Anh Chồng Nhỏ Đáng Yêu Của Tôi - Chương 12

Tác giả: Cửu Cửu

Cốc Tử phớt lờ như không thấy, đứng lặng một bên không động đậy.
Cốc Dược thấy ba thảm thương quá thì tiến lại gần, định đút cho ba ăn. Cốc Tử thấy vậy sợ con đánh rớt canh nóng nên lại đón lấy, ngồi xuống đầu giường nhẫn nại bón từng thìa cho anh ăn. Trần Kiều vô cùng sung sướng, anh từ từ nhai từng miếng, nụ cười còn đọng khoé môi, mắt ánh lên niềm hạnh phúc. Tuy Cốc Tử đã miễn dịch với ánh mắt tràn đầy tình cảm đó của Trần Kiều nhưng lúc này cô bị anh nhìn chằm chằm đến mức toàn thân đều thấy không thoải mái. Bón cho anh ăn hết bát hoành thánh, cô kéo Dược Dược định đi ngay thì Trần Kiều gọi cô lại bằng giọng nhỏ nhẹ, "Cốc Tử, giúp anh lau miệng với."
Cốc Tử thấy miệng anh còn đầy dầu mỡ, tuy lầm bầm vài câu nhưng rồi cũng lấy giấy ăn lau chi anh. Cốc Tử vừa ra đến cửa thì Trần Kiều lại gọi giật cô lại. Cốc Tử khó chịu, nhưng giọng điệu cũng dịu hẳn, cô hơi mất bình tĩnh hỏi, "Lại gì nữa?"
"Cốc Tử, em phải đền bù cho anh." Trần Kiều đưa giọng nũng nịu, "Cũng vì gặp em mà anh mới bị bao chuyện xui xẻo như vậy." Trần Kiều nói mà ánh mắt ngơ ngác ra chiều ngây thơ vô tội.
"Anh đúng là uống nhầm thuốc thật rồi." Cốc Tử nhăn mặt rồi bước ra ngoài, Trần Kiều lại hét lên, "Cốc Tử, anh sắp tới năm tuổi rồi, nhớ mua cho anh một cái quần sịp màu đỏ."
"Trời ạ, đồ dở hơi!" Cốc Tử buông một câu rồi bế Dược Dược đi ngay. Dược Dược ghé sát tai mẹ nó mà rủ rỉ, "Mẹ ơi, ba đáng thương quá, có phải ba đau lắm không mẹ?"
"Đáng đời hắn!" Cốc Tử vô tình hứ một câu, nhưng rồi lại nghĩ dạy con như thế không tốt, cô lại nhẹ nhàng sửa lại, "Ba sắp khỏe rồi con."
Cốc Tử đi loanh quanh bệnh viện một vòng vẫn không thấy Tiểu Võ đâu, gọi điện thoại thì tắt máy, cô bắt đầu thấy lo thực sự. Đột nhiên điện thoại của Cốc Tử reo lên, là một số lạ, "Alo, cô Cốc phải không? Tôi đưa cô Võ Tiểu Mỵ đi trước rồi."
"Alo, anh là ai?"
Không có câu trả lời, đầu dây bên kia đã cúp máy, Cốc Tử nhớ ra giọng nói này rất giống với người đã goi điện thông báo cho cô sáng nay, có lẽ chính là người đàn ông cô vừa gặp trong bệnh viện hồi sáng. Tuy nhìn chưa rõ nhưng có vẻ anh ta không phải người xấu, bởi nếu không sau khi đâm phải Trần Kiều anh ta đã bỏ chạy ngay.
Nhưng có nghĩ đi nghĩ lại đến bao lần thì cô vẫn không thể ngờ đến việc Tiểu Võ bạn cô và người đàn ông này lại có mối duyên lạ lùng như vậy về sau.
Cốc Tử đưa con về nhà ngoại, ba cô đã tới nhà máy, mẹ kế Lâm Thanh của cô ở nhà, thấy Cốc Tử đưa con về thì vui ra mặt, bà tiến lại gần đón lấy Dược Dược, "Cháu yêu, thế là cháu đã về thăm bà ngoại rồi."
"Bà ngoại." Thằng bé hôn lên má bà nó một cái rõ kêu rồi quay ra cười tít cả mắt.
Bà Lâm Thanh xuống phòng bếp bưng lên mấy thứ đồ ngon cho Cốc Dược, Cốc Tử thấy con cười sung sướng thì vỗ vào trán nó, "Nhóc con, ăn ít thôi, vừa ăn canh bánh bột xong."
Bà Thanh vừa nựng thằng bé vừa nói với Cốc Tử, "Tiểu Cốc, hôm qua có một cậu thanh niên qua đây, mẹ không biết đầu cua tai nheo ra sao nhưng bị ba con đánh cho một trận nhừ tử, ở đây vẫn còn giấy xét nghiệm nói cậu ta là ba của Dược Dược."
Cốc Tử vốn tưởng Trần Kiều nói linh tinh, giờ thấy mẹ kế nói vậy thì không khỏi ngạc nhiên, "Chẳng lẽ là thật sao?"
Bà Lâm Thanh không rõ lắm nhưng vẫn gật đầu, "Tất nhiên là thật!"
"Ba con đánh người ta thật ạ?" Cốc Tử lại hỏi, Cốc Dược ôm lấy cổ bà Lâm Thanh mà nũng nịu, "Sao ông ngoại lại đánh ba ạ, ba rất tốt với Dược Dược. Không được, đợi ông ngoại về Dược Dược sẽ xử lý ông ngay."
"Ôi cái thằng quỷ con này, đòi xử lý ông ngoại cơ đấy." Bà Lâm Thanh véo mũi thằng bé, rồi như nhớ ra gì đó, bà quay lại hỏi Cốc Tử, "Cốc Tử, cậu thanh niên đó có tốt với con thật không, cậu ta trông thế nào, gia cảnh có tốt không?"
"Ba tốt với mẹ lắm ạ, lại còn rất đẹp trai nữa." Dược Dược nói lớn. Cốc Tử kéo nó lại tét nhẹ vài cái vào ௱ô**. "Đừng có nói linh tinh, trẻ con lẻo mép."
"Nhưng đúng là thế mà." Cốc Dược vẫn cố cãi, nó nhìn Cốc Tử, ra vẻ không hiểu sao mẹ lại có thái độ như thế.
Bà Lâm Thanh tuy là mẹ kế nhưng vốn là người lương thiện. Lúc còn nhỏ Cốc Tử cũng là một đứa trẻ cứng đầu, sau khi mẹ ruột qua đời thì không chịu chấp nhận việc ba lấy vợ mới, cô thà ở trường chứ không muốn tiếp xúc với mẹ kế nhiều. Giờ cô đã trưởng thành, quan hệ của hai người đã không còn xa cách như xưa mà gần gũi nhiều hơn, nhất là từ khi cô đem Cốc Dược về nhà thì chính bà là người đứng ra làm công tác tư tưởng với ba cô. Bà Lâm Thanh có hai con trai riêng nhưng đều sống xa nhà, lại thấy Cốc Tử thân thiết hơn nên giờ rất quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của cô. Vừa nghe tới chuyện người thanh niên nọ, cả đêm bà không ngủ được, "Cốc Tử, cậu thanh niên đó là ba của Dược Dược thật sao?"
"Tất nhiên là ba của cháu rồi!" Dược Dược lại tranh lời Cốc Tử. Cốc Tử bế thằng bé đặt lên ghế ngồi cho ngay ngắn rồi trừng mắt nhìn nó, "Con tự ăn đi, đừng có nói leo vào chuyện của người lớn."
Bà Lâm Thanh đương nhiên không chịu tha cho Cốc Tử, bà kéo cô hỏi rất nhiều chuyện, Cốc Tử thấy không thể giấu được nữa nên cũng kể sơ qua cho bà nghe. Bà Lâm Thanh biết chuyện thì cười vui vẻ như chuyện hôn sự giữa hai người sắp thành đến nơi, còn luôn miệng tấm tắc, "Cốc Tử à, con qua lại với người ta đi, thằng bé đó thật lòng đấy. Nghe ba con nói trông nó cũng bảnh bao lắm, mẹ còn tưởng ông ấy nói đùa."
"Mẹ... Con với cậu ấy không thể được đâu." Cốc Tử nghĩ bụng, đó chính là sự khác biệt giữa hai thế hệ.
"Sao lại không thể chứ? Mẹ thì lại nghĩ là được, tuổi tác không thành vấn đề, bây giờ là thời đại nào rồi con? Mà cậu ấy lại thích con thế cơ mà, năm năm đã trôi qua nhưng nó vẫn một lòng một dạ với con. Mà quan trọng nữa là cậu ấy là ba ruột của Dược Dược. Hạ Dữ Quân cũng là người tốt, nhưng ba ruột chẳng phải vẫn hơn sao? Con nghĩ xem, một người đàn ông trước khi cưới đối xử với con rất tốt nhưng sau khi cưới lại muốn có con của mình nữa, thì Dược Dược phải làm sao, hả?"
Cốc Tử nghe thế chỉ ậm ừ, cô thấy chuyện này bắt đầu rắc rối hơn, "Mẹ, mẹ quên mất điều cốt yếu rồi."
"Điều đó không phải là cốt yếu nữa, chỉ cần con kết hôn với cậu ấy thì mọi chuyện sẽ hợp tình hợp lý cả."
Cốc Tử hít một hơi thật sâu, cô vẫn biết mẹ kế của mình bình thường là người có đầu óc nhanh nhạy, mấy việc quyết toán sổ sách ở nhà máy của ba cô đều do một tay bà giúp, quy mô nhà máy ngày càng mở rộng, các quyết định này kia của nhà máy bà cũng đều góp thêm ý kiến rất sáng suốt. Thật là người phụ nữ đảm đang khéo léo, việc gì cũng lo được tươm tất vẹn toàn, thế nhưng sao với chuyện của cô bà lại u mê vậy?
"Mẹ, chuyện này khó nói lắm. Thực là..." Cốc Tử lúng túng không biết phải diễn đạt ra sao.
"Đợi ba con về rồi nói chuyện tiếp nhé. Riêng mẹ thấy cậu đó được đấy." Nói rồi bà Lâm Thanh quay sang hỏi Cốc Dược, "Dược Dược, con có thích ba con không?"
"Có ạ, con yêu ba lắm, nhưng mẹ lại không để ý tới ba." Dược Dược cố tình nói lớn như sợ người khác không nghe thấy.
Cốc Tử thở dài, "Mẹ, mẹ đừng cố chấp như vậy."
"Mẹ không cố chấp, mẹ chỉ muốn điều tốt cho con thôi. Ừ thì cậu đó khi còn trẻ đã phạm sai lầm, nhưng giả sử khi ấy cậu ta có thừa nhận ngay thì chúng ta cũng sẽ không đồng ý. Năm năm trước cậu ta chẳng là gì cả, chỉ là một đứa mới tốt nghiệp cấp ba, cậu ta có thể mang lại gì cho con? Nhưng giờ thì khác rồi, cậu ta đã trưởng thành, độ tuổi lại vừa đẹp, con đừng cố chấp, đừng giữ mãi chuyện của quá khứ trong lòng. Cái gì nên buông thì buông con ạ, như vậy tốt cho con, tốt cho cả Dược Dược."
Cốc Tử biết không thể tiếp tục nói chuyện này với bà nữa, cô chẳng hiểu rốt cuộc thì bà nghĩ gì? Cốc Tử nói gì bà cũng có lý lẽ phản bác lại khiến cô chẳng biết nói sao, cuối cùng, cô lấy lý do đưa Cốc Dược đi mua đồ rồi đi luôn, cô muốn tai mình được yên tĩnh thảnh thơi một chút. Lúc này, tâm trạng cô quả thực không được tốt lắm, cái tên Trần Kiều cứ vang lên trong đầu cô. Phải, anh thích cô nhưng cô không yêu anh. Anh là ba ruột của Dược Dược nhưng không vì thế mà cô phải động lòng chứ? Nghĩ đi nghĩ lại cô thấy chỉ còn một cách để chấm dứt quan hệ với anh. Đi gặp mặt.
Cốc Tử dẫn Cốc Dược dạo qua các dãy phố một lượt, đột nhiên thằng bé chỉ tay vào một cửa hiệu, miệng la lớn, "Mẹ ơi, quần sịp màu đỏ, quần sịp màu đỏ!"
Cốc Tử nhìn theo hướng con chỉ, thấy trong cửa hiệu gần đó đang treo một chiếc quần sịp ren đỏ còn gắn sẵn cả giá tám trăm tám mươi tám đồng, cô ngượng ngùng, vội lấy tay bịt miệng con, "Cốc Dược, mình đi chỗ khác xem nào."
Cốc Tử vốn chỉ định đưa Cốc Dược lang thang phố chơi cho khuây khỏa, nhưng thằng nhóc con cô không biết đã bị Trần Kiều mua chuộc kiểu gì mà cứ một mực bắt mẹ phải vào cửa hàng mua cho bằng được cái quần sịp đỏ ấy. Cốc Tử bất lực, bất đắc dĩ đi vào một cửa hàng ban đồ lót dành cho người già trong một hẻm nhỏ và vắng vẻ, sau khi chọn được một chiếc quần đỏ gái mười đồng, cô mãn nguyện nhấc nó lên lắc qua lắc lại trước mặt Cốc Dược, "Ba con mặc loại này mới thích hợp nhất."
Cốc Dược còn nhỏ chưa biết gì nhiều, chỉ cần thấy mẹ mua cho ba Trần Kiều của nó một chiếc quần sịp màu đỏ thì nó gật đầu lia lịa.
"Ông chủ, bớt chút đi, tám đồng nhé."
"Không được đâu cô ơi, mười đồng là rẻ lắm rồi."
"Tám đồng đi, con số đó may mắn biết bao!" Cốc Tử trả giá một hồi, cuối cùng cũng mua được chiếc quần với giá tám đồng. Bỏ chiếc quần vào túi xong cô đeo nó vào tay Cốc Dược, "Đợi chút nữa gặp thì con đưa cho ba nhé."
"Mẹ thật tốt bụng!" Cốc Dược ngẩng đầu nhìn mẹ cười tít cả mắt, Cốc Tử thấy nụ cười ngọt ngào rạng rỡ ấy của con thì mọi điều không vui ban nãy đều tan biến cả. Rồi bất chợt cô lại cười mếu máo, quan hệ huyết thống thực sự khó mà dứt bỏ được...
Khi Cốc Tử đưa chiếc túi đựng chiếc quần sịp màu đỏ cho Trần Kiều, đầu tiên anh có phần ngại ngùng, nhưng ngay sau đó bỗng vui mừng khôn xiết, có lẽ do tâm trạng đã được giải tỏa. Anh cười lớn rồi khư khư giữ chiếc quần trong tay, cứ như nó có phép thần thánh làm lành mọi vết thương vậy.
Cốc Tử hứ một tiếng, "Bệnh nhân, thăm cũng thăm rồi, quà cáp cũng đầy đủ rồi, về cơ bản là không còn việc gì nữa..." Nói rồi cô đưa tay ra trước mặt anh, "Phiền anh đưa điện thoại cho tôi."
Trần Kiều vừa định đưa nhưng anh lại lắc đầu, "Không đâu!"
"Anh làm ơn sửa lại tên cho tôi là Cốc Tử, hoặc xoá đi, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh đâu, coi như chuyện chúng ta gặp mặt con miễn bàn, nhá!"
Trần Kiều mỉm cười, ngoan ngoãn đưa điện thoại cho cô, "Em nói thế làm anh cứ nghĩ như mình sắp li hôn đến nơi. Ờ, nếu chúng ta kết hôn rồi thì còn lâu anh mới chịu li hôn, em tốt bụng thế, đáng yêu thế, cá tính thế..."
"Đồ dở người." Cốc Tử thấy cái miệng gã này giờ mới lẻo mép trơn tru làm sao, hoàn toàn khác với cậu học trò lúc nào cũng im như thóc trong bồ năm xưa, cô vứt điện thoại trả cho Trần Kiều rồi bảo con, "Cốc Dược, chúng ta về thôi."
"Mẹ, ba khen mẹ như tuyen dương các bạn nhỏ trong trường mẫu giáo của con vậy."
Cốc Tử chỉ trỏ vào đầu mình, "Ba con ấy à, cái này thỉnh thoảng hơi ấm, con đừng nghe những gì ba nói."
Lúc rời đi, Cốc Dược không muốn chút nào, nó ngước đôi mắt to tròn đen láy của mình lên nhìn Cốc Tử, "Mẹ, con muốn ở lại chơi với ba, nói chuyện với ba một chút nữa." Dược Dược quả có bài nũng nịu, cũng chẳng biết học được từ đâu, nói xong nó lại cúi đầu nhìn gằm gằm vào chân mẹ nó. Cốc Tử đành miễn cưỡng nhượng bộ, "Đi đi, thằng khỉ đáng ghét, vậy mẹ đi có chuyện, chút nữa quay lại đón con."
Thực ra Cốc Tử chẳng có chuyện gì cả, chỉ là cô không muốn ở đó chứng kiến cảnh hai ba con họ \'tình cảm thắm thiết\' với nhau, cô vất vả nuôi dạy thằng bé mà giờ nó cứ bám lấy người ta, nghĩ mà ấm ức như thể vô cớ bị mèo cào. Cốc Tử tìm một quán trà rồi tranh thủ ngồi đó nghĩ về cuốn sách đang viết dở, liệt ra mấy phần chính để viết cho dễ. Buổi chiều loáng cái đã trôi qua, thấy cũng đã muộn nên cô định tới bệnh viện đón Cốc Dược, nhưng đúng lúc đó lại nhận được điện thoại của bà Lâm Thanh.
"Alo, mẹ ạ, có chuyện gì không mẹ?" Cốc Tử vừa hỏi mẹ kế trong điện thoại vừa đặt một dấu chấm trên trang đang viết dở trong cuốn sổ nhỏ trên bàn, coi như đã quyết định xong cái sườn truyện.
"Mau về nhà đi con, mẹ đã nấu một bữa thịnh soạn chờ con về đây."
"Vâng ạ, con đi đón Cốc Dược rồi về ngay."
"Không cần đâu con, Tiểu Kiều và Dược Dược đã về nhà rồi."
"Mẹ... mẹ nói gì cơ ạ?" Khuôn mặt Cốc Tử nhanh chóng biến sắc, tim cô đập thình thình.
"Con mau về đây, mẹ làm món cá kho tộ con vẫn thích đó."
Thế rồi điện thoại cúp ngay, nghe thấy tiếng tút tút ở đầu kia mà Cốc Tử vẫn chưa hiểu được rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Cô chỉ cảm thấy cổ họng mình cứng đơ lại. Cái tên Trần Kiều khốn kiếp này! Vừa rồi đáng lẽ cô không nên để Dược Dược ở lại đó mới đúng, gã thật lắm trò, phút chốc đã lôi được cả thằng bé vào hùa với mình. Cốc Tử vẫy một chiếc taxi nhanh chóng về nhà, vừa bước tới cửa cô đã lớn tiếng hét, "Trần Kiều, anh mau cút đi cho tôi."
Bà Lâm Thanh từ trong bếp bước ra vội vàng lau đôi tay vẫn còn dính dầu mỡ vào chiếc tạp dề rồi kéo Cốc Tử vào bếp nói khẽ, "Cốc Tử, con làm gì vậy, đến nhà là khách mà."
"Lát con phải cho Cốc Dược một trận, thằng nhóc này... Hán gian."
"Ôi trời ơi, con nói cái gì vậy?" Bà Lâm Thanh nhét ngay cái muỗng vào tay cô, "Con xào rau cho mẹ, mẹ đi rửa cua."
Cốc Tử giận quá không nói thêm được lời nào, cánh mũi phập phồng, cô cảm thấy lửa giận trong lòng thậm chí có thể xào chín thức ăn. Xào xong đĩa rau, cô thấy tâm trạng mình đỡ hơn đôi chút, cô vừa dọn dẹp bếp vừa lầm bầm trong miệng, "Thôi được rồi, không sao, đợi ba về sẽ đánh ૮ɦếƭ tên đáng ghét đó một thể."
"Còn có mẹ mà." Bà Lâm Thanh lại có vẻ vui ra mặt, "Thằng bé trông được đấy con, bảo sao con lại sinh ra được một Dược Dược khôi ngô đến vậy."
Cốc Tử thấy mẹ cũng về phe Trần Kiều thì bực bội thở hồng hộc ra đằng mũi, nghiến răng nghiến lợi kèn kẹt. Giờ cô chỉ muốn xông ra ngoài đánh cho Trần Kiều một trận nhưng xem chừng không được, cũng chẳng còn cách nào khác ngoài cố thủ đợi thời. Vừa đúng lúc, Trần Kiều đứng ở cửa bếp, tay bám vào cửa hỏi nhẹ, "Con giúp gì được không ạ?"
Bà Lâm Thanh vội đi tới, với giọng điệu xót xa như chính con ruột bà còn đang đau bệnh, bà bảo, "Cái thằng này, còn đang bệnh thế mau đi nghỉ ngơi đi."
"Hừ, cứ giả vờ đi.." Cốc Tử lườm Trần Kiều, còn anh thì lại cười với cô rất ngọt ngào, mắt anh sáng lên, ngày nào cũng được cô nấu cơm cho ăn thì cô có lườm anh thế nào anh cũng chỉ cảm thấy hạnh phúc thôi.
Lúc Cốc Tử dọn thức ăn lên bàn thì ba cô về tới nhà, thấy một bàn đầy người ông thoáng ngạc nhiên, ông quay sang nhìn Trần Kiều với ánh mắt không lấy gì làm hữu hảo, miệng cũng lập tức giở giọng mắng người. Bà Lâm Thanh vội tới ôm lấy ông, vỗ vỗ vai rồi kéo ông ra ngoài. Ông Cốc hai mắt đỏ rực, mặt mày cau có, vốn dĩ ông đã già trước tuổi, lúc này trông ông càng dữ dằn hơn, như sẵn sàng lao đến ăn tươi nuốt sống Trần Kiều. Trần Kiều sau trận đòn hôm trước của ông thì lúc này cũng bắt đầu sợ hãi, anh kéo vạt áo Cốc Tử cầu cứu, "Quân Quân, em phải bảo vệ anh đấy."
Cốc Tử quay sang nhìn Trần Kiều nhưng không nói gì. Cô ngồi yên chỗ của mình, cúi đầu ăn cơm, Dược Dược thấy vậy thì ngẩng đầu nhìn anh, nháy nháy mắt với ba xong nó quay sang quan sát mẹ, thấy mẹ không phản ứng gì thì lại cúi đầu ăn cơm tiếp. Tuy Cốc Dược rất muốn đứng về phe ba nhưng nó cũng không dám chọc giận mẹ.
Bà Lâm Thanh thấy hết thái độ của mấy đứa nhỏ, bà kéo ông chồng ra ngoài nói chuyện.
Một lúc lâu sau cả hai ông bà cùng đi vào, tuy ông vẫn giữ thái độ như trước đó với Trần Kiều nhưng không có hành động gì khác. Ông định không ngồi vào bàn nhưng bà Lâm Thanh cứ kéo ông ngồi bằng được, vừa kéo vừa dỗ dành, Cốc Tử thấy không khí nặng nề thì ho lên mấy tiếng nhưng cũng không nói gì. Trần Kiều chào ông bằng bác nhưng ông chỉ \'hừm\' một tiếng. Chỉ có Dược Dược còn bé, chẳng biết quan sát sắc mặt người lớn, nó tiến lại gần ông ngoại, gọi ông ngoại mấy tiếng nghe cứ ngọt xớt khiến không khí bữa ăn cũng dịu xuống phần nào. Cốc Tử ăn xong thì dọn dẹp qua loa rồi lên lầu.
Công việc hôm nay cô vẫn chưa làm, phải bảo người ta gửi qua mạng cho cô mới được. Cô lại có thói quen về đến nhà là phải tắm ngay, hôm nay cả ngày ở ngoài thấy người cũng mệt mỏi rồi, cô vào tắm rửa rồi mặc một chiếc áo ngủ rộng ra ngoài. Ra tới nơi thấy hai cha con Cốc Dược đang đùa nghịch trên giường thì hơi cáu, cô quát Trần Kiều, "Anh ra ngoài mau!"
Trần Kiều lấy một chai dầu ở đầu giường đưa cho Cốc Tử, "Em xem mấy vết thương ở lưng anh, đều là do ba em đánh, em phải đền cho anh, bôi dầu cho anh đi."
"Anh tự đi mà bôi!" Cốc Tử nguýt Trần Kiều một cái rõ dài rồi bước tới trước bàn để máy tính. Trần Kiều không nản, anh cầm chai dầu đi tới với bộ dạng khổ sở, cứ thế ngồi bên cạnh Cốc Tử, đến khi cô mở QQ lên, chỉ thấy xuất hiện rất nhiều các thông tin cấm trẻ em dưới mười tám tuổi hiện ra, anh liền kéo cằm cô quay ra phía mình, "Hoá ra em thích mấy cái này..."
"Cút đi." Cốc Tử hất mạnh tay Trần Kiều ra.
"Bôi dầu cho anh đi mà, tay anh với không tới."
"Dược Dược, ra bôi cho ba con đi này. Ba con thực quá phiền phức." Cốc Tử nói rồi tắt màn hình chat, cô nhận file công việc đồng nghiệp mới gửi rồi chuẩn bị làm việc luôn. Dược Dược chun mũi lại, "Lọ dầu này là của bà ngoại đưa cho, mùi hôi lắm. Dược Dược không làm được đâu, mẹ làm đi ạ."
Trần Kiều bắt đầu ***, chỉ sau vài động tác anh đã cởi hết y phục ở thân trên, ngồi run rẩy trước mặt Cốc Tử. Thành phố này gần biển nên khá lạnh, dù trong phòng đã mở điều hoà. Cốc Tử thấy mình mẩy Trần Kiều đầy vết thương thì cũng hơi mủi lòng, cô nhăn nhó nhận lấy chai dầu từ tay anh rồi chỉ sang chiếc giường bên cạnh, "Nằm xuống đi."
Trần Kiều nghe thấy thế liền ngoan ngoãn nằm xuống, không quên nháy mắt với cậu con trai rồi toét miệng cười.
Cốc Tử lấy tăm bông ra, lúc bôi dầu cho anh cô quyết định trả thù cho bõ ghét nên bôi mạnh tay vào vết thương, Trần Kiều rít lên, khuôn mặt anh khổ sở gục trên gối, nhưng vẫn cố nhẹ nhàng, "Cốc Tử, mấy năm nay em vất vả quá."
Cốc Tử lại ấn mạnh vào vết thương, vừa làm vừa miên man nghĩ "cơ thể tên tiểu tử đáng ૮ɦếƭ này đúng là đẹp thật, cơ bắp cuồn cuộn..."
"Anh chỉ yêu mình em, bị trúng độc của em rồi. Có em bên cạnh dù em đối xử với anh thế nào anh đều cảm thấy vui hết. Giờ em gần anh như thế này, anh thấy mình như đã trên thiên đường rồi. Nếu em còn giận chuyện trước đây, anh sẽ dần cảm hoá em, nếu em không giận nữa, xin em cho anh một cơ hội. Anh biết anh có lỗi với em, nhưng việc xảy ra thì đã xảy ra rồi, không thay đổi được nữa, nếu em đồng ý thì anh xin lấy tính mạng này đền bù cho em."
Cốc Tử vẫn im lặng không nói gì.
"Em đừng lấy chuyện tuổi tác ra làm cái cớ, cũng đừng bảo anh ấu trĩ. Anh là người thế nào chắc em hiểu."
"Xong rồi đó, anh về đi." Cốc Tử lạnh lùng.
Thế nhưng Trần Kiều lại nằm im không động đậy, mắt nhắm lại giả vờ như đã ngủ. Cốc Tử lay anh mấy cái nhưng anh vẫn nằm yên, cô cười nhạt, "Thế thì tuỳ anh." Nói rồi cô quay lại bàn máy tính để làm việc cho kịp tiến độ hàng ngày.
Cốc Tử dịch được một ít tài liệu thì thấy người đã thấm mệt, cô làm động tác vươn vai mấy bận cho đỡ mỏi, vô tình quay ra, thấy hai ba con đã ôm nhau ngủ ngon lành từ lúc nào. Cốc Tử bỗng nhiên thấy mềm lòng, cô thở dài một tiếng rồi lại giường bỏ chăn ra đắp cho họ. Làm việc đến nửa đêm công việc mới tạm xong, cô thả người ngả lưng ra ghế rồi nhẹ nhàng thở, đột nhiên thấy trước mặt có cốc nước, lại thêm hai bàn thay đang ra sức đấm P0'p vai cho mình, giọng Trần Kiều hơi khàn khàn vang lên sau lưng, "Em nghỉ sớm đi."
Nói rồi anh cứ thế thản nhiên *** dài ngay trước mặt cô rồi về giường đi ngủ.
Cốc Tử chưa thể định thần lại ngay được, anh bá chiếm chiếc giường của cô rồi, giờ cô ngủ ở đâu? Anh cũng tự nhiên quá mức đấy.
Cốc Tử ngáp mỏi cả miệng cũng không thay đổi được gì, cô đi lấy một bộ chăn gối trong tủ ra rồi để vào mé giường, ghé lưng vào đó ngủ một giấc thật sâu. Nửa đêm tỉnh giấc, cô uể oải mở mắt ra thì bỗng giật mình, bên canh cô có một người đang nằm ngủ ngon lành, hơi thở anh đều đều, vì sợ cô không có chỗ nằm thoải mái nên anh nằm cách cô rất xa, lại chỉ che người qua loa, cả nửa tấm lưng gần như ở bên ngoài mé giường. Cốc Tử định gọi anh ta dậy nhưng rồi cô lại không nỡ, cô cứ thế nhìn anh trong bóng đêm một hồi, mãi sau mới thở dài, cô kéo vội chiếc áo len bỏ đấy từ hôm qua ném lên người anh.
Rồi Cốc Tử lại chuyển mình ngủ tiếp, tối qua cô đã gửi đơn xin nghỉ phép, ba hôm nữa là sinh nhật ba cô, cô quyết định nghỉ ở nhà mấy ngày. Chẳng hiểu sao cô thấy hơi rấm rứt, mà vì lý do gì cô cũng chẳng rõ.
Lúc Cốc Tử tỉnh dậy thì đã không thấy Trần Kiều đâu, lúc nửa đêm cô không tỉnh giấc thì cũng không biết anh ta nằm chật chội thế nào. Cốc Tử ôm chăn ngồi dậy, cô buộc tóc lại rồi kéo chăn đắp cho con, đang định vào nhà vệ sinh rửa mặt, tới cửa cô mới thấy Trần Kiều từ trong đó đi ra, thấy mặt Cốc Tử còn đang ngơ ngác anh đã cười láu cá, "Hì hì, chào em..."
Cốc Tử ừ một tiếng, thoáng thấy anh vừa cầm cái gì đó giấu vội ở sau lưng, cô nhăn mày, "Cái gì thế?"
"Không có gì đâu!" Trần Kiều vội vã lắc đầu.
"Hả?" Cốc Tử lườm anh, "Thành khẩn chút đi."
Trần Kiều lúc đấy mới ngoan ngoãn bỏ hai tay ra trước mặt Cốc Tử, một tay là chiếc quần sịp màu đỏ Cốc Tử mua cho, tay kia là chiếc áo thu đông màu trắng Cốc Tử thay ra hôm qua, chỉ có điều chiếc áo trắng đã bị nhuộm sang màu đỏ.
Cơn giận của Cốc Tử từ đâu đột ngột bốc lên, cô lườm một cái như muốn xé nát anh rồi ban luôn một nắm đấm, "Trần Kiều, anh giỏi thật đấy!"
Trần Kiều né sang một bên, mặt khổ sở, "Quân Quân, là anh có ý tốt thôi mà!"
"Tốt cái đầu anh!" Cốc Tử bực bội giật lấy chiếc áo từ tay anh, cô nhìn vào nhà vệ sinh thấy toàn bộ quần áo của mình đang được ngâm cả trong một thùng nước nhỏ, nước mang màu đỏ rực... Cốc Tử tức sôi cả ruột, cô ném đồ đang cầm trong tay xuống ngay nền nhà rồi kéo Trần Kiều xềnh xệch vào nhà tắm thụi cho một trận, "Ai cho anh động vào đồ của tôi? Ai cho phép, hả? Đầu óc anh có làm sao không hả?"
Trần Kiều ôm lấy đầu, rồi anh ngồi thụp xuống ôm lấy chân cô, "Quân Quân, đừng giận nữa, anh chỉ muốn giặt đồ giúp em thôi mà."
"Ai cho anh tự tiện giặt đồ của tôi?" Cốc Tử bực bội, "Đám quần áo, thế là vứt đi cả rồi!"
"Để anh đền cho em."
"Tôi thèm vào!" Cốc Tử thở hồng hộc, đánh cũng đã đánh rồi, cô hằm hằm định bỏ ra ngoài nhưng chưa bước được mấy bước thì đột nhiên eo cô bị kéo mạnh vào trong. Trần Kiều kéo sát cô vào tường, môi anh nhanh chóng đè lên môi cô, cứ như chớp giật vậy.
Vừa lúc đó cái đầu nhỏ của Cốc Dược ló vào, nó nhìn thấy vậy thì ba chân bốn cẳng chạy ra, vừa chạy vừa che mắt, "Ba làm chuyện xấu, ba làm chuyện xấu.."
Cốc Tử đẩy Trần Kiều ra, vừa bực vừa xấu hổ với con, cô nhớ khi trước thường dạy con…
"Mẹ ơi họ làm chuyện gì thế ạ?" Dược Dược chỉ tay vào màn hình có đôi nam nữ đang hôn nhau.
"Họ làm chuyện xấu đó con, trẻ con không được xem, xem nhiều rồi cũng sẽ làm mấy chuyện xấu ấy đấy."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc