lên được, tuy vậy anh cũng chỉ dìm cô mấy giây rồi lại kéo cô lên, mặt mũi tóc tai Cốc Tử lúc này đã ướt sũng. Cốc Tử giận dữ đưa tay đấm thẳng vào mặt anh, "Đồ khốn! Anh làm cái gì vậy hả?"
Trần Kiều rất nhanh né nắm đấm của cô, anh cười hì hì nhìn vào *** cô, "Chị à, *** chị nở nang đẹp quá..."
Cốc Tử bất giác cũng nhìn xuống *** mình, mặt cô giờ đã đỏ như gấc, không nói được lời nào.
"Hè năm đó nhìn em mà anh cứ mê mẩn mãi."
Cốc Tử giận đùng đùng định bò lên trên nhưng dưới chân trơn quá, cô lại ngã nhào vào bồn. Trần Kiều với tay nắm được một chân của cô, tay kia đỡ eo cô, làn da trắng nõn ở đù* cô lập loè dưới nước khiến anh không sao rời mắt khỏi đó được, lại tiện tay rờ lần lên đù* cô rồi mâm mê. Nước ở đây vốn nóng dễ làm máu lưu thông, dồn cả lên mặt, giờ lại bị Trần Kiều trêu ghẹo thì Cốc Tử đỏ phừng cả mặt, cô quay sang lườm anh. Tay Trần Kiều áp vào người cô, tuy không động đậy nhưng rất Khêu g**, Cốc Tử ngượng ngùng đập tay anh, "Đồ dê già, bỏ tay ra."
"Bây giờ không có ai vào đây đâu em." Môi Trần Kiều cong lên, anh thở manh vào gáy cô, giọng đưa đẩy, "Nơi này rất tuyệt cho việc đó đó em.."
Nói rồi chẳng đợi cô phản ứng, Trần Kiều kéo cô vào lòng mình rồi *** thân mình cô, lại tiếp tục rót vào tai cô những lời nồng cháy, nụ cười Khêu g** của anh khiến cô nhanh chóng mềm lòng, ngả vào anh không vùng vẫy nữa. Trần Kiều cúi đầu xuống, lưỡi anh mau chóng cuốn lấy lưỡi cô, trong làn hơi nước nóng mờ ảo thỉnh thoảng lại khẽ vang lên những thanh âm của tình yêu, ngọt ngào, lãng mạn vô cùng…
Cốc Tử ngồi lì trong chăn, Trần Kiều sấy tóc cho cô rồi bưng lên đặt trước mặt cô một bàn ăn thịnh soạn. Đã ba giờ chiều rồi, cô đã đói cồn cào, làn da trắng nõn của Cốc Tử giờ chuyển sang đỏ phừng phừng. Trần Kiều ngồi cạnh cô, thỉnh thoảng lại gắp từ đĩa của cô những thứ anh thích ăn. Cốc Tử lườm anh, Trần Kiều lại đưa đĩa của anh cho cô, "Em thích thứ gì thì lấy này."
"Bà xã..." Trần Kiều ăn xong thì nhấm nháp một ly R*ợ*u nhẹ, tay bên kia anh cũng cầm một ly, lát lại đưa cô nhấp một ngụm, "Em thấy dễ chịu chứ?"
Cốc Tử không nói gì, mãi lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn Trần Kiều bẽn lẽn, "Tuyệt lắm, em rất thích. Không đến thì quá thiệt thòi."
Khuôn mặt Trần Kiều như bừng sáng thêm, thấy Cốc Tử tâm trạng thoải mái, môi cong lên, hai lúm đồng tiền hằn sâu trên má cô thì tim càng thêm rộn ràng, anh đưa miệng về phía cô, "Để anh mớm cho em nhé."
"Không!" Cốc Tử nhanh tay nhét đồ ăn vào miệng anh, "Em vẫn chưa ăn no, chưa nghỉ ngơi đủ, rồi lát còn phải đi đón Dược Dược nữa."
"Anh bảo chị Tiểu Võ đi đón rồi!" Trần Kiều cười, "Hôm nay là ngày vui của chúng mình, phải ở đây chơi cho thỏa thích đã chứ."
Cốc Tử ngáp một cái rồi đưa đĩa của mình cho Trần Kiều, cô cầm lấy cái điều khiển tivi, "Mình xem tivi nhé."
"Cốc Tử, em có mang bầu nữa không?" Trần Kiều đột nhiên hỏi cô.
"Ờ, nếu có thì sinh chứ sa. Nếu bị phạt tiền thì anh cũng không sao mà, phải không?" Cốc Tử nhìn Trần Kiều vừa cười vừa thăm dò anh phản ứng ra sao.
"Thật hả em?" Trần Kiều hôn cô đánh chụt một cái, Cốc Tử lại nói, "Thực ra, hôm nay là ngày an toàn."
"Ơ..." Trần Kiều mở to mắt nhìn cô, bộ dạng ngạc nhiên nhưng rất ngây thơ, "Em nói dối anh."
"Em nói dối anh đấy, thì làm sao nào?" Cốc Tử bĩu môi, "Với lại, kể cả không phải ngày an toàn thì chưa chắc đã có được, thổ nhưỡng của em không tốt lắm."
"Nhưng mà đội quân của anh tinh nhuệ lắm."
"Ra chỗ khác đi!" Cốc Tử xấu hổ cười, đẩy anh ra bên cạnh. Anh thật là chẳng biết xấu hổ là gì nữa!
Cốc Tử ngồi xem tivi một lúc thì mắt nhíu hết cả lại, đầu cô gục dần sang một bên rồi ngủ thiếp đi, Trần Kiều đỡ cô nằm ngay ngắn lại rồi kéo chăn đắp cho cô, còn mình thì nằm cạnh ôm lấy cô, trong lòng vô cùng mãn nguyện.
Mấy năm nay cuộc sống của Cốc Tử thật lắm gập ghềnh, chuyện lớn có chuyện nhỏ có, hoàn cảnh xô đẩy khiến cô suốt ngày lăn lê trên các trang mạng xã hội nên cũng gọi là có biết ít nhiều về tình yêu và hôn nhân, nhưng mọi thứ chỉ là trên lý thuyết, cô chưa thực sự trải qua cảm giác nào trọn vẹn. Đến giờ khi nhìn lại, cô mới phát hiện ra bản thân đã bị "thịt" rồi.
Cô vốn nghĩ mình cũng có chút tình cảm với Trần Kiều, Dược Dược lại yêu mến anh, quấn lấy anh, cha mẹ trong nhà cũng mong muốn cô sớm thành thân để có một gia đình trọn vẹn đúng nghĩa. Bản thân cô cũng có nhu cầu sinh lý, mà thực sự về khoản này, cô và Trần Kiều rất hợp nhau. Trước hôn nhân, mọi thứ đều diễn ra tự nhiên, vậy sau hôn nhân, chuyện cũng tương tự?
Nhưng đâu phải chuyện hôn nhân nào cũng có thể chờ đợi điều đương nhiên?
Cốc Tử ngủ cả chiều trong khách sạn thì tỉnh táo hẳn, cô kéo Trần Kiều dậy theo mình. Trần Kiều vốn định ngủ một đêm ở đây nhưng Cốc Tử nhất đinh không nghe, không dỗ được cô nên sau đó hai người ra về. Lúc này, Dược Dược đang dỗi vì không thấy ba mẹ đến đón, Tiểu Võ thì mãi tận sáu giờ mới đến trường học, làm nó phải lủi thủi một mình đứng đó đợi tới tận khi trời sắp tối.
Dược Sược bình thường rất ngoan, rất nghe lời, nhưng hôm nay nó giận, ba mẹ dỗ thế nào cũng không nghe, Cốc Tử thấy vậy thì đành phải chắp tay ngọt ngào nói, "Thôi con ơi, lần sau mẹ sẽ đến đón con đúng giờ mà, mẹ hứa đó. Đừng có giận nữa."
Trước rất nhiều lời dỗ dành và hứa hẹn ngon ngọt của Cốc Tử về những món ăn ngon, Tiểu Dược Dược cuối cùng đã nguôi giận, hai mắt long lanh ầng ậng nước, "Mẹ ơi, mẹ đưa con đi ăn kem nhé."
"Được rồi, mẹ đưa con đi thôi." Nói xong Cốc Tử dắt Dược Dược ra ngoài, Trần Kiều cũng vội đi theo, còn lại mình Tiểu Võ ở nhà, cô tủi thân nhắn tin cho Nguỵ Tử Minh, "Lần sau cho em về đúng giờ nhé, hôm nay Dược Dược tủi thân khóc cả buổi rồi này."
Trần Kiều và Cốc Tử đưa Dược Dược đi ăn kem xong rồi đi ăn tối luôn, xong xuôi mới vui ve quay về. Lúc này, Tiểu Võ cũng về rồi, Dược Dược tự động sang phòng ngủ với Tiểu Võ. Trước khi đi ngủ, thằng bé còn nằm trên giường giơ hai chân lên trời quẫy đạp rồi nũng nịu, "Không ai cần con nữa, không ai cần con nữa."
Tiểu Võ đang gửi tin nhắn ngọt ngào cho người tình, thấy Dược Dược thế thì xoa đầu nó cười hỉ hả, "Dược Dược ngoan, cô Tiểu Võ cần con mà."
"Cô là xấu bụng nhất, trọng sắc khinh bạn, hứ!"
"Cô, cô mà thế á? Ba mẹ cháu mới là trọng sắc khinh... con ý."
"Lần trước cô đi với chú Nguỵ bỏ cháu một mình ở KFC kìa." Dược Dược chu cái mỏ ra, giọng điệu cũng không vừa.
"Cô..." Tiểu Võ nghe vậy thì cứng hong, cô vội xoa xoa đầu nó, tắt điện thoại để ra một góc rồi ôm nó ngủ.
Bên phòng Cốc Tử, trước lúc ngủ, cô thấy Trần Kiều bỏ hành lý của mình ra xếp gọn gàng từng chiếc vào tủ. Anh có rất nhiều quần áo, nào là com-lê, nào là đồ đi chơi, nhưng nhiều nhất lại là đồ ngủ, anh mang tới cả chục chiếc mà toàn là những loại dễ thương, ***y, cô nghĩ bụng, đàn ông gì mà \'xí xớn\' quá vậy. Trần Kiều treo được một nửa thì quay lại hỏi cô, "Quân Quân, giờ em thích anh mặc bộ nào?"
Cốc Tử làm bộ ngất ra giường, đến là bó tay với anh. Đợi lúc cô quay ra đã thấy anh mặc trên người một chiếc áo choàng dài màu đỏ, cổ áo có thêu các hình hoa văn rất tinh xảo, còn có cả thắt lưng bao quanh, lúc bước đi, đôi chân dài của anh lấp ló phía trong. Cốc Tử ngạc nhiên, "Trần Kiều, anh mặc đồ Khêu g** như thế làm gì?"
"Khêu g** quá sao em?" Trần Kiều nói rồi ngó xuống, xem lại bộ áo mình đang mặc có như cô nói không, sau anh lại toét miệng ra cười hì hì, "Còn gì nữa? Anh toàn mặc như vậy thôi."
"Sao chưa bao giờ em thấy?"
"Trước khi mình chưa kết hôn anh không nỡ để em thấy."
Cốc Tử phì cười, cô phi một cẳng chân ra đạp vào anh, "Cút ra kia."
Trần Kiều lại né, rồi anh ngon ngọt, "Mai anh đưa em đi mua đồ ngủ nhé, em xem mấy cái đồ của em...chẳng dễ cởi ra chút nào cả."
Cốc Tử lấy tay sờ sờ vào đồ ngủ của Trần Kiều, thấy chất vải nhẹ, mượt và rất mềm tay, lại còn vừa ấm vừa đẹp nữa, cô gật đầu đồng ý.
"Em mặc mấy màu đỏ, cam, đen đều rất đẹp, rất tôn da em." Trần Kiều lại quay sang nhìn cô đắm đuối, "Nước da em đẹp lắm, toàn thân em cũng đẹp, trên người em mọi thứ...đều rất đẹp."
Cốc Tử nghĩ, có lẽ anh sắp nói tới những chỗ linh tinh khác thì chau mày lại, "Trần Kiều, hôm nay sao em cứ có cảm giác khác về anh."
"Ừm, vì mình kết hôn rồi mà."
"..."
Cốc Tử đập đầu mình vào gối, "Mau tìm một miếng đậu phụ cho em đập đầu vào, trời ơi, xin hãy thu nhận con."
Trần Kiều ngồi ở đầu giường thở dài nhưng trong lòng lại tràn trề sung sướng, sau bao nhiêu trắc trở ghập ghềnh, cuối cùng anh cũng đạt được nguyện ước. Thấy Cốc Tử chau mày hồi lâu, Trần Kiều làm bộ hết khóc lóc, van xin đến quỳ lạy cô, bộ dạng lúc nào trông cũng đáng thương và thành thật.
Mãi lâu sau, Cốc Tử mới ngóc đầu khỏi gối nhìn mặt Trần Kiều rồi đột nhiên nói nghiêm túc, "Trần Kiều, thực ra kết hôn chẳng có nghĩ lý gì cả, giấy kết hôn hoàn toàn có thể đổi thành giấy ly hôn mà."
Trần Kiều xị mặt ra, anh ôm chặt lấy eo cô rồi mím môi, "Rốt cuộc em nghĩ gì vậy?" Rồi anh lại gục đầu bên cổ cô thiểu não, "Anh không thể rời xa em được, không bao giờ."
Cốc Tử đẩy anh ra, "Thôi được rồi! Trước đây chắc chắn anh đã giả vờ, em biết rồi, lúc chúng ta lấy giấy đăng ký kết hôn anh cứ cười cười, giờ thì em mới nghĩ ra, đây đích thị được gọi là giảo hoạt. Giờ anh phải bày tất cả khuyết điểm của anh ra trước mặt em, nếu không được em trả hàng về nơi sản xuất đấy, nếu anh giấu em, hự hự..."
Trần Kiều một chân quỳ trên giường, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, anh cúi đầu nghĩ một hồi lâu rồi mới nói, "Thực ra anh cũng không nhiều khuyết điểm đâu, chỉ là buổi sáng thích ngủ nướng, thức dậy hay cáu bẳn. Anh thích sạch sẽ, không thích mấy con vật nhỏ vì anh dị ứng với lông của chúng. Với cả, anh không thích làm việc nhà, không thích một chút nào, nhất là rửa bát đĩa giặt quần áo đấy. Còn gì nữa không nhỉ, anh nghĩ xem, anh còn kén ăn...một cách nghiêm trọng. Cuối cùng là, cứ nhìn thấy em là anh chỉ muốn vồ lấy..."
Cốc Tử nheo mắt lại, làm bộ giận dữ, "Được đấy, anh giả vờ cũng giỏi lắm đấy, giỏi."
"Anh..."
"Anh xem trong số những điều trên, trước khi kết hôn, anh đã thể hiện được điều nào? Hừ hừ, tôi nhìn nhầm người rồi?"
Trần Kiều cụp đuôi mắt xuống vẻ thảm thương, hai con ngươi hấp háy trông đến tội nghiệp, anh lí nhí nói trong cổ họng, "Anh biết tiêu chuẩn chọn đàn ông của em, cho nên...cho nên.... Nhưng giờ anh đâu có giấu em nữa?"
"Cho nên giờ anh đã có thể kê cao gối ngủ yên giấc rồi phải không? Hả?"
Cốc Tử thấy Trần Kiều không nói gì thì hừ một tiếng, "Thôi, bây giờ em ngủ cũng yên tâm hơn rồi, mau tắt đèn đi."
Trần Kiều như chỉ đợi cô nói thế, cười hì hì tắt đèn rồi trèo lên giường nằm cạnh cô. Anh ôm lấy cánh tay cô nhưng bị cô hất ra, "Quên mất chưa nói với anh, em cũng có thói quen sạch sẽ, không thích người khác động vào mình."
Trần Kiều ngơ ngác rồi kéo tay cô lại, mãi lâu sau Cốc Tử mới thủ thỉ, "Trần Kiều, anh muốn ở với em thì vẫn phải làm việc nhà, anh không thích giặt quần áo, rửa bát đĩa thì anh quét nhà, đổ rác, có được không?"
"Được được." Trần Kiều gật đầu lia lịa.
"Đừng có gạt em đó!" Cốc Tử dường như chưa tin ngay vào sự "hợp tác" đó của anh.
"Nhất định không gạt em mà."
Rồi họ đi ngủ. Nhưng Cốc Tử cứ quay qua quay lại mãi mà không ngủ được, bình thường hơn mười một giờ cô mới đi ngủ, giờ mới hơn tám giờ tối, đồng hồ sinh học của cô đã định thế rồi giờ không biết làm sao điều chinh lại được. Trần Kiều cũng không ngủ nổi, anh thúc vào eo cô, "Cốc Tử, anh cũng không ngủ được."
"Em cũng thế."
"Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc. Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng." Trong bóng đêm, đôi mắt Trần Kiều hấp háy, khoé môi cong lên, "Trước khi ngủ, vận động một chút sẽ ngủ ngon hơn đấy, em yêu."
"Ừ...thử xem sao."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc