Anh Chồng Nhỏ Đáng Yêu Của Tôi - Chương 13

Tác giả: Cửu Cửu

Cốc Tử đánh răng rửa mặt xong, thay quần áo rồi đi ra ngoài, thấy Trần Kiều đang ngồi ở giường "phổ cập kiến thức" cho Cốc Dược, "Con à, ba và mẹ làm như vậy để gia tăng tình cảm với nhau, không phải là làm chuyện xấu, có như vậy thì sau này con mới một tay nắm tay ba, một tay nắm tay mẹ được."
"Một tay nắm tay ba, một tay nắm tay mẹ được..." Mẹ Cốc Tử qua đời từ khi cô còn rất nhỏ, viễn cảnh ấy cũng chính là mong muốn lớn nhất của cô, cô bắt đầu tha thứ cho Dược Dược, tên tội đồ phản quốc!
Trần Kiều ngồi quay lưng về phía cô nên không biết Cốc Tử đã đi ra, anh vẫn say mê nói với Dược Dược, "Ba thực sự rất yêu Tiểu Quân Quân mà..."
Cốc Tử biết không im lặng cho qua được, cất tiếng gọi con, "Cốc Dược, đi rửa mặt thôi con."
Cốc Dược vâng rồi chạy ra chỗ mẹ. Rửa ráy cho con xong, Cốc Tử dẫn thằng bé xuống nhà, Trần Kiều cũng đi sát cô, hơi thở anh kề bên tai cô, "Tiểu Quân Quân, em có thương anh..."
Cốc Tử chưa kịp phản ứng gì thì đã nghe Trần Kiều nói tiếp, "Anh biết cả rồi, anh rất vui, nhưng em hình như coi đó như giấc mơ thôi."
Cốc Tử thấy má mình đột nhiên nóng bừng lên…
Trần Kiều giữ nguyên nụ cười của mình, ánh mắt anh tràn đầy hạnh phúc. Anh đứng lại nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Cốc Tử, nụ cười càng rạng rỡ. Hạnh phúc đang tràn ngập trái tim anh.
Cốc Dược ngẩng đầu lên bảo mẹ, "Mẹ ơi, mẹ đỏ mặt rồi!"
Cóc Tử ngượng ngùng cốc vào đầu thằng bé, "Trẻ con biết gì mà nói, đi xuống ăn sáng mau."
Trần Kiều nhanh chân bước xuống, anh bế Cốc Dược lên rồi quay sang thơm vào má Cốc Tử một cái, "Ngoan quá."
"Ơ?" Lửa giận lại phừng phừng nổi lên trong đầu Cốc Tử, Trần Kiều quay ra nhìn thấy bà Lâm Thanh đang đứng trước đó với vẻ mặt có chút ngạc nhiên thì vội lên tiếng chữa ngại cho cả hai, "Cháu chào bác, cháu đói quá, có gì ăn không bác?"
"Có đây, có đây." Bà Lâm Thanh nói rồi quay gót, lát sau bà bê ba Ⱡồ₦g tre hấp bánh bao từ trong bếp ra, tươi cười bảo, "Ba Cốc Tử mới mua hồi sáng đó, ông ấy đem cả mấy cái Ⱡồ₦g tre này về nên còn nóng lắm, ăn xong rồi đem ra trả lại họ."
Trần Kiều đưa tay đỡ mấy cái Ⱡồ₦g bánh bao đặt lên bàn, anh gắp một cái ra thổi phù phù cho nguội rồi đút cho Dược Dược ăn, rồi lại gắp một cái nữa đưa cạnh miệng Cốc Tử, Cốc Tử không động đậy chỉ cúi đầu uống sữa đậu nành. Bà Lâm Thanh cười mỉm, "Con còn xấu hổ gì nữa, được rồi, mẹ không nhìn nữa, mẹ ra ngoài đây..."
Cốc Tử lặng người một lúc rồi nhanh chóng hiểu ra là mẹ cô đang nghĩ tới mấy chuyện đó. Mà cũng phải, tên Trần Kiều táo tợn này ở trong phòng cô, nếu không được mẹ cô cho phép, bố cô gật đầu thì sao anh ta dám? Anh dám vào đây sao? Vả lại con thì cũng đã sinh rồi, có thêm một đêm thì cũng có gì phải ngượng nào?
Trần Kiều lại đưa bánh bao lên trước miệng Cốc Tử, Cốc Tử nhìn anh một chút rồi từ từ há miệng ra, cúi đầu cắn lấy cái bánh, bánh bao nhân thịt ngon quá, nước còn chảy ra cả khoé miệng. Trần Kiều biết đang ở nhà bố mẹ Cốc Tử nên cũng không dám được thể lấn tới, bón được cho cô một miếng đã đủ khiến anh vui mừng ra mặt.
Dược Dược vừa ăn vừa cúi đầu, thỉnh thoảng nó mới hơi liếc sang nhìn mẹ, thấy lạ quá Cốc Tử hỏi, "Dược Dược, con làm gì thế?"
Cốc Dược lại cúi đầu xuống, giọng thẽ thọt, "Ba bảo cái gì không hợp lễ nghĩa thì không được nhìn."
Cốc Tử nghe con nói thế thì cười phì, cô quay sang Trần Kiều nghiêm mặt, "Anh đừng có dạy hư con."
"Không có đâu, em dạy con đã đủ hư rồi, anh chỉ dạy thêm chút lém lỉnh cho con thôi."
Ăn xong, Trần Kiều bảo dẫn Dược Dược đi trả chiếc Ⱡồ₦g tre cho cửa hàng, Cốc Tử không có ý kiến gì, mặc cho hai cha con họ dẫn nhau đi, cô trở vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Bà Lâm Thanh đang nói chuyện với hàng xóm, thấy hai cha con Trần Kiều đi ra thì quay vào nhà nói chuyện với Cốc Tử.
"Cốc Tử à, mẹ thấy Trần Kiều cũng được đấy chứ, con thấy sao?"
"Vâng..." Cốc Tử đáp qua loa cho xong chuyện. Cô thừa nhận Trần Kiều tốt, ngoài việc hơi trơ tráo mặt dày ra thì ưu điểm của anh ta không phải ít, điều quan trọng nhất chính là chiếm được tình cảm của Dược Dược, thằng bé cứ bám chặt lấy anh.
"Cốc Tử à, vậy bao giờ mới tổ chức hả con?"
Cốc Tử giật mình nhìn mẹ, không giấu được sự mất bình tĩnh của mình, "Mẹ, mẹ phải gả con đi bằng được mới vừa lòng ạ?"
"Cốc Tử, theo cách nói thời thượng hiện nay, thì giờ con là bà cô già lớn tuổi rồi!" Bà Lâm Thanh lấy ngón tay dí vào trán cô, "Con xem con kìa, tối qua hai người đã ngủ chung rồi còn gì."
"Mẹ! Mẹ tự ý cho hắn ta vào phòng con, giờ lại thành lỗi của con là sao?" Cốc Tử phản kháng, "Mà con rất xin lỗi vì đã phá hỏng ý tốt của mẹ, tối qua Trần Kiều ngủ với Dược Dược, một mình con ngủ dưới đất đó!"
"Ban đêm không... tranh thủ gì hả con?" Bà Lâm Thanh hỏi, giọng điệu và vẻ mặt đều rất ngơ ngác.
"Mẹ, không phải mẹ vào phòng xem trộm sách của con đấy chứ, cứ nói không thành có..." Cốc Tử xị mặt.
Bà Lâm Thanh cũng giận, "Thôi thì tuỳ con vậy!"
Cốc Tử bỗng nhiên bật cười ha ha. Kể ra, mẹ kế của cô cũng thật hóm hỉnh, nếu mấy năm trước quan hệ giữa hai người cũng vui vẻ được như thế này thì còn gì bằng.
"Mẹ, có một đêm như vậy mà mẹ đã nhìn ra anh ta là người tốt kia à?"
"Tiểu Cốc, mẹ ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm kìa. Con đừng nói không tin, chứ mẹ biết coi tướng đó, người tốt hay người xấu thì chỉ nhìn cái mẹ biết ngay. Thằng bé là người tốt, hôm qua vừa đến nó đã nói cả với mẹ rồi."
"Ồ..."
"Mà tối hôm qua, ba và mẹ đều không ngủ được, còn xem tình hình các con chứ..."
"Ồ..."
Cốc Tử thực chẳng biết phải nói sao, chỉ biết ồ, à rồi tròn mắt nhìn bà Lâm Thanh, bà lại nhìn lại cô bằng ánh mắt tỉnh bơ, lại còn chớp chớp mắt ra điều vô tội. Mẹ kế, mẹ đang làm gì thế, giả bộ ngây thơ sao?
Trần Kiều dẫn Cốc Dược đi trả Ⱡồ₦g tre cho người ta xong thì tiện đường dạo phố luôn, "Dược Dược, ông ngoại con thích nhất thứ gì? Chúng ta mua quà gì mừng sinh nhật ông bây giờ nhỉ?"
Dược Dược ra vẻ suy nghĩ hồi lâu mới đáp, "Ông ngoại thích uống rượu, hút thuốc."
Trần Kiều nâng mặt con lên thơm một cái, "Vậy còn Quân Quân của ba con mình thì sao, tặng cái gì cho mẹ con thì tốt nhỉ?"
"Mẹ thích ăn.."
"Dạo này mẹ thích ăn món gì nhất?"
"Kem ạ."
"Oánh một trận bây giờ." Trần Kiều lắc đầu nhìn thằng con láu cá của mình, nói rồi hai ba con lại tung tăng dắt nhau đi.
Trần Kiều đưa Dược Dược ra công viên dạo một vòng rồi hai ba con ra siêu thị mua đồ, mỗi người cầm một hộp sữa chua vừa ʍúŧ vừa đi về.
Trần Kiều nghĩ tới Cốc Tử thì bỗng nhiên thấy buồn cười. Cốc Tử thích ăn vặt nhưng lại kén chọn, chỉ ăn đúng hàng của một nhãn hiệu, có điều không kén chủng loại, cái gì cũng ăn. Mẹ anh làm về thực phẩm nên lúc nào trên bàn anh cũng có khoai tây lát, sữa chua, lúc anh làm bài tập thì cô ngồi cạnh ăn bim bim, nhai rắc rắc nghe đến ngon tai. Trước đây sữa chua là món anh không thích nhất, món gì mà vừa chua vừa ngọt, nhưng vì cô thích mà anh dần dần cũng thích theo, đại để anh thích tất cả những gì cô thích. Mấy năm qua nhớ cô anh đều làm những việc cô thích, cứ như thể làm vậy thì cô sẽ ở gần bên anh vậy, thậm chí có lúc anh cảm giác như mình còn có thể ngửi được mùi hương của cô.
Trần Kiều đưa Dược Dược về nhà, anh lén bỏ đồ đã mua vào trong ngăn kéo kín đáo ở phòng Cốc Tử rồi mới đem một hộp sữa chua cho cô, còn cẩn thận cắm sẵn ống hút vào đó. Cốc Tử đang rửa rau, bàn tay trắng nõn của cô hoà vào những lá rau xanh dưới dòng nước làm Trần Kiều đứng cạnh không sao rời mắt được.
Cóc Tử đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt đó của anh thì trừng mắt nhìn, Trần Kiều đưa sữa chua cho cô, tất nhiên Cốc Tử chẳng khách khí, cô đón lấy hộp sữa rồi ngoắc tay ra hiệu, "Ra rửa rau đi."
"Nhưng anh... không biết làm."
"Mau lên, cái này, cả cái này nữa, rửa tất cả mau lên, nếu không thì biến khỏi đây ngay hôm nay." Cốc Tử nói chẳng nể nang.
Nước lúc này khá lạnh, vừa chạm tay vào đã khiến tay Trần Kiều đỏ hồng cả lên. Cốc Tử thoải mái đứng hút sữa chua, mặc anh đánh vật với đám rau cần rửa, sau đó lại nhiệt tình sai Trân Kiều làm hết cái nọ đến cái kia. Ngoài mặt Trần Kiều tỏ ra không vui nhưng thực ra trong lòng anh đang hỉ hả muôn phần, chỉ cần được ở cạnh cô, anh làm gì cũng thấy vui vẻ hết.
Cốc Tử ngồi lặng một bên nhìn anh khom lưng làm việc nhà, trong lòng bỗng nhiên đan xen rất nhiều cảm xúc phức tạp. Người đàn ông luôn miệng nói yêu cô, động tí là nũng nịu, ăn vạ cô này sẽ là người đàn ông của đời cô hay sao? Cô khẽ nhoẻn miệng cười thầm nghĩ, "Thôi, cho cậu ta một cơ hội. Cốc Tử, mày có thể không cần đến gia đình, nhưng Dược Dược thì cần..."
Cốc Tử vẫn đang nghĩ ngợi linh tinh thì Hạ Dữ Quân gọi điện tới, giọng nói của anh vang lên sang sảng trong điện thoại, "Em yêu, mấy hôm nay không gặp em rồi, hoá ra em làm biếng trốn việc nhé."
"Ơ, em trốn việc hồi nào, em đã hoàn thành công việc của ngày hôm qua rồi." Cốc Tử ngồi trên ghế thoải mái nói chuyện với Hạ Dữ Quân, đột nhiên cô cảm thấy có ai đang ghé sát bên vai cô, hoá ra là Trần Kiều, anh áp sát tai vào điện thoại, mặt đầy nộ khí rồi trừng mắt nhìn Cốc Tử.
Cốc Tử trừng mắt nhìn lại anh rồi huơ tay như đuổi ruồi, cô lấy chân đạp anh ra xa rồi lại tiếp tục nói chuyện với Hạ Dữ Quân, chủ yếu là mấy chuyện công việc và vài việc lặt vặt. Trần Kiều vừa lúi húi phía bếp vừa dỏng tai lên nghe cô nói chuyện, câu cuối cùng của cô là, "Ơ, anh đến rồi à, em ra mở cửa cho."
Trần Kiều thấy thế thì vội vàng chạy ngay tới chỗ cô, dí tay ấn lên trán cô hậm hực bảo, "Này này, làm gì mà nhiệt tình thế, em cố ý chọc tức anh phải không?"
"Xì..." Cốc Tử cười hỉ hả, "Chị đây muốn nhiệt tình thì chú ngăn được chắc?" Cô hất tay anh ra, "Hừ, đến ghét, tay đến là lạnh."
Sau khi Hạ Dữ Quân bước vào nhà thì Trần Kiều đột nhiên thấy thế giới này thật đáng ghét. Cốc Tử và Hạ Dữ Quân nói chuyện vui vẻ, ngay cả tiểu Dược Dược cũng đáng ghét nốt, đã được anh \'dạy dỗ\' mấy ngày nay rồi mà cũng sấn lấy hắn, luôn miệng gọi Hạ Dữ Quân là ba nuôi, ba nuôi. Cái thằng cha Hạ Dữ Quân này sao càng nhìn mặt càng thấy ghét, cái gì cũng muốn tranh với anh là sao?
Vừa đúng lúc ấy, bà Lâm Thanh về đến nhà, Trần Kiều tranh thủ thể hiện đang \'ra sức làm việc\', bà Lâm Thanh thấy vậy thương quá bèn đẩy anh ra ngoài rồi nháy mắt ra hiệu, Trần Kiều ngay lập tức hiểu ý, mỉm cười cảm ơn bà. Trần Kiều nhanh chóng lấy lại phong thái, đĩnh đạc bước ra ngồi xuống cạnh Hạ Dữ Quân, không thấy chút xã giao gì, anh cười nhẹ, "Anh Hạ, sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này?"
Cốc Tử phút chốc không nói lên lời, còn Hạ Dữ Quân lại bình thản đáp, "Không ngờ anh Trần đây lại là người thích ăn nhờ ở đậu như vậy."
Cốc Tử nhanh chóng định thần, cô ngồi một bên bóc quýt Hạ Dữ Quân vừa mang đến chia một nửa cho Dược Dược rồi ăn một nửa rất vui vẻ, vừa ăn vừa nghe hai người đàn ông chín chắn kia móc máy nhau, cảm giác cũng không tệ chút nào. Cốc Tử chẳng chen vào được mấy câu nên không nói gì nữa, cả hai tay này đều chẳng vừa. Một lát sau bà Lâm Thanh gọi mọi người vào dùng bữa, Cốc Tử chọn một chỗ ngồi xuống, Hạ Dữ Quân và Trần Kiều chẳng ai bảo ai, mỗi người ngồi một bên cạnh ghế Cốc Tử.
Dược Dược bị đá khỏi cuộc thi tranh giành chỗ ngồi cạnh mẹ thì tủi thân nhìn cả hai người đàn ông rồi lại quay sang nhìn mẹ. Trần Kiều nhanh chân đứng dậy kéo đầu ghế của Cốc Tử lại sát phía mình, rồi bế Dược Dược ngồi lên đùi mình, một bàn bốn người rõ ràng chia làm hai phe, Trần Kiều cười hỉ hả, "Anh Hạ đã nhường rồi."
Hạ Dữ Quân cười nhạt, "Tôi không để ý mấy chuyện thiếu phong độ như vậy."
"Cảm ơn anh đã nhường."
"Nhưng tôi có nhường gì đâu?"
"Vậy tôi càng không nhường."
Cốc Tử thấy tình hình trước mắt khó xử quá, hai người này tưởng họ đang đấu võ với nhau chắc, thế cô là cái gì? Cô cũng nói một câu \'cảm ơn đã nhường\', rồi bê đi một đĩa bí đỏ rán trứng, vừa đi vừa gọi Dược Dược, "Dược Dược, chúng ta ra đây."
Dược Dược ngơ ngác tỏ vẻ chẳng hiểu gì cả, nhường nhau là thế nào? Cốc Tử vừa kéo thằng bé đi vừa giải thích, "Cảm ơn đã nhường nghĩa là cảm ơn ai đã để cho mình thứ gì đó mà mình vẫn thích. Ví dụ như đĩa rau này chẳng hạn, chẳng phải con rất thích ăn món này sao?"
Cốc Dược chu mỏ lên, "Nhưng bà ngoại làm nhiều món ngon lắm, con không chỉ thích ăn mỗi món này, con còn muốn ăn cơm."
"Thế thì con đi ăn đi, mẹ đi viết bài đây!" Nói rồi cô bỏ tay thằng bé ra đi thẳng vào phòng.
Đột nhiên Cốc Tử thấy mình có cảm hứng viết lạ lùng... Cảm hứng đến là dồi dào, hai người đàn ông đang ghen tuông, ra sức cạnh khoé nhau kể ra cũng rất thú vị, cho tình tiết này vào tiểu thuyết chắc chắn rất hấp dẫn. Cốc Tử mở máy tính, các ngón tay thon dài của cô lướt nhẹ trên phím như chơi đàn, thỉnh thoảng cô lập quay ra gắp một miếng bí đỏ cho vào miệng. Một loáng đã hai tiếng trôi qua, lúc cô viết có nghe tiếng bà Lâm Thanh gọi nhưng cô không để ý, chỉ vâng một tiếng cho phải phép. Lúc cô dừng tay thì phần mở đầu cũng đã xong, đĩa bí đỏ bên cạnh cũng đã nằm trọn trong bụng. Cô hít một hơi thật dài rồi vươn vai đứng lên đi vào nhà vệ sinh, lúc cô trở ra lại thấy Trần Kiều đang ngồi trước máy tính gõ lách cách gì đó. Cô nhón chân lại gần xem anh viết gì, "Cốc Quân Nhan phát hiện ra rằng thực tình cô rất yêu Trần Kiều, vì anh vừa dễ thương vừa tốt bụng, cuối cùng cô đã ngã vào vòng tay anh. Mùi thơm phảng phất trên người cô..."
Cốc Tử đột nhiên nghĩ đến mấy chữ thể hiện đúng tâm trạng của cô lúc này, thật rối như tơ vì nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, cô đưa tay cốc nhẹ lên đầu anh, "Trần Kiều, anh bị trúng gió à?"
Trần Kiều quay lại nhìn cô cười hì hì, rồi anh tuyên bố giọng hùng hồn, "Anh vừa xem qua cuốn sách của em, em định viết chuyện tình tay ba hử? Em đừng có mơ? Em theo mình anh là được rồi, nói cho em biết, tư tưởng đó của em không được đâu nhé. Anh đã giúp em thay đổi kết cục câu chuyện rồi. Ừm, phải lưu lại đã... Hì hì..."
Cốc Tử lập tức nghẹn lời, cô nhìn chằm chằm vào mặt anh, thấy có thêm vài vết thương, cô chẳng buồn hỏi han gì, chỉ đá anh một cái, "Cút ngay ra kia cho tôi."
Trần Kiều mặt dày lấy ghế lại ngồi cạnh cô, "Quân Quân, mặt anh lại có mấy vết thương này."
"Ừ." Cốc Tửu vừa bôi đen đoạn văn Trần Kiều vừa viết rồi bỏ đi, vừa chỉnh lại dòng suy nghĩ của mình, tên tiểu tử này thật là phiền phức, khó khăn lắm cô mới có hứng viết được một đoạn tạm gọi là \'thăng hoa\', không ngờ lại bị anh xoá sạch đi, dù rằng cô chỉ tuỳ tiện viết vài dòng cho thỏa mãn đôi chút tâm tư tà ác của bản thân nhưng trong lòng vẫn tràn đầy oán thán. Cô chẳng thèm để ý đến Trần Kiều nói gì, thỉnh thoảng mới ừ hứ một tiếng. Trần Kiều kéo vai cô kề sát người mình rồi đặt đầu mình trên vai cô, trông rõ thảm thương, "Anh Hạ vừa đánh anh."
"Đáng đời!" Cốc Tử lạnh nhạt đẩy anh ra.
"Hì hì, nhưng hắn còn bị thương nặng hơn anh, suýt chút nữa thì anh cho đi tong cái hạnh phúc nửa đời còn lại của hắn." Nói rồi Trần Kiều từ từ kể lại đầu đuôi cho Cốc Tử nghe. Hoá ra khi Cốc Tử vừa rời đi thì Trần Kiều đã không ngừng quay sang thách thức Hạ Dữ Quân khiến tay này điên lên, hai người quyết định ra vườn hoa bên ngoài choảng nhau một trận.
Cốc Tử chớp mắt cười phấn khích, "Trần Kiều, anh cũng được đấy nhỉ?"
"Ai bảo em nói tốt cho hắn như vậy?" Trần Kiều đưa tay ra nghịch mấy lọn tóc của Cốc Tử, "Cốc Tử, tóc em đẹp quá, rất mềm mại, nhuộm bao nhiêu lần mà vẫn đẹp thế này. Anh có nên đi nhuộm cho giống màu tóc của em không nhỉ?"
"Được đấy!" Cốc Tử hờ hững trả lời, tay vẫn gõ lạch cạch trên bàn phím.
"Không được, em xem, trong văn của em lại xuất hiện một gã tóc đen."
Trần Kiều thật biết cách chọc giận người khác, Cốc Tử định dùng chiến thuật lạnh lùng với anh nhưng anh cứ tỉnh bơ giữ nguyên thái độ, một mình ngồi đó thao thao bất tuyệt như đọc diễn văn. Cốc Tử bị chọc cho tức điên lên, hai tay càng lúc càng nện mạnh vào bàn phím, sau cùng cô nói như hét vào mặt Trần Kiều, "Anh cút ngay ra kia cho tôi."
"Đừng nóng mà, anh không phiền em nữa, em viết tiếp đi." Trần Kiều thấy cô giận thật thì xuống nước, không dám ho he gì thêm, anh quay đi rót cho cô cốc nước, thậm chí còn đưa lên tận miệng cô, "Nào để anh giữ cho em uống."
Bao nhiêu hoả khí của Cốc Tử đã dồn cả xuống chân chỉ chực giơ lên đá anh, nhưng đến nước này thì quả là lực bất tòng tâm, cô mắng anh mà như mếu máo, "Nhóc con Trần Kiều, bây giờ anh đã đủ sức đánh nhau với người ta rồi thì về nhà đi chứ? Hả?"
"Thôi được rồi, anh không chọc em nữa, em làm đi." Trần Kiều thu lại nụ cười láu cá, đặt cốc nước trước mặt rồi quay ra ngồi trên giường, tiện tay với một cuốn trên giá sách ở đầu giường giở ra xem. Cốc Tử lại tiếp tục gõ gõ bàn phím, hai người đàn ông trong truyện bắt đầu đánh nhau rồi, cảm hứng viết dạt dào đến nỗi bao nhiêu câu chữ trong đầu cô ào ào tuôn ra đầy sinh động, với kết cục thật bi thảm, người đàn ông thứ hai bị đánh thua đến độ tuyệt đường con cháu…
Cốc Tử viết xong phần đó thì đứng dậy đi rót nước, quay ra thấy Trần Kiều đang vùi đầu đọc sách, đúng lúc ấy anh cũng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của cô. Tiếp đó anh quay mặt đi chỗ khác, hai má ửng đỏ, rồi lại cúi xuống đọc tiếp, cô không biết anh đang có ý đồ gì nhưng cô cũng chẳng buồn để ý, cô chạy qua rót nước rồi tiếp tục công việc.
Khi Cốc Tử làm xong thấy Trần Kiều vẫn đang chăm chú ngồi đó đọc sách, bên ngoài trời đã tối, cô đứng dậy bật đèn rồi ra ngoài. Chẳng có ai ở nhà, Cốc Tử hơi tò mò không biết mọi người đi đâu nhưng cũng không tiện hỏi Trần Kiều, cô đi vét cơm nguội ăn vì thấy bụng đã có phần trống trải, đang ăn dở thì Hạ Dữ Quân đưa Dược Dược về, trên tay Dược Dược ôm rất nhiều đồ. Cốc Tử quay sang nhìn Hạ Dữ Quân thì thấy mặt anh cũng bị thương đôi chỗ, cô cười gượng, "Anh Hạ, ở đây ăn cơm nhé!"
"Được thôi, vừa đưa Dược Dược đi chơi cũng thấy hơi đói rồi." Hạ Dữ Quân sung sướng như chỉ đợi cô nói thế.
Cốc Tử đứng lên hâm nóng lại thức ăn rồi lấy cho Hạ Dữ Quân một bát. Dược Dược đã ăn ở bên ngoài nên không muốn ăn nữa, nhưng nó vẫn dính lấy Hạ Dữ Quân, ngồi ngay cạnh anh chơi ô tô điều khiển từ xa mà anh vừa mua cho, miệng còn như lẩm nhẩm điều gì đó. Cốc Tử hơi ngượng nói, "Anh Hạ, lại khiến anh phải tốn tiền rồi, mấy hôm nữa em mời anh đi ăn."
"Dược Dược là con nuôi anh mà." Hạ Dữ Quân tiếp tục chọc ghẹo, "Còn em là vợ nuôi của anh, tiêu tiền cho hai người cũng có sao đâu."
Cốc Tử chỉ cười nhưng không nói gì. Hạ Dữ Quân bỗng nhiên bỏ bát đũa xuống, lấy ra một chiến nhẫn từ túi áo ra, giọng điệu nghiêm túc, "Cốc Tử, em lấy anh nhé, anh thật lòng mà. Đã từ lâu anh không còn qua lại với ai nữa cả, ngay cả lần này anh cũng đã nghĩ rất kỹ rồi, anh thực lòng đấy. Em xem như lúc này này, ba người chúng ta cùng ăn cơm, như một gia đình đầm ấm biết bao. Em đã có Dược Dược, sau này anh cũng chỉ cần mình Dược Dược thôi."
Đây là lần duy nhất Hạ Dữ Quân cầu hôn mà không chuẩn bị hoa tươi, thắp nến hay không làm gì phô trương thái quá. Thái độ ann lúc này vừa chân thành vừa nồng nhiệt, anh đưa ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn Cỗ Tử, "Vì em mà bỏ đi cả một cánh rừng, anh thấy cũng đáng lắm."
Không giống những lần trước, lần này Cốc Tử không trực tiếp từ chối, cô ngồi im do dự hồi lâu. Hạ Dữ Quân vừa căng thẳng vừa hồi hộp chờ đợi, Cốc Tử vừa định nói gì đó thì cửa phòng cô bật mở, Trần Kiều cầm điện thoại của cô ra, "Cốc Tử, có điện thoại."
"Ừm." Cốc Tử nhận lấy rồi chạy vào trong nghe, "Tiểu Võ, cậu muốn ૮ɦếƭ à, sao giờ mới gọi lại cho mình?"
"Cốc Tử,hu..uu...uuu, mình mất trinh rồi." Ở đầu kia điện thoại, Tiểu Võ vừa nói vừa nấc, nước mắt nghẹn ngào vô cùng bi ai.
"Tiểu Võ, cái gì cơ? Là ai vậy, mình báo cảnh sát ngay!" Cốc Tử giật mình, cô bắt đầu trách cứ bản thân.
"Không cần đâu, mình chỉ đang cảm khái thời thiếu nữ trong sáng của mình đã một đi không trở lại mà thôi.." Tiểu Võ sụt sịt.
"Cậu bị hỏng não à?" Cốc Tử trấn tĩnh đưa lời đánh giá, "Người đó là ai? Sao tự nhiên lại đem cậu đi? Hai hôm nay cậu ở với hắn? Làm gì? Cậu tình nguyện hay bị ૮ưỡɳɠ éρ?"
"Anh ta tên là Nguỵ Tử Minh, ban đầu mình tỏ tình với hắn, hắn từ chối, sau đó hắn quay lại yêu mình thì mình lại bỏ đi. Lần này, bọn mình đã lên giường với nhau, là 419* đó... Mình càng nghĩ càng thấy đau lòng, càng nghĩ càng muốn ૮ɦếƭ, mình hỏng não rồi, mình ngu quá, hu hu.."
"Bình tĩnh, cậu đang ở đâu mình đến đón cậu?"
"Mình đang ở cầu Thiên Minh, mình muốn nhảy xuống, cậu mau đến đi, nếu không chắc chỉ còn nước cậu đến nhận xác mình, hu hu.."
Cốc Tử không biết nói sao, cô vội vã ra cửa, vừa lấy giày xỏ vào chân vừa an ủi bạn, không biết cô nàng Tiểu Võ này làm chuyện gì nữa. Hạ Dữ Quân thấy vậy nôn nóng hỏi, "Sao thế em?"
--- ------ ------ ----
* Phát âm tiếng Anh trùng với cụm từ for one night - tình một đêm.
--- ------ ------ ----
"Em đi đón Tiểu Võ, cô ấy đang muốn ૮ɦếƭ kìa." Cốc Tử hoang mang lên tiếng, mở cửa rồi vội vã chạy ra ngoài.
"Anh đưa em đi." Hạ Dữ Quân thấy Cốc Tử đang lo lắng thì không nhắc tới chuyện cầu hôn nữa, "Anh lái xe đến đây."
"Đó là chị họ tôi, tôi sẽ lo. Chị ấy sắp ૮ɦếƭ đến nơi, anh là người ngoài cớ gì mà can dự vào!" Trần Kiều nói rồi cũng nhanh chóng chạy lại chỗ Dược Dược xoa đầu con dặn dò, "Dược Dược ngoan, ở nhà nhé, lát ba về sẽ mua đồ ăn cho con."
"Vâng ạ." Dược Dược ngoan ngoãn gật đầu.
Cốc Tử đoán giờ tâm trạng Tiểu Võ không ổn định, chắc chỉ muốn gặp mình cô để tiện giãi bày về "cú sốc" vừa qua nên cô vội lắc đầu, "Các anh đều ở lại đi, một mình tôi đi là được rồi." Nói rồi cô chẳng đợi xem hai người phản ứng thế nào, quàng vội chiếc khăn treo gần đó lên cổ rồi đi ngay.
Tới cầu Thiên Minh, cô quả nhiên thấy Tiểu Võ đang ở đó, nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa lấy tay lau nước mắt. Cốc Tử thận trọng tới gần kéo cô lại, "Tiểu Võ, đừng đứng trước gió mà khóc thế, đến đau mắt mất thôi."
"Cốc Tử, huuu.." Tiểu Võ ôm lấy Cốc Tử rồi vùi vào lòng bạn mà nức nở. Cốc Tử chẳng biết an ủi bạn thế nào, cô vỗ vỗ vai Tiểu Võ, "Thôi nào, chúng ta về đi, về rồi nói chuyện sau." Tiểu Võ lắp bắp, "Mình... mình muốn tự tử, mình không muốn sống nữa..."
"Cậu khùng à, tự tử cái gì, đi nào, chúng ta về thôi!" Cốc Tử dùng hết sức lực của mình xốc bạn vào trong một chiếc taxi vẫy vội rồi đưa cô về nhà. Tiểu Võ vẫn khóc dữ dội, giọng nói trở nên khản đặc khó nghe, Cốc Tử chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, cô với lấy chiếc khăn của mình lau nước mắt cho bạn, "Tiểu Võ, cậu đừng khóc nữa, có chuyện gì đau lòng sao? Cậu nói rõ mình nghe nào, mình nghĩ cách cho cậu."
Lúc Cốc Tử đưa Tiểu Võ về, Hạ Dữ Quân và Trần Kiều đều đang đứng ở cổng chờ, bộ dạng rất sốt ruột, thấy hai người về đến nơi thì đều thở phào nhẹ nhõm. Cốc Tử không còn bụng dạ nào để ý tới họ nữa, cô đưa Tiểu Võ vào phòng mình, bảo bạn vào nhà vệ sinh rửa mặt mũi cho tỉnh táo rồi ngồi chút cho tĩnh tâm lại. Bao nhiêu năm nay, cô và Tiểu Võ đã cùng nhau "gây lộn" rất nhiều, cũng đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện, thế nhưng chưa bao giờ cô thấy bạn mình khóc nhiều như vậy, có lẽ sự việc lần này với Tiểu Võ nghiêm trọng hơn nhiều.
Phải một lâu sau mới thấy Tiểu Võ không khóc nữa, Cốc Tử từ từ hỏi rõ ngọn ngành, "Tiểu Võ, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Võ khóc xong thì quay sang nhìn bạn với con mắt mơ hồ, "Cậu hỏi mình tại sao khóc ư? Tại sao nữa... không phải cuối cùng thì mình cũng đã ρԋá ƚɾιɳԋ rồi sao..."
Cốc Tử bất ngờ tới ngã ngửa ra giường, cô cũng bắt đầu nhại lại bạn, "Á, Tiểu Võ, cậu để mình ૮ɦếƭ đi!!!"
"Thực ra anh ta thể lực khỏe mạnh, phối hợp với mình rất ăn ý, nhưng sao mình lại không vui nhỉ?"
"Tiểu Võ, cậu đừng nói nữa, mình nghe mà phát bực." Cốc Tử đã nghiêm túc trở lại.
"Chỉ là mình không ngờ chuyện đó xảy ra, mình vẫn định dành tới đêm tân hôn kìa!"
Cốc Tử nhìn bạn chằm chằm, "Còn mình thì bao nhiêu năm trước đã không còn rồi, còn có cả thêm Dược Dược nữa. Mà, vấn đề là bọn cậu có dùng biện pháp gì không đấy? Uống thuốc à?"
"Anh ta có mặc áo mưa..." Tiểu Võ chớp chớp mắt, "Mình sẽ cần phải uống thuốc nữa không?"
"Không sao đâu." Cốc Tử trấn an bạn rồi lại hỏi, "Rồi tới đây cậu định thế nào?"
"Mình cũng chẳng biết nữa. Mình không có tình cảm gì với anh ta, thật tình không có gì cả. Nhưng anh ta lại là người đàn ông đầu tiên của mình, mà chuyện đó... bọn mình lại rất hợp, nếu anh ta là đối tượng gặp mặt của mình thì mình thấy cũng ok."
Cốc Tử im lặng không phản ứng gì.
"Mình khóc xong rồi, Cốc Tử, ngoài kia còn hai người đàn ông đang đợi cậu ra phân xử kìa. Cậu ra đi, cứ kệ mình."
"Ừ, hì hì.." Cốc Tử cười nhạt, "Tiểu Võ, vừa rồi cậu gọi điện làm mình sợ hết cả hồn."
"Ừ.."
"Vừa rồi có người cầu hôn mình, bị cậu phá rối đó, mình đã suýt đồng ý." Cốc Tử nói rồi làm vẻ mặt nghiêm trọng.
"Hả?" Tiểu Võ kêu lên thất thanh, "Mình có lỗi với Trần Kiều quá!"
"Là Hạ Dữ Quân kìa."
"Ơ, thế thì mình làm đúng rồi, may quá." Tiểu Võ vuốt vuốt иgự¢, cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt đang méo mó vì khóc nhiều quá.
Cốc Tử nguýt bạn một cái rồi ra ngoài lấy chút đồ ăn cho bạn. Hạ Dữ Quân đã về, Trần Kiều đang ngồi trên cái ghế tựa có thể lúc lắc được, trông chẳng khác gì ông già, Dược Dược thì ngoan ngoãn ngồi bên chơi một mình. Bình thường, Trần Kiều thấy Cốc Tử thì lập tức xoắn xuýt vồ vập lại ngay như mèo thấy mỡ, nhưng lúc này anh nhìn Cốc Tử bằng ánh mắt chẳng mấy cảm xúc, lại còn "hừ" một tiếng rồi quay mặt đi ngay.
Cốc Tử có phần ngạc nhiên trước thái độ đó của Trần Kiều nhưng cô cũng chẳng để tâm. Lúc cô đi vào lại chạm mặt anh lần nữa, anh lạnh lùng nhìn cô rồi lại \'hừ\' một tiếng. Cốc Tử hơi chau mày, đáp lại cho anh bằng ánh nhìn cũng không mấy quan tâm.
Cốc Tử vào phòng đặt đĩa cơm trước mặt Tiểu Võ, "Cơm vẫn nóng đấy, cậu mau ăn chút đi."
"Chiến đấu trên giường nhiều quá, đến hết cả hơi rồi." Tiểu Võ nói rồi trệu trạo và cơm vào miệng.
Thấy Tiểu Võ đã dần dần trở lại bình thường, Cốc Tử lựa lời cười hì hì hỏi bạn, "Tiểu Võ, mình nhiều chuyện một chút nhé, chiến đấu trên giường như cậu nói ấy, có thú vị hay không?"
"Chẳng phải cậu cũng chiến đấu rồi đó sao, còn hỏi mình chuyện này làm gì?" Tiểu Võ trợn tròn mắt nhìn Cốc Tử.
Cốc Tử hứ một tiếng, "Khốn kiếp! Người ta đâu phải không biết thì mới hỏi... Bực bội gì đâu?"
"À à..." Tiểu Võ vội xin lỗi bạn, "Nhưng như thế cũng không được, mình không nói với cậu đâu, vì thể nào cậu cũng bê cả vào mấy cuốn tiểu thuyết H của cậu cho xem! Định cho mình và hắn làm nhân vật chính, rồi cuối cùng sẽ là một cái \'happy ending\' phải không? Mình không định phát triển mối quan hệ này, nên không thể cho cậu biết được."
"Xì! Không nói không cho cậu ăn cơm nữa!" Cốc Tử vừa nói vừa làm bộ đòi lại đĩa cơm Tiểu Võ đang ăn dở.
"Mình thà không ăn cơm chứ không thể giúp cậu thỏa mãn cái tính tò mò được!"
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Cốc Tử đằng hắng một tiếng mời vào, Trần Kiều bước vào nói nhỏ, "Chị họ, chị qua đây một chút." Ánh mắt Trần Kiều từ đầu tới cuối không nhìn Cốc Tử một lần nào.
Tiểu Võ ừ một tiếng rồi cùng Trần Kiều đi ra.
"Chị họ, tối nay chị ở đâu?" Trần Kiều lên tiếng hỏi.
"Cậu làm sao vậy? Sao mặt mày lại sầm sì thế kia?"
"Em phải ngủ với Cốc Tử, chị ra phòng khách ngủ đi."
Tiểu Võ lúc này mới toét miệng cười gian sảo, "Trần Kiều, em làm thế không được đâu nhé."
"Nếu được thì chị đem cả Dược Dược đi."
"Ơ, nhưng mà cậu... cậu định làm gì?" Tiểu Võ ngơ ngác.
"Em muốn cầu hôn cô ấy."
"Thần sầm à, đánh xuống đầu tôi đi?" Tiểu Võ nghe em họ nói vậy thì chỉ thiếu nước ngã ngửa ra vì quá đỗi bất ngờ…
Thế nhưng về việc này, cô rõ ràng đã đứng về phe Trần Kiều, chỉ cần cậu em họ cô một lòng một dạ với mẹ con Cốc Tử và không làm điều gì quá đáng thì cô sẽ hết lòng giúp đỡ. Bạn thân sẽ trở thành em dâu mình, thành người một nhà rồi thì sẽ vui biết mấy, kể cả không sống gần nhau thì tết nhất cũng sẽ gặp mặt, đúng như một gia đình. Tiểu Võ đang nghĩ ngợi thì thấy Trần Kiều hằm mặt, "Chị mau đồng ý đi chứ?"
"Ừ.."
"Nhưng giờ em vẫn chưa chuẩn bị xong, chị không được nói gì với cô ấy đâu đấy."
"Được rồi mà." Tiểu Võ gật gật đầu, tự nhiên cô thấy mình thảm quá, người nào cũng bắt nạt cô là sao chứ?
Cốc Tử không thấy hai chị em họ vào cũng không băn khoăn gì, cô ngồi vào bàn máy tính, chuẩn bị bắt tay làm việc. Lát sau, cô cảm thấy có người đi vào, rất nhẹ nhàng mà cũng không lên tiếng, cô tưởng là Tiểu Võ nên không hỏi gì. Người đó hình như vào nhà vệ sinh, mãi lâu sau mới ra, Cốc Tử thấy lạ nên quay lại nhìn, chạm đúng khuôn mặt không biểu cảm của Trần Kiều, anh mím chặt môi trông lạnh lùng khác thường. Lúc này, anh đang mặc một bộ vest trắng, đầu tóc cũng đã chải chuốt tươm tất trông rất bảnh bao. Cốc Tử thấy vậy thì \'oa\' lên một tiếng đầy ngạc nhiên, mắt cũng ánh lên chút tán thưởng, tiện thể hỏi một câu, "Anh chuẩn bị ra ngoài đấy à?"
Trần Kiều vẫn giữ nét mặt như cũ bước tới chỗ Cốc Tử rồi tự nhiên ngồi lên bàn máy tính của cô, góc môi anh bắt đầu lộ nét cười ranh mãnh, "Cốc Quân Nhan, sao hôm nay em không từ chối lời cầu hôn của anh ta?"
Cốc Tử ngay lập tức hiểu ra nguyên do vì sao anh cứ yên ắng căng thẳng suốt cả buổi tối ngày hôm nay, cô hờ hững "ừ" một tiếng rồi đẩy anh ra, "Anh có ý kiến gì à?"
"Nhưng em cũng không đồng ý anh ta." Trần Kiều cười, đuôi mắt hơi híp lại, nói rồi anh khom người xuống để ghé sát Cốc Tử hơn, "Vậy nếu anh cầu hôn em thì sao? Anh không có hoa tươi, cũng không có nhẫn đẹp, anh chỉ có trái tim này, cơ thể này, em có đồng ý không?"
Cốc Tử ngồi dựa ra sau ghế để tránh sự gần gũi của anh, cô nhăn mày, "Trần Kiều, anh say đấy à?"
"Anh rất thực lòng đấy, em có đồng ý không?"
"Tất nhiên tôi không..." Cốc Tử chưa nói hết câu thì Trần Kiều đã nhào tới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc