Anh Chồng Nhỏ Đáng Yêu Của Tôi - Chương 14

Tác giả: Cửu Cửu

 Trần Kiều vòng tay ôm đầu Cốc Tử hôn mãnh liệt, vì dùng quá nhiều sức nên chiếc ghế nghiêng ngả, cả hai đều ngã nhào ra phía sau. Cốc Tử hơi cuống, còn Trần Kiều đã nhanh tay đỡ lấy phấn gáy của cô trước khi cả hai người chạm đất. Cố Tử co hai chân định bật dậy nhưng Trần Kiều đã ra sức ấn cả người cô xuống đất.
“Á..” Cốc Tử giãy dụa đẩy Trần Kiều ra, nhưng hôm nay hình như anh vừa được ăn gan hùm mất rồi, anh ghì mạnh cô xuống đất rồi không biết lấy đâu ra một sợi dây trói chặt hai tay hai chân cô lại. Cốc Tử giật tím người, Trần Kiều đột nhiên bật cười lớn thành tiếng, ánh mắt sầm sì khi nãy cũng biến mất.
Cố Tử nổi giận đùng đùng cố vùng vẫy khỏi sợi dây, Trần Kiều bế bổng cô lên giường, “Hôm nay anh sẽ đường đường chính chính ngủ với em.”
“Anh mà dám, tôi giết cả họ nhà anh!” Cốc Tử định hét lên thì Trần Kiều đã lôi đâu ra chiếc khăn bịt chặt miệng cô. Anh đưa tay cởi cúc áo cô, vừa cởi được áo ngoài thì lại lấy chăn quấn vào người cho cô, anh ngồi quay lưng lại với cô trên đầu giường thở dài, đôi mày nhíu lại, rồi quay người lại lay Cố Tử, “Cốc Tử, xin em đừng giận có được không!”
Cốc Tử trừng mắt nhìn anh ta, Trần Kiều nói như thanh minh, “Anh vốn định cảm hóa bằng sức mạnh của đàn ông, nhưng anh không làm được. Anh nghĩ nếu làm như vậy chắc cả đời này em sẽ không bao giờ nhìn mặt anh nữa mất.”
Cốc Tử lúc này đã thực sự bốc hỏa, tròng mắt cô đảo qua đảo lại như muốn thiêu cháy anh. Trần Kiều bắt đầu cời trói cho cô, vừa cởi vừa nói, “Thôi được rồi, anh không dám nữa. Anh nhát thật, nếu bạo hơn chút nữa chắc em sẽ theo anh cũng không biết chừng.”
Thấy Cốc Tử vẫn im lặng, anh lại tiếp tục lên tiếng, “Thôi mà, em đừng giận nữa mà. Mấy gã trong tiểu thuyết chằng phải đều làm như vậy thế mà phụ nữ vẫn yêu họ đến ૮ɦếƭ đi sống lại đấy thôi? Chỉ là anh không biết kỹ thuật của mình thế này, không biết em có thích hay không?”
Cố Tử chẳng biết nói gì, đợi sau khi được cởi trói cô liền cầm gối ném vào Trần Kiều, anh không tránh cô, cô lại càng tức giận, lại lấy chăn ném, anh cũng không tránh. Rồi Cốc Tử trùm anh vào chăn, ngồi lên phía trên rồi nện điên cuồng, “Khốn kiếp, anh lại dám giở trò ấy với tôi à, tôi sẽ kiện anh tội ***.”
“Sau khi kết hôn mà anh làm vậy em có kiện anh không?”
“Chó ૮ɦếƭ, anh đừng mơ đến chuyện tôi lấy anh. Tôi cóc thèm lấy anh, mẹ kiếp, ngày mai tôi sẽ đi gặp mặt rồi lấy chồng cho anh khỏi tơ tưởng hão huyền.”
“Em dám! Em gặp mặt tên nào anh xử tên khốn đó luôn, em có giỏi thì em thử đi.” Trần Kiều nói vọng ra từ trong chăn.
“Anh còn dám uy hiếp tôi à?” Nói rồi Cố Tử tiếp tục nện xuống, may mà chiếc chăn bông đủ dày. Cốc Tử cứ đánh vậy Trần Kiều cũng cảm thấy hơi đau, nhưng không đến nỗi tím bầm toàn thân nhưn lần trước bị bố Cốc Tử đánh.
Trần Kiều trốn trong chăn mãi cũng bắt đầu tìm cách trốn thoát, “Này, bộ quần áo này của anh đắt lắm đấy nhé, em phải đền cho anh đấy.”
“Hừ…” Cốc Tử định đứng lên, dùng chân đá mạnh, “Giờ phút nào anh cũng ăn đòn nên luyện thành mình đồng da sắc rồi à? Đợi lát nữa tôi mách ba tôi lấy đòn gánh nện cho anh thêm một trận.”
Trần Kiều vẫn gan lì, “Cốc Tử, em nói chưa hết ý rồi, anh là đao kiếm bất nhập, anh nhớ em… anh nhớ em cả tối nay rồi.”
“Anh cút đi cho khuất mắt tôi!” Cốc Tử đá anh ra khỏi cửa rồi khóa trái cửa lại. Dược Dược vô tình chứng kiến hết cảnh tượng này, ông bố tuấn tú bị mẹ nó cuộn trong chăn bông rồi đá ra khỏi cửa. Dược Dược tiếng lại gần, lấy bàn tay nhỏ xin mềm mại của mình vuốt lên khuôn mặt ba nói, hỏi bằng giọng hết sức thông cảm, “Ba ơi, ba ổn chứ ạ?”
Trần Kiều ừ nó một tiếng, “Dược Dược, mẹ con không cần ba nữa rồi, làm sao bây giờ!”
Dược Dược quay sang nhìn Tiểu Vô đang ngồi nhai mía, “Cô Tiểu Vô, phải làm sao bây giờ!”
“Còn làm sao nữa, ba cháu xấu bụng quá nên mẹ cháu không thèm nữa rồi.” Tiểu Vô nhai mía rồi lại hừ một tiếng, “Cũng thật là, cậu có còn là đàn ông không thế, cậu hôn thế nào cũng không biết, haiz…”
Trần Kiều lồm cồm bò ra khỏi chăn rồi ngồi xuống ghế, đúng lúc ấy ba Cốc Tử về, thấy chăn chiếu lộn xộn ngay phòng khách thì có vẻ khó chịu, Trần Kiều thấy vậy vội chạy đến quỳ trước mặt ông, “Bác ơi, xin bác gả Quân Quân cho cháu.”
Ba Cốc Tử đã bị vợ tẩy não từ lúc nào nhưng vẫn không thể hiện sự hài lòng với Trần Kiều, ông lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, “Chuyện này phải để Tiểu Cốc tự quyết định, tôi không quyết thay nó được.”
Ngay sau đó, Cốc Tử mở cửa phòng mình đi ra, “Ba, cái người ba nói lần trước ấy, người mà điều kiện cũng khá ấy, ba hẹn người ta giúp con, con sẽ đi gặp.”
Ba Cốc Tử thấy con gái tự dưng hồi tâm chuyển ý theo ý mình, dù rằng lời đề nghị đó ông đưa ra khá lâu rồi thì vẫn vui mừng ra mặt, ông vui vẻ nói chờ mình một tí để sắp xếp thời gian cho con gái đi ngay.
Cốc Tử xưa nay làm chuyện gì cũng phải ngay và luôn, thế nên thời gian đi xem mắt đã được bố cô định ngay vào ngày hôm sau. Vừa sáng sớm cô đã dậy bắt đầu trang điểm, lựa chọn váy áo chuẩn bị cho cuộc hẹn vào buổi tối. Bình thường cô ăn mặc rất đơn giản, không chút cầm kỳ, thế nên hôm nay chỉ cần thay đổi chút xíu, thay bộ quần áo công sở cứng nhức bằng chiếc váy thanh thoát nhẹ nhành, cô bỗng như lột xác, chẳng khác gì một thiếu nữ vô cùng trẻ trung, xinh đẹp.
Trần Kiều thấy cô lộng lẫy như vậy thì cũng ngớ ngãng đến ngất ngây, thế nhưng cô ấy lại trang điểm đi gặp một người đàn ông khác, ý nghĩ đó khiến anh bực bôi vô cùng.
Hồi trước, mỗi lần động viên Cốc Tử ra ngoài gặp mặt thì bà Lâm Thanh lúc nào cũng nhiệt tình ủng hộ, còn lần này chỉ cô chỉ có nhận được sự đồng tình từ ba cô, còn những người khác đều kịch liệt phản đối. Nhưng Cốc Tử không để ý, cô xỏ chân vào đôi giày cao gót, tay xách một cái túi nhỏ rồi nhanh chóng ra khỏi cửa, vẫy một chiếc taxi tới chỗ hẹn.
Trần Kiều tức điên người, anh kéo Dược Dược, “Đi với bam au, chúng ta phải bảo vệ mẹ, nhỡ mẹ gặp phải tên yêu râu xanh nào thì sao.” Tiểu Vô thấy vậy cũng hùa vào, “Phải đấy, chúng ta cùng đi. Nào, lên đường thôi.”
Cốc Tử tới điểm hẹn thì gửi tin nhắn cho đối tượng gặp mặt rồi ngồi vào trong một chiếc bàn nơi góc quán chờ anh ta đến.
Ba người Tiểu Vô, Trần Kiều và Dược Dược cũng lặng lẽ ngồi khuất vào một góc dễ nhìn lại được phía cô nhất. Mắt Trần Kiều thỉnh thoảng lại đảo ra phía cửa dò xét, hễ thấy người đàn ông nào vào quán là anh lại lạnh lùng quan sát hắn từ đầu đến chân. Khoảng mười phút sau, Trần Kiều cũng thấy một người đàn ông rất phong đọ bước vào quán, thân hình cao to, phong thái ngời ngời, quả là đối thủ đáng ghờm của anh. Trần Kiều nhìn người đàn ông kia rồi khẽ nheo nheo mắt, đây chẳng phải là ‘người gây tai nạn’ cho anh hôm trước sao? Anh liền huých Tiểu Vô rồi bảo, “Chị họ, chằng phải người của chị kia sao?”
Tiểu Vô cũng bất ngờ không kém, cô lặng người nhìn Ngụy Tử Minh đnag từ từ tiến lại phía bàn Cốc Tử rồi lịch thiệp ngồi xuống. Miệng cô dần dần há ngoắc ra mãi cho tới khi thành hình chữ O tròn trĩnh mới thôi.
Khi thấy ‘đối tượng’ ngồi ngay ngắn xuống trước mặt mình rồi, Cốc Tử cũng vô cùng kinh ngạc. Người này chẳng phải là Nguy Tử Minh sao? Nhưng vừa mới hai hôm trước anh ta còn dùng số khác mà, hay là một lúc dùng nhiều số, một số riêng tư, một số dùng trong công việc? Nếu biết trước đó là người đàn ông của Tiểu Vô thì chắc chắn cô sẽ không tới. Nhưng đã đến đây rồi thì cũng phải bình tĩnh, đàng hoàng, bây giờ mà đứng dậy bỏ đi thì bất lịch sự quá, Cốc Tử nhanh chóng trấn tĩnh lại rồi chủ động mỉm cười chào đối phương, “Chào anh Ngụy.”
“Chào cô Cốc.” Nói xong anh ta vẫy tay ra hiệu gọi người hầu bàn đem cà phê đến, khóe miệng vẫn giữ nụ cười nho nhã mà xa cách. Hai người nói vài chuyện bang quơ, Cốc Tử tự thấy cũng khác tâm đầu ý hợp nếu như anh bỏ cái bộ mặt xa cách và giả tạo đó đi. Đối phương là người khéo ăn khéo nói, anh ta học rộng hiểu nhiều nên khi nói chuyện luôn để lại cho Cốc Tử cảm giác rất thoải mái. Nhưng nói cho cùng, Cốc Tử vốn đã biết chuyện riêng tư của anh ta nên sớm xác định đây hoàn toàn không thể coi là một cuộc ‘xem mặt’ được, cô tỏ ra thận trọng, cuối cùng cũng chủ động lên tiếng hỏi đối phương, “Anh Ngụy, không biết hôm nay đi xem mắt có mục đích gì?”
Ngụy Tử Minh cười, trả lời, vẻ rất tự nhiên, không chút sáo rỗng, “Cha tôi nghĩ tôi đã đến tuổi kết hôn, vả lại tôi nghĩ mình cũng cần có một người vợ.”
Cốc Tử cúi đầu, tay cầm chiếc thìa khuấy nhẹ tách cà phê, “Vậy xin hỏi, nếu bây giờ trước mặt là cô Võ Tiểu My, phải chăng tâm trạng của anh sẽ tốt hơn nhiều.”
“Đúng thế.” Anh ta gật đầu xác nhận không chút do dự, rồi bình thản nói, “Tôi vốn không định đi xem mặt. Nói cho cùng vừa mới quan hệ với một người phụ nữ rồi lại đi xem mặt người khác, ngay cả bản thân tôi cũng không chấp nhận được mình về mặt nhân phẩm. Nhưng vì đối tượng là cô nên tôi vẫn đến, với hy vọng mình sẽ có thêm được một số thông tin tin cậy.”
“Nhưng Tiểu Võ mới là bạn tôi.” Cốc Tử nói rồi chống khuỷu tay lên bàn, đặt cằm lên bàn tay vẻ băn khoăn.
“Cô Cốc, tôi mong nhận được sự giúp đỡ của cô.”
Cốc Tử im lặng trước lời đề nghị của Ngụy Tử Minh, lát sau cô cúi đầu ý tứ nhìn vào biểu thị đồng hồ trong màn hình điện thoại. Cũng ngồi được hơn nửa tiếng rồi, đã có thể rút lui êm, cô đứng lên khẽ nói với Ngụy Tử Minh, “Anh Ngụy, trước khi thấy được sự chân tình của anh có lẽ tôi không có lý do gì để giúp anh. Chào anh.”
Trần Kiều thấy Cốc Tử chủ động rút lui thì khẩn khởi mừng, anh nói với Tiểu Võ, “Đi mau đi, kia là người của chị, mau nhận hàng đi.”
Trần Kiều bỏ lại Tiểu Võ còn đang ngồi ngây ra ở đó rồi kéo Dược Dược ra trước mặt Cốc Tử, “Cốc Tử, mình về nhà thôi em.” Nói rồi anh nắm lấy tai cô một cách rất tự nhiên, rồi lại đưa lời trách móc,”Em bỏ anh và con đi gặp người đàn ông khác, có biết thế là xấu xa lắm không!”
“Đúng thê, mẹ đáng ghét quá, đấy là người yêu cô Tiểu Võ mà.” Dược Dược cũng hòa vào với Trần Kiều, tròn xoe mắt nhìn mẹ có phần bất mãn, Cốc Tử bỗng nhiên bị cô lập, cô dở khóc dở cười gõ đầu thằng bé, “Nhóc con, đừng có học đòi thói xấu của ba con đó.”
“Mẹ ơi, chúng ta đi ăn thôi, ba nói sẽ mua đồ ngon thật là ngon cho mẹ con mình đó.Ba nói đó là tiệc mừng công.”
“Đi thôi, đi thôi, mình đi mua đồ tặng ông ngoại, mai là sinh nhật ông rồi.” Cốc Tử vừa nói vừa bước những bước nhanh ra khỏi quán.
“Con đã tự tay làm thiệp tặng ông rồi, là ba dạy con làm.”
Cuộc xem mặt hôm nay xem ra quá mức trùng hợp, đến sau cùng lại thành một vở kịch dở dang. Cốc Tử đứng ở cửa một lúc không thấy Tiểu Võ ra, ngẫm nghĩ bản thân mình cũng không nên phá hỏng cuộc hẹn của người ta. Trần Kiều lái xe tới, Dược Dược kéo tay Cốc Tử lên xe bằng được. Trần Kiều sau khi mò mẫn thanh phố W vài ngày thì giờ đã thông thuộc khác nhiều đường phố, quán xá, chỗ nào có đồ ngon, đồ đẹp anh đều biết cả. Cốc Tử nói Trần Kiều đưa cô vào một trung tâm mua sắm, cô muốn chọn tặng ba một chiếc áo khoác ấm. Trần Kiều giử xong xe cũng cùng cô xem, thỉnh thoảng anh lại đưa ra lời nhận xét rất hữu ích. Vì vóc người anh cũng tầm tầm ba Cốc Tử, tuy anh có hơi cao hơn ông một chút, nên anh nghiễm nhiên được Cốc Tử nhờ làm người thử đồ luôn.
Trần Kiều mặc từng chiếc áo Cốc Tử chọn lên người, cười sung sướng đến híp cả mắt, “Cốc Tử, có phần thưởng không đó!”
Cốc Tử giúp anh kéo khóa, chỉnh sửa lại áo cho ngay ngắn rồi mới gật đầu, “Có!”
Sau một hồi lựa chọn, cô mãn nguyện chỉ vào chiếc sau cùng anh đang mặc trên người, nói “Lấy chiếc này đi.”
Trần Kiều cởi chiếc áo đưa cho Cốc Tử cầm, anh vưa cười vừa nói, “Em trả công anh gì thế?”
“Ra ngoài rồi tính.” Cốc Tử bảo người bán hàng gói chiếc áo lại, Trần Kiều vội rút ví ra trả tiền nhưng Cốc Tử nhất định không chịu. Trả tiền xong như sợ cô quên, Trần Kiều nhắc lại thêm lần nữa, “Em định thưởng cho anh cái gì nào?”
Cốc Tử cười, cô móc móc Ng'n t ý bảo anh lại gần mình, Trần Kiều hoan hỉ y lệnh, vừa lại sát bên thì cô co chân giẫm mạnh xuống chân anh một cái đau điếng, “Sao, anh có hài lòng với phần thưởng này không!”
Trần Kiều kêu oai oái, ôm lấy Dược Dược kêu than nhưng thằng bé chỉ cúi đầu cười, rồi nó ôm lấy cổ Trần Kiều, cất giọng an ủi, “Ba ơi, trước đây mẹ thường bảo con là, yêu cho roi cho vọt…”
Cốc Tử nghe thằng tiểu tử con mình nói như vậy thì bỗng chốc cảm thấy trên đầu như có cả đàn quạ ngợp qua rít lên những âm thanh thê lương. Cô lườm hai cha con đang đứng đó cười gian xảo, đúng thật là cha nào con nấy mà. Vừa lúc đó có một phụ nữ từ trong đi ra, thấy Dược Dược thì vừa nhìn vừa xuýt xoa, “Ôi! Cháu bé đán yêu quá!”
Trần Kiều đắc ý, lịch sự cười đáp, “Vâng, con trai cháu đấy ạ.”
Dược Dược cười tít mắt, “Mẹ cháu xinh xắn, ba cháu đẹp trai thì cháu phải đáng yêu rồi.”
Người phụ nữ thấy Dược Dược còn nhỏ mà trả lời rành rọt và đáng yêu đến thế thì cười lớn, bà quay sang Cốc Tử, lặng đi một thoáng sau đó liền tiếp lời, “Cho tôi chụp cùng với cả nhà một kiểu ảnh được không! Tôi sắp đi xa rồi nên muốn giữ làm kỷ niệm.”
“Được cô ạ!” Trần Kiều nghe thấy chụp ảnh cả nhà thì đồng ý ngay, Cốc Tử chưa kịp phản ứng gì đã bị anh kéo lại gần, tạo dáng đầy thân mật.
Cốc Tử còn chưa định thần lại thì Trần Kiều đã nhanh chóng choàng tay qua vai cô, người phụ nữ lớn tuổi thời thượng kia chụp xong thì lai thở dài, “Nếu cháu gái tôi còn sống thì chắt của tôi cũng đã lớn tầm này rồi.”
Cốc Tử đột nhiên thấy trong lòng dân lên niềm thông cảm, nỗi đau mất người thân cô rất hiểu, cô bước tới ôm lấy bà an ủi, “Người đã mất rồi, người sống cũng không nên quá đau buồn cô ạ.”
Người phụ nữ nọ xúc động ngước lên bảo, “Hay cháu làm cháu nuôi của ta đi, ta sẽ có thêm cháu rể, thêm cả chắt cho vui vẻ quây quần.”
Cốc Tử khó xử thật sự, tình cảnh hiện nay của cô giống hệt như trong phim vậy, hai người hoàn toàn xa lạ gặp nhau trên đường rồi trong phút chốc nhận làm người thân thích. Người phụ nữ nọ dường như nhận thấy nỗi e ngại của Cốc Tử thì nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, giải thích, “Cháu à, ta không phải người xấu đâu, cháu xem danh thiếp của ta.”
Trần Kiều liếc qua tấm danh thiếp rồi lên tiếng xuýt xoa, “Hóa ra cô là Đường phu nhân, chủ nhân phòng tranh triều Đường, chúng cháu thật thất kính.”
“Cháu biết ta ư!” Bà Đường cũng không kém phần ngạc nhiên, cười tít mắt rồi lại quay sang nhìn Cốc Tử, “Bình thường ta không hay về nước, nếu lúc nàu cũng có thể gặp các cháu thì vui biết mất. Ta nhìn người không sai đâu, ta rất có cảm tình với cháu.”
Cốc Tử mỉm cười tươi tắn nhìn bà rồi đưa tay nhận tấm danh thiếp, cô cũng ghi địa chỉ của mình vào một mảnh giấy cho bà Đường. Sauk hi tạm biệt và, cô dường như vẫn không chú tâm lắm vào chuyện này.
“Anh quen bà ấy à?” Cốc Tử hỏi Trần Kiều.
“Sở trường của cô ấy là vẽ hoa mẫu đơn, người trong giới đánh giá khá cao các tác phẩm của cô ấy. Anh chỉ biết đôi chút thế thôi vì ông nội anh rất thích các tác phẩm của cô ấy, ở nhà vẫn còn giữ mấy bức kìa.”
“Ồ, thật thế sao!” Cốc Tử vốn sinh ra trong gia đình bình thường, không có thói quen sưu tầm tranh chữ gì cả, thế nên cô cũng chăng mấy hứng thú gì đối với mầy thứ có liên quan tới nghệ thuật. Ba người tới cửa hàng Pizza Hut, Dược Dược cứ luôn miệng mè nheo đòi ăn thứ này thứ nọ nên họ vào đó dùng bữa luôn. Vừa ăn được một lúc thì Trần Kiều nhận được điện thoại, “Con chào ba! Ba ở nhà ạ! Vâng.. Con đang bận chút việc, vâng con về rồi nói chuyện sau.”
Trần Kiều nói một hai câu rồi cúp điện thoại ngay, anh quay sang bảo Cốc Tử, “Điện thoại của ba anh.”
“Ừ!”
“Ba anh bảo đi xem mặt một người phụ nữ khác.” Trần Kiều nói, điệu bộ thăm dò.
“Ừ.” Cốc Tử gật đầu, cũng không nói gì thêm. Thế nhưng Dược Dược nghe thấy vậy chỉ quay sang nhìn ba nó, chun chun cái mũi lại vẻ không hiểu.
“Cốc Tử, em không ghen ư?” Trần Kiều nhìn cô thắc mắc.
“Ghen à? Có hơi sớm không nhỉ?” Lúc này Cốc Tử mới ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Hừ, để tuột mất người đàn ông như anh, em sẽ phải hối tiếc.” Trần Kiều hậm hực, anh quay sang hỏi Dược Dược, “Có phải thế không con!” Nói đoạn anh xoa xoa đầu thằng bé, “Con trai, con đi cùng ba về gặp ông bà nội nhé, gặp cả cụ nội nữa, được không con.”
“Hử.” Thằng bé bất ngờ hừ một tiếng, “Ba còn phải đi gặp cô nào mà, con không về.”
“Không đâu con, không ai xinh đẹp hơn mẹ con, ba không thèm để ý đến họ đâu. Mà muốn ba không gặp họ thì con về nói với ông một tiếng cho ba, được không con!”
Dược Dược nghe Trần Kiều nói thế, thì sắc mặt thay đổi một trăm tám mươi độ, nó đảo mắt nhìn sang Cốc Tử, “Có được không mẹ!”
“Con muốn thì cứ đi.” Cố Tử đáp ngăn gọn rồi thản nhiên cho một miếng hoa quả vài miệng ăn ngon lành.
Trần Kiều tuy hơi thất vọng nhưng cũng không nói gì thêm, anh biết Cốc Tử vốn tính tình ương ngạnh, cả giận là mất không ngay, rồi anh sẽ từ từ khuất phục cô, dục tốc bất đạt mà.
Ba ngươi ăn xong thì đã tới chiều, Trần Kiều đưa hai mẹ con về nhà, trong lòng anh cảm thấy hơi bứt rứt.
Cốc Tử về nhà, ba cô hỏi tình hình xem mặt ra sao, cô lắc đầu, “Chuyện xem mặt thật không thú vị chút nào…”
Ba Cốc Tử định hỏi thêm nhưng bà Lâm Thanh đã gọi ông vào bếp giúp bà một tay, Cốc Tử về phòng thay đồ rồi bật máy tính, chuẩn bị làm việc. Dược Dược bắt đầu thấy hơi tò mò, sao ba mẹ vừa mới ra ngoài về thì tâm trạng đều trở nên không vui như vậy? Trần Kiều đưa hai mẹ con Dược Dược về thì lại ra ngoài, Dược Dược ở trong phòng hết nghịch cái nọ lại nghịch cái kia, đột nhiên nó tìm thấy túi quà hôm trước ba nó mua để tặng ông ngoại, nó tiện tay lôi cả túi đồ ăn vặt ra trước mặt Cốc Tử, “Mẹ ăn đi mẹ.”
“Ơ.” Cốc Tử vừa lấy đồ ăn vừa hỏi, “Ở đâu ra thế con?”
“Ba mua cho mẹ đấy ạ.”
Cốc Tử hơi ngạc nhiên, cô ừ con một tiếng nữa rồi bóc các thứ ăn ngon lành. Đó từng là những món ăn vặt khoái khẩu nhất của cô, lại đúng nhãn hiệu cô hay ăn, dù rằng giờ đây cô đã không còn thích một vài món như trước nữa.
Không ngờ anh vẫn còn nhớ cả.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, có rất nhiều chuyện cũ giờ nghĩ lại thấy đã không còn quan trọng nữa, cũng như người sư huynh trước đây cô từng ngưỡng mộ, từng thầm thương trộm nhớ vậy. Rồi có một ngày cô sẽ chẳng thế nào mường tượng ra khuôn mặt, nụ cười của anh, thậm chí còn khong hình dung được lúc đó mình yêu anh ta đến nhường nào. Hồi ức, hôm nào đó bỗng nhiên nhớ lại, thực sự chỉ như một giấc mộng phù du.
Cốc Tử nghĩ ngợi một lúc rồi cũng bắt tay vào làm việc, lát sau cô quay lại thì thấy Dược Dược đang vừa đọc truyện tranh vừa ăn bim bim, tóc thằng bé đã dài trùm qua tai, chắc phải sớm đưa nó đi cắt tóc. Thằng bé cúi đầu xuống , đôi lông mi nó vừa dài vừa cong vút trông rất đáng yêu, làn da nó lại trắng mịn, trông thực sự sinh trai. Cốc Tử nhìn con thấy trong lòng tràn ngập niềm vui khó tả, rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, cô buột miệng hỏi con, “Dược Dược, con có yêu ba không?”
“Có ạ!” Dược Dược vừa trả lời vừa gật đầu như đó là điều đương nhiên.
“Tại sao lại yêu!”
“Vì ba là ba của con, ba lại tốt với con, tốt cả với mẹ nữa.” Nói rồi Dược Dược ngẩng đầu lên hỏi mẹ, “Mẹ, mẹ có lấy ba không?”
Cốc Tử nghe con hỏi thế chỉ cười ha hả, “Có phải mẹ theo ai con cũng thích không?”
“Còn lâu ạ.” Dược Dược lém lỉnh trả lời mẹ nó.
“Không phải hồi trước con muốn mẹ lấy ba nuôi sao?”
“Trước khác giờ khác mà! Bà ngoại bảo ba và mẹ mới là một đôi, mà ba lại là ba ruột của con nữa.”
Cốc Tử thở dài, đúng là chằng có gì để nói với một đứa trẻ con, tuy rằng đứa con mà cô mất công dạy dỗ có già đời hơn đôi chút so với chúng bạn cùng lứa nhưng dù gì nói vẫn là trẻ con, nếu không sao có thể bị mua chuộc như thế được?
Đã hơn chín giờ tối, Dược Dược đến giờ buồn ngủ, Cốc Tử dẫn con ra đánh răng rồi cho thằng bé lên giường. Vừa lúc đó bà Lâm Thanh vào gọi Cốc Tử ra ngoài nói chuyện. Bà Lâm Thanh tuy có mến Trần Kiều thực, nhưng bà cũng muốn biết xem rốt cuộc hôm nay Cốc Tử đi gặp mặt có được người đàn ông tốt hay không. Cốc Tử cũng trả lời bà thành thật không giấu giếm. Bà Lâm Thanh nghe xong chuyện thì thở phào như vừa trút được gán*** trên người.
“Ơ, mà Tiểu Kiều đâu, sao không thấy thằng bé.”
“Con cũng không biết, chắc ra khách sạn ở rồi mẹ.”
“Con bé này … nhà chúng ta còn có phòng khách mà.” Bà Lâm Thanh lên tiếng trách móc.
Bà thấy Cốc Tử có vẻ không muốn nói chuyện nữa thì bảo cô về phòng nghỉ ngơi, người làm mẹ như bà chỉ có thể cho con cái lời khuyên, chứ quyền lựa chọn và quyết định vẫn là ở chúng. Với bà, cậu trai trẻ Trần Kiều rất được, chân thành, thực thà, và lễ phép.
Cốc Tử về phòng nhưng không ngủ ngay, cô làm nốt mấy việc còn đang dang dở cho xong rồi gửi mail đi, sau đó cô lai mở file cuốn tiểu thuyết của mình ra viết vài dòng. Thế nhưng hôm nay, cô không có hứng thú chút nào với việc này nên lát sau cô bỏ đó đi tắm. Cốc Tử vừa tắm xong thì chuông điện thoại reo, là tin nhắn của Trần Kiều gửi tới, “Cốc Tử, ra mở cửa cho anh.” Đã hơn mười một giờ rồi, có lẽ Trần Kiều sợ đánh thức ba mẹ cô, cô vội khoác một chiếc áo ngoài bộ đồ ngủ rồi ra ngoài mở cửa cho anh. Cửa vừa mở, mùi R*ợ*u nồng nặc phả vào, Trần Kiều hình như đã say lắm rồi, cả thân thể đổ nhào vào người cô. Cốc Tử loay hoay một tay đỡ anh đứng vững, một tay đóng cửa lại.
Cốc Tử đây Trần Kiều nhưng anh không động đậy gì cả, hình như đã ngủ say, không biết anh giả vờ hay thật nữa đây, nếu là thật anh về đây bằng cách nào, mà nếu là giả vờ sao Cốc Tử cấu véo đủ kiểu anh vẫn không động đậy hay phản ứng gì? Cốc Tử hơi khó chịu nhưng chẳng biết làm thế nào, cô dìu anh vòa phòng tắm vốn chỉ định lau mặt cho anh, nhưng Trần Kiều vùa vào tới nơi thì đã nôn thốc nôn tháo, cô lại vội đẩy anh ra chỗ bồn cầu, chạy ra đứng đằng sau vừa vỗ lưng anh vừa lẩm bẩm trách móc, “Đã không uống được R*ợ*u thì đừng có ra ngoài uống linh tinh. Anh có biết thế này sẽ gây phiền phức cho người khác lắm không?”
Trần Kiều nôn xong thì quay người lại cởi đồ, Cốc Tử chưa kịp phản ứng thì anh đã cởi hết quần áo rồi mở vòi nước, xối vào người mình. Cốc Tử vội quay lưng đi ra thì nghe tiếng Trần Kiều lèm bèm ở phía sau, “Đem quần áo sạch của anh vào đây.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc